Đối Thoại Với Thượng Đế Quyển 2: Chương 7
Đối Thoại Với Thượng Đế Quyển 2: Chương 7 Đối Thoại Với Thượng Đế Quyển 2: Chương 7

ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ QUYỂN 2: CHƯƠNG 7

Tại sao Ngài lại tạo ra hai giới tính? Có phải đây là cách duy nhất ngài có thể hình dung ra để chúng con tái tạo? Chúng con nên xử sự làm sao với cái kinh nghiệm khó tin được gọi là tính dục?

Không xấu hổ, đó là điều chắc chắn rồi. Và không mặc cảm tội lỗi, không sợ hãi.

Vì xấu hổ không phải là một nhân đức, và mặc cảm tội lỗi không phải là sự thiện, còn sợ hãi không phải là danh dự.

Và cũng không phải với sự thèm thuồng, vì thèm thuồng không phải là đam mê; không phải với sự ruồng bỏ, vì ruồng bỏ không phải là tự do; không phải với sự gây hấn, vì gây hấn không phải là sốt sắng.

Và, hiển nhiên, không phải với những ý tưởng mong kiểm soát, hay quyền lực, thống trị; vì những cái ấy không có liên hệ gì với Tình yêu cả.

Nhưng tình dục có thể được sử dụng cho những mục đích chỉ nhằm hài lòng bản thân hay không? Câu trả lời sẽ làm con ngạc nhiên là “có thể” vì “làm vừa lòng bản thân” chỉ là một từ ngữ khác của “Tình Yêu với Bản Thân Mình”.

TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời...
(*) Họ và tên của bạn:
(*) Ngày tháng năm sinh:
 

Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras (Pitago)

Sự làm hài lòng bản thân đã mang tiếng xấu qua nhiều năm tháng, lý do chính của điều này là vì rất nhiều mặc cảm tội lỗi bị gán cho tình dục.

Con được dạy rằng con không được sử dụng để làm hài lòng bản thân mình một thứ gì đó cực kỳ làm bản thân hài lòng! Mâu thuẫn hiển nhiên này lồ lộ trước mắt con, nhưng con không biết đi đâu với cái kết luận! Thế nên con quyết định rằng nếu con cảm thấy tội lỗi về chuyện con cảm thấy tuyệt quá trong và sau khi làm tình, điều đó ít ra cũng làm cho nó ổn.

Chuyện đó cũng giống như một ca sĩ nổi tiếng mà các con đều biết, mà Ta không nêu tên ở đây, một người đã nhận hàng triệu đô-la cho việc hát các bài hát của cô. Khi được yêu cầu nhận xét về thành công khó ngờ của cô và sự giàu có nó đã mang lại cho cô, cô nói: “Con cảm thấy gần như có tội, vì con thích làm điều ấy lắm.”

Hàm ý thì rõ rồi. Nếu đó là một điều mà con thích làm, thì con không nên được thưởng thêm bằng tiền nữa. Hầu hết mọi người lãnh tiền bằng việc làm điều gì đó họ ghét - hoặc điều gì đó ít ra phải nặng nhọc, không phải là niềm vui bất tận!

Cho nên thông điệp của thế giới là: Nếu con cảm thấy tiêu cực về nó, thế thì con có thể thưởng thức nó!

Cảm giác tội lỗi thường được các con sử dụng khi các con muốn cảm thấy tồi tệ về điều gì đó mà các con cảm thấy tốt về nó, và nhờ đó, hòa giải bản thân con với Thiên Chúa… đấng mà con nghĩ là sẽ không muốn con cảm thấy tốt về bất cứ điều gì!

Đặc biệt con không cảm thấy tốt về niềm vui của cơ thể. Và tuyệt đối không về (như bà con thường thì thầm) “S-E-X…”

Này, tin vui là thích tình dục hoàn toàn là điều phải lẽ! Hoàn toàn phải lẽ khi yêu chính bản thân con!

Thực ra, đó là điều bắt buộc.

Điều không giúp cho con, là trở nên nghiện tình dục (hoặc bất cứ cái gì khác). Nhưng yêu thích nó thì rất được!

Hãy tập nói mười lần mỗi ngày câu này: CON THÍCH TÌNH DỤC Hãy tập nói mười lần câu này: CON THÍCH TIỀN

Bây giờ, con có muốn một điều thật sốc không? Thử nói câu này mười lần xem: CON YÊU CON!

Đây là một số điều khác mà con không dự định yêu nè. Tập yêu chúng đi: QUYỀN LỰC VINH QUANG DANH TIẾNG THÀNH CÔNG THẮNG LỢI

Muốn nữa không? Hãy thử mấy cái đó đi. Con sẽ thực sự cảm thấy tội lỗi nếu con yêu những thứ này: SỰ NỊNH BỢ CỦA NGƯỜI KHÁC, CÓ NHIỀU HƠN, BIẾT THẾ NÀO, BIẾT TẠI SAO.

