Ta Là Cái Đó: Chương 49. Biết Rõ Chính Mình Là Nhân Chứng

TA LÀ CÁI ĐÓ: CHƯƠNG 49. BIẾT RÕ CHÍNH MÌNH LÀ NHÂN CHỨNG

Hỏi: Ông có bảo rằng tôi có thể được xét dưới ba phương diện: Nhân - Vyakti, Siêu nhân - VyakTa, và Phi-nhân - AvyakTa. Phi-nhân là vũ trụ và cái “Ta” thật thuần túy; siêu-nhân là ảnh phản chiếu của cái “Ta” thật thuần túy trong ý thức, thành cái “Ta hiện hữu”; nhân - con người - là tổng thể các diễn tiến vật lý và sinh lực. Trong giới hạn nhỏ hẹp của khoảnh khắc hiện tại, cái siêu nhân biết con người - cả trong không gian và thời gian - không phải chỉ một con người, mà là một chuỗi dài những con người được xâu kết với nhau bởi sợi dây nghiệp. Nhân chứng cũng như sự tích lũy của những kinh nghiệm đã được huân tập, nền tảng của ký ức, và sự nối kết - Sutratma - đều vô cùng thiết yếu. Cá tính con người là do cuộc sống tạo nên và định hình từ kiếp này sang kiếp khác. Vũ trụ ở ngoài mọi danh xưng và hình tướng, bên ngoài ý thức và cá tính; vũ trụ là sự hiện hữu của ý thức vô ngã thuần túy. Tôi lập lại quan điểm của ông có đúng không?

Maharaj: Trên bình diện của tâm thì đúng. Bên ngoài tâm ngôn từ không thể áp dụng.

H: Tôi hiểu được rằng con người chỉ là một cơ cấu tâm lý, một danh từ tập thể để chỉ một tập hợp các ký ức và thói quen. Còn kẻ biết con người, tức là trung tâm nhân chứng, cũng thuộc về tâm?

M: Con người cần một chỗ dựa, một thân xác để đồng hóa với, cũng như mầu sắc cần một bề mặt để xuất hiện trên đó. Hành vi thấy mầu sắc không tùy thuộc mầu sắc - nó luôn luôn như thế đối với mọi mầu sắc. Một người cần có mắt để thấy mầu sắc. Mầu sắc có nhiều nhưng mắt thấy chỉ có một. Phi nhân cũng giống như ánh sáng trong mầu sắc và trong mắt thấy, đơn giản, duy nhất, không thể phân chia và không thể nhận thức được, ngoại trừ qua những thể hiện của nó. Không phải là không thể biết, mà không thể nhận thức được, không thể xác minh, và không thể tách rời. Không phải vật mà cũng không phải tâm, không phải khách quan mà cũng không phải chủ quan; nó là gốc rễ của vật và cội nguồn của ý thức. Vượt ngoài sinh tử, nó là Sự sống dung nhiếp tất cả, và loại trừ tất cả, trong nó sinh tức tử và tử tức sinh.

H: Cái Tuyệt đối hay Sự sống mà ông nói là chơn thật, hay chỉ là một lý thuyết thuần túy để che đậy sự vô minh của con người?

M: Cả hai. Đối với tâm nó là một lý thuyết; trong chính nó thì nó là thực tại. Nó chính là thực tại trong sự loại trừ cái giả một cách tự phát và rốt ráo. Ánh sáng hủy diệt bóng tối bằng chính sự hiện diện của nó, cái tuyệt đối hủy diệt cái tưởng tượng cũng như thế. Thấy được tất cả kiến thức chỉ là một hình thức của vô minh thì chính đó là một động thái của thực tại. Nhân chứng không phải là một con người. Con người xuất hiện khi có một chỗ dựa cho nó - một cơ thể, một thân xác. Trong con người cái tuyệt đối được phản ánh như tánh biết. Thấy biết thuần túy trở nên thấy biết chính mình. Khi có cái Ta, thấy biết cái Ta chính là hành vi nhân chứng. Khi không có cái Ta để chứng kiến thì cũng không có hành vi nhân chứng. Tất cả rất đơn giản, chỉ có sự có mặt của con người là tạo ra phức tạp. Thấy được không có gì là một con người riêng biệt một cách thường hằng thì tất cả trở nên rõ ràng. Tánh biết - tâm - vật, là một thực tại duy nhất gồm hai phương diện động và tịnh, và ba thuộc tính: Quán tính, năng lượng và sự hòa hợp.

TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời...
(*) Họ và tên của bạn:
(*) Ngày tháng năm sinh:
 

Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras (Pitago)

H: Cái gì có trước - ý thức hay tánh biết?

M: Tánh biết trở thành ý thức khi nó có một đối tượng. Đối tượng luôn luôn thay đổi. Trong ý thức có sự chuyển động, còn tự thân tánh biết thì bất khả chuyển động và vô thời, ở đây và bây giờ.

H: Ngay lúc này đau khổ và máu đang đổ ở Đông Hồi. Ông nhìn sự kiện ra sao? Nó xuất hiện như thế nào đối với ông, phản ứng của ông ra sao?

M: Trong ý thức thuần túy không có gì từng xảy ra.

H: Xin vui lòng bước xuống từ những đỉnh cao siêu hình! Nói cho một con người đang đau khổ biết rằng không ai biết đến sự đau khổ của hắn ngoại trừ chính hắn, thì có ích lợi gì? Quy kết mọi chuyện là ảo tưởng là một sỉ nhục cộng thêm vào nỗi đau đớn. Một người Bengali ở Đông Hồi là một thực tế và nỗi đau khổ của hắn cũng là một thực tế. Xin đừng phân tích rằng những thực tế đó không tồn tại! Ông đọc báo, ông nghe người ta nói về điều đó. Ông không thể viện dẫn vô minh. Sao, ông có thái độ nào về những gì đang xảy ra?

M: Không có thái độ. Chẳng có gì đang xảy ra.

H: Ngày nào cũng có bạo loạn xảy ra trước mặt ông, người ta chém giết lẫn nhau. Chắc chắn ông không thể bảo rằng chẳng có gì xảy ra và giữ thái độ xa lánh.

M: Ta chưa bao giờ bảo phải xa lánh. Ông có thể thấy Ta xông vào giữa cuộc chém giết để cứu một người nào đó và bị giết chết. Nhưng với Ta không có gì xảy ra.

Thử tưởng tượng một tòa nhà xập xuống. Một số phòng trong đó bị hư hại, một số còn nguyên. Nhưng liệu ông có thể nói rằng khoảng không bị hư hại hay còn nguyên? Chỉ có cấu trúc là bị thiệt hại và những ai tình cờ ở trong đó. Chẳng có gì xảy ra với khoảng không. Tương tự như thế, chẳng có gì xảy ra đối với sự sống khi hình tướng bị hư hoại và danh xưng bị tẩy xóa. Người thợ bạc nấu chảy các món trang sức để làm ra cái mới. Đôi khi món trang sức đẹp bị nấu lẫn với món trang sức xấu, nhưng người thợ bạc vẫn thản nhiên làm việc vì biết vàng chẳng mất đi đâu.

H: Tôi không chống lại cái chết, nhưng cách chết.

M: Cái chết thì tự nhiên, còn cách chết thì do con người gây ra. Phân chia tạo ra sợ hãi và xung đột, mà xung đột lại tạo ra bạo lực. Hãy từ bỏ mọi phân chia do con người tạo ra thì tất cả những kinh hoàng do con người sát hại lẫn nhau chắc chắn sẽ chấm dứt. Trong thực tại không có sự giết hại và cũng không có sự chết. Cái thật không chết, cái hư giả chưa sống bao giờ. Hãy điều tâm ông ngay thẳng thì tất cả sẽ ngay thẳng. Khi biết được rằng thế giới là một, nhân loại là một ông sẽ hành động một cách thích hợp. Nhưng trước tiên, hãy quan tâm đến cách ông suy nghĩ, cảm thọ và sống. Nếu không có ổn định trong ông, không thể nào có ổn định ngoài thế giới.

Trong thực tại không có gì xảy ra. Trên màn ảnh tâm, định mệnh không ngừng phóng chiếu lên đó những hình ảnh của chính nó, cùng với ký ức của những lần phóng chiếu trước kia, và như thế ảo ảnh không ngừng đổi mới chính nó. Các hình ảnh xuất hiện rồi biến đi - ánh sáng bị ngăn che bởi vô minh. Hãy nhìn thấy ánh sáng và đừng để ý đến hình ảnh.

