Đối Thoại Của Thánh Catarina Sienna: Chương 2. Chúa Cha Thương Xót Thế Gian

ĐỐI THOẠI CỦA THÁNH CATARINA SIENNA: CHƯƠNG 2. CHÚA CHA THƯƠNG XÓT THẾ GIAN

Ơn Ngôi Lời nhập thể

Thiên Chúa phàn nàn về các thụ tạo có lý trí của Ngài, nhất là về lòng tự ái của họ. Ngài khuyến dụ linh hồn này hãy cầu nguyện và khóc lóc.

  1. Khi đó, Thiên Chúa đỏ rực lửa tình thương đối với ơn cứu độ cho các linh hồn, Ngài khơi lửa yêu mến và niềm đau đớn trong linh hồn này, và tỏ cho nó biết Ngài đã sáng tạo con người bằng tình thương vô cùng lớn Ngài nói: Con ơi, con không thấy người ta xúc phạm đến Cha sao? Phần Cha, Cha đã hết sức âu yếm sáng tạo nên con người, và ban tặng cho nó biết bao hồng ân, thật nhiều vô cùng, và Cha ban cho nó chỉ vì ân huệ, chứ không do công lao nào của nó cả. Vậy mà, con ơi! Con người phạm đủ các thứ tội nặng nề nghịch với Cha. Nhất là nó đã phạm đến Cha do lòng tự ái khốn nạn và ghê tởm của nó, nguồn mạch của mọi tội ác.

Chính lòng tự ái này đã đầu độc cả thế giới. Bởi vì trong khi tình thương của Cha chứa đựng mọi nhân đức đối với các thụ tạo, như Cha đã tỏ cho con thấy, thì lòng tự ái chứa đựng mọi điều ác, vì nó xuất phát từ tính kiêu ngạo, cũng như tình thương của Cha xuất phát từ đức bác ái. Con người phạm nhiều điều ác đối với đồng loại, vì nó đã bị cắt đứt khỏi đức ái đối với tha nhân. Vì nó không yêu mến Cha, nên nó cũng không yêu thương đồng loại, vì hai tình yêu này liên kết chặt chẽ, không thể tách lìa nhau. Bởi vậy, Cha đã giải nghĩa cho con nghe: tất cả mọi điều thiện hay ác đều thể hiện thông qua tha nhân.

Bởi vậy, Cha có lý khi phàn nàn về con người, vì con người đã nhận được biết bao ân huệ của Cha, nhưng nó đã chỉ đền đáp bằng sự thù ghét Cha và xúc phạm đến Cha. Nhân đó, Cha đã nói với con rằng: cần phải có nước mắt của các tôi tớ Cha, để ngăn cơn thịnh nộ của Cha. Vậy các con là những tôi tớ của Cha, các con hãy ra trước nhan Cha với những lời cầu nguyện sốt sắng và lòng ước nguyện của các con! Các con hãy khóc lóc đau đớn vì những xúc phạm đó, và vì sự hư mất của người tội lỗi; như vậy, các con sẽ làm dịu đi sự nghiêm khắc của Cha khi phán xét.

Không ai có thể thoát khỏi bàn tay của Thiên Chúa, vì mọi người hoặc được hưởng lòng thương xót của Ngài, hoặc bị xét xử nghiêm minh.

  1. Con ơi, con phải biết rằng, không một ai có thể thoát khỏi bàn tay Cha, bởi vì Cha là Đấng Tự Hữu (Xc Xh 3:14). Các con không tự mình mà có hiện hữu. Các con hiện có là do Cha sáng tạo nên. Cha là Đấng tạo thành muôn vật: vạn vật nhờ Cha mà có, ngoại trừ tội lỗi; tội lỗi không hiện hữu, không do Cha làm nên, và vì nó không ở trong Cha, nên không đáng được yêu mến.

Tạo vật đã đắc tội, vì nó yêu mến tội lỗi là cái đáng lẽ nó không nên yêu mến, và vì nó thù ghét Cha là đấng nó phải hết lòng yêu mến, bởi vì Cha là Đấng Toàn Thiện và bởi vì Cha đã ban cho nó cái hiện hữu do một tình thương nhưng không. Nhưng con người không thể nào thoát khỏi Cha: hoặc phải nằm dưới sự kiềm toả đức công minh của Cha, là Đấng trừng phạt tội lỗi, hoặc được lòng thương xót của Cha cứu vớt. Con hãy mở mắt trí tuệ ra và nhìn bàn tay Cha, con sẽ thấy đúng như Cha đã nói với con.

Vâng nghe Chúa Cha, Đấng Cao Cả, linh hồn này mở mắt tâm trí ra và nhìn vào bàn tay Ngài, thì thấy cả vũ trụ ở trong đó. Thiên Chúa Cha phán: “Con ơi, bây giờ con hãy xem và hãy biết rằng không một ai có thể thoát khỏi Cha (Xc Ga 10:26). Tất cả mọi người đều một là phải quy phục sự công minh của Cha, hai là được Cha thương xót (Xc Tb 13:1-5), bởi vì tất cả mọi người đều đã được Cha tạo thành, và Cha yêu thương chúng bằng một tình yêu khôn tả. Bởi vậy, mặc dầu chúng đã làm những điều bất chính, Cha cũng thương xót chúng vì các tôi tớ của Cha, Cha sẽ nhận lời con cầu nguyện vì con đã van xin Cha, với biết bao tình thương mến và nước mắt”.

Ngày càng bị nung nấu vì lòng yêu mến, linh hồn này ước ao đổ mồ hôi máu ra. Tự trách mình xong, linh hồn dâng lên Thiên Chúa một lời cầu nguyện đặc biệt cho người cha thiêng liêng của mình.

  1. Khi đó, đắm say tình mến yêu và xuất thần, trong sự nồng nàn ngày càng mãnh liệt của niềm ước ao, linh hồn này cảm thấy mình vừa hạnh phúc vừa đau đớn. Hạnh phúc vì được kết hiệp với Thiên Chúa, được tràn ngập trong niềm an ủi và vẻ tốt lành linh thiêng, được đắm chìm trong yêu thương bao la; nhưng cũng đau khổ vì người ta xúc phạm đến Đấng Tốt Lành dường ấy. Linh hồn tạ ơn Chúa uy linh cao cả và hiểu rằng: Thiên Chúa đã cho mình thấy những điều xấu xa của các tạo vật, là để thúc giục mình thêm lòng nhiệt thành ước nguyện cứu vớt các linh hồn.

Linh hồn cảm thấy lòng yêu mến của mình được đổi mới trong Thiên Chúa, và ngọn lửa thánh của tình yêu trở nên nóng bỏng, đến nỗi linh hồn ước ao những mồ hôi mà tình mến yêu Chúa làm toát ra trên thân xác, được biến đổi thành mồ hôi máu, bởi vì linh hồn đã được kết hiệp với Thiên Chúa, một cách khắng khít hơn sự kết hợp giữa linh hồn và thân xác. Tình yêu nồng nàn và mãnh liệt mà linh hồn cảm thấy đã làm cho thân xác ướt đẵm mồ hôi. Nhưng linh hồn chưa bằng lòng với thứ mồ hôi này, vì nó muốn thân xác mình toát ra mồ hôi máu.

TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời...
(*) Họ và tên của bạn:
(*) Ngày tháng năm sinh:
 

Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras (Pitago)

Linh hồn tự trách mình rằng: “Linh hồn tôi ơi, mi đã đánh mất tất cả thời gian của đời sống mi, bởi vậy biết bao tội lỗi và tai hoạ đã giáng xuống thế giới và Giáo Hội. Ta muốn mi sửa lại những tai hại đó bằng mồ hôi máu”. Bởi vì, linh hồn này đã hiểu rõ những lời dạy của Đấng Chân Lý vĩnh cửu, là phải biết mình, biết lòng nhân hậu của Chúa đối với mình, biết cách sửa lại sự ác trên thế giới, để làm nguôi cơn thịnh nộ của Thiên Chúa, bằng những lời cầu nguyện khiêm nhường và liên lỉ.

Khi đó, như bị kích động bởi một niềm ao ước thánh thiện, linh hồn được nâng lên cao và mở mắt tâm trí ra, chiêm ngưỡng tình yêu của Chúa. Linh hồn liền nhìn thấy và cảm nhận ngay mình phải hết sức yêu mến và tìm kiếm vinh quang Thiên Chúa, bằng việc cứu vớt các linh hồn. Linh hồn hiểu rằng, đó là ơn gọi của các đầy tớ của Thiên Chúa, cũng là ơn gọi đặc biệt mà Đấng Chân Lý vĩnh cửu đã dành cho người cha thiêng liêng của mình. Linh hồn luôn giãi bày tâm hồn mình với người cha ấy trước mặt Thiên Chúa tốt lành, xin Chúa ban cho ông ánh sáng của ân sủng để ông chu toàn thánh ý Thiên Chúa trong mọi sự. Không chịu đựng những gian truân thử thách cách nhẫn nhục thì không thể làm đẹp lòng Thiên Chúa. Thiên Chúa khuyến dụ linh hồn và cha thiêng liêng của linh hồn, hãy chấp nhận mọi gian nan thử thách cách thật nhẫn nại.

  1. Khi ấy, đáp lại lời cầu xin tha thứ của ba linh hồn, theo niềm ước ao ơn cứu độ cho cha thiêng liêng mình, Thiên Chúa đã nói với linh hồn rằng: “Con ơi, Cha muốn chính bản thân ông hãy tìm cách làm vui lòng Cha, bằng sự khao khát ơn cứu độ cho các linh hồn, và ông hãy nhiệt thành lo việc ấy. Nhưng để làm việc đó, cả ông, cả con, và bất cứ ai cũng không đạt được, nếu không chịu sự bách hại, theo mức Cha sẽ định liệu, đúng như Cha đã nói với

Vậy, nếu các con muốn thấy Cha được tôn vinh trong Hội Thánh, các con phải yêu mến những đau khổ và phải quyết chí chấp nhận đau khổ cách thật nhẫn nại. Đó là dấu để Cha biết con và cha thiêng liêng của con, cũng như các tôi tớ khác của Cha, các con thực sự tìm kiếm vinh quang của Cha. Khi đó, ông sẽ là đứa con rất yêu dấu của Cha, ông và những tôi tớ khác của Cha sẽ được dựa đầu trên ngực Con Độc Nhất của Cha. Cha đã ban Con Một Cha làm cây cầu, để tất cả các con có thể đạt tới cùng đích của mình, lãnh nhận hoa trái của tất cả những đau khổ, mà các con đã chịu đựng vì yêu mến Cha.

Con đường dẫn lên trời đã bị cắt đứt bởi tội bất tuân phục của Ađam, nhưng Thiên Chúa đã làm cho Con Ngài trở thành cây cầu, để người ta có thể qua đó mà lên trời

  1. Như Cha đã nói với con, Cha đã dùng Ngôi Lời, Chúa Kitô Con của Cha, để làm một cây cầu. Cha muốn các con là con cái Cha biết rằng: con đường đã bị cắt đứt do tội lỗi và sự bất tuân phục của Ađam, bởi đó một ai có thể đạt tới sự sống vĩnh cửu. Con người không mang lại vinh quang cho Cha như đáng lẽ nó phải làm, thì nó sẽ không còn nhận được sự tốt lành mà Cha đã dành cho nó, khi tạo thành nó.

Trong những trạng huống ấy, chân lý của Cha đã không được thực hiện. Chân lý của Cha, là Cha đã sáng tạo con người theo hình ảnh Cha và giống Cha, để nó được hưởng sự sống muôn đời, được chia sẻ và nếm sự ngọt ngào khôn tả của Cha. Nhưng sau khi con người phạm tội, cửa trời cũng như những cánh cửa của lòng thương xót đã đóng lại. Tội lỗi đã sản sinh cho con người những gai góc, đau khổ và gian truân.

Con người đã thấy sự phản loạn nơi chính bản thân mình, vì sau khi nổi dậy chống lại Cha, nó cũng nổi dậy chống lại chính mình nó: xác thịt gây chiến với thần trí. Trong khi đánh mất tình trạng vô tội, con người đã trở thành một con vật nhơ nhớp: mọi loài thọ tạo chống lại con người. Đáng lý, chúng phải thần phục con người, nếu như con người đứng vững trong tình trạng mà Cha đã đặt nó vào, lúc ban đầu; ai không đứng vững trong đó là kẻ vi phạm điều răn của Cha: con người đã đáng chết muôn đời cả hồn lẫn xác.

Liền sau khi con người phạm tội, một dòng thác tai ương đã đổ xuống trên đầu nó: con người phải gánh chịu đủ thứ đau khổ và gian truân từ phía bản thân, từ phía ma quỷ và từ phía thế gian. Tất cả mọi người sẽ đắm đuối trong dòng thác ấy, bởi vì không một ai có thể đạt tới sự sống vĩnh cửu bằng công nghiệp của mình. Để cứu các con khỏi tai vạ lớn lao này, Cha đã ban cho loài người chính Con Một của Cha làm như cây cầu, để các con có thể qua sông mà không chết đuối. Con sông chính là biển cả đầy bão táp của cuộc đời tối tăm này.

Con xem loài người mắc nợ Cha biết chừng nào, và nó thật là mù quáng, vì cứ muốn đắm đuối trong dòng sông này, không muốn đón lấy sự cứu vớt mà Cha đã mang đến cho nó.

Thiên Chúa mời gọi linh hồn hãy nhìn xem sự lớn lao của cây cầu, một cây cầu bắc từ đất lên tới trời.

  1. Con ơi, hãy mở mắt tâm trí ra, và con sẽ xem thấy những kẻ mù quáng khốn nạn, con cũng sẽ thấy những kẻ bất toàn và những người hoàn thiện đi theo Cha trong chân lý. Con hãy thương khóc sự hư mất của những kẻ mù quáng, và con sẽ vui mừng vì sự trọn lành của những con cái yêu quý của Con cũng sẽ khám phá ra cách hành xử của những người bước đi trong ánh sáng và của những kẻ bước đi trong tối tăm. Nhưng trước hết, Cha muốn con nhìn xem cây cầu mà Cha đã xây dựng nơi Con Một của Cha. Con hãy nhìn ngắm vẻ đồ sộ của cây cầu bắc từ đất lên tới trời, bởi vì sự vĩ đại của Thiên tính đã kết hợp với bùn đất nhân tính của các con. Cha nói cây cầu này đi từ đất lên tới trời, vì Ngài đã thực hiện sự kết hiệp với con người.

