Tập Yêu Đứa Bé Trong Ta: Chương 2. Đứa Bé Nhỏ Nhắn, Vai Trò To Lớn

TẬP YÊU ĐỨA BÉ TRONG TA: CHƯƠNG 2. ĐỨA BÉ NHỎ NHẮN, VAI TRÒ TO LỚN

Khi còn đi học, có bao giờ bạn tự hỏi tại sao lại tồn tại những hàm số, hằng đẳng thức, công thức, số pi,... mà thầy cô giáo dạy cho chúng ta không. Các công thức đó không phải được sáng tạo ra bởi các nhà khoa học hay toán học, họ chỉ khám phá ra đấy thôi. Qua thời gian, sự khám phá ngày càng mở rộng, khoa học phát triển mạnh mẽ và con người phát minh ra công nghệ máy tính mỗi ngày một thông minh hơn. Chính nền tảng tạo ra công nghệ máy tính đó (với những công thức, hàm số mà họ đã khám phá ra từ thực tại của chúng ta) đã làm họ quay ngược lại tự hỏi chính mình: Có phải thực tại của chúng ta, cái chúng ta gọi là “Thế giới vật chất”, có thể chỉ là một thứ được lập trình ra và nằm trong một cỗ máy tính khổng lồ.

Nếu nói đúng theo nghĩa đen, rằng chúng ta đang ở trong một cỗ máy tính khổng lồ thì không đúng lắm, nhưng theo nghĩa bóng thì đúng là thực tại của chúng ta được thiết kế và tạo dựng nên bởi một siêu Nhận thức mà chúng ta có thể gọi là Chúa trời. Và khi nói tới Chúa trời là trong đầu chúng ta hiện ngay lên hình ảnh một người đàn ông đứng tuổi với tóc dài, râu dài đúng không nào. Ha ha. Tớ hay cười vào suy nghĩ trong đầu của mình như vậy đó.

Khoa học nói cho chúng ta rằng vụ nổ Big Bang đã tạo nên vũ trụ của chúng ta, còn thuyết tiến hóa sinh vật giải thích cho chúng ta thấy sự xuất hiện của sinh vật đầu tiên, và rồi tiến hóa qua hàng chục tỷ năm để đạt đến thế giới mà chúng ta biết ngày hôm nay. Bạn có biết rằng khoa học của chúng ta sẽ thay đổi hoàn toàn mỗi một khi con người khám phá hay phát minh ra một cái gì đó mới hoàn toàn không. Ví dụ như lần đầu tiên con người phát minh ra kính hiển vi, họ ngỡ ngàng trước một thế giới mà họ chưa bao giờ từng nghĩ tới; và từ phát minh đó, khoa học đã thay đổi hoàn toàn. Xung quanh ta còn rất nhiều tầng sóng và tầng năng lượng mà chúng ta chưa thể thấy được, cũng như chưa phát minh hay nghiên cứu ra được một công cụ phù hợp mới để có thể quan sát thấy những năng lượng đó. Rất gần trong tương lai thôi, khi chúng ta phát minh ra một loại kính mới, một loại máy tính mới mà có thể cho phép chúng ta nhìn thấy những thứ hoàn toàn mới trong không khí thì ngay từ lúc đó, khoa học, lịch sử mà chúng ta biết ngày hôm nay sẽ phải được viết lại hoàn toàn.

Khi xem những chương trình khám phá khoa học, chúng ta không ít lần trầm trồ trước sự tuyệt diệu của tự nhiên. Chúng ta có thể thừa nhận thuyết tiến hóa, nhưng có gì đó bên trong ta cho chúng ta cảm giác rằng tất cả mọi kiệt tác tự nhiên đó đều được nhào nặn và thiết kế một cách tỉ mỉ, bằng một đôi tay thần bí nào đó.

