Phiêu Lưu Ngoài Thân Thể: Chương 1. Hành Trình Đầu Tiên

PHIÊU LƯU NGOÀI THÂN THỂ: CHƯƠNG 1. HÀNH TRÌNH ĐẦU TIÊN

Kinh nghiệm đẹp đẽ nhất chúng ta có thể có là bí ẩn. Nó là xúc động nền tảng, giữ vai trò cái nôi cho khoa học thực sự và nghệ thuật thực sự. Bất kì ai không biết về nó thì cũng không thể biết ngạc nhiên, không biết đến những kết quả kì diệu, như người đã chết rồi và có mắt như mù.

Albert Einstein đã viết những dòng này nhiều năm trước đây, và chúng vẫn còn khắc mãi trong tâm khảm tôi. Hai mươi năm trước tôi tin tưởng chắc chắn rằng thế giới vật lí ta đang thấy và kinh nghiệm là thực tại duy nhất. Tôi tin vào những gì mắt tôi cho tôi thấy - cuộc sống không có những bí ẩn dấu kín, chỉ có vô số dạng vật chất sống và chết. Các sự kiện đó thật rõ ràng; không có bằng chứng hay chứng cớ gì về các thế giới phi vật lí hay sự tồn tại tiếp tục của chúng ta sau cái chết. Tôi nghi ngờ trí thông minh của bất kì ai, những người khờ khạo chấp nhận các khái niệm phi logic về cõi trời, Thượng đế và sự bất tử. Trong tâm trí tôi, những thứ đó chỉ là chuyện cổ tích được bịa đặt ra để xoa dịu kẻ yếu và thao túng quần chúng. Đối với tôi, cuộc sống hiểu thật đơn giản: thế giới bao gồm vật chất rắn và các hình dạng, còn khái niệm cuộc sống sau cái chết và cõi trời chỉ là những cố gắng của con người để tạo ra hi vọng vào nơi không tồn tại.

Tôi có một hiểu biết khá cao ngạo của một người đánh giá thế giới chỉ bằng các giác quan vật lí của mình. Tôi hỗ trợ cho những kết luận của mình bằng vô vàn những quan sát do khoa học và kĩ thuật nêu ra. Sau rốt, nếu vẫn còn điều gì đó bí ẩn thì khoa học chắc chắn sẽ biết về nó.

Niềm tin vững chắc của tôi về thực tại và cuộc sống vẫn tiếp tục như thế cho tới tháng 6 năm 1972. Trong khi nói chuyện với người hàng xóm, thảo luận của chúng tôi chuyển sang khả năng về cuộc sống sau cái chết và sự tồn tại của cõi trời. Tôi nhiệt thành trình bày quan điểm bất khả tri của mình. Tôi lấy làm ngạc nhiên người hàng xóm chẳng tranh cãi về kết luận của tôi; thay vì vậy anh ta kể lại một chứng nghiệm anh ta đã trải qua nhiều tuần trước đó. Một buổi tối ngay sau khi chìm vào giấc ngủ anh ta giật mình phát hiện ra chính mình đang nổi lên trên thân mình. Tỉnh thức và nhận biết hoàn toàn, anh ta kinh hãi và lập tức rơi trở về thân vật lí của mình. Rất kích động, anh ta bảo tôi đó không phải là giấc mơ hay tưởng tượng mà là một chứng nghiệm hoàn toàn có ý thức.

Bị hấp dẫn bởi chứng nghiệm của anh ấy, tôi quyết định nghiên cứu hiện tượng kì lại này cho chính mình. Sau nhiều ngày nghiên cứu tôi đã phát hiện ra nhiều tài liệu tham khảo về chứng nghiệm xuất vía trong suốt lịch sử. Với việc lục lọi tôi đã tìm ra một cuốn sách về chủ đề mô tả thực tế cách tạo ra chứng nghiệm xuất vía. Toàn bộ chủ đề này dường như là cực kì kì lạ và tôi coi cuốn sách như kết quả của sự tưởng tượng quá mức.

Vì tò mò, tôi quyết định thử một kĩ thuật xuất vía trước khi ngủ. Sau những cố gắng lặp lại hàng ngày, tôi bắt đầu cảm thấy có đôi chút kì quặc. Trong ba tuần tôi chỉ chứng nghiệm được một điều ngoài qui tắc là tăng khả năng nhớ lại giấc mơ của mình. Tôi càng ngày càng trở nên bị thuyết phục rằng toàn bộ chủ đề này chẳng có gì khác hơn là một giấc mơ sinh động và mạnh mẽ được khuyến khích bởi cái gọi là các kĩ thuật xuất vía.

TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời...
(*) Họ và tên của bạn:
(*) Ngày tháng năm sinh:
 

Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras (Pitago)

Rồi một đêm vào khoảng mười một giờ tôi chìm vào giấc ngủ trong kĩ thuật xuất vía của mình và bắt đầu mơ rằng tôi đang ngồi cạnh một chiếc bàn tròn với nhiều người. Họ dường như đang hỏi tôi nhiều câu hỏi có liên quan tới việc tự phát triển và trạng thái tâm thức của tôi. Vào thời điểm đó trong giấc mơ tôi bắt đầu cảm thấy cực kì choáng váng và sự tê dại kì lạ kiểu như bị tiêm thuốc tê Nôvocain, bắt đầu lan rộng khắp thân thể. Không thể nào giữ được đầu ngẩng lên, tôi mê đi, đập đầu vào bàn. Lập tức tôi tỉnh dậy, tràn đầy ý thức, nằm trên giường quay mặt vào tường. Tôi có thể nghe thấy một âm thanh o o bất thường và cảm thấy khác lạ như thế nào đó. Duỗi tay ra, tôi với tới bức tường phía trước. Tôi ngạc nhiên khi thấy tay tôi thực tế xuyên vào trong tường; tôi có thể cảm thấy năng lượng rung động của nó khi tôi chạm tới chính cấu trúc phân tử của nó. Đến lúc đó một thực tại tràn ngập tôi, lạy trời, tôi đang ngoài thân mình.

Rất kích động, tôi chỉ còn ý nghĩ, thực đây rồi. Lạy trời, nó đúng là thật! Nằm trên giường tôi giang tay mình ra trong hoài nghi. Khi tôi thử siết chặt nắm tay, tôi còn cảm thấy sức căng của cái nắm; tay tôi cảm thấy hoàn toàn rắn chắc, nhưng bức tường vật lí phía trước tôi thì trông và có cảm giác như một thứ vật chất đậm đặc, mù hơi, dầy đặc và có hình dạng.

Quyết định đứng dậy, tôi bắt đầu di chuyển chẳng phải cố gắng gì ra chân giường, tâm trí tôi đuổi theo với toàn bộ thực tại. Đứng dậy, tôi nhanh chóng sờ vào cánh tay và cẳng chân, kiểm tra xem tôi còn rắn chắc nữa không, và tôi lấy làm ngạc nhiên là tôi vẫn hoàn toàn rắn chắc, hoàn toàn thật. Nhưng xung quanh tôi các đồ vật vật lí quen thuộc trong phòng tôi không còn xuất hiện hoàn toàn thực hay rắn chắc nữa; thay vì vậy, bây giờ chúng trông giống như những ảo ảnh ba chiều. Liếc xuống, tôi để ý thấy một đống lù lù trên giường. Tôi kinh ngạc thấy rằng đó chính là một hình dạng đang ngủ của thân vật lí của tôi đang yên lặng quay mặt vào tường.

Khi tôi tập trung thị lực sang phía đối diện của căn phòng thì bức tường dường như mờ dần khỏi toàn cảnh. Phía trước tôi có thể thấy một cánh đồng xanh, rộng xa bên ngoài phòng tôi. Nhìn xung quanh, tôi để ý thấy một hình bóng yên lặng đang theo dõi tôi từ cách khoảng chục mét. Đó là một người cao lớn tóc sẫm, có râu và mặc áo choàng mầu tía. Ngạc nhiên bởi sự có mặt của ông ấy, tôi trở nên sợ hãi và lập tức bị "bật về" thân vật lí. Tôi đột ngột choàng tỉnh trong thân và một cảm giác cứng đơ, tê dại lạ kì tan dần khi tôi mở mắt ra. Rất kích động, tôi ngồi dậy, tâm trí tôi tràn đầy với việc chứng kiến về điều vừa xảy ra. Tôi biết nó hoàn toàn thật, không phải là giấc mơ hay tưởng tượng của mình. Toàn bộ nhận biết bản ngã tôi vẫn hiện hữu.

Bỗng nhiên, mọi thứ tôi đã biết về sự tồn tại của mình và thế giới xung quanh tôi đều phải được đánh giá lại. Tôi bao giờ cũng hoài nghi nghiêm chỉnh rằng chẳng có cái gì tồn tại bên ngoài thế giới vật lí. Bây giờ toàn bộ quan điểm của tôi đã thay đổi. Bây giờ tôi hoàn toàn biết rõ rằng các thế giới khác cũng tồn tại và rằng ở đó phải có những người như tôi đang sống. Điều quan trọng nhất bây giờ tôi biết rằng thân vật lí của tôi chỉ là một phương tiện tạm thời cho cái tôi thực bên trong, và rằng bằng thực hành tôi có thể tách ra khỏi nó nếu muốn.

Rất kích động về khám phá của mình, tôi vớ lấy bút chì và giấy rồi ghi ra chính xác những điều vừa xuất hiện. Hàng loạt câu hỏi tràn ngập trong đầu tôi. Tại sao tuyệt đại đa số loài người lại không biết về hiện tượng này? Tại sao các khoa học và tôn giáo không nghiên cứu về nó? Có thể chăng thế giới vô hình này là "cõi trời" như được nói đến trong các kinh sách tôn giáo? Tại sao chính phủ chúng ta không thám hiểm thế giới năng lượng song song rõ ràng này? Có thể chăng là sự phụ thuộc hoàn toàn của ta vào cảm nhận vật lí đã đưa chúng ta đến việc bỏ qua một đại lộ lạ thường những thám hiểm và khám phá?

Khi cơn choáng váng của chứng nghiệm đầu tiên này lặng đi, tôi hiểu ra rằng cuộc đời tôi không bao giờ giống trước nữa. Tôi càng cân nhắc kĩ lưỡng ý nghĩa của chứng nghiệm của mình tôi càng hiểu sâu sắc hơn nó là thế nào. Tôi biết rằng tôi phải đánh giá lại mọi điều tôi đã biết từ hồi trẻ con, mọi điều tôi đã từng coi là đúng. Những kết luận dễ chịu về khoa học, tâm lí, tôn giáo và sự tồn tại của tôi hiển nhiên đã dựa trên thông tin không đầy đủ. Tôi cảm thấy hứng thú nhưng cũng không dễ chịu - những khái niệm quen thuộc của tôi về thực tại dường như không còn thích hợp nữa. Tôi càng cảm thấy trống rỗng tăng lên. Có đôi lần tôi kể lại cho bạn bè về chứng nghiệm của mình họ đều thấy điều đó kì lạ đến mức không thể coi là nghiêm chỉnh được. Năm 1972 thuật ngữ chứng nghiệm xuất vía còn chưa có; lùi xa hơn nữa, mô tả thông thường nhất chỉ là phóng chiếu thể vía. Vào thời đó những người tôi biết đều chưa từng nghe nói về phóng chiếu thể vía và nếu bạn có nói với mọi người rằng bạn rời khỏi thân thểthì họ lập tức nghĩ rằng bạn đã dùng thuốc hay mất trí. Tôi nhanh chóng phát hiện ra rằng tôi phải dấu kín chứng nghiệm của mình nếu không sẽ gặp những điều bất tín hay còn lố bịch nữa.