Đã đến lúc phải tái lập lại con đường bị cắt đứt, để các con có thể vượt qua những cay đắng của thế gian và đạt tới sự sống. Trái đất không đủ sức làm công việc này, đó là giúp các con vượt qua sông để đạt được sự sống vĩnh cửu, bởi vì bản tính loài người không có khả năng đền bù cho tội lỗi và tẩy xoá vết nhơ của tội Ađam, một tội đã làm hư và ung thối cả dòng dõi loài người. Bởi vậy, phải kết hợp bản tính loài người với Thần tính vĩnh cửu của Cha, hầu có thể đền thay cho tất cả loài người. Lẽ ra bản tính loài người đã phải chịu hình phạt, nhưng bản tính Thiên Chúa kết hợp với bản tính loài người, đã chấp nhận sự hy sinh mà Con của Cha đã dâng lên Cha, để tiêu diệt sự chết và trả lại sự sống cho các con.

Sự cao cả của Thần tính Thiên Chúa đã hạ mình xuống tới đất của nhân tính nơi các con; trong khi kết hợp với nhân tính, thần tính của Thiên Chúa đã thiết lập một cây cầu và tái lập con đường. Con Một Cha đã lập lại con đường này để làm gì? Đó là để con người có thể tới hưởng sự sống muôn đời với các thiên thần. Nhưng để đạt tới sự sống, Con của Cha đã trở thành cây cầu, điều này chưa đủ và vô nghĩa, nếu các con không đi qua cầu này.

Tất cả chúng ta là những người lao động trong vườn nho của Chúa là Giáo Hội, mỗi người chúng ta có một vườn nho là bản thân mình. Mọi người phải kết hợp với cây nho đích thực là Con Thiên Chúa.

  1. Đến đây, Đấng Chân Lý ngàn đời tỏ cho linh hồn này biết rằng: Thiên Chúa đã sáng tạo nên chúng ta mà không có sự cộng tác của chúng ta, nhưng Ngài sẽ không cứu vớt chúng ta nếu không có sự hợp tác của chúng ta. Thiên Chúa muốn chúng ta sử dụng sự tự do và ý chí của ta và dùng thời giờ Ngài ban, để thực hành các nhân đức đích thực. Và Chúa nói thêm rằng: các con phải đi qua cây cầu này, phải tìm vinh quang và danh dự của Thánh Danh trong việc cứu vớt các linh hồn, hãy chịu đựng những nhọc mệt như việc đền tội, theo gương Ngôi Lời Tình Yêu; các con không có cách nào khác để đến với Cha (Xc Ga 14:6). Chúng con là những người lao động, Cha đã đặt vào vườn nho là Hội Thánh của Cha (Xc Mt 20: 1-6)

Chúng con lao động trong thân thể phổ quát của Kitô giáo. Chúng con được Cha đặt vào trong đó kể từ khi các con đón nhận ánh sáng của phép Thánh tẩy, các con đã lãnh nhận bí tích này từ nhiệm thể của Giáo Hội, qua bàn tay các thừa tác viên của Cha, được Cha sai đến làm việc với các con. Các con ở trong thân thể phổ quát, còn các thừa tác viên ở trong thân thể nhiệm mầu, họ dưỡng nuôi các con bằng Máu Con Cha trong các bí tích mà các con lãnh nhận từ tay họ, khi họ nhổ những gai nhọn tội lỗi ở nơi các con và gieo vãi ân sủng. Họ là những công nhân của Cha, làm việc trong vườn nho linh hồn của các con, kết hợp với vườn nho Hội Thánh.

Bất cứ thụ tạo nào có lý trí đều mang trong mình một vườn nho, vườn nho này chính là linh hồn. Ý chí tự do là người làm vườn nho trong suốt cuộc đời nó. Hết thời gian này, linh hồn không thể làm được việc gì nữa, dù tốt, dù xấu, nhưng trong khi sống, nó có thể vun trồng vườn nho, nơi Cha đã đặt nó vào. Nó đã được Cha ban cho một sức mạnh lớn lao, đến nỗi dầu ma quỷ, dầu bất cứ thụ tạo nào, cũng không thể cướp đi sức mạnh ấy, nếu không có sự ưng thuận của nó. Nó đã được lãnh nhận sức mạnh này trong phép Thánh tẩy, đồng thời nhận được vũ khí là lòng yêu mến nhân đức và chê ghét nết xấu. Lòng yêu mến và sự chê ghét này ở ngay trong máu của nó; bởi yêu thương các con và chê ghét tội lỗi, Con Độc Nhất của Cha đã chịu chết, và cho các con Máu của Ngài bằng cách thông ban qua bí tích Thánh tẩy; bí tích này đã mang lại sự sống cho các con nhờ Máu Thánh Ngài.

Vậy chúng con có trong tay một vũ khí, mà ý chí tự do của các con phải sử dụng, khi còn thời giờ, để nhổ đi những gai nhọn của các tội trọng và để vun trồng các nhân đức. Nếu không, các con sẽ không được dự phần hoa trái của Máu Thánh, mà các công nhân của Cha đặt trong Hội Thánh vẫn phân phát cho các con, để nhổ đi các tội trọng trong vườn nho linh hồn các con, và mang lại cho các con ân sủng nhờ các bí tích Cha đã thiết lập trong Hội Thánh.

Vậy trước hết các con phải thanh tẩy linh hồn bằng sự thống hối và chê ghét tội lỗi, và bằng sự yêu mến các nhân đức, rồi các con sẽ nhận được hoa trái của Máu Thánh. Các con sẽ không nhận được hoa trái đó, nếu về phần các con, các con không phải là những ngành nho của cây nho đích thực là Con Một của Cha, như Ngài đã nói: “Thầy là cây nho đích thực, Cha Thầy là người trồng nho, anh em là những ngành nho” (Ga 15:1 và 5).

Cha là người trồng nho và là chủ vườn, bởi vì tất cả mọi sự vật hiện có đều do Cha mà ra. Quyền năng của Cha thì vô cùng, Cha cai quản toàn thể vũ trụ bằng quyền năng và sức mạnh của Cha. Không có sự gì được tạo thành hoặc được xếp đặt mà không do Cha. Đúng, Cha là người trồng nho, chính Cha đã trồng cây nho đích thực là Con Một của Cha trên đất của tính loài người các con, để các con là những ngành nho kết hợp với cây nho này, sẽ mang lại nhiều hoa trái.

Ai không sinh hoa trái các việc lành phúc đức, sẽ bị cắt bỏ khỏi cây nho, và ra khô héo, bởi vì một khi bị tách rời khỏi thân cây nho, nó sẽ mất sự sống của ân sủng và bị ném vào lửa đời đời, cũng như ngành nho không có trái thì bị cắt bỏ và ném vào lửa, bởi vì nó đã thành vô dụng.

Những người kia cũng sẽ như vậy: bị cắt đứt khỏi cây nho do tội lỗi của chúng, nếu chúng cứ ở trong tội trọng, sự nghiêm minh của Thiên Chúa sẽ ném chúng vào lửa đời đời.

Đó là những kẻ không làm vườn nho của mình, chúng không làm mà còn phá hoại vườn, và làm hư hại của kẻ khác. Không những chúng không vun trồng cây nhân đức, chúng còn nhổ cả mầm mống của ân sủng đã nhận được trong ánh sáng của bí tích Thánh tẩy, khi được thông phần vào Máu của Con Cha, là rượu mà cây nho đích thực đã sản xuất ra. Chúng đã nhổ mầm mống của ân sủng để ném cho súc vật ăn, đó là những tội lỗi vừa nhiều vừa đủ loại của chúng. Chúng đã dày đạp ân sủng dưới chân là tâm tình thác loạn của chúng: chúng khinh dể Cha và gây bất hạnh cho chúng và cho tha nhân.