Đúng vậy đấy, tất cả mọi thứ trước mắt chúng ta đều được thiết kế ra một cách hoàn hảo, tồn tại và vận động một cách hài hòa để tạo ra một vũ trụ kỳ vĩ và đầy màu sắc. Không một chi tiết, không một thành phần nào trong đó là lỗi sai hết cả, nếu tồn tại lỗi sai thì cả hệ thống đã sụp đổ từ lâu rồi. Giống như hệ điều hành máy tính của chúng ta đó, chỉ cần một lỗi sai nhỏ là có thể đủ làm cả hệ thống thất bại sau một thời gian nhất định. Nếu để đem ra so sánh thì công nghệ của chúng ta hôm nay còn phải đi một chặng đường dài lắm nhỉ. Máy tính hằng ngày chúng ta sử dụng cứ hở một tí là lỗi, đụng một ít là hỏng; hay là người ta cố ý làm nó mau lỗi, mau hỏng như vậy để chúng ta phải đi mua máy mới liên tục... Hm, cũng có thể chứ, ai mà biết được.

Vũ trụ của chúng ta tồn tại một cách hoàn hảo, không một hòn đá hay hột đất nào là thừa thải cả. Bản thân mỗi chúng ta là một thành tựu đáng tự hào của tạo hóa, dù chúng ta có chọn con đường tình yêu hay con đường chết chóc thì chúng ta vẫn là một kiệt tác, kiệt tác tình yêu hay là kiệt tác giết chóc. Nếu vũ trụ coi sự giết chóc là lỗi sai thì vũ trụ đã sụp đổ ngay và luôn từ lâu rồi chứ để chúng ta sống được tới hôm nay. Sinh và diệt là hai đặc điểm chính của sự tồn tại, tồn tại song song nhau và không thể tách dời nhau. Mỗi chúng ta đều được phép chọn một trong hai điều ấy để tạo nên thực tại mà chúng ta muốn.

TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời...
(*) Họ và tên của bạn:
(*) Ngày tháng năm sinh:
 

Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras (Pitago)

Theo lý đó, không có gì trong vũ trụ này là sai trái hay không đáng tồn tại cả, mà ngược lại, những gì xứng đáng được tồn tại thì đều tồn tại hết cả, ở ngay lúc này đây. Chúng ta dùng cái diệt để trân trọng cái sinh, dùng chiến tranh để yêu quý hòa bình, dùng đau khổ để hiểu về sự tồn tại. Chúng ta được phép tự hủy diệt toàn bộ chính chúng ta, nhưng nếu như thế thì chẳng còn gì là vui nữa cả, chết hết sạch rồi thì còn gì để chơi nữa đâu mà vui với vẻ.

Nếu bạn là người theo học ngành y, bạn sẽ thấy rằng cơ thể của mình tuyệt diệu lắm, vận hành hài hòa một cách kỳ lạ và không có bộ phận nào là thừa cả, mà chỉ có khoa học chưa hiểu lý do tồn tại của những thành phần nhất định mà thôi. Để nói cho đúng thì thực chất chúng ta ĐÃ ĐƯỢC tiến hóa từ loài khỉ, chứ không phải tiến hóa từ loài khỉ đâu nhé, hai cái đó khác nhau à. Nếu chúng ta tiến hóa từ loài khỉ thì loài khỉ đã không còn nữa rồi, và vì chúng ta đã được tiến hóa từ loài khỉ nên loài khỉ vẫn còn tồn tại đấy thôi.

Khỉ và vượn vẫn là những động vật của thế giới muôn loài, còn chúng ta thì có vẻ khác khác và có gì đó sai sai. Trong thuyết tiến hóa của loài người mà chúng ta được dạy thì bị thiếu mất 200 ngàn năm lận đó, một khoảng thời gian 200 ngàn năm kỳ bí và bất ngờ sau đó, úm ba la, loài người xuất hiện. Có nhà khoa học đã cho rằng loài người chúng ta được đưa từ ngoài vũ trụ tới Trái Đất bởi vì bệnh đau lưng phổ biến trong chúng ta, vì trọng lực của Trái Đất tạo áp lực lớn lên hệ xương người và làm cho chúng ta bị đau lưng, và không có một loài động vật nào bị đau lưng cả mà chỉ có loài người chúng ta thôi.

Giữa chúng ta và tất cả các loài động vật trên Trái Đất, có một điểm khác biệt rất nhỏ nhưng cũng rất lớn, đó là chúng ta có một đứa bé ở trong đầu của mỗi chúng ta đó, còn động vật thì lại không có. Và đứa bé ấy cũng được thiết kế nên một cách hoàn hảo, không thừa không thiếu miếng nào, để giúp chúng ta có thể tạo dựng được tất cả những thứ mà chúng ta hằng biết trong cuộc sống hiện nay.

