Tập Yêu Đứa Bé Trong Ta: Chương 11. Với Mẹ, Bé Luôn Giỏi Và Đẹp

TẬP YÊU ĐỨA BÉ TRONG TA: CHƯƠNG 11. VỚI MẸ, BÉ LUÔN GIỎI VÀ ĐẸP

Chúng ta vẫn luôn biết rằng không tình yêu nào có thể sánh ngang tình mẹ dành cho con. Mẹ luôn nghĩ về chúng ta dù ở bất kì hoàn cảnh nào và luôn để dành cho chúng ta những miếng ăn ngon nhất. Mẹ luôn sợ chúng ta đói, sợ chúng ta lạnh, sợ chúng ta không được hạnh phúc. Đó là Tình yêu vô điều kiện trong bất kì người mẹ, người cha nào của chúng ta. Nhưng không phải ai trong chúng ta ngày hôm nay cũng đồng ý với điều đó, không ít thì nhiều, không nhẹ nhàng thì căng thẳng, mỗi chúng ta đều đã từng có những mâu thuẫn khác nhau với cha mẹ của mình.

“Ngày hôm nay, ngay phút giây này và tại nơi đây, ta và bé sẽ tha thứ cho người cha, người mẹ của mình với tất cả những mâu thuẫn hay căng thẳng mà đã từng xảy ra giữa bé và họ. Những bực tức, la mắng và đánh đập của cha mẹ mà in hằn sâu trong bé đều là kết quả từ sự sợ hãi của đứa bé trong họ, sợ hãi về sự tồn tại của cơ thể họ.

Sự oán giận và phản kháng của bé là do sự sợ hãi của bé đã không an tâm về sự tồn tại của cơ thể ta. Ta cảm ơn bé vì Tình yêu vô điều kiện mà bé dành cho cơ thể này, và ta cảm ơn sự sợ hãi đó của bé vì đã làm ta nhận ra rằng ta đã chưa yêu bé đủ đầy.

Từ bây giờ trở đi, sự oán giận hôm qua hay hôm nay của bé dành cho cha mẹ không còn cần thiết nữa vì ta đã ở đây rồi và ta sẽ bắt đầu học cách yêu thương bé. Ta vẫn đang học cách yêu bé đó thôi, và ta vẫn chưa biết yêu bé sao cho đủ đầy và hoàn thiện, vậy nên mỗi ngày bé hãy dạy ta thêm để ta biết cách yêu thương bé nhiều hơn. Để một ngày kia, khi ta yêu bé vẹn đầy, sự sợ hãi trong bé sẽ không còn cần thiết nữa và bé sẽ không phải sợ hãi bất kì điều gì nữa.

Cảm ơn bé đã hiểu ra rằng hành động và mong muốn của cha mẹ chỉ là sự sợ hãi của đứa bé trong họ, là họ chưa hiểu và chưa biết cách yêu thương đứa bé trong họ. Bằng cách hiểu ra như thế, bé và ta đã gửi Tình yêu vô điều kiện tới đứa bé trong họ. Và không chỉ gửi cho đứa bé trong cha mẹ ta, mà hôm nay ta và bé sẽ gửi Tình yêu vô điều kiện của mình tới tất cả những đứa bé trong tất cả những người mà đã làm cho bé oán giận và chê trách họ. Nhờ sự sợ hãi của đứa bé trong họ, ta thấy được sự sợ hãi của bé ở trong ta, ta biết ơn họ vì đã bước vào cuộc đời ta và dạy ta cách yêu thương bé nhiều hơn. Bằng cách nhận ra và chấp nhận như thế, ta và bé sẽ chữa lành mọi vết thương ẩn sâu bên trong cơ thể này, để ta có thể yêu thương và hồi phục lại nguyên trạng hình hài của bé, đó là Tình yêu vô điều kiện, là hạnh phúc vô bờ và là nguồn gốc sáng tạo bất tận ở trong ta. Cảm ơn và yêu bé.”

