Ta Là Cái Đó: Chương 52. Khi Đã Được Thỏa Mãn, Tham Ái Lại Đẻ Thêm Tham Ái

TA LÀ CÁI ĐÓ: CHƯƠNG 52. KHI ĐÃ ĐƯỢC THỎA MÃN, THAM ÁI LẠI ĐẺ THÊM THAM ÁI

Hỏi: Thú thật là hôm nay tôi đến gặp ông với một tâm trạng nổi loạn. Người ta đã đối xử không công bằng với tôi ở văn phòng bán vé máy bay. Khi gặp những tình huống như thế này thì những gì tôi được chỉ dạy đều có vẻ đáng ngờ, và những gì tôi tu tập đều có vẻ vô ích.

Maharaj: Đây mới là một tâm trạng hữu ích. Hoài nghi tất cả,

phủ nhận tất cả, nhất định không chịu biết qua người khác. Đây chính là kết quả công phu tu tập lâu dài của ông. Xét cho cùng, có ai học mãi đâu.

H: Đủ rồi. Công phu đó chẳng đưa tôi đến đâu cả.

M: Đừng nói “chẳng đưa đến đâu.” Nó đưa ông đến chỗ ông là - bây giờ.

H: Tôi vẫn là một đứa trẻ với những cơn tức giận của nó. Tôi chẳng hề tiến được chút nào so với lúc ban đầu.

TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời...
(*) Họ và tên của bạn:
(*) Ngày tháng năm sinh:
 

Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras (Pitago)

M: Ông đã bắt đầu như một đứa trẻ và ông sẽ chấm dứt như một đứa trẻ. Bất cứ gì thụ đắc được cho đến nay thì ông phải bỏ đi và khởi sự lại từ đầu.

H: Nhưng đứa trẻ sẽ quậy phá. Khi không được thỏa mãn hay bị từ chối, nó quậy phá.

M: Cứ để nó quậy phá. Chỉ cần quan sát hành động quậy phá. Và nếu vì quá sợ hãi xã hội ông không giám quậy phá đến nơi đến chốn thì cũng quan sát cả thái độ đó. Ta biết đây là một việc đầy khó khăn. Nhưng không có phương sách đối trị - ngoại trừ một cách - sự tìm kiếm phương sách đối trị phải chấm dứt.

Khi ông sân hận hay đau khổ, hãy tách rời chính ông ra khỏi sân hận và đau khổ rồi quan sát chúng. Đứng ngoài mọi chuyện là bước đầu tiên của giải thoát. Hãy bước ra ngoài và quan sát. Những diễn tiến vật lý vẫn tiếp tục xảy ra, nhưng tự thân chúng chẳng có gì quan trọng. Chỉ có tâm mới đáng kể. Dù bất cứ gì xảy ra thì ông không thể quậy phá và la hét ở phòng bán vé máy bay hay ngân hàng. Xã hội không cho phép ông làm chuyện đó. Nếu không thích cung cách làm ăn của họ, hoặc không chuẩn bị để chịu đựng họ thì ông đừng đi máy bay và đừng đem theo tiền. Cứ đi bộ, và nếu không thể đi bộ thì đừng đi du lịch. Muốn giao tiếp với xã hội ông phải chấp nhận những lề thói của nó, vì lề thói của xã hội là lề thói của ông. Sự cần thiết và nhu cầu của ông đã tạo ra những lề thói đó. Những ham muốn của ông quá phức tạp và mâu thuẫn - chẳng trách được vì sao xã hội mà ông tạo ra cũng phức tạp và mâu thuẫn không kém.

H: Tôi thấy rõ và nhìn nhận rằng tất cả mọi hỗn loạn bên ngoài chỉ là phản ảnh những xung đột nội tại của chính tôi. Nhưng phương sách đối trị là gì?

M: Đừng tìm cách đối trị.

H: Thỉnh thoảng tôi ở trong một “trạng thái thoát tục”, và cảm thấy cuộc đời thật hạnh phúc và hài hòa. Nhưng trạng thái đó chẳng kéo dài được bao lâu! Tâm trạng thay đổi và tất cả trở nên hỗn loạn.

M: Chỉ cần giữ được sự tĩnh lặng, buông bỏ tất cả ký ức và chờ mong, thì ông có thể dửng dưng với những kiểu cách hoa mỹ của các sự kiện. Chính sự bất an của ông tạo ra hỗn loạn.