Nếu quan sát thế giới động vật, chúng ta sẽ thấy rằng chúng sống không có thời gian. Chúng chỉ sống cho bây giờ và bây giờ, kiếm ăn khi đói, no thì ngưng ăn, di chuyển khi còn thấy đường, không thấy đường nữa thì lăn ra ngủ... Động vật luôn tồn tại trong thì hiện tại, và vì không có khái niệm thời gian nên chúng không có những khái niệm gọi là tổ chức hay văn minh như chúng ta.

Khác với động vật, đứa bé trong đầu ta là cỗ máy để cho chúng ta nhận biết được thời gian, có thời gian sẽ tạo được lịch sử, và với lịch sử con người đã tách mình ra khỏi giới động vật.

Nếu chúng ta quan sát một đàn ong hay một đàn kiến, chúng ta sẽ thấy sự tồn tại của chúng thật kỳ diệu, hàng trăm hàng ngàn con sống như một cỗ máy trơn tru và hoàn hảo. Khi nhìn vào đó, chúng ta thấy được mỗi cá thể trong tổ chức đàn sẽ luôn chỉ làm một công việc được định sẵn nào đó ngay từ khi được sinh ra. Chúng ta thử hình dung nếu loài người cũng như vậy thì sao, rằng mỗi người đều được sinh ra và được định sẵn sẽ làm một việc duy nhất cho tới khi chết. Ai làm việc người ấy, không tranh giành, không phán xét; và nghe thì có vẻ như một thế giới hòa bình, yên ấm nhưng mà chán chết vì sẽ không ai sáng tạo ra được cái gì cả. Lúc ấy sẽ không có sáng tạo, không có giải trí, không âm nhạc và không nghệ thuật.

Ngoài khái niệm thời gian, đứa bé trong đầu ta còn có chức năng tạo ra cho mỗi chúng ta tính cá thể, tính tách biệt và sự tự do lựa chọn của mỗi người. Với hai tính chất là thời gian và cá thể, đứa bé trong ta là cơ sở để chúng ta tạo dựng được nền văn minh mà chúng ta biết ngày hôm nay: Kiến trúc, âm nhạc, nghệ thuật, văn hóa, ẩm thực,... và nỗi đau, chiến tranh, giết chóc, nô lệ,...

Khi vật chất được tạo ra thì chân không cũng được tạo ra đồng thời, nếu không có chân không thì không có vật chất, vậy nên thực tại của chúng ta gọi là thực tại nhị phân. Tất cả mọi thứ được tạo ra trong thực tại chúng ta đều có hai thái cực, giống như năng lượng nam và năng lượng nữ vậy. Vậy nên khi đứa bé trong đầu chúng ta được tạo ra, nó cũng mang trong mình hai tiềm năng cùng một lúc: Tạo và diệt. Mỗi chúng ta đều có quyền bình đẳng ở việc lựa chọn sự sáng tạo hay sự hủy diệt, và bậc tạo hóa cho phép chúng ta làm bất kì điều gì chúng ta muốn với công cụ và quyền năng trong tay của mình.

Chưa rõ sự khởi đầu là khi nào, nhưng ngay từ khi loài người lần đầu tiên xuất hiện, chúng ta đã phải bắt đầu một cuộc chiến, cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối bên trong mỗi con người chúng ta. Cho tới ngày hôm nay, tất cả mọi thứ chúng ta biết, từ văn hóa, nghệ thuật cho tới chiến tranh, chết chóc đều do hai yếu tố tồn tại song song này trong mỗi chúng ta tạo nên.

Giữa ánh sáng và bóng tối, chúng ta sẽ dễ dàng đi theo con đường ít khó khăn hơn, đó là con đường bóng tối. Nên sợ rằng con người sẽ sớm tự tuyệt diệt mình, bậc tạo hóa đã tạo ra một luật để giữ chúng ta trong vòng kiểm soát, đó là luật cân bằng hay luật nhân quả. Luật ấy nói rằng một người không được xâm phạm hay làm hại người khác nếu không có sự cho phép của họ, và nếu xâm hại đến người khác mà không có sự đồng ý của họ thì một người sẽ phải trả giá cho họ, không ở kiếp này thì là ở những kiếp sau.