Các tôi tớ của Cha không hành động như thế; nên cũng như họ, các con hãy sống kết hiệp chặt chẽ với cây nho. Như vậy các con sẽ sinh nhiều hoa trái, vì các con được thông phần nhựa sống của thân cây này. Nếu các con ở trong Ngôi Lời Con Cha, các con sẽ ở trong Cha, bởi vì Cha và Ngài là một, Ngài và Cha là một (Xc Ga 7:21). Ở trong Ngài, các con sẽ tuân theo các lời giảng dạy của Ngài, các con sẽ thông phần vào bản tính của Ngôi Lời, nghĩa là các con sẽ được dự phần vào Thần tính đã kết hợp với nhân tính của Ngài; các con sẽ mặc lấy tình yêu thần linh, làm say mê tâm hồn. Thế nên, Cha đã nói với các con: các con sẽ được dự phần vào bản tính cây nho đích thực.

Thiên Chúa tỉa những cành nho đang gắn liền với cây nho. Vườn nho của mỗi người gắn liền thành một với vườn nho của tha nhân, nên không thể vun tưới hoặc phá hoại vườn này mà không gây ảnh hưởng đến vườn kia.

  1. Con ơi, con có biết Cha cư xử thế nào với các tôi tớ của Cha, khi họ trung thành tuân theo các lời giảng dạy của Ngôi Lời, Con yêu dấu của cha không? Cha tỉa họ để họ sinh nhiều hoa trái, những trái ngọt ngào, chứ không phải những trái hoang dại đắt đót (Xc Is 5:1-4). Những ngành nho được cắt tỉa, để cây nho sản sinh ra thứ rượu ngon và nhiều. Cha cũng làm như vậy, vì Cha là người trồng nho đích thực. Cha dùng nhiều gian truân để cắt tỉa những đầy tớ ở lại trong Cha, để họ sản sinh ra nhiều hoa trái hơn, những trái có phẩm chất tốt hơn, và nhân đó nhân đức của họ được sáng tỏ. Còn những ngành nho không sinh hoa trái, Cha sẽ cắt bỏ đi và ném vào lửa.

Những công nhân tốt của Cha là những người chăm sóc vun trồng cây nho linh hồn mình; họ nhổ bỏ tính tự ái và vun xới đất tâm tình của trái tim họ vào trong Cha, hầu nuôi dưỡng và phát triển những mầm giống của ân sủng, mà họ đã nhận được trong bí tích Thánh tẩy. Trong khi vun tưới vườn nho linh hồn họ, họ vũng vun tưới vườn nho tha nhân, vì lẽ không thể vun tưới vườn này mà không vun tưới vườn kia. Bởi vì, như Cha đã nói với con, tất cả mọi điều thiện hay ác đều được thực hiện thông qua tha nhân. Các con là những công nhân của Cha, được Cha là Công Nhân vĩnh cửu và tối cao sai đi, Cha đã ghép chúng con vào cây nho đích thực bằng sự kết hợp Cha với các con.

Con ơi, con hãy luôn nhớ rằng: mọi thụ tạo có lý trí đều có vườn nho của mình, thành một với vườn nho của kẻ khác. Vườn này là một với vườn kia, đến nỗi không ai có thể làm điều lành cho mình, hay làm hại mình, mà không đồng thời làm ích hay làm hại kẻ khác. Tất cả các con làm thành một với vườn nho hoàn cầu, đó là cộng đồng Kitô Giáo, được kết hiệp với vườn nho nhiệm mầu của Giáo Hội, là nơi các con tìm được sự sống.

Trong vườn nho này có trồng cây nho là Con Độc Nhất của Cha, trên đó tất cả các con đã được ghép vào. Nếu chúng con không được ghép vào với Ngài (Xc Rm 11:17-24), tức là chúng con nổi loạn chống lại Hội Thánh, và là những chi thể bị cắt rời khỏi thân thể, sẽ ra hư thối. Thật ra, chúng con có đủ thời giờ để thoát khỏi sự thối nát của tội lỗi, với một lòng thống hối ăn năn và chạy đến các thừa tác viên của Cha. Họ là những công nhân của Cha, được Cha uỷ thác cho việc phân phát một thứ rượu nho, tức Máu đã được ép ra từ cây nho đích thực này. Máu hoàn hảo và rất hữu hiệu, đến nỗi không một khuyết điểm nào nơi các thừa tác viên có thể làm suy giảm đi hiệu năng ấy.

Chính đức ái nối kết các ngành nho với thân cây nho bằng đức khiêm nhường chân thật, một sự khiêm nhường phát sinh từ sự biết mình và biết Cha. Như vậy, con thấy Cha đã sai tất cả chúng con như những công nhân vào làm vườn nho của Cha. Nay Cha lại mời gọi các con, vì thế giới ngày càng trở nên xấu xa; gai góc đã nhân lên nhiều và làm chết nghẹt mầm mống ân sủng. Con người không còn muốn sinh hoa trái ân sủng nữa. Vậy Cha muốn các con là những công nhân tốt, mang lòng nhiệt thành lo vun tưới các linh hồn trong nhiệm thể của Hội Thánh. Cha nói thế, là vì Cha muốn thương xót thế gian, như con đang tha thiết cầu xin.

Linh hồn xin Thiên Chúa cho mình thấy những người đi qua cầu và những kẻ không qua.

  1. Bấy giờ, trong tình yêu nồng nhiệt, linh hồn kêu lên: Ôi, đức ái ngọt ngào khôn tả, ai mà không bị cháy lửa yêu mến trước tình thương lớn lao dường ấy? Trái tim nào không tan nát ra vì Ngài? Ôi, vực thẳm của đức ái, Chúa say sưa yêu thương các thụ tạo của Ngài, đến nỗi có vẻ Ngài không thể sống mà không có chúng! Mà Ngài là Thiên Chúa của chúng con, Ngài đâu có cần gì đến chúng con. Sự tốt lành của chúng con không thêm gì cho sự vinh quang của Ngài, bởi vì Ngài là Đấng Bất Biến. Điều ác của chúng con cũng không thể bén mảng tới Ngài, vì Ngài là Sự Thiện tối cao và vĩnh cửu; ai khiến Ngài có lòng thương xót lớn lao dường ấy? Đó là tình thương, chứ không phải nghĩa vụ, hay vì Ngài cần gì đến chúng con. Chúng con là những kẻ chịu ơn Ngài, mắc nợ Ngài. Chúng con là những con nợ xấu xa.

Vâng, lạy Đấng Chân Lý tối cao và vĩnh cửu, nay con đã hiểu ra, chính con là kẻ đã phạm tội và Chúa đã chịu phạt thay cho con. Con nhìn thấy Ngôi Lời Con của Cha bị đóng đinh treo trên thập giá, và Cha đã dùng cây Thập giá này làm cây cầu, như Cha đã cho con thấy; con, đứa nữ tì khốn nạn của Cha. Đó là điều làm tan nát trái tim con, một trái tim đã không vỡ ra vì ước ao kính mến Cha, như lòng con ao ước. Lạy Cha, xin Cha nhớ lại Cha đã hứa tỏ cho con thấy những người đi qua cầu này, và những kẻ tránh xa nó. Xin Cha vui lòng cho con thấy điều ấy, con sung sướng được nghe Cha giảng dạy.