H: Suốt ba tiếng đồng hồ ở phòng bán vé tôi đã thực hành sự kiên nhẫn và chịu đựng. Nhưng điều đó chẳng làm cho sự việc trở nên chóng vánh hơn.

M: Ít ra ông đã không làm cho sự việc chậm lại vì nếu ông nổi quạu lên thì chắc chắn mọi chuyện còn tồi tệ hơn nữa. Ông muốn kết quả tức thời! Chúng ta không làm ảo thuật ở đây. Mọi người phạm cùng một sai lầm: Phủ nhận phương tiện nhưng mong muốn cứu cánh. Ông muốn hòa bình và hòa hợp trên thế giới, nhưng lại không muốn chúng trong chính ông. Cứ làm đúng theo những gì Ta chỉ dẫn, ông sẽ không thất vọng đâu. Ta không thể giải quyết mọi vấn đề của ông chỉ bằng lời lẽ suông, mà chính ông phải làm theo những gì Ta chỉ dẫn và kiên nhẫn. Không phải sự chỉ dẫn đúng sẽ giải thoát, mà hành động dựa vào sự chỉ dẫn đó sẽ giải thoát. Cũng như một bác sĩ, sau khi tiêm cho bệnh nhân một liều thuốc, bảo người bệnh: “Bây giờ, hãy giữ im lặng. Đừng làm gì khác, chỉ giữ im lặng” thì Ta cũng vừa bảo ông: Ông vừa được tiêm một liều thuốc và bây giờ hãy giữ im lặng, chỉ cần giữ im lặng. Ông không phải làm cái gì khác. Tôn sư Ta cũng đã làm như thế. Ngài bảo Ta một điều gì đó rồi dặn: “Bây giờ giữ im lặng. Đừng lúc nào cũng đăm chiêu tư lự. Dừng lại. Im lặng.”

H: Tôi có thể giữ im lặng suốt một giờ vào buổi sáng. Nhưng ngày thì dài và nhiều chuyện xảy ra đã làm cho tôi mất quân bình. Nói “im lặng” thì dễ, nhưng giữ im lặng trong khi mọi thứ đang la hét trong tôi và xung quanh tôi thì không dễ - vui lòng chỉ cho tôi phải làm thế nào.

M: Tất cả những gì cần làm chỉ có thể được thực hiện trong an tĩnh và im lặng. Không cần thiết phải bức mình.

H: Những gì ông nói đều là lý thuyết, không phù hợp với thực tế. Tôi sẽ trở lại Âu châu mà chẳng có gì để làm ở đó. Đời tôi hoàn toàn rỗng tuếch.

M: Ông chỉ cần giữ im lặng thì tất cả sẽ đến - công việc, sức mạnh để làm việc, và động cơ chính đáng. Ông có cần phải biết trước mọi chuyện không? Đừng bận tâm với tương lai - bây giờ hãy giữ im lặng rồi tất cả sẽ đâu vào đó. Cái không mong đợi rồi vẫn sẽ xảy ra, còn cái dự tính có thể chẳng bao giờ đến. Đừng bảo Ta là ông không thể chế ngự được bản tính của ông. Ông chẳng cần phải chế ngự nó. Cứ quẳng nó đi. Chẳng có bản tính nào để chế ngự hay để khuất phục. Chẳng có kinh nghiệm nào có thể làm ông đau đớn, miễn là ông đừng biến nó thành thói quen. Ông chính là nguyên nhân vi tế của toàn thể vũ trụ. Tất cả hiện hữu vì ông hiện hữu. Hãy nắm bắt điều này thật chắc chắn và thường xuyên an trú trong nó. Nhận ra đó là chân lý tuyệt đối - tức là giải thoát.

H: Nếu là hạt giống của vũ trụ thì tôi là một hạt giống hư hỏng! Cứ nhìn quả thì biết được hạt.

M: Có gì sai lầm với thế giới của ông mà ông nguyền rủa nó?

H: Thế giới của tôi đầy đau khổ.