Sau chứng nghiệm xuất vía của mình, tâm trí tôi tràn ngập những khả năng và câu hỏi vô tận. Rất cần thông tin và sự giúp đỡ, tôi đã dành nhiều tuần đi các thư viện và hiệu sách để tìm bất kì tri thức nào có sẵn về chủ đề này. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng chẳng có được là bao; chỉ tìm được vài cuốn sách viết tay về chủ đề này, và một số trong đó đã cũ từ vài thập kỉ nay hiện không còn được in nữa. Đến cuối tháng bẩy năm 1972 tôi hiểu rằng tôi là người duy nhất đang trên con đường của mình.

Tôi quyết định tập trung vào một kĩ thuật đã tỏ ra hiệu quả cho tôi trước đây. Kĩ thuật này bao gồm việc quán trưởng một vị trí vật lí tôi biết rõ khi tôi chìm vào giấc ngủ. Như trước, tôi hình dung phòng khách của mẹ tôi thật chi tiết. Ban đầu việc này dường như khó khăn nhưng sau vài tuần tôi có thể hình dung được chi tiết căn phòng với sự rõ rệt ngày một cao; đồ đạc, hình chạm trổ, đường viền thậm chí cả những chi tiết bất toàn nhỏ nhặt trong gỗ và tranh cũng bắt đầu rõ rệt trong tâm trí tôi. Tôi hiểu rằng tôi càng tự hình dung mình bên trong phòng tương tác với các đồ vật vật lí bao nhiêu thì quán tưởng của tôi càng trở nên chi tiết bấy nhiêu. Bằng thực hành tôi học cách dạo bước vật lí xung quanh căn phòng và ghi nhớ những vật đặc biệt có trong đó. Tôi cũng học được tầm quan trọng của "cảm thấy" môi trường trong tâm trí: cảm thấy tấm thảm dưới chân; cảm giác ngồi trong một chiếc ghế, bước đi, bật đèn hay thậm chí mở cửa. Tôi càng tham dự và chi tiết hoá trong quán tưởng của mình thì các kết quả của tôi càng hiệu quả. Mặc dầu ban đầu điều đấy là cả một thách thức nhưng sau một thời gian việc làm quán tưởng trở nên sống động trong tâm trí biến thành trò vui. Đến lúc đó, tôi quyết định ghi lại nhật kí về các chứng nghiệm xuất vía của mình.

Nhật kí, ngày 6 tháng 8 năm 1972

Tôi tỉnh dậy lúc 4 giờ sáng sau ba tiếng rưỡi ngủ và bắt đầu đọc một cuốn sách về chứng nghiệm xuất vía. Sau khi đọc khoảng mười lăm phút tôi bắt đầu buồn ngủ và quyết định quán tưởng phòng khách nhà mẹ tôi. Tôi chọn nơi này vì tôi biết cực kì chi tiết về nó. Trong phòng khách có nhiều thứ tôi đã làm hồi là học sinh phổ thông: cái gạt tàn kim loại, một bậu cửa gỗ và bức tranh mầu về đại dương. Khi tôi hình dung lại căn phòng trong tâm trí, tôi từ từ chuyển sự chú ý sang các vật tôi đã làm. Tôi cố gắng hình dung thật sinh động hình ảnh tôi đang bước quanh phòng nhìn vào các đồ đạc và nhiều thứ tôi đã làm. Khi tôi tập trung vào các vật đó, tôi bắt đầu thấy căn phòng thật đáng ngạc nhiên. Tôi dời sự chú ý từ vật nọ tới vật kia và quán tưởng mình chạm vào các vật đó. Khi tôi đã trở nên chìm ngập về mặt tinh thần trong cảm giác và thị giác của căn phòng, tôi chìm vào giấc ngủ.

Trong vài giây tôi tôi giật mình tỉnh dậy bởi rung động mạnh và âm thanh ì ầm lan khắp người tôi. Tôi cảm thấy giống như mình đang ở giữa một động cơ phản lực còn thân thể và tâm trí tôi đang rung động tách rời. Tôi choáng váng và hoảng sợ bởi cường độ của rung động và âm thanh rồi đột ngột bật về cơ thể. Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy rằng mình hoàn toàn bị cứng đơ và một cảm giác tê tê là lạ chạy khắp thân thể. Phải đến vài phút sau các cảm giác vật lí thông thường của tôi mới dần trở lại. Tôi không thể tin được vào sự mạnh mẽ của rung động.

Tôi nằm trên giường và tự hỏi các rung động và âm thanh đó là gì và cái gì gây ra chúng. Tôi biết chúng không phải là các cảm giác vật lí. Tôi chỉ có thể đoán rằng chúng chắc có liên quan thế nào đó với dạng phi vật lí của tôi, có thể là sự ghi nhận có ý thức của tôi về việc chuyển nhận biết của tôi từ thân vật lí sang thân phi vật lí. Có thể tôi chỉ ý thức đơn thuần về sự dịch chuyển hay việc chuyển rung động cần thiết để có chứng nghiệm xuất vía. Dù nó là gì đi chăng nữa, nó rõ ràng có thể làm cho bạn sợ. Cho dù vậy, tôi vẫn quyết tâm tìm ra cái gì nằm sau những rung động kì lạ kia. Nhất định phải có một sự giải thích logic.

Cả tuần tiếp theo chẳng có gì xảy ra cả. Tôi bắt đầu hoài nghi về chính mình và khả năng mình để có được chứng nghiệm. Rồi một buổi tối vào quãng mười một giờ tôi chợp ngủ lơ mơ trong khi quán tưởng căn phòng khách mẹ tôi. Trong vòng vài phút tôi chợt tỉnh bởi âm thanh o o khoan rọi và rung động lan khắp người tôi. Mở mắt ra tôi hiểu rằng tôi đang nửa trong nửa ngoài thân thể mình. Phản ứng đầu tiên của tôi là sợ hãi. Một sự hoảng sợ tràn ngập tâm trí tôi và tôi đột ngột bật về thân thể mình. Khi mở mắt vật lí ra, tôi khám phá ra rằng thân vật lí của tôi bị cứng đơ và tê tê; như lần trước, cảm giác này dần tan biến và cảm giác vật lí thông thường của tôi trở lại. Tôi ngồi dậy trên giường, bị choáng váng bởi cường độ của rung động và âm thanh. Tôi rõ ràng nhớ đã nói to, "Cái chết tiệt gì vậy?"

Khi xem xét lại chứng nghiệm này tôi hiểu rằng tôi đã hoàn toàn không được chuẩn bị. Một thoáng sợ hãi dường như cuốn tôi trượt qua những chỉ bảo đầu tiên về việc tách.

Hai đêm tiếp sau chẳng có gì bất thường xảy ra cả. Rồi đến đêm thứ ba tôi tỉnh dậy với sự cứng đơ kì lạ và rung động lan từ gáy tôi sang toàn bộ phần còn lại của thân. Tôi cố gắng tối đa giữ bình tĩnh và dẹp nỗi sợ, nhưng tôi không thể làm được. Tôi cảm thấy dường như là tôi hoàn toàn mất kiểm soát và dễ tổn thương. Hoảng hốt, tôi bỗng nhiên nghĩ về thân thể vật lí mình và các rung động dần hạ xuống. Khi các cảm giác vật lí trở lại, tôi cảm thấy thất vọng là tôi đã bỏ lỡ một cơ hội thám hiểm lớn. Trong một nỗ lực tiết kiệm thời gian, tôi bình tĩnh lại, tập trung suy nghĩ xa khỏi thân vật lí rồi bắt đầu cổ vũ cho các rung động trở lại. (Tôi làm việc này bằng cách tập trung vào cảm giác rung động tôi vừa chứng nghiệm tại gáy.)

Vào khoảng mười lăm phút sau, khi tôi dần dần thư dãn và lại chìm vào giữa ngủ và tỉnh, thì các rung động bắt đầu trở lại. Chúng bắt đầu từ gáy rồi dần dần lan toả ra toàn bộ thân cho tới khi tôi cũng rung động ở điều cảm thấy tựa như một tần số hay mức năng lượng cao hơn. Lần này tôi giữ bình tĩnh, mức độ lo âu của tôi giảm đi khi tôi nhận ra rằng các cảm giác rung động là một cái gì đó cũng hay hay khi tôi có chuẩn bị. Một tiếng o o âm vực cao dường như vang dội trong thân thể tôi và tôi cảm thấy được tích năng lượng và nhẹ như lông. Với một thoáng suy nghĩ về việc nổi lên tôi đã cảm thấy bản thân mình được dâng lên. Tôi hoàn toàn vô trọng lượng và lần đầu tiên những cảm giác này mới tuyệt diệu làm sao. Tôi nổi lên trần và lấy tay sờ vào trần. Rất kinh ngạc tôi nhận ra là tôi đang chạm vào bản chất năng lượng của trần. Nhấn tay vào trong cấu trúc phân tử mờ ảo, tôi cảm thấy năng lượng rung động tê tê của trần. Khi tôi rút tay khỏi trần tôi để ý thấy cánh tay mình lóe sáng giống như hàng ngàn điểm sáng trắng và xanh chói lọi. Tò mò, tôi đưa tay kia ra và nắm cánh tay đang giang, với sự ngạc nhiên tôi vẫn thấy nó rắn chắc. Tập trung vào cánh tay, tôi trở nên bị thôi miên bởi chiều sâu và cái đẹp của ánh sáng. Tôi nhận ra rằng cánh tay tôi dường như là một vũ trụ các ngôi sao. Thật khó mà mô tả được, nhưng tôi cảm thấy bị kéo vào trong một vũ trụ chính là tôi.Vào thời điểm đó tôi bị bật về thân mình và các cảm giác cứng đơ cùng tê tê nhanh chóng tan đi khi tôi mở mắt trong cảm giác kính sợ.

Nhật kí, ngày 4 tháng 10 năm 1972

Tôi yên lặng lẩm nhẩm khẳng định, "tôi xuất vía ngay," trong khoảng mười đến mười lăm phút khi tôi dần đi vào giấc ngủ. Cố gắng hết sức tôi làm mạnh thêm những khẳng định của mình khi chìm vào giấc ngủ.

Gần như ngay lập tức tôi tỉnh dậy bởi những rung động mạnh mẽ và tiếng o o như điện lan khắp thân. Tôi hoảng hốt và một đợt sóng sợ hãi mạnh mẽ dâng lên trong tôi. Tôi tự trấn tĩnh mình bằng việc lẩm nhẩm, "tôi được bảo vệ bằng ánh sáng." Nỗi sợ ban đầu của tôi dần dần tan biến đi khi tôi quán tưởng bản thân mình được bao bọc trong một hình cầu ánh sáng bảo vệ. Tôi nghĩ tới việc nổi lên và cảm thấy bản thân mình được nâng lên và thoát ra khỏi thân vật lí. Tôi cảm thấy nhẹ như chiếc lông và dần nổi lên. Khi tôi nổi lên khỏi thân thể mình, tôi nhận ra rằng các rung động và tiếng o o giảm dần đi thành một cảm giác o o nhẹ. Cảm thấy an toàn hơn tôi mở mắt ra và thấy mình đang nhìn lên trần cách quãng nửa mét phía trước. Tôi ngạc nhiên thấy là mình nổi cao thế và bỗng chợt nghĩ tới việc nhìn vào thân thể mình trên giường. Lập tức tôi bật về thân vật lí và cảm thấy một rung động kì lạ khi cảm giác vật lí nhanh chóng trở lại.