“Tha thứ” không phải là một động từ như chúng ta thường nghĩ, cũng không phải là một hành động như việc ta cúi xuống nhặt lên một viên sỏi và ném nó xuống nước. “Tha thứ” là một trạng thái mà chỉ xuất hiện khi chúng ta đã biết cách yêu thương đứa bé trong bản thân mình. Chúng ta không cần tha thứ cho ai hết cả, chúng ta chỉ cần học cách yêu thương và chấp nhận đứa bé trong mình, và rồi mọi tha thứ sẽ tự nhiên mà đến. Và sự tha thứ đó sẽ xuất hiện, dành cho chính bản thân ta và cũng là dành cho tất cả mọi người cùng một lúc. Chúng ta không thể tha thứ cho người khác nếu như chúng ta chưa thể tha thứ được cho bản thân mình, và điều ngược lại cũng vậy.

TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời...
(*) Họ và tên của bạn:
(*) Ngày tháng năm sinh:
 

Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras (Pitago)

Trước khi chúng ta được sinh ra đời, mỗi chúng ta đã chọn cho mình nơi mình sẽ sinh ra, với ngày sinh, cha mẹ, hình dáng, giới tính,... sao cho phù hợp và thuận lợi nhất cho những cái mà chúng ta muốn trải nghiệm ở kiếp sống này. Và bằng cách tập yêu đứa bé trong ta, chúng ta sẽ làm những điều “Muốn” tan biến dần và để những điều “Muốn - Tự do” xuất hiện trở lại và rõ ràng hơn. Nếu chúng ta vẫn còn bất kì điều “Muốn” nào đi nữa thì đứa bé trong ta vẫn sẽ còn sợ hãi rằng: Sẽ có một điều gì đó xuất hiện và gây “nguy hại” tới sự tồn tại của cơ thể này. Và một khi còn bất kì sự sợ hãi nào trong chúng ta, chúng ta vẫn sẽ chưa thấy được rằng những việc đã xảy ra, đang xảy ra và sẽ xảy ra thì luôn được sắp đặt một cách hoàn hảo để giúp chúng ta từng bước một tiến tới cái đích mà chúng ta đã đặt ra trước khi bắt đầu cuộc sống này.

Hệ thống giáo dục mà chúng ta biết đã không dạy được cho chúng ta cách thức để ta có thể tự yêu thương đứa bé trong ta mà còn làm sự sợ hãi của đứa bé tăng lên và biến đổi. Hệ thống giáo dục chúng ta biết không phải bị sai hay thiếu sót mà là nó đã được thiết kế ra như vậy, để tạo ra một xã hội vận hành dựa trên sự sợ hãi, và là cơ sở để tạo ra sự phân tầng và quyền lực.

Với hệ thống như vậy, 99% dân số toàn cầu chúng ta bị ảnh hưởng và chèo lái bởi 1% dân số, và đó không phải là chủ tịch hay tổng thống, không phải chính trị gia hay bất kì ai mà chúng ta biết qua phương tiện thông tin đại chúng. Họ là những gia đình dòng dõi đứng lặng lẽ sau sân khấu và thế giới là sân chơi của họ. Chiến tranh, giết chóc, phân biệt chủng tộc, tàn phá môi trường, khủng hoảng kinh tế,... tất cả đều được sắp đặt và thực hiện thông qua một công cụ là đồng tiền.

Những gia đình dòng dõi này nắm trong tay mình một “vũ khí bí mật”, đó là kiến thức. Những kiến thức được lưu truyền lại từ những nền văn minh đi trước nền văn minh của chúng ta ngày hôm nay, cũng như là những kiến thức được đưa vào từ bên ngoài bởi những thế lực mà sống dựa trên năng lượng sợ hãi của con người. Những gia đình này biết rõ lịch sử thật sự của chúng ta và nắm trong tay mình những kiến thức về sinh học cơ thể con người: Tiềm thức, Nhận thức, sinh học, cấu tạo,... và với những kiến thức này họ đã gián tiếp thiết kế và tạo dựng nên nền văn minh chúng ta đang có. Và trò chơi thế giới của họ không được tính bằng ngày hay tháng mà tính bằng chục năm cho tới trăm năm và ngàn năm.