Đủ chưa? Chờ chút nhé! Đây là cái mặc cảm tội lỗi cao nhất. Con sẽ cảm thấy cực kỳ tội lỗi nếu con cảm thấy rằng con: BIẾT THIÊN CHÚA

Thú vị không? Suốt cả đời con, con đã được làm cho cảm thấy tội lỗi về NHỮNG ĐIỀU MÀ CON MUỐN NHẤT.

Nhưng Ta bảo con điều này: Yêu đi, yêu đi, yêu những điều con ước ao, vì tình yêu của con với chúng sẽ lôi kéo chúng đến với con.

Những điều ấy là những thứ của cuộc sống. Khi con yêu chúng, con yêu cuộc sống! Khi con tuyên bố rằng con ước muốn chúng, con tuyên bố rằng con chọn mọi điều tốt mà cuộc sống mang lại!

Vậy hãy chọn tình dục - tất cả tình dục con có thể có được! Và chọn quyền lực - tất cả quyền lực con có thể giành lấy! Và chọn danh tiếng - tất cả danh tiếng con có thể đạt tới được! Và chọn thành công - tất cả thành công con có thể đạt tới! Và chọn thắng lợi - tất cả thắng lợi con có thể cảm nghiệm!

Nhưng đừng chọn tình dục thay cho tình yêu, nhưng như là một cách cử hành nó. Và đừng chọn quyền lực trên, nhưng là quyền lực với. Đừng chọn danh tiếng như chính mục đích, nhưng như một công cụ để qua đó trợ giúp những người khác. Và đừng chọn chiến thắng với mọi giá, nhưng chiến thắng mà không buộc người khác trả giá bất cứ điều gì, và thậm chí còn mang lại nhiều điều thêm cho họ nữa.

Hãy tiến tới và chọn lấy sự nịnh bợ của người khác - nhưng hãy nhìn mọi người khác như những người mà con có thể chan tưới sự nịnh bợ, và làm đi!

Hãy đi mà chọn trở nên tốt hơn - nhưng không tốt hơn những người khác; thay vào đó, hãy tốt hơn chính con trước kia.

Hãy đi mà chọn có nhiều nữa, nhưng chỉ làm thế nhờ đó con có thêm để cho.

Và được đấy, hãy chọn “biết thế nào và biết tại sao” - để con có thể chia sẻ mọi tri thức với người khác.

Và bằng mọi cách, hãy chọn BIẾT THIÊN CHÚA. Thực ra, HÃY CHỌN ĐIỀU NÀY TRƯỚC HẾT, và mọi sự khác sẽ đi theo sau.

Cả cuộc đời, con đã được dạy rằng cho thì tốt hơn là nhận. Nhưng con không thể cho cái con không có.

Đó là lý do tại sao việc tự thỏa mãn lại quan trọng dường ấy - và tại sao thật không may khi nó lại hóa ra xấu xí lâu nay như vậy.

Rõ ràng, việc tự thỏa mãn mà bất lợi cho người khác thì không phải điều chúng ta đang nói ở đây. Đây không phải là việc làm ngơ trước nhu cầu của người khác. Nhưng sự sống cũng không phải là làm ngơ nhu cầu của chính con.

Hãy cho con khoái lạc tràn đầy, và con sẽ có tràn đầy khoái lạc để cho người khác.

Các bậc thầy về tình dục Tantric biết điều này. Vì thế họ khuyến khích thủ dâm, điều mà nhiều người trong các con thực sự coi là một tội.

Thủ dâm à? Ôi lạy Chúa. Ngài thực sự đã kéo giãn giới hạn tới mức này. Làm sao ngài có thể đưa ra một vấn đề như thế - làm sao thậm chí có thể nói đến nó - trong một thông điệp được cho là đến từ Thiên Chúa?

Ta thấy rồi. Con có một phán quyết về sự thủ dâm.

Ồ, không phải con, nhưng nhiều độc giả có thể lắm. Và con nghĩ Ngài nói rằng chúng ta đang làm ra cuốn sách này cho nhiều người đọc.

Đúng vậy.

Thế tại sao Ngài lại chủ ý xúc phạm họ?

Ta không “chủ ý xúc phạm” một ai cả. Mọi người đều tự do để mình “bị xúc phạm” hay không, tùy họ chọn. Nhưng con thực sự nghĩ rằng chúng ta có thể nói chuyện một cách cởi mở và thẳng thắn về tính dục con người mà không làm một ai chọn để mình bị “xúc phạm” ư?