H: Thật là một cách nhìn chai đá về sự vật! Người ta chém giết lẫn nhau, còn ông ngồi đây nói chuyện phim ảnh.

M: Bằng mọi cách hãy xông vào để được giết, nếu đó là điều ông nghĩ ông phải làm. Hay, thậm chí nhúng tay vào cuộc chém giết, nếu ông cho đó là nhiệm vụ của ông. Nhưng đó không phải là cách chấm dứt sự tàn ác. Tàn ác là sự hôi thối của một cái tâm bệnh hoạn. Hãy tu sửa lại tâm để nó không còn phóng chiếu những hình ảnh méo mó và xấu xa.

H: Tôi hiểu được những gì ông nói, nhưng về cảm xúc thì tôi không thể chấp nhận. Cái nhân sinh quan thuần lý tưởng này làm cho tôi vô cùng ghê tởm. Tôi không thể nào nghĩ rằng chính tôi thường xuyên ở trong trạng thái chiêm bao.

M: Làm sao ông có thể thường xuyên chỉ ở trong một trạng thái được tạo ra bởi một thân xác vô thường? Sự hiểu biết sai lầm dựa vào ý tưởng ông là thân xác. Hãy xem xét cái ý tưởng đó, thấy được những mâu thuẫn nội tại của nó. Hãy nhận ra sự tồn tại hiện nay của ông giống như một trận mưa các đốm sáng, mỗi đốm sáng kéo dài khoảng vài giây, và trận mưa thì chừng vài phút. Chắc chắn cái gì mà sự khởi đầu của nó cũng là sự kết thúc thì không có khoảng giữa. Ông hãy cẩn ngôn. Thực tại không thể là nhất thời. Thực tại là vô thời, và sự vô thời không phải là một khoảng thời gian.

H: Đành rằng thế giới trong đó tôi sống không phải là thế giới

thật. Có một thế giới thật nhưng hình ảnh của nó mà tôi thấy thì méo mó. Sự méo mó có thể là do khuyết tật trong tâm hay thân của tôi. Nhưng khi nghe ông nói không hề có thế giới thật mà chỉ có một thế giới mộng huyễn trong tâm tôi, thì tôi không thể chấp nhận. Tôi ước gì có thể tin được rằng tất cả những nỗi kinh hoàng của cuộc sống là do tôi có một thân xác. Tự sát có thể là một lối thoát.

M: Chừng nào ông còn bận tâm đến ý tưởng - của chính ông hay của người khác - ông còn gặp phiền trược. Nếu ông không để ý đến giáo huấn, kinh điển, hay bất cứ gì được thể hiện bằng ngôn từ, mà lặn thật sâu vào trong ông để tìm chính ông, chỉ riêng điều này sẽ giải quyết tất cả mọi phiền trược của ông, và ông sẽ làm chủ mọi tình huống, vì ông không còn bị khống chế bởi những ý tưởng của ông về tình huống. Để ví dụ, ông gần gũi với một cô gái thật hấp dẫn. Ông khởi sinh ý nghĩ về cô gái và tạo nên một tình huống về tình dục. Một vấn đề phát sinh và ông bắt đầu tìm kiếm sách vở về sự tiết dục, hay hưởng dục. Nếu là trẻ con thì cả ông và cô gái kia có thể trần truồng vui đùa với nhau mà chẳng có chuyện gì xảy ra. Chỉ cần chấm dứt nghĩ rằng ông là thân xác thì mọi vấn đề về tình yêu và tình dục sẽ chẳng còn ý nghĩa. Một khi tất cả những ý thức về sự hữu hạn không còn thì mọi sợ hãi, đau khổ và mong cầu lạc thú đều chấm dứt. Lúc đó chỉ tánh biết còn lại.

Hi vọng các bạn có thể ủng hộ trong khả năng, để giúp đỡ đội ngũ biên tập và chi phí duy trì máy chủ đang ngày một tăng. Mọi đóng góp xin gửi về:
Người nhận: Hoàng Nhật Minh
Số tài khoản: 103873878411
Ngân hàng: VietinBank

momo vietinbank
Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo

Phim Thức Tỉnh

Nhạc Chữa LànhTủ Sách Tâm Linh