Giống như chúng ta với những trò chơi yêu thích của mình, là những trò chơi dựa trên cuộc chiến giữa “ánh sáng” và “bóng tối”, hay những trò chơi chiến tranh, xây dựng thế giới mô phỏng, thì họ cũng y như vậy, chỉ khác một điều rằng trò chơi của họ là thế giới của chúng ta. Theo đó, để mở rộng sân chơi và quyền lực của mình, họ đã dùng hai cuộc chiến tranh thế giới để liên kết tất cả các quốc gia lại với nhau và tạo ra một nền kinh tế toàn cầu như hiện nay. Và hệ thống tiền tệ toàn cầu mà chúng ta đang có đã được được thiết kế nên như vậy và đứng đằng sau những ngân hàng lớn nhất thế giới, họ có thể tác động tới mọi con người trên quả đất này và tạo nên những cuộc chiến tranh nếu họ muốn.

Ngó qua bên trái, ngó lại bên phải, chúng ta cảm thấy mình thật nhỏ bé, không thể làm gì được và không thể đi đâu được bởi một thứ duy nhất cầm chân chúng ta: Đồng tiền. Mỗi chúng ta đều biết điều đó nhưng lại vô thức chấp nhận rằng điều đó là hiển nhiên mà ít khi nào chúng ta tự hỏi hay tìm về nguồn gốc thật sự của đồng tiền ngày hôm nay. Mà cũng không phải chúng ta không nghĩ về điều đó, chỉ là bởi vì đứa bé trong chúng ta luôn ở trong trạng thái sợ hãi và suốt mọi thời gian chúng ta chỉ xoay sở nghĩ cách để làm giảm sự sợ hãi của đứa bé trong ta.

Đã có những nguồn năng lượng mới, dạng năng lượng mới được tìm thấy và phát minh ra trong vài chục năm trở lại đây, đó là những năng lượng không gây ô nhiễm môi trường và có thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống của chúng ta, cũng như có thể giải phóng chúng ta ra khỏi gọng kìm tiền bạc. Như vậy mà điều này đồng nghĩa với việc những gia đình dòng dõi đó sẽ phải chia tay với trò chơi thế giới của mình.

Và để duy trì trò chơi của mình, những năng lượng tự do mới cần phải bị “vùi dập” và để tiếp tục duy trì những năng lượng phụ thuộc như: Dầu mỏ, khí đốt, than đá,... cho đến cả điện mặt trời, điện gió (qua việc đánh thuế cao và làm giảm khả năng tiếp cận của người dân). Như thế, là hiện thân của sự sợ hãi, quyền lực và tham vọng đã làm môi trường sống của chúng ta bị hủy hoại và số lượng các loài sinh vật bị tuyệt chủng mỗi ngày một tăng.

Trước những thảm cảnh đó, chúng ta bắt đầu thức tỉnh dần và kêu gọi sự thay đổi từ chính quyền và người khác. Bởi vì chúng ta đã được dạy rằng chúng ta “nhỏ bé và không có quyền lực”, nên khi muốn thay đổi một điều gì đó thì chúng ta thường kêu gọi và tìm kiếm sự thay đổi từ bên ngoài chúng ta, cũng như thường đổ lỗi sự việc cho những người khác hay vật khác.

Và rồi sự kêu gọi thay đổi của chúng ta tới người khác đã được đáp trả. Những “phát hiện đột phá” xuất hiện mỗi ngày, những “chiến dịch thay đổi thế giới” được phát động thường xuyên. “Kiến trúc xanh” đắt đỏ và để lại rác thải còn nhiều hơn kiến trúc thông thường. Những cuộc thi “Phát minh xanh, sáng kiến xanh” được phát triển và nhân rộng dưới mọi thể loại hình thức.

Và tất cả những cuộc thi, chiến dịch và phong trào ấy đều được tài trợ bởi một công ty nào đó hay một thương hiệu nào đó, với một mục đích là quảng cáo và mua bán sản phẩm. Do vậy mà những nỗ lực cố gắng nghiên cứu và sáng tạo của chúng ta thì chỉ luôn dừng lại ở trên những tờ giấy. Tiếp theo đó là tất cả mọi chiến dịch quảng cáo từ chủ trương “Đẳng cấp, Chuyên nghiệp, Thời thượng, Pro” đã chuyển qua khẩu hiệu “Thân thiện môi trường, Tiết kiệm, Tái chế, Eco”.