Không, nhưng chuyện này dường như đi quá xa. Con không nghĩ rằng hầu hết mọi người đều sẵn sàng nghe Thiên Chúa nói về thủ dâm.

Nếu cuốn sách này cần phải giới hạn vào những điều “hầu hết mọi người sẵn sàng nghe Thiên Chúa nói về” nó sẽ là một cuốn sách rất nhỏ. Hầu hết mọi người chưa bao giờ sẵn sàng nghe điều Thiên Chúa nói khi Thiên Chúa nói. Họ thường chờ tới 2000 năm.

Thôi được rồi, tiếp đi. Chúng ta đã vượt qua cú sốc đầu tiên.

Tốt. Ta chỉ là dùng kinh nghiệm của đời sống này (trong đó tất cả các con đã dính vào, nhưng không ai muốn nói) để minh họa một điểm lớn hơn thôi. Điểm lớn hơn, ta xác định lại: Hãy cho chính con khoái lạc đầy tràn, và con sẽ có khoái lạc đầy tràn để cho người khác.

Các bậc thầy về cái mà các con gọi là tình dục Tantric - là một hình thức biểu lộ tình dục rất cao, đã tình cờ biết rằng nếu con đến với tình dục với thái độ đói khát tình dục, khả năng mang lại khoái lạc cho bạn tình của con và cảm nghiệm một sự hiệp nhất linh hồn và thân xác kéo dài - là một lý do rất cao cả để cảm nghiệm tình dục, sẽ bị giảm sút nghiêm trọng.

Vì thế, những người yêu theo trường phái Tantric thường tự thỏa mãn trước khi làm cho người khác khoái lạc. Điều này thường được thực hiện trong sự hiện diện của nhau, và thường với sự cổ vũ, giúp đỡ và yêu thương của nhau. Khi ấy, khi cơn đói ban đầu đã được thỏa mãn, cơn khát thứ hai sâu xa hơn - cơn khát với sự xuất thần thông qua sự hiệp nhất kéo dài - có thể được thỏa mãn tột đỉnh.

Việc hai người cùng tự thỏa mãn với nhau là một phần trọn vẹn của niềm vui, sự thư giãn, yêu thương và tính dục được thể hiện đầy đủ. Đó là một trong nhiều phần. Kinh nghiệm con gọi là giao hợp có thể đến vào lúc cuối của một cuộc gặp gỡ yêu thương kéo dài hai tiếng. Hoặc có thể không đến. Với hầu hết các con, đó hầu như là đỉnh điểm duy nhất của một bài tập dài hai mươi phút. Ấy là, 20 phút nếu con may mắn!

Con không có ý nghĩ rằng đây sẽ hóa ra một cuốn sổ tay hướng dẫn tình dục.

Không phải. Nhưng nếu phải thì cũng không tệ lắm. Hầu hết mọi người còn phải học nhiều điều về tình dục, và cách diễn tả tuyệt vời nhất, hữu ích nhất của nó.

Tuy nhiên, Ta vẫn đang tìm cách để minh họa cho những điểm lớn hơn. Càng nhiều khoái lạc con đem lại cho chính mình, càng nhiều khoái lạc con có thể đem cho người khác. Tương tự, nếu con mang lại cho mình càng nhiều khoái lạc trong quyền lực, con càng có nhiều quyền lực để chia sẻ cho những người khác. Cũng thế đối với tiếng tăm, giàu có, vinh quang, thành công hay bất cứ điều gì khác làm cho con cảm thấy sướng.

Và nhân tiện, Ta nghĩ rằng đã tới lúc chúng ta nhìn xem tại sao một điều gì đó làm cho con “cảm thấy sướng.”

Okay - con chịu thua rồi. Tại sao vậy?

“Cảm thấy sướng” là cách linh hồn đang la lớn “Đây là người mà con là!” Có bao giờ con đang ở trong lớp học, khi có thầy giáo tham dự - gọi tên - và khi tên con được gọi, con phải trả lời “dạ có em” chưa?

Có chứ.

Được rồi, “cảm giác sướng” là cách nói của “ở đây” của linh hồn!

Bây giờ nhiều người chế giễu cái ý niệm “làm cái gì mình cảm thấy sướng.” Họ nói đây là con đường đưa tới hỏa ngục. Nhưng Ta nói đó là đường đưa tới thiên đàng đấy!

Dĩ nhiên, còn tùy thuộc nhiều vào điều mà con nói “cảm thấy sướng.” Nói cách khác, loại kinh nghiệm nào con cảm thấy sướng nào? Nhưng Ta nói con điều này - không có loại tiến hóa nào từng xảy ra thông qua việc đào thải. Nếu con muốn tiến hóa, đó không phải vì con đã có thể thành công phủ nhận với chính mình những điều mà con biết là “cảm thấy sướng,” nhưng vì con đã cho mình được những khoái lạc ấy - và tìm thấy điều gì đó còn lớn lao hơn. Vì làm sao con có thể biết rằng có điều gì đó “lớn hơn” nếu con chưa bao giờ nếm thử cái “nhỏ hơn”?