Khi nằm trên giường kiểm điểm lại chứng nghiệm này, tôi nhận ra rằng các suy nghĩ trực tiếp hướng tới thân vật lí phải làm cho tôi bật ngay về nó. Tôi biết có thể nhìn được thân vật lí của mình vì trong chứng nghiệm xuất vía đầu tiên tôi đã nhìn nó rõ ràng. Tôi nghi điều mấu chốt cho việc quan sát thân vật lí của mình là phải giữ thật tách biệt cả về tinh thần lẫn tình cảm, nhưng điều quan trọng hơn là chúng ta phải giữ cho suy nghĩ của mình hướng xa khỏi thân vật lí; chỉ một thoáng suy nghĩ tập trung vào thân sẽ lập tức bật trả ta về nó. Nhìn lại, tôi đáng phải nghĩ đến việc ngoảnh mặt đi khi nổi lên; có như vậy tôi mới có thể quan sát thân vật lí của mình mà không một suy nghĩ nào tập trung vào nó.

Nhật kí, ngày 12 tháng 10 năm 1972

Tôi thức dậy lúc 3:15 sau ba tiếng rưỡi ngủ (hai chu kì REM) rồi chuyển sang chiếc tràng kỉ trong phòng khách. Sau khoảng bốn mươi phút đọc sách, tôi buồn ngủ và bắt đầu thực hiện việc quán tưởng khác. Tôi hình dung bản thân mình như một khinh khí cầu da cam sáng chứa đầy khí helium. Tôi có thể cảm thấy bản thân mình trở nên ngày càng nhẹ hơn khi khi khí cầu nở rộng. Tôi tăng cường và giữ cho quán tưởng kéo dài thật lâu. Chìm dần vào giấc ngủ tôi tỉnh dậy với cảm giác rung động mạnh và tiếng o o khắp thân. Tôi nhận ra rằng tôi đang sẵn sàng tách ra và lập tức nghĩ tới việc nổi lên. Các rung động và âm thanh nhanh chóng giảm đi khi tôi tách ra và nổi lên trần. Theo bản năng tôi với tay chạm trần, nhưng thay vì chạm vào trần, tay tôi lại từ từ đi vào chất liệu rung động tê tê nhẹ của trần. Tôi có thể cảm thấy một sự cản lại nhẹ khi bàn tay và cánh tay tôi xuyên qua trần. Chuyển động dần lên, thân thể tôi đi vào và xuyên qua lớp cách li, rui nhà và gác mái. Một xúc động mạnh trào lên trong tôi khi tôi vượt qua lớp mái và nổi trên chóp nhà.

Tôi nghĩ đến việc đứng lại và lập tức thấy người đứng thẳng trên chỏm cao nhất của ngôi nhà. Khi tôi nhìn xung quanh, tôi có thể thấy rõ ràng cột an ten và ống khói. Cho dù lúc đó là nửa đêm, bầu trời và mọi thứ xung quanh tôi đều sáng lên từng phần bởi mầu bạc chói sáng.

Đứng trên chóp nhà, tôi bỗng có một thôi thúc bay lên. Tôi giang tay, lượn nhẹ từ mái và bay trên sân sau. Tôi dần xuống thấp cho tới khi tôi bay cách mặt đất chừng mét hai. Bởi lí do nào đó tôi cảm thấy dường như tôi đang ngày càng nặng hơn và tiếp tục xuống thấp nữa cho tới khi chỉ còn cách bãi cỏ vài phân. Tôi nghĩ đến "điều khiển" nhưng đã quá chậm. Uỵch một cái tôi đập mặt lên bãi cỏ. Vào khoảnh khắc đó tôi trở lại trong thân vật lí của mình. Cảm giác vật lí trở lại và tôi tự hỏi tại sao tôi lại mất điều khiển. Tại sao tôi lại trở nên nặng nề đến vậy?

Nhật kí, ngày 2 tháng 11 năm 1972

Tôi tỉnh dậy vì tiếng động và cảm thấy tiếng o o mạnh. Có cảm giác dường như thân và tâm tôi đang rung động từng phần. Ban đầu tôi hoảng sợ vì cường độ của rung động nhưng dần dần tôi tự trấn tĩnh và tập trung toàn bộ sự chú ý vào ý tưởng nổi lên khỏi thân vật lí. Trong vài giây tôi đã nổi lên và thoát ra khỏi thân thể nhưng vẫn còn treo lơ lửng vài chục phân phía trên. Tôi để ý thấy rằng tiếng o o và các rung động lập tức tan đi sau khi tách ra hoàn toàn. Âm thanh và rung động được thay bởi một cảm giác bình thản. Tôi cảm thấy dường như là mình phi trọng lượng và nổi tựa đám mây. Tôi nghĩ đến việc đi ra cửa và tôi dường như tự động nổi ra chỗ đó. Tôi cảm thấy tràn ngập một cảm giác tự do mà trước đây tôi chưa hề biết tới. Tôi tự phát quyết định bay và nghĩ về việc bay qua mái. Lập tức tôi bay thẳng lên qua trần và vượt qua mái tựa như một quả tên lửa. Tôi run lên bởi sự đáp ứng và bắt đầu hiểu rằng suy nghĩ của tôi là năng lượng cho việc đẩy tới cá nhân tôi. Tôi giang tay và bay ngang vài trăm mét trong không trung. Bên dưới tôi có thể thấy rõ rệt các toà nhà và đường phố của hàng xóm tôi. Tôi cảm thấy một cảm giác giật nhẹ khi tôi bay cao và cao mãi trên thành phố Baltimore. Cảm giác giật tăng dần và tôi nghĩ về thân mình. Lập tức tôi bật về cơ thể. Thân vật lí của tôi cứng đơ và tê tê khi tôi mở mắt ra.

Khi các chứng nghiệm xuất vía của tôi tiếp tục, tôi trở nên say mê với các cấu trúc năng lượng phi vật lí mà mình quan sát được. Với mỗi chứng nghiệm, các câu hỏi của tôi dường như lại tăng thêm cho tới khi tôi trở nên bị ám ảnh phải cố gắng hiểu được bản chất của các dạng phi vật lí mà tôi đã gặp. Trong một nỗ lực để hiểu mối quan hệ giữa các môi trường vật lí và phi vật lí tôi đã phát triển một loạt các thực nghiệm thô. Chẳng hạn, hàng ngày tôi đặt cân bằng một cây bút chì hay bút máy ở ngay rìa chiếc bàn. Mục đích của tôi là xem liệu bằng cách nào đó tôi có thể di chuyển sự vật vật lí bằng thân phi vật lí hay không. Tôi nhanh chóng phát hiện ra rằng thực nghiệm đơn giản này còn khó khăn hơn là thoạt tưởng. Chướng ngại lớn nhất của tôi là việc cố gắng tập trung vào thực nghiệm của mình. Vào lúc tách ra tâm trí tôi chạy đua theo vô số khả năng, còn thực nghiệm của tôi thì dường như là chẳng có ý nghĩa gì nếu so với nhiều điều kì diệu có đó.

Mỗi chứng nghiệm lại làm tăng thêm việc hiểu của tôi rằng trạng thái tâm thức phi vật lí của mình là cực kì nhạy cảm và đáp ứng với từng suy nghĩ nhỏ nhặt nhất. Các suy nghĩ có ý thức hay tiềm thức thịnh hành ngay lập tức đẩy tôi theo một hướng đặc biệt. Tôi nhanh chóng biết rằng tâm tiềm thức của mình cố gắng ảnh hưởng nhiều hơn và kiểm soát hành động của mình nhiều hơn là mình tưởng. Thông thường một ý nghĩ hoàn toàn tự phát sẽ tạo ra một phản ứng ngay lập tức. Chẳng hạn, nếu tôi nghĩ về việc bay, tôi cũng thường làm như vậy, thì lập tức tôi sẽ bay qua trần hay tường và lượn trên nhà hàng xóm.

Dần dần tôi hiểu rằng việc thu được kiểm soát có ý thức hoàn toàn trong những giây đầu tiên sau khi tách ra là cực kì bản chất. Để thực hiện việc này tôi đã thực nghiệm với nhiều cách khác nhau. Đầu tiên tôi thử tập trung toàn bộ chú ý vào tay hay cánh tay ngay sau khi tách. Tôi hi vọng rằng điều này sẽ tập trung suy nghĩ của tôi chỉ vào một ý tưởng và cho tôi sự kiểm soát tức khắc tôi đang tìm kiếm. Việc này đã tạo ra một cảm giác kì lạ là bị chìm ngập vào bản thân tôi. Mặc dầu phấn chấn, kết quả cuối cùng không phải là kiểm soát được mà là một cảm giác bị thôi miên và rồi bị kéo vào một vũ trụ loé sáng gồm các ngôi sao xanh chói lọi.

Không thoả mãn với kết quả đó, tôi quyết định thử nắm lấy cánh tay phi vật lí của mình và tập trung vào cảm giác nắm chặt. Một cách nào đó tôi ngạc nhiên phát hiện ra rằng cảm giác của cánh tay phi vật lí vẫn rắn chắc. Thân phi vật lí của tôi có một phẩm chất rung động cố hữu; có cảm giác hoàn toàn rắn chắc, nhưng tôi có thể cảm thấy năng lượng rung động dịu của chất liệu cánh tay tôi. Tôi nhanh chóng phát hiện ra rằng thân năng lượng quả thực là "thực" trong mọi khía cạnh, dường như là một bản sao chính xác của thân vật lí. Tôi cũng thấy rằng khi suy nghĩ của tôi tập trung vào thân phi vật lí thì tôi bắt đầu cảm thấy bản thân tôi bị kéo vào trong, dường như là tôi bị kéo vào chân không sâu bên trong tôi.

Qua một thời kì vài tháng tôi lặp lại thủ tục tự kiểm tra này và thông qua phép thử và sai lầm tôi học được về thân phi vật lí của mình. Với những quan sát lặp lại tôi bắt đầu hiểu rằng dạng phi vật lí của tôi giống như một khuôn năng lượng - trong thực tế, năng lượng có ý thức đã giả thiết có một dạng tạm thời. Thân mà tôi chứng nghiệm khi xuất vía dường như là kết quả của các trông đợi và tự quan niệm của tâm trí tôi. Bên cạnh đó, tôi nhận ra rằng việc tập trung vào thân phi vật lí tạo ra một khuynh hướng mạnh mẽ cho tôi được kéo vào bên trong đến vùng tôi không thể bắt đầu hiểu được nữa. Tôi biết rằng tôi cần một phương pháp khác để thu được kiểm soát có ý thức.