Cây cầu diễm phúc này có ba bậc, tượng trưng cho ba trạng thái của linh hồn. Cầu vươn lên rất cao, nhưng không tách rời khỏi trái đất. Phải hiểu thế nào về lời Chúa Kitô đã nói: “Sau khi được nâng lên cao, Thầy sẽ kéo mọi sự lên với Thầy” (Ga 12:32).

  1. Để khơi thêm lửa mến cho linh hồn này nóng bỏng hơn nữa, vì ơn cứu độ mọi người, Thiên Chúa, Đấng Hằng Hữu, đã trả lời nó như sau: Trước khi cho con thấy điều con xin Cha, cũng là điều Cha muốn tỏ bày cho con, Cha muốn quảng diễn về cấu trúc của cây cầu này. Con ơi, Cha đã nói với con: cầu này bắc từ trời xuống đất, nhờ sự kết hợp mà Cha đã thực hiện với con người, được Cha tạo thành từ bùn đất. Con nên biết cầu này, tức Con Một của Cha, có ba bậc: hai bậc dưới được làm bằng gỗ của Thánh giá, còn bậc thứ ba thì ở trong sự cay đắng lớn lao, khi người ta cho Ngài uống mật đắng và dấm chua. Ba bậc này chỉ cho con biết ba trạng thái của linh hồn, như Cha sẽ trình bày cho con sau đây.

Bậc thứ nhất, là hai bàn chân của Ngài và có nghĩa là tình cảm; cũng như hai bàn chân nâng đỡ thân xác, thì tình cảm nâng đỡ linh hồn. Hai bàn chân bị đinh đâm thủng sẽ được dùng làm những bậc, để leo lên cạnh sườn là bậc thứ hai; nơi đây, bí mật của trái tim sẽ được giãi bày cho con. Như vậy, khi linh hồn lên khỏi tâm tình của hai bàn chân, nó sẽ bắt đầu nếm tình yêu của trái tim, khi con mắt trí tuệ nhìn thẳng vào trái tim đã mở ra của Con Cha, nơi đó linh hồn tìm thấy tình yêu toàn hảo không thể tả. Cha nói đây là tình yêu toàn thiện, tình yêu này không vì lợi lộc. Các con không có ích lợi gì cho Ngài, vì Ngài và Cha là một?

Khi đó, linh hồn đầy lòng yêu mến vì thấy mình được thương yêu dường ấy. Linh hồn đi từ bậc thứ hai lên bậc thứ ba, nghĩa là tới miệng đầy sự ngọt ngào, là nơi linh hồn tìm được sự bình an, sau cuộc đại chiến do các tội lỗi của nó gây nên. Nơi bậc thứ nhất, linh hồn gỡ chân mình khỏi những ràng buộc trần tục và giũ sạch mọi nết xấu; ở bậc thứ hai, nó được đầy lòng mến yêu nhân đức, nơi bậc thứ ba, nó được thưởng nếm bình an.

Như vậy, cây cầu có ba bậc, phải qua hai bậc dưới mới lên được bậc sau cùng, cây cầu được đặt trên cao, để nước của dòng sông không chạm tới nó, và nọc độc của tội lỗi không bao giờ làm hại được nó (Xc 1Ga 3:5). Cầu này chạm tới trời, nhưng lại không rời khỏi mặt đất. Con có biết nó được dựng lên khi nào không? Khi Con của Cha được treo trên Thập giá, bản tính thần linh của Ngài cũng không tách rời khỏi sự hèn hạ của bản tính loài người chúng con. Bởi vậy, Cha đã nói với con rằng: dù vươn lên cao, cây cầu vẫn không lìa khỏi trái đất, bởi vì hai bản tính đã kết hợp chặt chẽ với nhau. Không một ai có thể qua cầu khi nó chưa được nâng lên cao. Vì thế, Con Cha đã nói: “Sau khi được nâng lên khỏi mặt đất, Thầy sẽ kéo mọi sự lên với Thầy” (Ga 12:32).

Vậy lòng nhân hậu của Cha biết trước: các con không có cách nào để nâng mình lên cao, cho nên Cha đã sai con Cha đến để bị treo lên cây gỗ thập giá. Cha đã dùng thập giá làm cái đe, để rèn đúc con cái loài người, hầu giải thoát chúng khỏi sự chết và trả lại cho chúng sự sống của ân sủng. Đó là cách Ngài đã kéo mọi sự lên với Ngài, bằng cách chứng tỏ tình thương khôn tả Ngài dành cho các con, bởi vì lòng con người luôn luôn bị thu hút bởi tình thương. Nào Ngài có cách nào khác để nói lên tình thương lớn lao của Ngài, cho bằng thí mạng sống vì các con? (Xc Ga 15:13). Con người ta không thể không bị thu hút bởi một tình thương như thế, trừ khi nó mù quáng và vô ơn bạc nghĩa để cưỡng lại sức thu hút đó. Bởi vậy, Con Cha đã nói: “Khi Ngài bị nâng lên cao, Ngài sẽ kéo mọi sự lên với Ngài”.

Có hai cách hiểu về sức thu hút này. Cách thứ nhất là khi trái tim con người bị lôi cuốn bởi tình yêu mến Ngài, thì tất cả các quan năng của linh hồn như trí nhớ, trí tuệ và ý chí đều hướng về Ngài. Một khi ba quan năng này đã hoà hợp và quy tụ lại nhân danh Cha, tất cả các hành động của con người, dầu bên trong, dầu bên ngoài, đều bị lôi cuốn về phía Cha, được kết hiệp lại ở trong Cha bằng tâm tình yêu mến, và như vậy linh hồn vươn lên cao, theo sau tình yêu Đấng chịu đóng đinh. Như vậy, Đấng Chân Lý của Cha mới nói: “Khi nào Thầy bị nâng lên cao, Thầy kéo mọi sự lên với Thầy”. Bởi vì, khi đã thu hút được trái tim và quan năng của các linh hồn, Ngài sẽ thu hút được mọi hành vi của nó.

Cách hiểu thứ hai, là tất cả mọi sự đã được tạo thành vì con người, để con người được sử dụng cũng như để làm thoả mãn mọi nhu cầu cho con người. Con người, vật thụ tạo có lý trí, đã không được tạo dựng vì các loài thọ tạo khác, nhưng vì Cha, để nó phục vụ Cha với tất cả tâm hồn và sức lực. Cho nên con thấy, nếu con người được kéo lên tới Con Cha, mọi sự sẽ được kéo đến với nó, vì mọi sự đã được tạo thành cho nó.

Vậy, cây cầu phải được bắc ở trên cao và có nhiều bậc, để các con có thể đi lên dễ dàng hơn.

Cây cầu được xây bằng những viên đá là những nhân đức đích thực. Trên cầu có một lữ quán, nơi cấp lương thực cho khách đi đường. Những ai đi trên cầu thì đi vào cõi sống, ai đi dưới gầm cầu thì đi vào cõi chết.

  1. Cây cầu này được xây bằng đá, để khi trời mưa, người ta vẫn có thể đi qua. Con có biết những viên đá này là gì không? Đó là những nhân đức chân thật và vững chắc. Những viên đá này đã không được gắn liền trước cuộc khổ nạn của con Cha; bởi vậy không một ai tới được cùng đích của mình, dầu họ hết sức trung thành theo đàng nhân đức, bởi vì Nước Trời chưa được mở ra bằng chìa khoá của Máu. Trận mưa của đức công minh đã chặn đường lại. Nhưng những viên đá đã được cắt và đặt trên thân thể Con Cha (Xc Tv 129:3 và 1Cr 3:11); Ngài là cây cầu, như Cha đã nói với con. Ngài đã gắn liền các viên đá lại với nhau, Ngài đã hoà vôi vữa với Máu Ngài. Thật vậy, Máu Ngài đã được hoà với vôi vữa thần tính, do sức mạnh và lửa của đức ái.