Tôn giáo muốn con chấp nhận lời của nó. Đó là lý do mọi tôn giáo cuối cùng đều thất bại.

Đằng khác, Linh đạo thì luôn thành công. Tôn giáo đòi con học từ kinh nghiệm của những người khác. Linh đạo thúc đẩy con tìm kiếm kinh nghiệm cho chính mình.

Tôn giáo không thể chấp nhận Linh đạo. Nó không thể chịu đựng nó. Vì linh đạo mang con tới một kết luận khác hơn một tôn giáo nào đó - và điều này không một tôn giáo nào có thể chịu được.

Tôn giáo khuyến khích con tìm hiểu những suy nghĩ của người khác và chấp nhận đó là của mình. Linh đạo mời con vất đi những suy nghĩ của người khác và đến với tư tưởng của chính mình.

“Cảm thấy sướng” là cách con đang nói với mình rằng tư tưởng mới nhất của con là sự thật, rằng lời nói cuối cùng của con là khôn ngoan, rằng hành động cuối cùng của con là yêu mến.

Để nhận ra con đã tiến bộ được bao xa, đo lường xem con tiến hóa đến độ nào, chỉ cần nhìn xem điều làm con “cảm thấy sướng.”

Nhưng đừng tìm cách ép buộc sự tiến hóa của con đi xa hơn, nhanh hơn bằng cách phủ nhận cái con cảm thấy sướng, hoặc bước ra xa nó.

Tự phủ nhận là tự phá hoại.

Nhưng cũng nên biết điều này - tự điều độ không phải là tự phủ nhận. Điều chỉnh hành vi của mình là một chọn lựa chủ động để làm hoặc không làm điều gì, dựa trên quyết định của mình đối với người mà họ là. Nếu con tuyên bố rằng con là một người tôn trọng quyền lợi của người khác, một quyết định không ăn cắp đồ của họ, không cưỡng hiếp hoặc tước đoạt, khó có thể là quyết định tự hủy hoại mình. Đó là tuyên bố về chính mình. Đó là lý do tại sao người ta nói rằng thước đo xem con tiến hóa tới đâu là cái làm cho mình cảm thấy sướng.

Nếu hành động vô trách nhiệm, nếu cư xử một cách mà con biết có thể làm hại người khác hoặc gây ra khó khăn, đau đớn, là điều làm con “cảm thấy sướng”, khi ấy con chưa tiến hóa nhiều đâu.

Ở đây, ý thức là chìa khóa. Và nhiệm vụ của người lớn trong gia đình và cộng đồng là tạo nên và lan tỏa ý thức này nơi người trẻ. Điều đó tương tự như công việc các sứ giả của Thiên Chúa, là tăng cường ý thức giữa mọi người, để họ có thể hiểu rằng điều gì được làm cho hoặc làm cho ai, hoặc cho tất cả, vì tất cả chúng ta là Một.

Khi con đến từ chúng ta tất cả là Một, hầu như không thể nào tìm thấy rằng làm tổn thương ai đó lại “cảm thấy sướng.” Cái gọi là “hành vi vô trách nhiệm” biến mất. Chính trong những tham số này, hữu thể tiến hóa sẽ tìm cách cảm nghiệm sự sống. Chính trong những tham số này, Ta nói rằng cho phép các con có tất cả mọi thứ mà sự sống đem lại - và con sẽ khám phá nó có nhiều cái để đem lại hơn là con từng tưởng tượng.

Con là điều con cảm nghiệm. Con cảm nghiệm cái mà con biểu lộ. Con biểu lộ cái mà con phải biểu lộ. Con có cái mà con tự ban cho mình.

Con thích điều này, nhưng chúng ta có thể quay lại câu hỏi ban đầu không?

Được. Ta đã tạo ra hai giới tính vì cùng một lý do Ta đặt “âm” và “dương” trong mọi sự - trong toàn thể vũ trụ! Chúng là thành phần của âm và dương, cái giống đực và giống cái này. Chúng là biểu lộ sống động nhất về âm dương trong thế giới này.

Họ là âm và dương… trong hình thể. Một trong nhiều hình thức vật lý. Âm và dương, đây và đó… cái này và cái kia… trên và dưới, nóng và lạnh, lớn và nhỏ, nhanh và chậm… vật chất và phản vật chất…

Tất cả chúng đều cần thiết để con cảm nghiệm cuộc sống như con biết.

