Mandala

MANDALA

Sự tích Mandala hàm chứa con đường tới giải thoát giác ngộ

Chú tiểu đi cùng sư phụ hóa duyên, đi ngang một ngôi chùa nọ, thấy mấy vị sư đang lúi húi làm Mandala. Mandala là một bức tranh làm từ cát nhiều màu, các vị sư phải rất chăm chú và mất nhiều thời gian mới có thể làm ra những bức Mandala tuyệt đẹp như vậy. Xong rồi họ lại quét đi. Thấy vậy chú tiểu la lên: sư phụ, sao họ lại làm vậy? Mất bao nhiêu thời gian và tâm sức, xong lại bỏ đi phí hoài sao? Sao lại có thể làm việc VÔ NGHĨA tới như vậy được?

Sư phụ liền xoa đầu chú tiểu rồi bảo: ngồi xuống đây, để sư phụ hôm nay kể cho con câu chuyện Sự tích Mandala nhé.

Ngày xửa ngày xưa, lâu lắm lắm rồi, thời hồng hoang của các vị thần. Rama - Thượng Đế và Ravana - Quỹ Dữ giao đấu với nhau. Rama để tiến đánh Ravana phải vượt qua một đại dương lớn và để làm điều này, Rama phải xây một cây cầu rất lớn. Các loài vật lớn đều tham gia giúp đỡ Rama từ Hổ, Voi tới những loài khỉ đột...

Có một chú sóc nhỏ cũng muốn giúp Rama. Chú liền chạy ra bãi cát, dụi đầu vào cát để những hạt cát bám vào trán, rồi lại chạy ra nơi xây cầu và lắc đầu thật mạnh cho những hạt cát rơi xuống. Chú cứ làm như thế, ngày này qua ngày khác mặc cho các loài thú lớn cười nhạo vì chú làm điều vô nghĩa. Câu chuyện lan tới tai của Rama. Cảm động vì tấm lòng và sự nỗ lực toàn diện của chú sóc nhỏ. Rama vươn tay chạm vào chú. Và chỉ trong một khoảnh khắc, chú sóc nhỏ đạt được Giác Ngộ.

Chú tiểu nghe tới đây thì la lên: con hiểu rồi, Mandala chính là cây cầu, các vị sư là các chú sóc, phải không ạ, họ đang xây cầu bằng những hạt cát. Có phải họ chờ đợi Rama chạm vào họ không sư phụ?

TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời...
(*) Họ và tên của bạn:
(*) Ngày tháng năm sinh:
 

Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras (Pitago)

SÁCH HAY MỖI NGÀY:

Sư phụ cười lớn: Chính thế, Rama đang nhìn kìa.

Chú tiểu lại nói: con mà bỏ nhiều ngày mới vẽ được một bức tranh lớn và đẹp như thế thì ai mà chạm vào con sẽ tức lắm, con sẽ bảo vệ bức tranh. Vậy tại sao họ lại quét đi khi bức tranh hoàn thành? Họ không thấy đau đớn sao sư phụ?

Sư phụ mỉm cười: Con có nhớ con sinh ra chân đã hơi cong, sư phụ dạy con bài quyền nắn chân, ngày nào con cũng tập từ lúc 4 tuổi tới giờ chân con mới thẳng lại.

Chú tiểu: dạ, con nhớ chứ. Ngày nào cũng tập. Lúc đầu đau sau không đau nữa.

Mua đá năng lượng:

Sư phụ: là do thói quen đó con. Đau đớn là do dính mắc, tiếc công, tiếc sức, tiếc của, tiếc người. Mỗi lần làm xong Mandala họ quét đi là quét đi dính mắc, cũng như con tập bài quyền nắn chân đó. Lâu ngày họ sẽ không còn dính mắc, không còn đau đớn, không còn nuối tiếc.

Chú tiểu: dạ, thế bỏ bao nhiêu ngày bò ra để vẽ miệt mài như thế không phải vô nghĩa sao sư phụ?

- thế con có nhớ hôm sư bác hỏi con tu để làm gì không? Con trả lời thế nào?

- dạ tu để giải thoát, giác ngộ ạ.

- Thế làm sao để giải thoát, giác ngộ?

- dạ, sống trong hiện tại ạ

- sống trong hiện tại có dễ không?

- dạ, không dễ vì ý nghĩ lôi kéo nên không tập trung được

- con thấy các vị sư làm mandala kia có tập trung không?

- dạ có, toàn tâm toàn ý ạ

- thế họ có sống trong hiện tại không?

- à giờ con hiểu rồi, họ không chỉ sống trong hiện tại mà lại còn không dính mắc vì họ đã quen với việc vẽ xong lại quét đi. Thế thì Mara đã sờ vào họ rồi đó sư phụ. Họ đâu còn chờ đợi gì nữa đâu.

- Từ giờ, mỗi khi quét chùa, gánh nước, bổ củi, tưới rau nên như thế nào?

- dạ con biết rồi.

Nhất Không

Hi vọng các bạn có thể ủng hộ trong khả năng, để giúp đỡ đội ngũ biên tập và chi phí duy trì máy chủ đang ngày một tăng. Mọi đóng góp xin gửi về:
Người nhận: Hoàng Nhật Minh
Số tài khoản: 103873878411
Ngân hàng: VietinBank

momo vietinbank
Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo

Phim Thức Tỉnh

Nhạc Chữa LànhTủ Sách Tâm Linh