Chính luật ấy đã giúp chúng ta tiếp tục tồn tại và phát triển qua thời gian dài. Luật ấy được gọi với nhiều cái tên ở những nền văn hóa khác nhau mà chúng ta cũng đã ít nhiều nghe tới và biết tới, và mục đích của quyển sách này cũng sẽ không đi sâu vào những điều luật này.

Và đứa bé trong đầu chúng ta, dưới nhiều góc nhìn, văn hóa hay tôn giáo khác nhau sẽ có những tên gọi khác nhau. Còn quyển sách này, chúng ta sẽ gọi là đứa bé, bởi vì khi xét về tính chất, nó giống y như hình ảnh đứa bé mà chúng ta đã từng là, rằng nó hay khóc, hay giận, hay vòi vĩnh đủ những thứ ở bên ngoài. Tớ muốn dùng từ “Đứa bé” để mọi người cảm nhận sự thân thiện và vô tội của hắn; và với cách gọi như thế chúng ta sẽ dễ dàng tiếp cận và làm bạn với đứa bé trong mình hơn. Nếu gọi đứa bé trong ta với cách gọi thông thường như những tôn giáo hay gọi, chúng ta sẽ cảm thấy năng lượng tiêu cực từ ngay chính cách gọi ấy; và chỉ cần đọc tới từ ngữ ấy là đứa bé trong chúng ta sẽ dựng phòng vệ và vậy mà chúng ta sẽ rất khó có thể làm bạn được với nó. Và cũng không ai dùng vũ lực để nói chuyện với một đứa bé hết.

Các tôn giáo hay gọi đứa bé trong ta với những ngôn từ mang năng lượng nặng nề bởi vì tính chất “bóng tối” mà nó mang lại như chúng ta đã nói ở trên. Vậy nên những tôn giáo thường xem đứa bé trong ta là một cái gì đó mang tính tiêu cực, và đối với những ai đi theo con đường tu tập, họ sẽ tìm cách “đàn áp và gạt bỏ” đứa bé này qua một bên.

Sống trong hiện tại, không quá khứ và không tương lai, đó là con đường đi của những người tu tập tôn giáo. Gạt bỏ tính cá thể, gạt bỏ sự đấu tranh... và mọi tiêu cực biến mất.

Mỗi khi chúng ta đi vào chùa chiền, chúng ta sẽ cảm thấy sự thanh tịnh, sự yên bình, sự tự tại... nhưng sâu bên trong ta, dù an bình và tĩnh tại như thế nhưng chúng ta vẫn cảm thấy rằng: “Mình sẽ chẳng muốn sống như vậy suốt cuộc đời mình đâu”.

Khi chúng ta “dẹp” đứa bé trong ta qua một bên, chúng ta “dẹp” luôn tính chất “tạo” của mình, đồng nghĩa với việc chúng ta hạn chế sự sáng tạo của mình. Như vậy, sẽ không có sự đa dạng âm nhạc, văn học, giải trí, nghệ thuật,... Vì vậy, tốt nhất chúng ta nên tránh hai thái cực: Người muốn tất cả và người không muốn thứ gì.

Đứa bé trong ta còn giúp chúng ta trải nghiệm những cung bậc cảm xúc trong cuộc sống. Làm bạn với đứa bé là quá trình chúng ta học cách chấp nhận và trân trọng tất cả mọi cảm xúc, dù đó là niềm vui tan chảy hay nỗi sợ tột độ.

Chúng ta sẽ để tất cả mọi cảm xúc thông chảy trong người một cách chấp nhận và không kháng cự. Và bằng cách thấu hiểu và làm bạn với đứa bé, chúng ta sẽ làm chủ mọi suy nghĩ, cảm xúc và hành động của mình.

Hi vọng các bạn có thể ủng hộ trong khả năng, để giúp đỡ đội ngũ biên tập và chi phí duy trì máy chủ đang ngày một tăng. Mọi đóng góp xin gửi về:
Người nhận: Hoàng Nhật Minh
Số tài khoản: 103873878411
Ngân hàng: VietinBank

momo vietinbank
Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo

Phim Thức Tỉnh

Nhạc Chữa LànhTủ Sách Tâm Linh