Làm thế nào chúng con có thể diễn tả tốt nhất cái được gọi là năng lượng tình dục này?

Yêu thương. Cởi mở. Vui vẻ.Thích thú.

Mãnh liệt. Say mê. Thánh thiện. Lãng mạn.

Hài hước. Hồn nhiên. Rung động. Sáng tạo. Không lúng túng. Gợi cảm.

Và dĩ nhiên, thường xuyên.

Có những người nói rằng mục đích duy nhất hợp pháp của tính dục con người là sinh sản.

Vớ vẩn. Sinh sản là một hậu quả đẹp, chứ không phải là ý tưởng hợp lý của hầu hết kinh nghiệm tính dục của con người. Ý niệm cho rằng tình dục chỉ để làm ra các em bé thật là ấu trĩ, và suy nghĩ kéo theo cho rằng vì thế mà phải ngưng làm tình sau khi thụ thai đứa bé cuối cùng thì còn tệ hại hơn là ấu trĩ nữa. Nó vi phạm bản chất con người, và đó là bản chất Ta đã ban cho các con.

Sự thể hiện về mặt tính dục là kết quả không tránh khỏi của một quy trình vĩnh cửu của việc thu hút và tuôn đổ năng lượng có chu kỳ nhằm cấp nhiên liệu cho cả cuộc sống.

Ta đã sắp đặt trong mọi thứ một năng lượng để truyền tín hiệu của nó đi khắp cả vũ trụ. Mỗi một người, con vật, cây cỏ, hòn đá, cây cối - mọi thứ thuộc thế giới vật lý - đều gửi ra năng lượng, như một máy phát tín.

Con đang gửi đi năng lượng, phát ra năng lượng - ngay bây giờ, từ trung tâm hữu thể con đi đủ mọi phương hướng. Năng lượng này - là con - đi ra ngoài dưới dạng sóng. Năng lượng rời khỏi con, xuyên qua các bức tường, vượt qua các dãy núi, băng qua mặt trăng, và đi vào Vĩnh Cửu. Nó không bao giờ, chưa bao giờ ngừng lại.

Mọi tư tưởng con từng có đều nhuộm màu cho năng lượng này. (Khi con nghĩ đến một ai, nếu con đó đủ nhạy cảm, họ có thể cảm thấy điều đó.) Mọi lời con từng nói ra đều định hình cho nó. Mọi điều con từng làm đều ảnh hưởng đến nó.

Rung động, tốc độ, bước sóng, tần số bức xạ thay đổi và thay đổi thường xuyên cùng với suy nghĩ, tâm trạng, cảm xúc, lời nói và hành động của con. Con đã nghe câu “phát ra rung động tốt.” và câu ấy đúng. Rất chính xác đấy! Bây giờ, mọi người khác đều đang làm thế một cách tự nhiên. Và thinh không cũng thế - khoảng không giữa các con đều tràn đầy năng lượng; một ma trận các rung động đan xoắn quấn quýt lấy nhau, tạo thành một tấm thảm phức tạp hơn mọi thứ mà con có thể tưởng tượng ra.

Tấm thảm này là trường năng lượng kết hợp mà con đang sống ở trong đó. Nó mạnh mẽ và ảnh hưởng đến mọi thứ. Kể cả con.

Rồi con lại phát ra rung động mới tạo thành, cũng được lèn chặt như con bằng những rung động đi vào được nhắm tới con, và những rung động ấy đến lượt nó lại thêm vào và thay đổi ma trận. Ma trận đến lượt nó lại ảnh hưởng tới trường năng lượng của mọi người khác, lèn chặt những rung động chúng gửi đi, tác động vào Ma trận - tác động đến con.

Bây giờ con có thể nghĩ đây chỉ là một ảo ảnh hoang đường, nhưng con có bao giờ bước vô một căn phòng, nơi “không khí đậm đặc đến độ có thể cắt ra bằng một con dao” chưa?

Hoặc có bao giờ con đã nghe về hai khoa học gia làm việc về cùng một vấn đề, đồng thời ở hai nửa địa cầu - mỗi người làm việc với vấn đề mà không biết đến người kia, và mỗi người thình lình cùng đi đến một giải pháp đồng thời, độc lập chưa?

Chuyện ấy thường xảy ra lắm, và là một vài biểu hiện rõ ràng hơn của Ma Trận.