Sau gần một năm tôi đã trở nên nản lòng bởi nhiều cố gắng không thành công để thu được kiểm soát hoàn toàn rồi cuối cùng tôi phát hiện ra rằng tôi đang làm cho toàn bộ tiến trình này bị rắc rối thêm hơn là nó vốn thế. Trong một chứng nghiệm xuất vía buổi trưa tôi đột nhiên hô lên, "Kiểm soát ngay!" Lập tức tôi cảm thấy có một sự nâng cao trong tâm trí phân tích của mình. Khi tôi đứng bên cạnh chân giường, cái nhìn của tôi có khá hơn nhưng vẫn còn hơi không rõ, cho nên tôi hô lên, "Rõ ràng ngay!" Cái nhìn của tôi lập tức bật về tiêu điểm. Tôi cảm thấy năng lượng và nhận biết đột ngột tràn qua thân thể và tâm trí tôi. Tôi rùng mình xúc động. Lần đầu tiên tôi cảm thấy có được sự kiểm soát hoàn toàn: toàn bộ sự tự nhận biết của tôi đều hiện hữu, và tôi thực tế cảm thấy còn nhận biết được nhiều hơn là trạng thái tâm thức vật lí thông thường. Suy nghĩ của tôi rõ ràng như pha lê và đầy sức sống sôi nổi.

Tôi bỗng nhiên hiểu rằng điều mấu chốt của việc kiểm soát đơn thuần chỉ là đòi hỏi việc kiểm soát có ý thức hoàn toàn ngay sau khi tách. Tôi cũng bắt đầu hiểu được tầm quan trọng của việc tập trung suy nghĩ và nhu cầu phải rất xác định khi đưa ra yêu cầu. Có một lần, ngay sau khi tách, tôi nói to, "tôi yêu cầu tâm thức thức dậy hoàn toàn," và lập tức bị bật về thân vật lí. Tôi thấy rằng phần kiểm soát của tâm trí tôi đã lấy đúng nguyên văn suy nghĩ của tôi. Tôi đã chọn sai từ thức dậy được hiểu ngay có nghĩa là tỉnh dậy vật lí. Sau vài tháng thực nghiệm với nhiều câu khác nhau, tôi bắt đầu nhận ra rằng tôi đã lập chương trình không chủ ý cho bản thân mình để nghĩ "kiểm soát" trong mỗi chứng nghiệm xuất vía. Tôi nhanh chóng phát hiện ra tự mình làm việc đó một cách tự động khi tôi nổi lên và ra xa khỏi cơ thể. Sau một năm thử và sai lầm tôi biết cuối cùng tôi đang trên con đường đúng.

Trong suốt toàn bộ thời kì này tôi vẫn tiếp tục các thực nghiệm với bút chì. Trong nhiều chứng nghiệm xuất vía, tôi đã thử di chuyển chiếc bút chì để cân bằng trên chiếc bàn và ngạc nhiên thấy rằng tần số rung động (mật độ) của thân phi vật lí của tôi dường như xác định mặc cho chiếc bút chì hay thậm chí toàn bộ căn phòng có thấy được đối với tôi không. Dần dần tôi mới hiểu ra rằng môt trường mà tôi đang quan sát không phải là thế giới vật lí như tôi tưởng. Tôi hiểu rằng các cấu trúc tôi thường quan sát thấy khi xuất vía là các cấu trúc phi vật lí. Dần dần mọi việc bắt đầu khớp lại với nhau. Cuối cùng tôi hiểu tại sao có khác biệt nhỏ giữa các đồ vật, các sự vật vật lí và phi vật lí. Chẳng hạn, bức tường phi vật lí thường có mầu khác, hình dáng và kiểu cách của một số đồ đạc và mền bông cũng khác. Phần lớn những khác biệt này đều nhỏ và ít khi được để ý tới.

Để cho tôi có thể thấy được các đồ đạc vật lí xung quanh thông thường, tỉ lệ rung động bên trong của tôi phải tương đối dầy đặc hay chậm. Tôi cũng để ý rằng chính hành động yêu cầu có ý thức và sáng tỏ dường như tự động làm tăng tần số bên trong của thân phi vật lí của tôi.

Trong một nỗ lực làm cho chứng nghiệm của tôi được hiện thực hơn, tôi đặt cân các bút chì tại ba khu vực khác nhau mà tôi thường đi qua khi rời khỏi thân thể. Hi vọng của tôi là tôi sẽ chú ý tới các bút chì, ở bên cạnh giường hay ở chân giường, khi tôi di chuyển qua chúng. Nhìn lại, tôi hiểu rằng có lẽ chúng trông hơi lạ một chút. Có một lần tôi nhớ mẹ tôi hỏi tôi, "Con để bút chì làm gì vậy?" Hình dung thử giải thích thế nào điều này cho mẹ bạn mà không có vẻ kì cục.

Sau vài tuần, cuối cùng tôi cũng tập trung được vào một chiếc bút chì sau khi tách ra. Khi tôi đi qua cạnh giường, tôi tập trung và chiếc bút chì ở ngay cạnh tủ gương. Ban đầu cái nhìn của tôi dường như mờ ảo, một kiểu không đồng bộ thế nào đó, cho nên tôi nói to, "Rõ ràng ngay!" Lập tức cái nhìn của tôi bật trở về tập trung. Tôi có thể thấy rõ cây bút chì trước mặt mình; tuy nhiên nó dường như giống một dạng mờ ảo ba chiều với chất liệu. Tôi tiến lại gần hơn, sờ tay vào nó và cảm thấy một cảm giác rung động nhẹ khi ngón tay tôi lướt qua chất liệu của bút chì. Hơn chán nản thế nào đó, tôi thử lại nhưng vẫn chứng nghiệm kết quả cũ. Tập trung chú ý tôi hiểu rằng thân phi vật lí của mình hiển nhiên kém dầy đặc hơn bút chì, rồi tôi chợt nói to, "tôi cần dầy đặc hơn." Với một cú xóc mạnh tôi bị bắn về thân vật lí của mình. Khi cảm giác vật lí trở lại tôi không thể kìm được bật cười: tôi đã nhận được yêu cầu của mình. Tôi phải nhớ rằng các yêu cầu đưa ra khi xuất vía được tiến hành theo đúng nguyên văn. Dường như không có chỗ cho việc diễn giải hay hiểu khác đi chút ít. Tôi phải nhớ mỗi yêu cầu đưa ra cần cực kì xác định. Có thể một điều kiểu như "tôi muốn chuyển cái bút chì này" dường như có hiệu quả hơn.

Trong một chứng nghiệm có liên quan vài năm sau đó, tôi đã thực hành tự thôi miên với một cây nến cháy. Sau khi tách ra tôi đứng cạnh cây nến và quyết định thổi tắt nó. Tôi ngạc nhiên là nó biến ngay khỏi mắt tôi. Khi trở lại thân vật lí, tôi mở mắt và thấy rằng cây nến vật lí vẫn đang cháy. Sau một chút suy nghĩ tôi hiểu rằng tôi chắc phải thổi tắt cây nến trong cái bây giờ tôi biết là chiều song song gần nhất với chiều vật lí. Chiều này là bản sao năng lượng tương đối dầy đặc của thế giới vật lí.

Thực nghiệm đơn giản này là quan trọng bởi vì nó đưa ra bằng chứng là môi trường và các sự vật gặp phải trong chứng nghiệm xuất vía tồn tại độc lập với vũ trụ vật lí. Dường như là chúng ta không quan sát thế giới vật lí theo một khung cảnh khác, như nhiều người vẫn tưởng, mà là đang tương tác trong một chiều năng lượng song song nhưng tách biệt.

Nhật kí ngày 21 tháng 6 năm 1973

Tôi tỉnh dậy lúc 5 giờ sáng rồi chuyển sang chiếc tràng kỉ. Sau khi đọc khoảng mười lăm phút thì tôi bắt đầu buồn ngủ và quyết định thử một điều mới. Tôi nắm một tờ báo và bắt đầu viết các khẳng định xuất vía. "Tôi xuất vía ngay." Khi tôi viết, tôi lặp lại chúng bằng lời cho chính mình. Sau khi viết khoảng năm mươi câu tôi chỉ vừa vặn giữ cho mắt mở. Khi tôi chìm vào giấc ngủ, tôi tiếp tục các khẳng định trong tâm trí.

Tôi giật mình tỉnh dậy bởi sự cứng đơ và rung động kì lạ lan khắp thân thể. Tôi vẫn còn bình tĩnh và tập trung vào cảm giác nổi lên. Sau vài giây, tôi cảm thấy bản thân mình nâng lên và ra khỏi cơ thể. Tôi đứng cạnh thân mình và bước qua cửa sổ. Bằng cách nào đó tôi cảm thấy nhìn không rõ và yêu cầu được rõ ràng. Chỉ có một cải thiện nhỏ cho nên tôi lặp lại yêu cầu của mình, và lần này tôi còn đòi hỏi hơn: "tôi cần rõ ràng ngay!" Lập tức nhận biết của tôi trở nên trong như pha lê. Thân tôi cảm thấy nhẹ hơn và nhiều năng lượng hơn. Tôi cảm thấy tỉnh và nhận biết sâu sắc rồi quyết định thử bay. Giang tay ra tôi nhảy nhẹ và bay qua trần và mái lên cao vài trăm mét trên nhà hàng xóm. Tôi quay nhẹ cánh tay và bay là là. Thật là rất sung sướng. Tôi cảm thấy hoàn toàn tự do khi lượn trên thành phố Catonsville. Cho dù là trong đêm, cảnh vật vẫn loé sáng với ánh sáng bạc. Phía dưới tôi nhà cửa và phố xá giống như khu vườn lễ Nô en. Bỗng nhiên tôi cảm thấy có gì giật mạnh sau lưng thân thể này bật tôi đột ngột trở lại nó. Tôi tỉnh dậy với sự cứng đơ nhẹ và tê tê toàn thân.

Nhật kí ngày 3 tháng 7 năm 1973

Tôi tỉnh dậy theo tiếng động và cảm giác o o mạnh. Tôi cảm thấy dường như thân và tâm tôi đang bên trong một động cơ. Ban đầu tôi hoảng hốt bởi cường độ của rung động nhưng tôi dần trấn tĩnh và hướng toàn bộ sự chú ý vào ý tưởng nổi lên khỏi thân mình. Lập tức tôi tách ra và nổi lên trần. Sau khi tách ra tôi để ý rằng tiếng động ì ầm to bớt dần đi. Khi tôi nổi lên khoảng một mét hai trên thân mình, các rung động được thay bằng cảm giác bình thản. Tôi cảm thấy dường như tôi phi trọng lượng và nổi như đám mây. Với một thoáng suy nghĩ về việc đi ra cửa tôi dường như tự động được đẩy ra chỗ đó.

Tập trung suy nghĩ lại, tôi nghĩ về căn phòng khách và nổi ngay ở đó. Tôi không thể tin tại sao lại dễ dàng và tự nhiên đến như vậy. Tôi nghĩ đến việc đứng thế là tôi đứng trong phòng khách xem xét mọi vật xung quanh. Mọi thứ xung quanh tôi trông vẫn quen thuộc ngoại trừ các bức tường bây giờ mầu vàng nhạt thay vì mầu trắng và một số đồ đạc thì hơi khác với dạng vật lí của chúng. Chẳng hạn, chiếc ghế đá đầu sư tử cổ trông vẫn như trước nhưng bàn cà phê lại trông khác. Bàn vật lí có kiểu hiện đại trong khi phần phi vật lí tương ứng lại trông giống bàn cổ thế kỉ mười tám.