M: Tự nhiên giới thì không vui thích hay đau khổ. Tự nhiên giới đầy trí tuệ và cái đẹp. Đau khổ hay lạc thú là ở trong tâm. Thay đổi nấc thang giá trị thì tất cả sẽ thay đổi. Lạc thú và đau khổ đều là những náo động của cảm giác, cứ xem chúng như nhau thì sẽ có hạnh phúc chơn thật. Thế giới là do ông tạo ra, bằng mọi cách hãy làm cho thế giới này hạnh phúc. Chỉ có sự bằng lòng mới làm ông hạnh phúc vì tham ái, khi đã được thỏa mãn, lại đẻ thêm tham ái. Hãy xa lìa mọi tham ái, và bằng lòng với những gì tự nó tìm đến là một trạng thái đầy lợi lạc - một điều kiện tiên quyết của trạng thái sung mãn. Đừng ngờ vực vẻ khô cằn bề ngoài và sự rỗng rang của nó. Cứ tin Ta đi, chính sự thỏa mãn các tham ái mới gây ra khốn khổ. Vô tham ái là chơn hạnh phúc.

H: Chúng ta vẫn cần nhiều thứ.

M: Nếu không đòi hỏi những gì không cần thì những gì ông cần sẽ đến với ông. Chỉ rất ít người đạt được trạng thái hoàn toàn an nhiên và vô tư này. Đây là trạng thái cao thượng, là ngưỡng cửa của giải thoát.

H: Suốt hai năm nay tôi cô quạnh, bơ vơ và trống rỗng; tôi vẫn thường cầu cho cái chết đến sớm.

M: Nhưng khi ông đến đây thì mọi chuyện bắt đầu biến chuyển. Cứ để mọi chuyện xảy ra như chúng xảy ra - cuối cùng mọi chuyện sẽ tự đâu vào đó. Ông không cần phải căng thẳng mong ngóng tương lai - tương lai tự nó sẽ đến với ông. Ông sẽ còn ở trong trạng thái mộng du này một thời gian nữa, như ông bây giờ, một cách vô nghĩa và mất tự tin; nhưng giai đoạn này sẽ chấm dứt và ông sẽ nhận thấy việc tu tập của ông có kết quả và dễ dàng. Luôn luôn có những lúc người ta cảm thấy trống trải và bị xa lánh. Những lúc như thế thật đáng được khao khát vì có nghĩa là tâm hôn đã nhổ neo và sẵn sàng viễn du. Đây chính là sự viễn ly - khi cái cũ đã qua và cái mới chưa đến. Nếu ông sợ thì trạng thái này có vẻ hoang mang, nhưng thật ra chẳng có gì để sợ. Hãy ghi nhớ lời chỉ dẫn: Dù gặp bất cứ gì - hãy vượt ra.

H: Quy luật của Đức Phật: Nhớ điều cần nhớ. Nhưng tôi cảm thấy vô cùng khó khăn để nhớ điều đúng vào đúng lúc. Đối với tôi thì quên hình như là quy luật!

M: Có nhớ cũng không phải dễ khi mọi tình huống đều kéo theo một cơn giông đầy những tham ái và lo sợ. Tham ái được ký ức sinh ra, và cũng chính nó hủy diệt ký ức.

H: Làm sao tôi có thể chống lại tham ái. Có gì mạnh hơn nó đâu?

M: Những giòng nước của cuộc đời ào ào tuôn chảy trên các tảng đá tham ái hay sân hận. Hãy dời đi các tảng đá bằng sự thấy biết sáng suốt và vô tư, thì cũng chính giòng nước đó sẽ chảy sâu, chảy xiết một cách tĩnh lặng với lưu lượng lớn hơn và cường độ mạnh hơn. Đừng lý thuyết suông, mà hãy dành thời gian để tư duy và suy gẫm; nếu mong muốn tự do, đừng bỏ qua bước chân kề cận nhất với tự do. Cũng như leo núi, không được bỏ một bước nào.

Chỉ thiếu một bước thì vẫn chưa đạt đến đỉnh cao.

Hi vọng các bạn có thể ủng hộ trong khả năng, để giúp đỡ đội ngũ biên tập và chi phí duy trì máy chủ đang ngày một tăng. Mọi đóng góp xin gửi về:
Người nhận: Hoàng Nhật Minh
Số tài khoản: 103873878411
Ngân hàng: VietinBank

momo vietinbank
Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo

Phim Thức Tỉnh

Nhạc Chữa LànhTủ Sách Tâm Linh