Ma Trận - trường năng lượng kết hợp hiện nay trong bất kỳ tham số được cho - là một rung động mạnh mẽ. Nó có thể trực tiếp tác động, ảnh hưởng, và tạo ra các vật thể và biến cố vật lý. (“Nơi nào có hai hoặc nhiều người tụ họp lại nhân danh Ta”…)

Tâm lý phổ thông ở các con đã gọi Ma Trận năng lượng này bằng cái tên “Ý Thức Tập Thể”. Nó có thể, và đã ảnh hưởng đến mọi thứ trên hành tinh này: các viễn cảnh chiến tranh và các cơ hội hòa bình; các xáo trộn địa vật lý hoặc một hành tinh im lặng; bệnh tật lan rộng hay sự thịnh vượng toàn cầu.

Tất cả là hậu quả của ý thức.

Cũng thế, còn nhiều biến cố và tình trạng đặc biệt trong đời sống cá nhân của con nữa.

Điều này nghe hấp dẫn thật, nhưng có liên quan gì tới tình dục đâu?

Kiên nhẫn đi nào. Ta đang đi tới gần đó.

Cả thế giới trao đổi năng lượng trong từng giây phút.

Năng lượng của con đang đẩy ra, đụng chạm mọi thứ khác. Mọi thứ và mọi người khác đang đụng chạm con. Nhưng bây giờ một điều thú vị xảy ra. Tại một điểm nào đó giữa đường, giữa con và mọi thứ khác - những năng lượng này gặp nhau.

Để mô tả sinh động hơn, hãy hình dung hai người trong một căn phòng.

Họ ở hai phía của một căn phòng. Chúng ta sẽ gọi họ là Tom và Mary.

Bây giờ năng lượng cá nhân của Tom đang truyền các tín hiệu về Tom thành một vòng tròn 360 độ trong vũ trụ. Một số năng lượng trong đó đụng phải Mary. Trong khi ấy, Mary cũng đang phát ra năng lượng của chính cô - một số trong đó đụng phải Tom.

Nhưng những năng lượng này gặp nhau theo một cách thức con có thể không bao giờ nghĩ tới. Chúng gặp nhau ở ngay giữa Tom và Mary.

Ở đây, năng lượng kết hợp với nhau (nhớ là cho đến giờ, các năng lượng này là những hiện tượng vật lý; chúng có thể đo lường được, cảm thấy được) và kết hợp tạo thành một đơn vị năng lượng mới, chúng ta sẽ gọi là “Tomary.” Đó là năng lượng của Tom và Mary kết hợp lại.

Tom và Mary rất có thể gọi năng lượng này là Thân Thể Giữa Chúng Ta vì nó chỉ là như thế: một cơ thể năng lượng mà cả hai đều có kết nối, cả hai đang cung cấp nguồn năng lượng liên tục chảy vào đó, và nó đang gửi năng lượng lại cho hai “nhà tài trợ” theo sợi chỉ, hoặc ống nối, hoặc đường ống luôn tồn tại trong Ma Trận.)

Chính cái kinh nghiệm này về “Tomary” là sự thật về Tom và Mary. Cả hai được lôi kéo tới Sự Hiệp Nhất Thiêng Thánh này. Vì họ cảm thấy, dọc theo ống, niềm hoan lạc tinh tế của Thân Thể Ở Giữa, của Một được kết hợp, của Hiệp Nhất Thánh.

Tom và Mary, đứng ở đằng xa, có thể cảm thấy - một cách thể lý, điều đang diễn ra trong Ma Trận. Cả hai được lôi kéo khẩn thiết về phía kinh nghiệm này. Họ muốn tiến lại với nhau! Ngay lập tức!

Bây giờ “cuộc huấn luyện” của họ bắt đầu. Thế giới đã luyện cho họ chậm lại, không tin vào cảm giác, bảo vệ họ chống lại “tổn thương,” gượng lại. Nhưng linh hồn muốn biết “Tomary” - ngay bây giờ!

Nếu cả hai may mắn, họ sẽ đủ tự do để gạt nỗi sợ qua một bên và tin vào tình yêu đang có ở đó.

Bấy giờ họ sẽ bị lôi kéo không thể cưỡng lại được, hai người bọn họ, đến với Thân Thể Ở Giữa Họ. TOMARY đang được cảm nghiệm về mặt siêu hình rồi, và Tom và Mary sẽ muốn cảm nghiệm nó trên phương diện vật lý. Vì thế họ sẽ tiến lại gần hơn. Không phải là tiến lại gần nhau. Với người quan sát thì có vẻ là như thế. Nhưng họ, mỗi người đang tìm cách tiến lại gần với TOMARY. Họ đang cố gắng vươn tới chỗ của Hiệp Nhất Thần Thiêng đã hiện diện ở giữa họ. Nơi mà họ đã biết họ là Một - và Nên Một là gì.

Thế là họ di chuyển về phía “cảm giác” mà họ đang cảm nghiệm, và, khi họ vượt qua khoảng cách giữa họ, khi họ rút ngắn sợi dây, năng lượng mà cả hai đang gửi đi đến TOMARY sẽ đi một đoạn đường ngắn hơn trước, và vì thế mạnh mẽ hơn.