Khi tôi nhìn vào các vật xung quanh tôi hiểu rằng tôi có thể thấy qua hình dáng mờ ảo của bức tường vật lí. Khi tôi tập trung lên bức tường phòng khách, nó dường như trở nên mù mờ hơn trong hình dạng và chất liệu rồi dần dần biến mất. Phía trước tôi là toàn bộ một môi trường mới, một bãi cỏ trải rộng xa đến hết mức nhìn. Tôi bước lên trước vài bước và đi vào vùng đất mới. Khi tôi nhìn vào bãi cỏ tôi để ý thấy hình bóng một người đàn ông đứng xa khoảng hai mươi mét. Ông ta chăm chú theo dõi tôi nhưng không lại gần. Nhiều lần tôi nhìn về phía ông ấy. Ông ta có tóc sẫm và bộ râu cắt ngắn, mặc một áo choàng tía dài tới đầu gối. Ông ta nhận ra cái nhìn của tôi bằng cách gật đầu và nhoẻn miệng cười. Toàn bộ tình huống này tràn ngập trong tôi. Tôi cảm thấy không thoải mái và không chắc cần phải làm gì tiếp. Tôi nên bước tới và trao đổi với người lạ này hay nên tránh ông ta? Sự khó xử của tôi nhanh chóng được giải quyết khi tôi bật lại vào trong thân vật lí của mình.

Khi nằm trên giường tôi chợt nghĩ rằng người này có thể chính là người tôi đã thấy trong chứng nghiệm xuất vía đầu tiên. Tôi càng ôn lại dáng vẻ của ông ấy, tôi càng bị thuyết phục rằng người này không chỉ là một cư dân phi vật lí "đi ngang qua"; ông ta dường như theo dõi mọi chuyển động của tôi. Vấn đề cũng rõ ràng rằng ông ta không có ý định gì tiếp cận hay trao đổi với tôi. Tôi ngờ rằng ông biết mọi chuyển động về phần ông hướng tới tôi có thể làm cho tôi hoảng sợ; chỉ có nhìn thấy một ai đứng đó cũng đủ làm xáo trộn.

Trong vài ngày, sự tò mò về người đàn ông này choán hết tâm trí tôi. Mục đích và ý định của ông ấy là gì? Tôi tự hỏi liệu ông ấy có phải là một loại người hướng dẫn cho tiến bộ của tôi hay không. Bên cạnh đó, tôi cũng tự hỏi liệu có một ai đó quan sát tiến bộ của mọi người đang chứng nghiệm xuất vía không. Ông ta hiển nhiên không muốn can thiệp; thực tế, ông ta dường như ngạc nhiên khi cuối cùng tôi đã thấy ông. Tôi chỉ có thể phỏng đoán rằng có lẽ ông đang quan sát các chứng nghiệm xuất vía của tôi từ một mức độ rung động hơi khác để vẫn còn không cho tôi quan sát thấy. Khi tôi tập trung sự chú ý tôi phải nâng tỉ lệ rung động của mình lên và rồi có thể thấy được bên ngoài những vật xung quanh tựa vật lí thông thường.

So sánh điều này với chứng nghiệm đầu tiên, tôi hiểu rằng chúng là tương tự nhau về nhiều khía cạnh. Sự khác nhau chủ yếu là ở chỗ cái nhìn và kiểm soát của tôi lần này tốt hơn trước.

Tôi càng suy nghĩ về các chứng nghiệm của mình thì tôi càng hiểu rằng mọi thứ tôi vẫn tin là sự kiện hay chân lí đều phải được đánh giá lại. Chẳng hạn, "sự kiện" vẫn được chấp nhận là tâm thức chúng ta là kết quả của hoạt động điện hoá bên trong bộ não bây giờ chỉ là một kết luận buồn cười nảy sinh từ thông tin hiển nhiên không đầy đủ. Bây giờ tôi biết rằng bộ não phải phục vụ cho một chức năng khác, có thể như một thiết bị truyền sinh học giữa tâm phi vật lí và thân vật lí. Vấn đề trở nên rõ ràng rằng bộ não vật lí cũng tương tự như đĩa cứng của máy tính, lưu giữ thông tin và những ghi nhớ cần để hỗ trợ và vận hành phương tiện sinh vật tạm thời của chúng ta.

Khi các chứng nghiệm xuất vía của tôi tiếp tục, quan sát này lại càng được xác nhận cho tôi. Có một điều chắc chắn là tôi có thể nghĩ mà không cần bộ não vật lí; tôi có thể tạo ra, phân tích và nhớ lại các suy nghĩ. Tôi cũng nhận ra rằng có những sự khác nhau dứt khoát. Chẳng hạn khi xuất vía tôi thường tự phát và theo một ý nghĩ hơn là trong thân vật lí. Bằng cách nào đó tôi cảm thấy được thúc đẩy để làm mọi việc mà tôi chưa bao giờ xét tới khi trong thân mình. Chẳng hạn, tôi thường hay nghĩ đến bay rồi đột nhiên bay ra ngoài phòng và lượn xung quanh nhà hàng xóm, hay thấy bản thân mình bay trên miền đất lạ mà tôi không thể xác định được. Đôi khi tôi ngờ là tôi được hướng dẫn bởi phần chưa biết rộng lớn hơn của bản thân tôi. Thường các ý nghĩ tự phát của tôi hay dẫn tôi đến những tình huống và chứng nghiệm đưa ra cái nhìn sáng tỏ vào những miền hay sự kiện có liên quan tới quá khứ hay hiện tại của tôi. Trong một số trường hợp phải mất đến vài tuần hay thậm chí cả năm sau tôi mới hiểu được lí do cho những chứng nghiệm đó.

Chứng nghiệm sau đây có một tác động sâu sắc với tôi. Lần đầu tiên tôi thực sự hiểu được tiềm năng vô giới hạn của các thám hiểm phi vật lí.

Nhật kí ngày 9 tháng 7 năm 1973

Vào trưa tôi quyết định chợp mắt một chút. Tôi quán tưởng căn phòng khách của mẹ tôi khi chìm vào giấc ngủ. Một cảm giác cứng đơ và tê tê lan khắp thân thể. Tôi tận hưởng những cảm giác đó và dễ dàng nâng lên khỏi thân mình. Một cảm giác phấn khởi tràn khắp người tôi khi tôi di chuyển tới chân giường.

Khi nhìn xung quanh tôi thốt nhiên có một thôi thúc để gặp một người phụ nữ trẻ trong căn hộ phía trên căn hộ của tôi. Lập tức tôi nổi lên và cảm thấy đầu và vai mình đi vào trong trần. Bởi lí do nào không biết được tôi gặp phải một sức cản ngày càng tăng và không thể đi qua trần. Sau một lúc loay hoay bị kẹt trong trần tôi bắt đầu hoảng sợ. Tôi nói to, "Xuống," và lập tức hạ xuống sàn.

Với một cảm giác khuây khoả tôi bình tĩnh lại và tự tập trung. Tôi bước tới cửa phòng ngủ và bước vào đó. Khi bước qua cửa tôi cảm thấy một cảm giác tê tê nhẹ nhưng không gặp vấn đề gì; gần cửa có một hình bóng mơ hồ, mờ ảo. Vẫn bước bình thường tôi đi vào phòng khách và nhắm thẳng cửa trước thì bỗng nhiên ở bên phải, tôi rõ ràng nghe thấy giọng đàn ông gọi tên tôi.

"Willie."

Giật mình, tôi nhìn quanh và nhìn vào một người đàn ông đang ngồi trên tràng kỉ. Ông ấy dường như vào quãng gần ba mươi và dường như có quen thuộc thế nào đó.

"Willie, thật tốt là được gặp cháu đây."

Tôi nhận ra tiếng nói người đó và lập tức biết rằng ông bác tôi Hilton đang đứng trước tôi. Sửng sốt bởi sự có mặt của ông, tôi nhìn thẳng vào ông khi ông nói.

"Bác cuộc là cháu ngạc nhiên vì thấy bác."

Ông mỉm cười rồi tiếp tục. "Cháu đang gặp rắc rối với cái trần."

Tôi tiến đến gần hơn và hỏi, "Bác Hilton, bác đấy à?"

Ông lại mỉm cười. "Đúng, bác đây."

Tôi nhìn kĩ bác. Bác trông như thanh niên hai mươi tuổi và gầy hơn nhiều so với khi chết.

Ông dường như lấy làm buồn cười về cái nhìn của tôi và nói, "Này, bác cũng lấy làm ngạc nhiên được gặp cháu và cháu cũng ngạc nhiên được gặp bác."

Giọng bác trở nên nghiêm trang hơn. "Willie, cháu học thế nào để làm việc này?"

Tôi ngạc nhiên bởi câu hỏi của bác và trả lời, "Cháu mới thử mà nó đã tác động."

"Không có mấy người làm được như cháu đâu. Tất cả chúng ta đều rất ngạc nhiên." Ông nhìn chằm chằm vào tôi đợi câu trả lời.

Khi tôi nhìn ông, thực tại của tình huống tràn ngập trong tôi. Vì lí do nào đó tôi bỗng cảm thấy một nhu cầu bên trong để bay lên.

"Bác Hilton, cháu phải đi đây."

Ông mỉm cười và gật đầu khi tôi đi qua cửa.

Tôi dễ dàng bước qua cửa trước và thấy một cánh đồng cỏ rộng phía trước.(Phần bao quanh vật lí chỗ tôi là một phức hợp các căn hộ.) Tôi bước ra ngoài và giơ cao tay. Xung lực bay kéo tôi vào không trung như một chiếc tên lửa. Tôi giang tay, bay bằng và thực nghiệm việc kiểm soát bay. Khi nhìn quanh tôi có thể thấy rõ ràng Đường 40 phía dưới mình. Tôi quyết định theo con đường này và bay về phía tây cách mặt đất vài trăm mét. Sung sướng và tự do mạnh mẽ toả ra từ mọi phần con người tôi. Nhìn xuống, tôi có thể thấy rõ ràng đường xá, nhà cửa và thậm chí toàn cả những phân chia nhỏ hơn. Khi tôi bay qua thành phố Ellicott tôi cảm thấy giật mạnh ở giữa lưng và nghĩ về thân thể mình. Trong chớp nháy tôi bật về thân vật lí của mình và có thể cảm thấy tê tê và cứng đơ đang nhanh chóng tan dần.

Ngay khi các giác quan vật lí trở lại, tôi tìm một tập ảnh cũ của mẹ tôi và lục tấm ảnh ông bác đã mất. Lật lung tung qua các trang cuối cùng tôi định vị được một tấm ảnh ông khi còn trẻ trong độ hai mươi. Không nghi ngờ gì nữa, bức ảnh người ba mươi tuổi phía trước tôi đúng là hình ảnh của người tôi vừa gặp.

Khi tôi kiểm điểm lại chứng nghiệm này, có đôi điều trở nên rõ ràng. Trước hết, hiển nhiên chúng ta vẫn tiếp tục sau cái chết. Cho dù tôi đã biết điều này từ chứng nghiệm xuất vía đầu tiên, nó vẫn trở nên rõ ràng hơn khi bạn thực tế gặp lại và nói chuyện với một người đã mất mà bạn biết từ trước. Tôi không thể lầm được; người đàn ông tôi vừa nói chuyện dứt khoát là bác tôi.