Nhìn từ bên ngoài thì chúng ta thấy mọi thứ như đã thay đổi và đang đi theo một chiều hướng tốt hơn, nhưng thực chất bên trong thì mọi thứ vẫn như vậy, và sự tàn phá, ô nhiễm môi trường vẫn tiếp tục diễn ra và gia tăng hằng ngày. Đó là bởi vì bên trong mỗi chúng ta vẫn chưa có sự thay đổi và thế giới bên ngoài chỉ là sự hiện thân và phản chiếu của trạng thái bên trong của tất cả mỗi chúng ta mà thôi.

Chúng ta hay có thói quen đổ lỗi cho người khác, vì đứa bé trong ta sợ rằng nếu chấp nhận những lỗi lầm đó thì cơ thể chúng ta sẽ không xứng đáng được tồn tại. Tất cả chúng ta chỉ có một thực tại và mỗi người trong chúng ta từng giây từng phút góp sức tạo nên thực tại này qua từng suy nghĩ, lựa chọn và hành động mình.

Mỗi chúng ta được tạo ra với hình hài giống nhau, bình đẳng nhau và có quyền năng là ngang nhau: Sáng tạo và hủy diệt. Để làm chủ được quyền năng ấy, chúng ta phải trải qua nhiều kiếp người, đó là những kiếp người quên lãng, không nhớ nguồn gốc của mình từ đâu mà đến cũng như sẽ phải đi về đâu. Mần mò trong u mê qua thời gian dài và qua những cuộc chiến giữa tình yêu và sợ hãi, chúng ta phát triển Nhận thức cao dần và đi tìm kiếm nguồn gốc tồn tại cũng như bản chất của mình. Đó là quá trình tìm đường “trở về Nhà”, trở về bên trong mỗi chúng ta. Nhưng trước khi chúng ta hướng vào bên trong mình để tìm câu trả lời cho câu hỏi “Tôi là ai?” thì chúng ta sẽ phải loay hoay bên ngoài một thời gian dài để tìm câu trả lời đó:

Trường hợp một, chúng ta sẽ dùng người khác bên ngoài để định nghĩa sự tồn tại của cơ thể ta, muốn người khác làm cho ta cái này cái kia, và rồi muốn họ phục tùng và nằm trong tầm kiểm soát của ta. Trường hợp hai, chúng ta dùng vật chất bên ngoài để xác định sự tồn tại của cơ thể ta.

Hai đứa của hai trường hợp trên đã ở cùng nhau một thời gian dài, đứa A phục tùng và tuân theo đứa B, còn đứa B cho đứa A vật chất. Theo đó mà sự tồn tại của hai đứa đều được xác định, và hai đứa tạm thời trả lời được câu hỏi “Tôi là ai?”. Đó là mô hình nền tảng tạo nên hầu hết những tổ chức xã hội mà chúng ta biết đến. Nhưng mô hình này thì không được bền lâu, vì vật chất rồi cũng sẽ cũ kỹ và hư hỏng theo thời gian, con người thì cũng sẽ già yếu và chết đi. Kẻ muốn vật chất thì ngày càng muốn vật chất nhiều hơn, kẻ muốn quyền lực thì ngày càng muốn quyền lực nhiều hơn; từ đây mà giết chóc và khổ đau xuất hiện. Và cứ lặp đi lặp lại như vậy, tìm kiếm quyền lực và vật chất bên ngoài, đấu tranh và tranh giành, cho đến khi nào chúng ta có đủ Nhận thức và bắt đầu nhận ra bản chất thật sự ở bên trong mình.

Xã hội chúng ta hôm nay vẫn dựa trên mô hình đó nhưng phức tạp hơn và lớn hơn rất nhiều. Chúng ta trao đi quyền lực của bản thân để đổi lấy yếu tố xác định sự tồn tại của cơ thể ta: Đồ đạc, danh hiệu, địa vị, bằng cấp, tiền bạc... Và bằng việc thiết kế ra một hệ thống để cung cấp những thứ đó cho chúng ta, những người mong muốn quyền lực đã có được quyền lực và có thể gián tiếp điều khiển chúng ta làm theo ý muốn của họ: Xây dựng thành phố, phát triển xã hội, xây dựng quân sự và bắt đầu chiến tranh...