Họ vẫn đi lại gần hơn nữa. Khoảng cách càng ngắn, cường độ càng lớn.

Họ di chuyển càng gần lại hơn. Một lần nữa cường độ lại tăng lên.

Bây giờ họ chỉ còn cách nhau có vài mét. Thân Thể Giữa Họ trở nên nóng và sáng lấp lánh. Rung động với tốc độ kinh khủng. “Mối liên hệ với và từ TOMARY dày đặc hơn, rộng hơn, sáng hơn, bừng cháy do truyền đi năng lượng khổng lồ. Cả hai “bừng cháy ước muốn.” Họ cháy rồi!

Họ vẫn nhích lại gần hơn. Bây giờ, họ chạm nhau.

Cảm giác gần như không chịu nổi nữa. Tuyệt. Vào lúc họ chạm nhau, họ cảm thấy tất cả năng lượng của TOMARY - tất cả cái chất được lèn chặt, được hợp nhất cao độ của Hữu Thể Kết Hợp.

Nếu con mở ra với sự nhạy cảm lớn nhất của mình, con sẽ có thể cảm thấy cái năng lượng tinh tế, siêu phàm này, như một cái nhói khi con chạm vào.

Đôi khi cái nhói này sẽ chạy xuyên qua con, hoặc như sức nóng khi con chạm vào, sức nóng mà con cũng cảm thấy đột ngột trên khắp toàn thân - nhưng tập trung sâu xa trong luân xa ở phía dưới, hoặc trung tâm năng lượng.

Nó sẽ đốt cháy đặc biệt ở chỗ đó, và Tom và Mary bây giờ có thể nói là cảm thấy “nóng” vì nhau!

Bây giờ cả hai ôm nhau, và họ lấp đi thêm khoảng cách giữa họ, với Tom, Mary và Tomary tất cả lấp đầy hầu như cùng một không gian. Tom và

Mary có thể cảm thấy Tomary ở giữa họ - và họ còn muốn đến gần nhau hơn nữa - hòa tan với Tomary theo nghĩa đen. Trở nên Tomary về mặt thể lý.

Ta đã tạo ra trong cơ thể người nam và người nữ một cách để làm điều đó. Tại thời điểm này, cơ thể của Tom và Mary sẵn sàng làm điều đó. Cơ thể Tom bây giờ sẵn sàng đi vào Mary theo nghĩa đen. Cơ thể Mary sẵn sàng tiếp nhận Tom vào mình theo nghĩa đen.

Cái ngứa ngáy, cái nóng bây giờ trở nên cao độ hơn. Nó… thật khó diễn tả được. Hai thân xác kết hợp. Tom, Mary và Tomary trở nên Một. Trong xác thịt.

Năng lượng vẫn chảy giữa họ. Cấp bách. Nồng nàn.

Họ thở hổn hển. Họ chuyển động. Họ không thể chiếm lấy nhau cho đủ, không thể đến gần nhau cho đủ. Họ cố gắng đến gần. Gần. GẦN HƠN NỮA. Họ bùng nổ - đúng nghĩa đen, và cả thân xác họ co giật. Rung động gửi những run rẩy tới đầu ngón tay họ. Trong sự bùng nổ của sự nên một, họ biết được Thiên Chúa, Alpha và Omega, Tất Cả và Không Có Gì, Yếu Tính của sự sống - Kinh nghiệm về Cái Là.

Có những hóa lý nữa. Hai con trở nên Một và một thực thể thứ ba thường được tạo ra từ hai, dưới hình thức vật lý.

Như vậy, một bức tranh về TOMARY được tạo ra. Thịt bởi thịt họ. Máu bởi máu họ. Họ đã tạo ra sự sống theo nghĩa đen!

Ta đã chẳng nói các con là các Thiên Chúa sao?

Đó là bản mô tả đẹp nhất về tính dục con người con đã từng được nghe.

Con thấy vẻ đẹp ở nơi con muốn nhìn thấy. Con thấy cái xấu ở nơi con sợ phải nhìn thấy cái đẹp.

Con sẽ ngạc nhiên khi biết có bao nhiêu người nhìn thấy điều Ta vừa nói là xấu.

Không, nó không xấu. Con đã nhìn thấy quá nhiều sợ hãi, và xấu xa mà thế giới đã đặt xung quanh tình dục. Nhưng Ngài cũng làm sinh ra cả đống câu hỏi.

Ta có mặt ở đây để trả lời chúng. Nhưng hãy để cho Ta tiếp tục câu chuyện của Ta thêm một chút nữa, trước khi con bắt đầu ném chúng vào Ta.