Thứ hai là điều làm cho tôi ngạc nhiên là bác tôi dường như đang trong thời trẻ trung nhất của cuộc đời - tôi đoán cỡ gần ba mươi. Thực tế, bác ấy trẻ đến độ tôi không thể lập tức (ít nhất theo hình ảnh) nhận ra được bác. Chính giọng nói khác biệt và lời gọi "Willie" mới thực sự làm cho tôi rõ bác là ai. Người bác đã mất của tôi là người duy nhất gọi tôi là Willie; mọi người khác đều gọi tôi là William hay Bill.

Khi bác tôi mất, bác mới năm mươi tư tuổi và còn khá nặng; nhưng khi tôi gặp bác, bác lại có vẻ trẻ trung, gầy và rất mạnh khoẻ. Dường như có thể là sau khi chúng ta từ bỏ thân vật lí sau cái chết, hay ảnh hưởng bởi khái niệm về chính bản thân ta. Vì tôi biết rằng năng lượng phi vật lí có bản chất đáp ứng suy nghĩ nên dường như hợp lí hơn cả là các suy nghĩ và hình dung về chính mình sẽ ảnh hưởng tới năng lượng cá nhân ta. Rất có thể là chúng ta hay lấy dạng phi vật lí khớp nhất với cách tự hình dung. Nếu đúng là như vậy thì tôi không thể không tự hỏi tôi sẽ giống như thế nào khi tôi rời khỏi thân mình. Tôi có giống như thân hình vật lí của mình không? Tôi cũng tự hỏi liệu hình dạng của tôi có thay đổi không nếu tôi dự định thay đổi hình ảnh chính mình. Điều này có vẻ kì dị nhưng dường như có thể là hình dạng phi vật lí của chúng ta cũng có thể là một phương tiện tạm thời, giống như thân vật lí. Tôi tự hỏi một cách nghiêm túc điều gì sẽ xảy ra nếu (khi xuất vía) tôi tập trung vào việc thay đổi hình dạng của thân phi vật lí của mình.

Trong vài tuần, cuộc gặp với người bác đã mất chiếm trọn tâm trí tôi. Tôi chắc chắn là bác cũng phải ngạc nhiên và tò mò về khả năng của tôi rời khỏi thân thể, thậm chí tôi cũng biết rằng bác dường như đang đợi tôi - bác dường như biết rằng tôi sẽ bước vào trong phòng khách. Có thể đó là lí do để tôi không thể đi qua trần khi tôi thử. Cũng có thể là tôi đang được hướng dẫn theo một cách nào đó tới phòng khách. Bên cạnh đó, tôi có một cảm giác kì lạ là một ai đó đang ngồi cạnh bác. Khó diễn đạt được nhưng tôi đã cảm thấy còn có người nữa ở đó, và tôi chắc chắn là vào thời điểm ngắn ngủi đó tôi đã thấy hình dáng tinh tế của một người phụ nữ.

Tôi vẫn tiếp tục theo đuổi khuôn mẫu có tác dụng với tôi trong quá khứ. Tôi dậy lúc bảy giờ và chuẩn bị sẵn sàng đến lớp vào chín giờ. Sau khi tan lớp tôi trở về căn hộ mẹ tôi và đọc cho tới khi buồn ngủ. Nói chung buổi trưa tôi hay thực hiện kĩ thuật xuất vía của mình. Tôi vẫn tiếp tục làm thực nghiệm với những phương pháp khác nhau nhưng thấy rằng cách đơn giản nhất lại công hiệu nhất. Tôi thường vào phòng mình, nằm trên giường và quán tưởng bản thân mình bước xung quanh phòng khách xem xét mọi chi tiết nhỏ nhặt có liên quan tới căn phòng. Thường tôi lấy ra ba hay bốn vật trong phòng và cố gắng hết sức hình dung lại chúng thật rõ ràng trong tâm trí. Tôi không hiểu hay thậm chí không nghĩ về những cơ chế của điều tôi đang làm; tôi chỉ biết rằng nó vẫn vận hành.

Ước lượng quãng 30 phần trăm thời gian sau khi thiếp đi tôi đều thấy bản thân mình ngồi dậy, nổi hay lăn sang bên ra khỏi thân mình. Những cảm giác trong khi tách ra thông thường tương tự nhau: âm thanh o o đi kèm với cảm giác năng lượng cao hay rung động lan toả khắp thân thể. Tại đỉnh của các rung động tôi hướng bản thân mình về mặt tinh thần ra xa khỏi thân thể mình bằng cách ngồi dậy hay lăn ra khỏi thân. Tôi thích ngồi dậy bởi vì lăn ra thường gây cảm giác tách rời hay mất hướng. Tôi phát hiện ra rằng cách dễ nhất là chỉ ngồi dậy và bước ra khỏi thân mình. Tôi dường như vẫn còn kiểm soát có ý thức nhiều hơn đối với thân năng lượng phi vật lí của mình theo cách này. Có thể là các chuyển động kiểu vật lí liên quan tới bước đi có hiệu quả cơ bản.

Nhật kí ngày 14 tháng 9 năm 1973

Khi tôi sắp ngủ, tôi lẩm nhẩm trong đầu khẳng định thường lệ của mình, "Tôi xuất vía ngay." Đồng thời tôi quán tưởng các vật trong phòng khách mẹ tôi. Sau khoảng mười lăm phút tôi chìm vào giấc ngủ.

Bỗng nhiên tôi giật mình tỉnh dậy bởi âm thanh như súng nổ ngay bên đầu. Thân tôi hoàn toàn cứng đơ và tràn ngập năng lượng lan toả khắp người. Tôi hoảng sợ và tự nhiên nghĩ về thân vật lí. Tôi đột ngột trở về thân mình, nhìn xung quanh căn phòng để tìm nguồn gốc âm thanh. Sau khi cảm giác vật lí trở lại, tôi hiểu ra rằng tôi đã xử lí tồi cho chứng nghiệm này. Tôi ngờ rằng tiếng súng nổ là âm thanh bên trong, có thể do hành động tách khỏi thân vật lí sinh ra, và rằng tôi có thể đã tách từ một điểm nối ở gần đâu đó trong đầu.

Có một lí thuyết là tất cả chúng ta đều nối với thân vật lí tại bảy vị trí năng lượng và rằng tiếng nổ to có thể chỉ ra việc tách xuất hiện tại hay gần tuyến yên. Hiện tại tôi không có bằng chứng nào hỗ trợ cho lí thuyết này, nhưng tôi phải thừa nhận rằng chứng nghiệm của tôi tương tự khá nhiều với những âm thanh do Sylvan Muldoon và Paul

Twitchell báo cáo lại.

Vẫn còn ít các nghiên cứu về những cảm giác và âm thanh đi kèm với chứng nghiệm xuất vía. Tôi hi vọng rằng trong tương lai gần điều này sẽ thay đổi. Khi chúng ta xem xét tiềm năng bao la về tri thức đã có, chỉ có một điều hợp lí là cần tiến hành thêm nhiều nghiên cứu hơn nữa. Tôi tin tưởng chắc chắn rằng việc nghiên cứu thêm sẽ để lộ ra những cái nhìn sáng suốt mới về bản chất và nguồn gốc vô hình của tâm thức.

Nhật kí ngày 25 tháng 10 năm 1973

Tôi trở nên mỗi lúc thêm thư dãn và ngủ lơ mơ khi tôi lẩm nhẩm một khẳng định xuất vía, "Tôi xuất vía ngay." Điều tiếp theo tôi còn biết là tôi ngồi dậy trên giường hoàn toàn nhận biết và nhìn xung quanh căn phòng. Rung động tuôn trào trong tôi khi tôi nâng lên và tách khỏi thân thể, bước qua bức tường phòng ngủ và đi vào môi trường mới. Tôi đang bước trên vỉa hè hay một loại đường nào đó, mọi thứ xung quanh tôi đều mở rộng, bằng phẳng. Phía xa là tôi trông rõ một tháp phát thanh trải dài hết mức tôi có thể thấy. Tôi có một thôi thúc mạnh mẽ phải đi đến đó và tự nhủ, "mình phải làm rõ đấy là một cái tháp." Lập tức tôi tới gần nó hơn. Ngay phía trước tôi là hàng chục thùng rác kim loại đang chắn đường. Tôi bắt đầu đẩy chúng sang bên và hỏi lớn, "Những thứ này biểu hiện cho cái gì?" Vào khoảnh khắc đó, một loạt hình ảnh sinh động xuất hiện trong tâm trí tôi; tôi không thể biết được nó bắt nguồn từ trong tôi hay nơi nào đó ngoài tôi. "Rất tốt, bạn đang bắt đầu hiểu. Bạn đang trong một miền rung động cao hơn, một môi trường đáp ứng suy nghĩ. Cảm nhận của bạn về những thứ xung quanh được tâm trí bạn tạo ra. Tâm trí bạn đang diễn giải môi trường theo những điểm và hình dạng tham khảo mà nó có thể lập liên hệ."

Tâm trí tôi tràn đầy phấn chấn. Lần đầu tiên tôi hiểu được điều hiển nhiên. Vỉa hè chính là con đường của tôi, hướng cuộc đời tôi. Các thùng rác tất cả đều là những rác rưởi làm chậm tiến bộ của tôi: nỗi sợ, các giới hạn và gắn bó. Tất cả những thứ đó đều phải bị loại bỏ khỏi con đường của tôi để tôi tiến lên và đạt được các mục tiêu tâm linh của mình.

Tôi nhìn vào các thùng rác một chốc; chúng dường như cũ kĩ và méo mó. Với một cảm giác vui sướng và thoả mãn tăng lên tôi ném những thùng rác đó ra khỏi con đường của mình. Một sự trào dâng năng lượng chạy khắp tôi khi tôi dọn sạch những chướng ngại trên con đường mình. Tôi cảm thấy phấn chấn và tràn đầy nghị lực khi tôi bước hướng về tháp phát thanh và khám phá ra rằng tôi đang trực tiếp ngay cạnh nó. Tôi tìm lối vào nhưng chẳng thấy đâu cả. Khi tôi bước quanh chu vi bỗng nhiên tôi cảm thấy một cảm giác giật mạnh tăng lên. Tôi biết tôi phải trở về thân thể mình.

Với một thoáng suy nghĩ về thân vật lí tôi lập tức về bên trong nó. Tôi mở mắt ra và thấy bụng căng đầy. Tôi hơi bị rối loạn tiêu hoá vì không lập kế hoạch tốt hơn. Bây giờ tôi thực sự tò mò về cái tháp phát thanh và muốn biết nó biểu thị đúng cho cái gì. Tại sao tôi lại không thể tìm được cửa vào? Tôi có một ý tưởng nhưng tôi cần xác nhận. Điều quan trọng hơn, tôi tự hỏi về sự liên lạc tôi đã nhận được. Thật khó giải thích nhưng nó thực rất rõ rệt trong tâm trí tôi; nó dường như giống các bức tranh hơn là lời. Nhưng điều quan trọng hơn tôi hiểu rằng chứng nghiệm này khác với các chứng nghiệm trước. Tôi đã đi vào một môi trường hoàn toàn khác, một thế giới phi vật lí dường như tách biệt với những thứ bao quanh kiểu vật lí mà tôi vẫn thường kinh nghiệm. Bên cạnh đó, phần xung quanh dường như đáp ứng dễ dàng với suy nghĩ của tôi. Bằng cách nào đó tôi cảm thấy có khác biệt, nhẹ hơn và nhiều năng lượng hơn. Tôi không thực sự hiểu lắm nhưng tôi ngờ rằng điều này rất quan trọng.