Vậy nên khi bất kì điều gì xảy ra thì đều không phải là lỗi của riêng ai cả, vì lẽ tất cả chúng ta đã đồng ý tham gia vào mô hình này, trên con đường đi tìm câu trả lời “Tôi là ai?” của mỗi chúng ta. Do thế, chúng ta hãy thôi đổ lỗi cho người khác hay vật khác, và bất kì điều gì đã, đang và sẽ xảy ra thì đều có phần của mỗi chúng ta trong đó. Muốn xã hội bên ngoài thay đổi, mỗi chúng ta cần phải thay đổi bản thân mình trước với việc học cách yêu lấy đứa bé trong mình.

Chúng ta biết ơn vì mẹ Trái Đất đã cho phép chúng ta dùng mặt đất này là nơi để chúng ta học tập và trải nghiệm. Và trên con đường đi tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi “Tôi là ai?”, chúng ta đã làm tổn hại nặng nề tới môi trường và hệ sinh thái của Trái Đất. Giờ đây, chúng ta đã ở cuối con đường tìm kiếm câu trả lời đó, và bằng việc yêu lấy đứa bé trong mỗi chúng ta, chúng ta sẽ nhận ra câu trả lời và bắt đầu khôi phục lại hành tinh xinh đẹp này.

Khi mà tất cả mỗi chúng ta đã học được cách yêu thương đứa bé trong mình rồi thì mọi chế độ quyền lực sẽ biến mất, đồng tiền sẽ không còn điều khiển cuộc sống của chúng ta nữa, đau khổ cũng sẽ không còn, ô nhiễm sẽ chấm dứt, tiêu dùng hàng loạt sẽ đi vào dĩ vãng, đồ giả đồ nhái không còn trong từ điển, nạn đói sẽ biến mất, những năng lượng mới sẽ được công bố, mọi bệnh tật sẽ đều được chữa khỏi,... và ở đó chính là một Trái Đất mới, chỉ có sự an bình, hạnh phúc, tình yêu và đam mê.

Trái Đất mới đã ở ngay đây rồi và đang sát nhập dần với Trái Đất hiện tại của chúng ta. Mỗi ngày Trái Đất mới sẽ hiện hình rõ hơn, và rồi những hệ thống cũ sẽ dần dần rạn nứt và được thay thế bởi những hệ thống mới mà phản ánh trạng thái mới ở bên trong mỗi chúng ta: Đam mê và Tình yêu vô điều kiện.

Chúng ta có thể không tin câu chuyện này trong suy nghĩ của chúng ta, nhưng trái tim chúng ta sẽ biết câu chuyện này có đúng hay không. Chúng ta hãy lắng nghe trái tim mình, cảm nhận trong người mình và hỏi mình câu hỏi: “Chúng ta có muốn cầm súng bước ra chiến trường không, có muốn nhìn người thân của mình ra đi để làm điều đó?”, “Chúng ta có sợ hãi khi nghĩ tới việc cầm dao, cầm búa lên và đánh ai đó không?”, ”Chúng ta có muốn người khác phục tùng và tuân lệnh mình không?”, “Chúng ta có cảm giác gì trước những hành động tàn sát và hủy hoại động vật hay thực vật?”...

Chúng ta đã từng là những người em, người anh, người chị, người con, người cha, người mẹ, người ông, người bà,... từng là những người bạn, người thầy, người cô, người nông dân, người lính, người bác sĩ, người thợ mộc, người họa sĩ, người đầu bếp, người quan, người vua, người nô lệ,...

Chúng ta đã sống, đã yêu thương những người khác và đã bảo vệ họ bằng tất cả những gì mình có. Chúng ta đã vui vẻ hạnh phúc bên nhau và rơi lệ mỗi khi sự chia ly lại đến. Chúng ta đã yêu nhau nồng thắm và chia rẽ trong nước mắt. Chúng ta đã cười đùa khi vui và tranh cãi khi buồn. Chúng ta đã trải qua tất cả sự sợ hãi của mình cũng như mọi cung bậc tình yêu. Chúng ta đã học tập đủ, trải nghiệm đủ rồi... và hôm nay, chúng ta sẽ học cách yêu bản thân mình, học cách yêu đứa bé trong chúng ta để tìm thấy “con đường về Nhà”.