Sức mạnh của Cha đã đặt những viên đá các nhân đức này trên Ngài, để thực hiện việc xây dựng, bởi vì tất cả mọi nhân đức đều đặt nền trên Ngài; tất cả đều phải được thử thách nơi Ngài và tất cả đều có sự sống trong Ngài. Thế nên, không một ai có thể có nhân đức mang sự sống của ân sủng, nếu không nhờ Ngài, nghĩa là nếu không đi theo vết chân và giáo lý của Ngài. Ngài đã đặt các nhân đức như những viên đá sống động của toà nhà; Ngài đã gắn liền các viên đá với nhau bằng vôi vữa Máu Thánh Ngài, để tất cả các tín hữu có thể qua cầu vững tâm, không chút sợ hãi kiểu nô lệ, rằng mình sẽ bị chặn lại bởi trận mưa đức công minh của Thiên Chúa, vì họ đã được che chở bởi lòng thương xót, một lòng thương xót từ trời xuống trong mầu nhiệm Nhập Thể của Con Cha. Lòng thương xót đó đã mở cửa trời bằng cách nào? Bằng chìa khoá của Máu Ngài.

Đấy con xem: cây cầu được xây cất bằng những viên đá và được che chở bởi lòng thương xót. Trên cầu có một lữ quán, tức vườn của Hội Thánh, nơi ban phát

Bánh Hằng Sống và cho uống Máu Châu Báu, để các khách bộ hành, những thụ tạo của Cha, không quỵ ngã vì kiệt sức trên đường lữ hành. Chính trong suy nghĩ ấy, mà đức ái của Cha đã truyền dạy phải ban phát Mình và Máu Con Cha, Ngài là người thật và là Thiên Chúa thật.

Sau khi qua cầu, người ta tới cửa; cửa này liền với cầu và ở cuối cầu, mọi người sẽ qua cửa này, như Ngài đã nói: “Thầy là Đường Đi, là Sự Thật và là Sự Sống” (Ga 14:6), “Ai đi theo Thầy sẽ không bước đi trong tối tắm, nhưng sẽ có ánh sáng của sự sống” (Ga 8:12). Tiếp câu trên, Đấng Chân Lý của Cha nói thêm: “Không ai đến được với Cha mà không qua Thầy” (Ga 14:6). Nếu con còn nhớ, thì đấy chính là những gì Cha đã bảo con là đường đi. Con Cha đã nói Ngài là Đường Đi; sự thật là thế. Và Cha đã cho con thấy Đường Đi này có hình dáng một cây cầu. Ngài cũng nói Ngài là Chân Lý. Ai đi theo Ngài sẽ không bước đi trong tối tăm, nhưng bước đi trên đường đi của Chân Lý và Sự Sống. Ai theo Chân Lý này sẽ có Sự Sống của ân sủng và không chết đói, bởi vì Chân Lý là lương thực của nó. Nó cũng không rơi vào chốn tối tăm, vì Ngài là Ánh Sáng không một chút sai lầm nào cả.

Ngài là Ánh Sáng, là Chân Lý, đã phá tan sự dối trá của ma quỷ, sự dối trá đã lừa dối Evà. Chính sự dối trá này đã cắt đứt con đường lên trời; Chân Lý đã lập lại và củng cố đường đi này bằng Máu Châu Báu của Ngài. Những ai đi trên đường này là con cái của Chân Lý, và sau cùng sẽ thấy mình được kết hợp với Cha và với Đấng được gọi là Đường và là Cửa; đó là Con Cha, Chân Lý vĩnh cửu và Bình An bất tận.

Ai không theo Đường Đi này, không đi trên cầu, nhưng đi trên dòng sông ở dưới gầm cầu, tức là đi trên con đường không làm bằng những viên đá, nhưng làm bằng nước, mà vì nước không vững chắc, cho nên những ai đi trên đó sẽ bị đắm đuối. Dòng nước nguy hiểm này, chính là thế gian với những khoái lạc và vinh hoa của nó.

Những ai không đặt tình yêu của mình trên những viên đá vững chắc, nhưng yêu mến các thụ tạo, nghĩa là yêu mến và chiếm hữu những sự vật ở ngoài Cha, thì các thụ tạo này sẽ nên như dòng nước chảy, lôi kéo chúng đi luôn với chúng theo dòng sông chảy xiết. Chúng tưởng các sự vật chúng yêu mến đang qua đi, nhưng sự thật chính bản thân chúng đang qua đi và đang đi đến chỗ chết. Chúng muốn dừng lại, chúng muốn cuộc sống và những sự vật chúng yêu mến dừng lại, đừng qua đi. Nhưng vô ích! Hoặc là cái chết sẽ đến và mang đi những gì chúng yêu mến, hoặc là sự quan phòng của Cha sẽ can thiệp, bứt chúng ra khỏi các loài thọ tạo.

Những ai đi theo con đường của sự dối trá đều là con cái ma quỷ, vì ma quỷ là Cha sự dối trá. Bởi vì họ đi qua cửa dối trá, nên chúng sẽ phải tiêu vong muôn đời. Con thấy chưa? Cha đã tỏ cho con biết đâu là chân lý và đâu là dối trá (Xc Ga8:44). Con đường của Cha là Chân Lý, và con đường của ma quỷ là dối trá.

Người ta không dễ dàng theo con đường này hay con đường kia, con đường của cây cầu, hay con đường sông. Về hạnh phúc của linh hồn đi qua cây cầu.

  1. Đó là hai con đường người ta có thể theo; đi con đường nào cũng vất vả. Con hãy xem con người ngu xuẩn và mù quáng chừng nào! Nó cứ nhất định muốn dấn mình vào con đường sông, trong khi trước mắt nó có con đường rộng mở, một con đường mang lại biết bao niềm vui cho người đi theo đường này, mọi cay đắng sẽ trở nên ngọt ngào, mọi gánh nặng sẽ trở nên nhẹ nhàng (Xc Mt 11:30). Dầu ở trong tối tăm của thân xác, con người vẫn gặp được ánh sáng, và dầu là loài phải chết, nó vẫn được thấy sự sống bất tử, vì được nếm Đấng Chân Lý dịu hiền nhờ tình yêu và ánh sáng của đức tin; chính Đấng Chân Lý đã hứa ban sự an nghỉ cho những ai chịu gian nan thử thách vì

Bởi vì Cha không quên đâu, Cha biết những ai đã phục vụ Cha. Cha công minh, Cha trả cho mỗi người theo công trạng của họ; mọi việc lành sẽ được thưởng, và mọi tội phạm sẽ bị phạt. Niềm vui mà những kẻ theo đường Chân Lý được hưởng, thì không lưỡi nào nói lên được, chưa tai nào được nghe nói, và không mắt nào có thể nhìn thấy (Xc 1Cr 2:9). Ngay ở đời này, họ được hưởng nếm và nắm chắc hạnh phúc dành cho họ đời sau trên Nước Trời.