Nhật kí ngày 12 tháng 11 năm 1973

Tôi cảm thấy hơi rung động và một cảm giác chuyển động nhanh chóng. Tôi bỗng nhiên ở trong một nhà thờ lộng lẫy, đứng trước bục giảng kinh cao. Tôi cảm thấy hoàn toàn thoải mái và nhanh chóng trèo qua các bậc lên bục. Tôi đang chuẩn bị để nói chuyện với đám đông, nhưng khi tôi nhìn xuống tôi thấy rằng chẳng chẳng có ai ở đó cả. Bối rối và không chắc phải làm gì tiếp tôi bật về trong thân mình và thấy bản thân mình đang ngồi dậy trên giường hoàn toàn tỉnh táo và nhận biết. Ngạc nhiên, tôi tự nhủ, thật là lạ; mình chưa bao giờ có một chứng nghiệm xuất vía trong khi ngồi cả. Điều ấy tác động vào tôi - tôi không trong thân vật lí tí nào. Tôi nhìn xung quanh và thấy rằng thân vật lí của tôi đang nằm trên giường, ngủ say. Một đợt sóng xúc động dâng trào trong tôi khi tôi hiểu rằng chứng nghiệm nhà thờ đã xuất hiện trong một thân năng lượng hoàn toàn khác. Lần đầu tiên vấn đề trở nên rõ ràng: "cảm giác" về hai thân phi vật lí là hoàn toàn khác nhau. Thân năng lượng tôi đang lấy hiện tại thì dầy đặc hơn nhiều, gần như vật lí khi so sánh với sự nhẹ nhàng của thân năng lượng thứ hai.

Với chứng nghiệm đó, tôi hiểu rằng thân phi vật lí thứ nhất (dầy đặc) hiện tại là bản sao năng lượng của thân vật lí trong khi thân thứ hai có tỉ lệ rung động mịn hơn, tựa năng lượng thuần khiết, sẵn sàng đáp ứng với suy nghĩ nhỏ nhất. Tôi càng nghĩ nhiều về nhận biết của mình thì tôi càng trở nên háo hức. Tôi biết tôi đã thực hiện được một tiến bộ lớn bởi vì bây giờ tôi hiểu được thân năng lượng thứ nhất bị giới hạn đến đâu. Điều này cũng giải thích tại sao khả năng và cảm nhận của tôi lại thay đổi đến vậy khi xuất vía. Về lí thuyết tôi phải có khả năng ý thức được việc chuyển từ một dạng năng lượng này sang dạng năng lượng tiếp. Theo một nghĩa nào đó tôi phải có khả năng vứt bỏ thân thứ nhất và chuyển sang thân thứ hai nếu muốn. Tôi không thể đợi có chứng nghiệm tiếp mà không kiểm nghiệm lí thuyết của mình.

Trong một tuần tôi thử mà không thành công; rồi cuối cùng điều ấy cũng xảy ra. Sau khi ngủ năm tiếng, tôi tỉnh dậy lúc 6 giờ sáng và chuyển sang tràng kỉ. Sau khoảng mười lăm phút đọc sách, tôi lại buồn ngủ và lẩm nhẩm khẳng định ưa chuộng, "Tôi xuất vía ngay," bốn mươi năm mươi lần khi tôi chìm vào giấc ngủ.

Tôi lập tức nhận ra trạng thái rung động, nâng lên khỏi thân vật lí và bước vài bước ra cửa. Thay vì bước qua cửa như thông thường vẫn làm tôi yêu cầu sáng tỏ và đòi hỏi cương quyết được chứng nghiệm dạng năng lượng thứ hai của mình: "Tôi chuyển vào thân cao hơn." Tôi cảm thấy một đợt dâng trào năng lượng và lập tức vào trong một môi trường mới hoàn toàn. Tôi quá xúc động, mọi việc đã vận hành.

Tôi cảm thấy phấn chấn và nhẹ như chiếc lông; tâm trí tôi bình thản sống động với nhiều khả năng. Theo thói quen tôi yêu cầu được sáng tỏ và tâm trí tôi trở nên trong như pha lê. Lần đầu tiên tôi thực sự hiểu được có ý thức nghĩa là gì. Suy nghĩ của tôi trở nên nhanh hơn, sinh động hơn và sống động hơn bao giờ hết. Khó mà mô tả được nhưng tôi cảm thấy sự mở rộng không thể tin được, không còn sợ hãi hay giới hạn gì. Tôi hiểu rằng trạng thái vật lí của tâm thức là một sự nhận biết mù mờ, kiểu một giấc mơ mơ hồ. Bên cạnh đó, tôi cũng hiểu rằng thân phi vật lí thứ nhất gần tương tự như thân vật lí.

Nhìn lại chứng nghiệm này tôi nhớ sự thay đổi dần của thân phi vật lí của tôi khi tôi chuyển vào trong. Vấn đề trở nên rõ ràng là khi tôi tăng tần số năng lượng cá nhân lên thì tôi cũng tự động chuyển vào vùng bên trong, các miền phi vật lí của vũ trụ. Khám phá này có ý nghĩa cho tất cả chúng ta. Không chỉ có tần số và mật độ mà cả hình dạng phi vật lí của chúng ta đều thay đổi khi ta thám hiểm vào trong. Sau khi chứng nghiệm sự thay đổi này trong một số cơ hội, tôi không thể nào bỏ qua tầm quan trọng của khám phá đó. Tần số năng lượng cá nhân của các thân chúng ta có liên quan trực tiếp tới tần số của những gì bao quanh sát ta. Kết quả là khi ta thay đổi tần số năng lượng cá nhân thì ta tự động chuyển vào mức năng lượng phi vật lí của vũ trụ tương ứng với tần số bên trong riêng của ta. Một khi tôi thu được mức độ tự kiểm soát nào đó đối với các thám hiểm phi vật lí, thì tôi bắt đầu thực nghiệm với việc thay đổi có ý thức tỉ lệ tần số cá nhân. Tôi phát hiện ra rằng có thể đạt được việc này chỉ bằng cách yêu cầu sự thay đổi năng lượng khi xuất vía.

Trong hai năm tôi đã tin rằng tôi chuyển động một chiều từ một miền này sang miền khác bên trong cùng chiều, nhưng bây giờ sự thật đáng ngạc nhiên đã rõ ràng. Tôi không di chuyển một chiều mà đi vào bên trong vũ trụ từ một môi trường năng lượng này sang môi trường năng lượng khác. Chuyển động một chiều có cảm giác khác; nó nói chung giống như các cảm giác vật lí. Sau khi lặp lại thử và sai lầm, tôi đi tới một loạt các quan sát. Thứ nhất, khi chúng ta yêu cầu thay đổi trong thân năng lượng phi vật lí, yêu cầu hay đòi hỏi được tập trung của ta sẽ được đáp ứng tức khắc. Thứ hai, khi chúng ta yêu cầu nâng tỉ lệ rung động hay chuyển vào trong thì tâm thức chúng ta tự động đẩy ta vào vùng tần số cao hơn của vũ trụ. Và thứ ba, tần số bên trong của ta bao giờ cũng tương ứng với tỉ lệ tần số của chiều hay môi trường mới mà ta đang chứng nghiệm.

Với thực hành ta có thể thay đổi và kiểm soát có ý thức tần số rung động cá nhân của thân phi vật lí của ta. Tiến trình này là mấu chốt để kiểm soát đúng và có được tự do không giới hạn khi xuất vía. Với hiểu biết này ta có thể chuyển từ một chiều năng lượng này sang chiều khác bằng kiểm soát có ý thức hoàn toàn, nhưng điều quan trọng hơn, nó cho chúng ta khả năng thám hiểm toàn bộ vũ trụ đa chiều. Sự chuyển động vào trong này, khi được điều khiển, sẽ cho ta khả năng trở thành con người liên chiều ý thức hoàn toàn. Sau đây là một thí dụ.

Nhật kí ngày 12 tháng 3 năm 1974

Tôi lẩm nhẩm khẳng định thường lệ vào buổi trưa, "Tôi xuất vía ngay," rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Trong vài giây tôi cảm thấy trạng thái rung động, rồi tôi đưa bản thân mình ra xa thân vật lí đang ngủ và di chuyển đến chân giường. Tôi lập tức đòi hỏi "Rõ ràng ngay!" và cái nhìn của tôi được cải thiện lên. Cảm thấy tập trung, tôi đứng ở chân giường và nói lớn, "Tôi chuyển vào trong." Tôi cảm thấy tức khắc một cảm giác chuyển động vào trong nhanh chóng - tôi bị kéo vào một chân không sâu bên trong mình. Cảm giác chuyển động này mới mạnh mẽ đến độ tôi phải hô "Dừng lại!" Lập tức tôi dừng chuyển động và nhận ra rằng tôi đang trong một môi trường mới. Tôi đang ở ngoài trời một nơi tựa như bãi để xe đẹp đẽ. Cái nhìn của tôi còn chưa rõ nên tôi lặp lại đòi hỏi sáng tỏ, "Rõ ràng ngay!" Cái nhìn và ý nghĩ của tôi dường như bật về đúng chỗ. Thân thểtôi cảm thấy nhẹ hơn và đầy năng lượng rung động. Tôi cố gắng giữ bình thản khi các suy nghĩ lướt nhanh qua. Tôi nhìn xuống và cảm thấy thân thể mình. Tôi có một dạng hình phân biệt rất giống thân phi vật lí thông thường; tuy nhiên theo cách nào đó, dạng này cảm thấy nhẹ hơn và nhiều năng lượng hơn thân năng lượng thứ nhất.

Vui sướng về thành công này, tôi nói to, "Tôi chuyển vào mức tiếp." Lập tức tôi bị kéo vào trong với tốc độ không tưởng tượng nổi. Tôi chỉ vừa vặn dừng lại và nỗi sợ bắt đầu tăng lên. Trong vài giây, chuyển động vào trong đột nhiên dừng lại và tôi nổi trong một môi trường kì lạ khác. Lần này chẳng có mấy vật thấy được, nhưng tôi cảm thấy năng lượng mạnh mẽ toả ra xung quanh tôi. Khi tôi nhìn quanh, tôi nhận ra rằng tôi không cần phải quay đầu; tôi dường như thấy được bất kì chỗ nào tôi hướng ý nghĩ tới, và tôi có thể thấy được theo mọi hướng đồng thời. Tôi nhìn xuống thân mình nhưng chẳng thấy gì mà kể cả ; tôi là một điểm 360 độ không hình dạng và chất liệu. Tôi cảm thấy một cảm giác năng lượng và hiểu biết toàn năng chảy khắp người mình. Toàn bộ con người tôi được chìm ngập trong biển cả năng lượng thuần khiết và tình yêu vô điều kiện.

Tưởng đến hàng giờ tôi tận hưởng cảm giác êm ái đang nổi trong đại dương ánh sáng sống thuần khiết. Không muốn trở về thân vật lí, tôi giữ tập trung thật lâu. Cuối cùng tôi trở về thân mình và nhìn đồng hồ. Tôi ngạc nhiên - tôi đã đi được gần bốn mươi phút.