Đừng để đứa bé trong chúng ta sợ hãi khi tiền tiết kiệm ngân hàng của chúng ta biến mất, đừng tức giận khi mọi sự thật được phơi bày, mà hãy để những hệ thống không còn hữu dụng với chúng ta nữa ra đi, chúng đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình rồi. Chúng ta biết ơn và gửi đi Tình yêu vô điều kiện của mình tới những hệ thống và những người đằng sau đó, đã cho chúng ta những cơ hội để được học tập và trải nghiệm, để chúng ta trở thành chúng ta ngày hôm nay, hiểu được và làm chủ được “ánh sáng” và “bóng tối” ở bên trong mình, để bắt đầu nhận ra “Tôi là ai” và bắt đầu học cách lấy lại sức mạnh bên trong vốn có của mình.

Đã có những kế hoạch được chuẩn bị từ rất lâu rồi cho tới hôm nay, để chuẩn bị cho chúng ta khi những hệ thống cũ ngày hôm nay sụp đổ. Những kế hoạch thiết lập ngay hệ thống mới sau khi hệ thống cũ đổ vỡ. Những kế hoạch đó sẽ cung cấp cho chúng ta tất cả những gì chúng ta cần về mặt vật chất, bất kì một ai trên quả đất này cũng sẽ có được sự dư giả của mình. Chúng ta sẽ thoát khỏi chế độ sợ hãi mà hằng ngày chúng ta đang trải qua đây, đó sẽ là khoảng thời gian để chúng ta bắt đầu tĩnh tâm đứa bé bên trong ta và bắt đầu học cách yêu thương cũng như chữa lành đứa bé ấy. Và đó là sự chuẩn bị cho một khởi đầu hoàn toàn mới của tất cả chúng ta, để chúng ta sẵn sàng bước vào một kỉ nguyên mới chỉ tồn tại tình yêu và sự sáng tạo.

Không phải tất cả chúng ta đều sẽ bước qua “cánh cửa” ấy, vì đã có những người quyết định “ở lại”. Đó là sự lựa chọn của họ, sự lựa chọn của những Linh hồn mà cảm thấy rằng họ vẫn chưa đủ “lớn” và cần trải nghiệm thêm. Đây là kiếp sống cuối cùng của họ trên hành tinh này và họ sẽ dời đi tới một nơi khác mà ở đó vẫn còn cuộc chiến giữa “ánh sáng” và “bóng tối”, để họ có thể học tập thêm những cái mình cần. Rồi một ngày, họ cũng sẽ bước qua “cánh cửa” mà chúng ta chuẩn bị bước qua ngày hôm nay. Như thế, hãy để họ đi bởi vì đó là sự lựa chọn của họ. Và có một sự thật rằng, tất cả mỗi chúng ta chưa ai bao giờ rời xa một ai cả... tất cả chúng ta vẫn đang ở một nơi mà thôi... đó là ở Nhà.

...

Chúng ta vẫn sẽ chưa thể hoàn tất bài học yêu bản thân mình nếu như chúng ta chưa yêu được thân thể của mình. Đó là những bài tập đứng trước gương, để chúng ta có thể thấy được những cảm xúc bất an của đứa bé trong ta với chính cơ thể của ta.

“Ta cảm ơn bé vì đã cho phép ta dùng cơ thể này để sáng tạo, trải nghiệm và học hỏi cuộc sống nơi đây. Ta đã chọn bé, với vẻ ngoài, dáng vóc và tính chất như vậy bởi ta biết rằng với những yếu tố này sẽ có thể giúp ta trải nghiệm tốt những điều ta cần trải nghiệm trong cuộc sống này.

Vì thỏa hiệp ở nơi đây, ta đã quên đi điều ấy khi ta được sinh ra đời. Sự quên lãng ấy làm ta không nhớ ta là ai và sẽ phải làm gì. Ta đã không biết và để bé theo đuổi những thứ bên ngoài để xác định sự tồn tại của cơ thể này, và để bé tìm kiếm lý do cho sự tồn tại này là xứng đáng.