Thật là điên rồ, những kẻ khinh chê sự thiện lớn lao đó; chúng thích chọn cho mình được một thứ hoả ngục ngay ở đời này, vì chúng đi con đường ở dưới gầm cầu, con đường của thế gian, nơi chúng gặp biết bao cực khổ, không chút an ủi, không chút hạnh phúc, bởi vì tội lỗi của chúng làm chúng mất Cha là Sự Thiện tối cao và vĩnh cửu.

Vậy con có lý để than khóc; Cha muốn con và các tôi tớ Cha hãy luôn luôn đau đớn và khóc vì những xúc phạm của chúng đối với Cha, và các con hãy cảm thương sự ngu dại và nỗi bất hạnh của những kẻ đang xúc phạm đến Cha một cách vô ý thức như vậy. Nay con đã thấy và biết cây cầu này được xây dựng thế nào. Con biết như Cha đã nói với con, rằng cây cầu này là Con Độc Nhất của Cha, Ngài đã phối hiệp sự cao cả của Thiên Chúa với sự hèn hạ của con người.

Cây cầu này đã vươn tới trời vào ngày lễ Chúa Lên Trời, nhưng đã không rời bỏ trái đất.

  1. Khi Con Một của Cha trở về với Cha, bốn mươi ngày sau khi sống lại, cây cầu này đã được bắc từ trái đất, nghĩa là từ xã hội loài người lên tới trời, do sức thần tính của Cha, để ngồi bên hữu Chúa Cha là Cha vĩnh cửu của Ngài. Đó là điều Thiên thần đã nói với các môn đệ ngày về Trời; khi ấy, các ông như chết, tâm hồn như rời khỏi trái đất để theo sự khôn ngoan của Con Cha lên Trời. Thiên thần nói với các ông: Đừng đứng lại ở đây nữa, vì Chúa Giêsu đã lên trời, ngự bên hữu Cha (Xc Cv 1:11).

Một khi Ngài đã lên trời và trở về với Cha là Cha Ngài, Cha đã sai người Người Thầy vĩ đại là Chúa Thánh Thần đến, với quyền năng của Cha, với đức khôn ngoan của Con Cha, và với sự nhân từ của Chúa Thánh Thần, Ngài là Đấng làm một với Ta là Cha và với Con Cha. Ngài củng cố con đường giáo lý mà

Đấng Chân Lý của Cha đã để lại nơi trần gian. Người ta không còn thấy sự hiện diện của Con Cha nữa, nhưng Ngài đã để lại giáo lý của Ngài, cùng với các nhân đức, tức là những viên đá sống động dựa trên giáo lý này, để làm nên cây cầu dịu hiền và vinh hiển. Trước hết, Ngài đã ra sức dùng các công việc của Ngài để vạch ra cho các con một con đường. Ngài đã ban cho các con giáo lý của Ngài, bằng gương sáng hơn là bằng lời nói của Ngài, Ngài đã hành động trước khi nói (Xc Cv 1:1).

Sự nhân từ của Chúa Thánh Thần đã củng cố lời giảng dạy này, bằng cách ban thêm sức mạnh cho tâm hồn các môn đệ, để họ tuyên xưng chân lý và rao truyền con đường này, tức là giáo lý Chúa Kitô chịu đóng đinh vào Thập giá. Nhờ họ, Chúa Thánh Thần đã bắt tội thế gian về những điều bất chính và về những phán đoán sai lầm (Xc Ga 16:8). Sau đây, Cha sẽ trình bày cho con biết về sự bất chính và những phán đoán sai lầm này.

Cha đã nói với con tất cả những điều này, để xua đuổi tất cả mọi bóng tối có thể làm lu mờ tư tưởng những kẻ nghe Cha nói. Họ có thể nói rằng: Với thân mình Chúa Kitô, một chiếc cầu đã được tạo thành do sự kết hợp bản tính thần linh với bản tính phàm nhân. Đúng, chúng tôi cũng biết như vậy. Nhưng cây cầu này đã bị lấy đi rồi, khi Ngài lên Trời. Cũng đúng, Ngài là Đường Đi tới ơn cứu độ, Ngài đã dạy chúng tôi biết chân lý qua gương sáng của Ngài và các việc làm của Ngài. Nhưng bây giờ còn gì đâu? Tìm Đường Đi ấy ở đâu?

Cha nói cho con, hay đúng hơn, cho những kẻ rơi vào sự mù quáng đó biết rằng: Đường Đi là chính giáo lý của Ngài, được rao giảng bởi các tông đồ của Ngài, được khẳng định trong máu các chứng nhân tử đạo, được soi sáng bởi ánh sáng của các bậc tiến sĩ, được tuyên xưng bởi các vị hiển tu, và được viết ra do các nhà chú giải Kinh Thánh. Tất cả chư vị này đã cùng nhau tuyên xưng chân lý trong Nhiệm thể của Hội Thánh.

Chư vị giống như những ngọn đèn thắp sáng đặt trên trụ đèn (Xc Mt 5:15), để chỉ đường chân lý dẫn tới sự sống trong ánh sáng toàn hảo. Chư vị có thể quả quyết như thế với các con, vì đã kinh nghiệm nơi bản thân, rằng mỗi người có đủ ánh sáng cần thiết để nhận biết chân lý, nếu họ muốn, nghĩa là nếu họ không dập tắt ánh sáng của lý trí vì một tình yêu vị kỷ và hỗn loạn. Giáo lý của Ngài ví như con thuyền chở linh hồn qua biển cả đầy bão táp, đưa nó tới bến cứu độ bình an.

Như vậy, trước hết Cha đã làm nên một cây cầu để cứu vớt nhân loại, đó là Con của Cha. Cha đã sai Ngài đến sống giữa thế gian, rồi khi cây cầu này được đưa lên Trời, Ngài vẫn ở lại với loài người; đó là đường lối giáo lý của Ngài, luôn hiệp nhất với uy quyền của Cha, với đức khôn ngoan của Con Cha và với sự nhân từ của Chúa Thánh Thần. Uy quyền này thông ban sức mạnh cho những ai đi theo con đường này; đức khôn ngoan ban ánh sáng, để họ nhận biết chân lý; và Chúa Thánh Thần ban tình yêu để xua đuổi mọi mối tình xác thịt, vì chỉ để lại trong linh hồn tình yêu mến nhân đức.

Như vậy, bằng mọi cách, bằng sự hiện diện hữu hình của Ngài, hoặc bằng giáo lý của Ngài, Ngài vẫn là Đường Đi, là Chân Lý và là Sự Sống. Đường Đi này là cây cầu dẫn đưa người ta lên Trời. Đó là điều Ngài muốn tỏ bày khi nói: “Thầy bởi Cha mà ra. Thầy đã đến trong thế gian, nay Thầy lại bỏ thế gian để trở về với Cha Thầy” (Ga 16:28), nghĩa là Cha Thầy đã sai Thầy đến với anh em, Ngài đã làm cho Thầy trở thành cây cầu, để anh em có thể qua sông và đạt tới sự sống. Rồi Ngài nói thêm: “Thầy sẽ trở lại với anh em, Thầy không để anh em mồ côi. Thầy sẽ sai Đấng Bảo Trợ đến với anh em” (Ga14:18,26), cũng như nói rằng Thầy sẽ ra đi, về với Cha Thầy và Thầy sẽ trở lại, nghĩa là Chúa Thánh Thần là Đấng Bảo Trợ sẽ đến soi sáng rõ hơn cho anh em, và sẽ xác minh Thầy là Chân Lý, tức giáo lý mà Thầy đã ban cho anh em.