Khi tôi duyệt lại chứng nghiệm của mình tôi cố gắng đi tới một cách hiểu rõ ràng hơn về sự tồn tại phi vật lí của mình. Một số tương đồng và dị biệt giữa thân vật lí và phi vật lí của tôi bây giờ đã rõ rệt.

Chẳng hạn, tôi nhận thấy rằng thị giác của tôi khi xuất vía rất giống với thị giác vật lí. Khác biệt đáng để ý duy nhất là ở độ sáng tỏ của nó. Cái nhìn của tôi ngay sau khi tách thường mờ và mất đồng bộ. Tuy nhiên tôi có thể nhanh chóng cải thiện nó bằng việc đòi hỏi "Rõ ràng ngay." Tôi thấy điều cơ bản phải thực hiện việc này trong từng chứng nghiệm xuất vía và thường phải lặp lại yêu cầu nhiều lần trong một chứng nghiệm xuất vía.

Tôi để ý rằng tôi dựa chủ yếu vào thị giác của mình. Các giác quan khác dường như không quan trọng khi so sánh với nó. Hồi tưởng lại tôi tin việc này có thể là do sự phụ thuộc vật lí hiện tại của tôi vào cái nhìn. Mỗi chúng ta một khác; một số chúng ta có thể tập trung nhiều vào thính giác hay xúc giác hơn thị giác. Tôi ngờ là mỗi chúng ta có lẽ dựa chủ yếu vào một giác quan hơn là các giác quan khác. Chẳng hạn, một nhạc sĩ chuyên nghiệp có thể tập trung vào thính giác và một diễn viên múa có thể có khuynh hướng tập trung vào xúc giác.

Tôi cũng nhận ra rằng không cần tới thở và rằng các cảm giác về nhiệt độ dường như không tồn tại. Cho dù tôi không chứng nghiệm cảm giác về nhiệt độ, tôi vẫn có cảm giác động chạm và có thể cảm thấy các sự vật và thậm chí còn cảm thấy cái nắm tay. Bên cạnh đó trong khi thính giác của tôi vẫn còn lại như cũ thì vị giác của tôi lại dường như mất đi. Về sau tôi mới khám phá ra rằng cả năm giác quan đều có cả nếu ta tập trung vào chúng.

Với chứng nghiệm này tôi mới hiểu ra rằng tất cả các giác quan phi vật lí của ta đều do tâm ta tạo ra và điều khiển. Tôi hỏi một cách nghiêm túc liệu các thân phi vật lí của chúng ta có chứa bất kì một khả năng tự nhiên hay cố hữu để cảm nhận tất cả không. Suy nghĩ của chúng ta tạo khuôn cho thân phi vật lí tương ứng với việc tự hình dung hiện tại của chúng ta. Tôi đi đến hiểu rằng thân vật lí của mình chỉ là một phương tiện tạm thời để biểu hiện. Đồng thời tôi cũng hiểu ra rằng điều này cũng áp dụng được cho các thân phi vật lí của chúng ta.

Tôi nhận ra rằng dạng phi vật lí theo nhiều cách chính là bản sao năng lượng của thân vật lí của ta. Kích cỡ và hình dáng chung của tôi vẫn như cũ; tuy nhiên, chất liệu năng lượng tạo nên tôi lại hoàn toàn khác. Thay vì là các phân tử thì thân phi vật lí của tôi lại dường như được cấu tạo bởi vô số những điểm ánh sáng tí xíu được nối với nhau. Có hai lần tôi đã thử nhìn vào trong một tấm gương (gương vật lí) khi xuất vía nhưng chẳng thấy gì.

Sự tò mò của tôi về dáng vẻ, kết cấu và chất liệu của thân phi vật lí tăng dần theo từng cuộc thám hiểm xuất vía. Cho dù tôi có thể dễ dàng quan sát bàn tay và cánh tay tôi khi xuất vía, việc thấy được toàn bộ hình dạng mình tỏ ra là một thách thức. Cuối cùng, sau mười năm chứng nghiệm xuất vía điều sau đây xuất hiện.

Nhật kí ngày 2 tháng 10 năm 1982

Tôi nghe thấy âm thanh o o tựa tiếng động cơ và đưa mình vào xuất vía. Tôi bước lên cửa phòng ngủ và tự động yêu cầu "Rõ ràng ngay!" Cái nhìn của tôi được cải thiện và tôi bước qua cửa, vào phòng khách. Vẫn còn cảm thấy hơi mất đồng bộ, tôi lặp lại bằng lời yêu cầu của mình nhưng nhấn mạnh hơn, "Rõ ràng ngay!" Tôi cảm thấy nhận biết và cái nhìn của tôi bật về đúng độ. Suy nghĩ của tôi sáng tỏ và tôi đòi hỏi bằng lời, "tôi cần thấy hình dạng mình hiện tại ngay!" Lập tức tôi cảm thấy một cảm giác mạnh mẽ về một người rút ra từ bản thân tôi. Tôi bỗng nhiên khác đi, vô trọng lượng dường như tôi nổi trong không gian. Khi nhìn về phía trước tôi thấy một hình dạng trắng xanh nhạt, tóe sáng. Bởi một lí do nào đó, tôi dường như biết rằng tôi đang nhìn vào thân phi vật lí của mình từ một góc độ khác. Tôi nhìn một cách kinh ngạc vào hình bóng đứng trước tôi đang sáng lên và tuôn chảy năng lượng và ánh sáng. Nó trông giống như một khuôn năng lượng được tạo ra từ hàng triệu điểm sáng nhỏ li ti; nó toả ra một quầng sáng xanh nhạt nhưng dường như có một cấu trúc bên ngoài xác định. Thân ánh sáng trước tôi trần trụi và đồng nhất với hình dạng vật lí của tôi. Cho dù thân tôi trông rắn chắc nhưng có sự chuyển động và toả sáng năng lượng đáng chú ý. Tôi có thể thấy điều dường như là một đại dương các ngôi sao xanh trong toàn bộ thân thể tôi. Khó mô tả được bởi vì các ngôi sao đều ổn định, thậm chí chuyển động đồng thời; ánh sáng và năng lượng của thân tôi dường như thay đổi và chảy gần như các đợt sóng đại dương.

Khi tôi nhìn vào thân ánh sáng, một điều nảy ra là tôi chắc phải trong một thân khác. Thậm chí tôi không thể cảm nhận được bất kì hình dạng hay chất liệu gì; tôi giống như một điểm nhìn trong không gian không có hình dạng gì cả. Khi tôi ngẫm nghĩ về trạng thái con người mới của mình tôi cảm thấy chuyển động nhanh chóng và tôi lập tức về lại trong thân vật lí.

Vẫn nằm và ôn lại chứng nghiệm của mình, tôi chợt rút ra một kết luận không tránh khỏi: tôi phải có nhiều thân năng lượng. Dạng mà tôi vừa chứng nghiệm nhẹ hơn (kém dầy đặc hơn) đáng kể so với thân phi vật lí thứ hai của tôi. Tôi nhận ra rằng cách nhìn truyền thống về hai thân ta có - thân vật lí và thân tâm linh - là quá đơn giản hóa; chúng ta còn phức tạp nhiều hơn thế nữa. Cũng giống như có nhiều chiều năng lượng phi vật lí bên trong vũ trụ, mỗi chúng ta phải bao gồm nhiều thân năng lượng hay nhiều phương tiện biểu hiện.

Bây giờ tôi tự hỏi một cách nghiêm chỉnh chúng ta có bao nhiêu thân hay hình dạng phi vật lí. Tôi ngờ rằng chúng ta phải có một thân trong mỗi chiều của vũ trụ và rằng tất cả các thân đó đều có liên hệ với nhau và nối với nhau, giống như thân vật lí được nối với thân phi vật lí (tâm linh) thứ nhất.

Nhật kí ngày 17 tháng 10 năm 1983

Tôi cảm thấy một rung động lạ và tê tê khắp thân thể. Nhận ra rằng mình phải đang trong trạng thái rung động, tôi tập trung mọi chú ý vào cảm giác nổi lên khỏi thân vật lí. Trong vài giây tôi đã nổi lên và ra xa khỏi thân thể mình, lướt chậm bàn chân về phía cửa phòng ngủ. Với một cảm giác hoàn toàn thích thú tôi đi vào cấu trúc của cửa và cảm thấy năng lượng rung động của nó khi tôi nổi không khó khăn gì qua nó, vẫn mở mắt. Cánh cửa trông tựa như một đám sương năng lượng được tạo hình dạng trong một cái khuôn ê te.

Sau khi nổi qua cửa, tôi nghĩ đến việc đứng và lập tức tôi ở trong phòng khách, đứng cạnh chiếc tràng kỉ và nhìn xung quanh căn phòng. Khi nhìn xung quanh tôi để ý rằng một hình dạng nhỏ kì lạ dường như đi sau tôi. Ngạc nhiên, tôi nhận ra con chó con của chúng tôi, McGregor. Tôi mừng vì tôi chưa bao giờ thấy một con vật nào khi xuất vía. Nó dường như tự nhiên và rắn chắc đáng ngạc nhiên khi vẫy tai và nhìn vào tôi. Tôi để ý rằng mắt nó sáng lên rồi tôi thấy một điều khác nữa: có một sợi dây mảnh như mạng nhện trải từ thân con chó kéo dài cho tới phòng ngủ. Vì tò mò tôi cúi xuống và chạm vào sợi chỉ bạc mỏng đó. Lập tức con chó biến mất. Tôi giật mình bởi sự thay đổi nhanh chóng và bật về thân vật lí của mình.

Khi sự cứng đơ nhanh chóng nhoà đi, tôi có thể cảm thấy con chó nhảy thực lên giường. Tôi vẫn nằm và ôn lại chứng nghiệm, cố gắng đặt nó vào hoàn cảnh. Bây giờ hơn bao giờ hết tôi nhận ra chúng ta biết mới ít ỏi làm sao về chính mình và thế giới. Tôi cảm thấy giống như cậu học trò ngây thơ vừa mới thấy thế giới thực lần đầu tiên. Tôi chợt nghĩ chúng ta mới kiêu ngạo làm sao khi ta cho là mình biết hết mọi thứ. Chúng ta, những người không biết mình là gì, tại sao mình lại ở đây, hay thậm chí mình sẽ đi đâu, vẫn coi chính mình là kẻ thống trị, người cai trị thông minh của thế giới. Thật là mỉa mai chúng ta tự lừa dối mình làm sao.

Thậm chí còn nực cười nữa là chúng ta vẫn giữ khư khư bao nhiêu quan niệm và kết luận liên quan tới những điều ta không thấy hay không hiểu. Hơn bao giờ hết, tôi nhận ra rằng thám hiểm xuất vía có thể đưa ra câu trả lời cho nhiều bí ẩn về sự tồn tại của chúng ta.

Hi vọng các bạn có thể ủng hộ trong khả năng, để giúp đỡ đội ngũ biên tập và chi phí duy trì máy chủ đang ngày một tăng. Mọi đóng góp xin gửi về:
Người nhận: Hoàng Nhật Minh
Số tài khoản: 103873878411
Ngân hàng: VietinBank

momo vietinbank
Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo

Phim Thức Tỉnh

Nhạc Chữa LànhTủ Sách Tâm Linh