Và những con người bên ngoài kia cũng giống như ta, họ cũng mần mò không biết mình là ai và để đứa bé trong họ dùng sự tồn tại của người khác hay vật khác để làm yếu tố xác định sự tồn tại của cơ thể họ. Bằng việc có được quyền lực và có thể điều khiển người khác, đứa bé trong họ tạm thời cảm thấy rằng sự tồn tại của cơ thể họ là xứng đáng.

Thế là ta và họ đã chơi với nhau để giúp nhau cảm thấy sự tồn tại của cơ thể của hai bên là có ý nghĩa và xứng đáng. Họ đã tạo ra những hình mẫu người “chuẩn và đẹp” qua phim ảnh cũng như truyền thông, với những phong cách, vật dụng đi kèm và đã khiến bé ở trong ta tin rằng nếu có được dáng vóc và những vật chất ấy thì bé sẽ có được sự công nhận từ người khác, theo đó mà cơ thể này được xứng đáng tồn tại. Và bằng việc tiêu thụ sản phẩm và theo đuổi những hình mẫu ấy, chúng ta đã trao quyền lực của mình cho họ. Và với quyền lực đó, họ có thể gián tiếp điều khiển chúng ta, và để làm ra những sản phẩm bán cho chúng ta, họ đã làm hại tới động vật và môi trường tự nhiên xinh đẹp.

Ta không trách họ và cũng sẽ không trách ta hay bé, bởi ta và họ đã đồng ý chơi với nhau như thế. Ta và họ đã tương tác qua lại với nhau, để rồi ta nhận ra và nhớ lại bản chất thật sự của mình, và nhận ra có một người khác ở bên trong cơ thể này, luôn bảo vệ cơ thể này, và đó chính là bé.

Bé đã luôn sợ hãi, làm ta bực bội, giận dỗi, đau khổ và cô đơn... để bé có thể bảo vệ sự tồn tại của cơ thể này, nhưng rồi bé lại sợ rằng cơ thể này không xứng đáng được tồn tại vì không được đẹp như những hình mẫu mà được tạo dựng kia. Nếu cơ thể này không xứng đáng để tồn tại thì ngay từ đầu bé bảo vệ cơ thể này để làm chi rứa? Bé thấy đấy, bé đã luôn bảo vệ cơ thể này từ khi cơ thể này được sinh ra và vì rằng cơ thể này rất xứng đáng để tồn tại nên bé mới ra sức bảo vệ như vậy.

Cơ thể này của bé xinh đẹp hoàn hảo theo cách của bé, để bé có thể trải nghiệm tất cả những gì bé đã trải nghiệm. Nếu như cơ thể bé đẹp đẽ như những khuôn mẫu kia thì bé đã không thể trải nghiệm được tất cả những gì bé đã trải nghiệm từ khi được sinh ra tới nay, và ta cũng đã không thể trở thành ta của ngày hôm nay, với Nhận thức này.

Không một ngày thì vài ngày, không một tháng thì vài tháng... ta sẽ dùng Tình yêu vô điều kiện của ta, để xóa đi sự sợ hãi của bé về chính cơ thể này. Ta sẽ luôn yêu thương bé như vậy dù vẻ ngoài cơ thể bé thay đổi theo thời gian hay vì dao kéo. Thời gian sẽ trôi đi, cơ thể sẽ thay đổi, nhưng tình yêu, đam mê, hạnh phúc và an bình của ta và bé sẽ luôn luôn không bao giờ đổi thay hay khác biệt so với của người khác. Bé xứng đáng được tồn tại và yêu thương, và sẽ mãi mãi như vậy. Cảm ơn và yêu bé.”

Hi vọng các bạn có thể ủng hộ trong khả năng, để giúp đỡ đội ngũ biên tập và chi phí duy trì máy chủ đang ngày một tăng. Mọi đóng góp xin gửi về:
Người nhận: Hoàng Nhật Minh
Số tài khoản: 103873878411
Ngân hàng: VietinBank

momo vietinbank
Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo

Phim Thức Tỉnh

Nhạc Chữa LànhTủ Sách Tâm Linh