Ngài đã nói Ngài sẽ trở lại, và sự thật Ngài đã trở lại, bởi vì Chúa Thánh Thần đã không đến một mình, nhưng đã đến với uy quyền của Cha, với đức khôn ngoan của Con Cha và với sự nhân từ của Chúa Thánh Thần. Vậy con biết Ngài đã trở lại, không bằng sự hiện diện hữu hình, nhưng bằng sức mạnh, bằng cách củng cố con đường giáo lý của Ngài. Đường Đi này không thể bị phá hoại, hay bị đóng lại cho những ai muốn đi theo con đường này. Nó vững chắc và không thể bị phá huỷ, bởi vì nó bởi Cha mà ra, và Cha là Đấng Bất Biến. Bổn phận của các con là phải can đảm bước đi trên con đường này, không chút nghi ngờ, vì các con được soi sáng bởi ánh sáng đức tin, mà các con đã mặc lấy nhờ bí tích Thánh tẩy.

Cha đã tỏ bày rõ ràng cho con thấy giáo lý và cây cầu đó là một. Cha đã giải thích cho cả những kẻ không biết, để họ cũng nhận ra Đấng đã vạch ra chân lý này, chính là Đấng đã giảng dạy giáo lý đó. Cha cũng tỏ cho họ biết ai là những người đã đi rao giảng giáo lý này: đó là các tông đồ, các tác giả Phúc Âm, các đấng tử đạo, các vị hiển tu và các bậc tiến sĩ, được đặt lên như ngọn đuốc trong Hội Thánh. Cha đã giải thích cho họ biết, khi quay về với Cha, Ngài đã trở lại với các con, không bằng sự hiện diện hữu hình, nhưng bằng sức mạnh, là Chúa Thánh Thần ngự xuống trên các môn đệ. Ngài sẽ không trở lại với sự hiện diện hữu hình cho tới ngày phán xét, khi Ngài đến với uy quyền của Cha và quyền năng thần linh của Ngài, để phán xét thế gian. Ngài sẽ ân thưởng các kẻ lành, thưởng công cho những cực nhọc của linh hồn và thân xác họ, và Ngài sẽ ra hình phạt muôn đời cho các kẻ đã làm điều gian ác trong cuộc đời chúng.

Bây giờ, Cha tỏ bày cho con biết điều Cha đã hứa, là giải thích cho con thấy những ai là người bước đi cách bất toàn trên con đường này, những ai tiến bước cách hoàn hảo, và những ai đạt tới mức trọn lành hơn. Cha cũng sẽ nói cho con biết những kẻ dữ bước đi như thế nào, theo sự bất chính của chúng, để phải đắm đuối dưới sông, và đón lấy mọi thứ cực khổ.

Hỡi các con rất yêu dấu của Cha, Cha nài xin các con hãy đi trên cầu, đừng đi lối bên dưới, vì đó không phải là đường của chân lý. Đó là đường của dối trá, những kẻ tội lỗi xấu xa đi theo con đường ấy, như Cha sẽ nói với con sau đây. Cha năn nỉ các con hãy dâng lên Cha những lời cầu nguyện cho các kẻ tội lỗi này. Cha xin các con hãy đổ nước mắt và mồ hôi ra, để chúng nhận biết được lòng thương xót của Cha.

Cảm mến lòng thương xót của Thiên Chúa, linh hồn này kể ra rất nhiều ân sủng và hồng ân Chúa đã ban cho loài người.

  1. Khi đó, vì say sưa tình mến yêu, linh hồn này không thể cầm mình được nữa, nên đã nói trước nhan Thiên Chúa rằng: Ôi, lòng thương xót vô biên, Chúa che đậy lỗi lầm nơi các tạo vật của Ngài! Con không ngạc nhiên nữa, khi Chúa nói với những kẻ bước ra khỏi đường tội lỗi và trở về với Ngài, rằng: “Cha, Cha sẽ không còn nhớ đến các tội chúng con đã xúc phạm đến Cha nữa” (Xc Ez 18:21-22). Ôi, lòng thương xót khôn tả, con không bỡ ngỡ nữa, khi Cha cũng nói như thế với các kẻ bước ra khỏi đường tội lỗi, như con đã từng nghe Cha nói về các kẻ bách hại Cha, rằng: Cha muốn các con cầu nguyện cho chúng, để Cha thương xót chúng. Ôi, lòng thương xót phát ra từ bản tính thần linh của Đấng Tối Cao, Đấng Quyền Năng cai trị cả vũ trụ! Bởi lòng thương xót của Ngài, mà chúng con được tái tạo trong Máu Con của Ngài! Chính lòng thương xót của Ngài bảo tồn chúng con! Chính lòng thương xót của Ngài đã để cho Con Ngài hấp hối và bị bỏ rơi trên Thánh giá, trong cuộc vật lộn với thần chết. Khi ấy, sự sống đã chiến thắng sự chết của tội lỗi, và sự chết của tội lỗi đã cướp đi sự sống thân xác của Con Chiên vẹn sạch. Ai thua? Sự chết. Đâu là nguyên nhân của chiến thắng? Lòng thương xót.

Lòng thương xót của Chúa đã làm dịu đức công minh của Ngài. Chính Chúa đã thanh tẩy chúng con trong Máu của Con Chúa. Do lòng thương xót mà Chúa đã muốn ở với các thụ tạo của Ngài. Ôi, Chúa đã như điên rồ vì yêu chúng con. Chúa nhập thể làm người chưa đủ, Chúa còn muốn chết vì chúng con. Chết vẫn chưa cho là đủ, Chúa còn xuống âm phủ để giải thoát các tổ phụ, để hoàn tất sự thật về Ngài và lòng thương xót của Ngài. Chúa tốt lành đã hứa thưởng công cho những ai phục vụ Ngài cách trung thành, Chúa nhân lành đã xuống âm phủ, để giải thoát các tôi tớ trung thành của Ngài khỏi cơ cực, đợi mong, và đền đáp những công việc họ đã làm.

Lòng thương xót của Chúa còn thôi thúc Ngài làm nhiều hơn nữa cho loài người. Chúa đã ban mình làm lương thực, để đem lại sức mạnh cho sự yếu đuối của chúng con, và với kỷ niệm kỳ diệu này, chúng con không thể quên những ân huệ của Ngài, dầu chúng con ngu muội và vong ân. Bởi vậy,hàng ngày Chúa ban Mình cho con người nơi bí tích của bàn thờ, trong nhiệm thể của Hội Thánh. Ai làm bấy nhiêu điều đó? Chính lòng thương xót của Chúa.

Ôi, lòng thương xót vô biên của Chúa! Trái tim con bốc lửa khi nghĩ đến Ngài! Tâm trí con quay đi quay lại về phía nào cũng chỉ thấy lòng thương xót của Ngài. Lạy Đấng Hằng Hữu! Xin tha thứ sự ngu muội của con, nếu con dám cất tiếng nói trước nhan Ngài! Nhưng lòng nhân hậu và tình thương xót của Chúa sẽ miễn chấp cho con.

Hi vọng các bạn có thể ủng hộ trong khả năng, để giúp đỡ đội ngũ biên tập và chi phí duy trì máy chủ đang ngày một tăng. Mọi đóng góp xin gửi về:
Người nhận: Hoàng Nhật Minh
Số tài khoản: 103873878411
Ngân hàng: VietinBank

momo vietinbank
Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo

Phim Thức Tỉnh

Nhạc Chữa LànhTủ Sách Tâm Linh