Vâng, xin mời Ngài.

Vũ điệu mà Ta vừa mô tả, sự tương tác năng lượng mà Ta vừa giải thích, đang xảy ra trong mọi lúc, trong và với mọi sự.

Năng lượng của con - tỏa ra từ con như một Cây Đèn Vàng - không ngừng tương tác với mọi thứ và mọi người khác. Càng gần nhau, năng lượng càng mạnh. Càng xa, năng lượng càng tinh tế. Nhưng con không bao giờ hoàn toàn cắt đứt khỏi bất cứ điều gì.

Có một điểm ở giữa con và mọi người khác, vật và nơi khác. Chính ở đó, hai năng lượng gặp nhau, tạo thành một đơn vị năng lượng thứ ba, ít đậm đặc hơn, nhưng không kém thật.

Mọi người và mọi thứ trên hành tinh và trong vũ trụ đều đang phát ra năng lượng theo mọi hướng. Năng lượng này hòa trộn với mọi năng lượng khác, giao với nhau thành một mẫu phức tạp, vượt quá khả năng phân tích của mọi máy tính mạnh nhất của các con.

Các năng lượng đang đan chéo, trộn lẫn, xoắn xuýt vào nhau giữa mọi thứ mà con gọi là vật lý là cái giữ các vật chất thể lý lại với nhau.

Đây là Ma Trận, mà Ta đã nói tới. Dọc theo Ma Trận này, các con gửi đi những tín hiệu cho nhau - những thông điệp, ý nghĩa, chữa lành và những tác động vật lý khác - đôi khi được tạo ra bởi những cá nhân, nhưng hầu hết là bởi ý thức đám đông.

Như Ta đã giải thích, vô số năng lượng ấy thu hút nhau. Đây được gọi là Định Luật Hấp Dẫn. Trong luật này, Giống Nhau hấp dẫn Giống Nhau.

Những Ý Nghĩ Giống Nhau hấp dẫn Ý Nghĩ Giống Nhau trong Ma Trận - và khi có đủ những năng lượng giống nhau “dính chùm lại”, những rung động của chúng trở nên nặng nề hơn, chúng chậm lại - và đôi khi trở nên Vật Chất.

Các tư tưởng tạo ra dạng thức vật lý - và khi nhiều người suy nghĩ cùng một điều, rất có khả năng suy nghĩ của họ tạo thành một Thực Tại. (Đó là lý do tại sao “Chúng con sẽ cầu nguyện cho bạn” là một tuyên bố mạnh mẽ dường ấy. Có đủ bằng chứng về hiệu quả của lời cầu nguyện hiệp nhất đủ để viết một cuốn sách.)

Điều cũng đúng là những suy nghĩ không giống lời cầu nguyện cũng có thể tạo ra “hiệu ứng.” Một ý thức toàn cầu về sợ hãi chẳng hạn, hay tức giận, thiếu thốn, không đủ, có thể tạo ra kinh nghiệm ấy - trên khắp địa cầu hoặc trong một địa phương nhất định, nơi những ý nghĩ tập thể ấy là mạnh nhất.

Quốc gia trên Trái Đất mà con gọi là Hợp chủng quốc chẳng hạn, từ lâu đã nghĩ nó là một quốc gia “dưới Thiên Chúa, không thể chia cắt được, có tự do và công lý cho tất cả mọi người.” Không phải tình cờ khi quốc gia này trở nên thịnh vượng nhất trên Trái Đất. Cũng không đáng ngạc nhiên khi quốc gia này từ từ mất đi tất cả những gì nó đã mất nhiều công sức để dựng nên - vì quốc gia này hình như đã đánh mất tầm nhìn của mình.

Cụm từ “dưới Thiên Chúa, không thể chia cắt” có nghĩa là như thế - nó diễn tả Chân Lý Phổ Quát của sự Hiệp Nhất, Nên Một: một Ma Trận rất khó phá hủy. Nhưng Ma Trận đã suy yếu. Tự do tôn giáo đã trở nên biên giới chính đáng về sự khoan dung tôn giáo. Tự do cá nhân đã biến mất khi trách nhiệm cá nhân biến mất.

Ý niệm về trách nhiệm cá nhân đã bị bóp méo để trở thành “mọi người vì mình.” Đây là triết lý mới, nó gọi về truyền thống châu Mỹ ban đầu về chủ nghĩa cá nhân thô sơ.

Nhưng ý nghĩa ban đầu của trách nhiệm cá nhân mà viễn tượng và giấc mơ của nước Mỹ dựa trên đó có ý nghĩa sâu xa nhất và diễn tả cao nhất trong khái niệm Tình Huynh Đệ.

Điều làm cho nước Mỹ thành vĩ đại không phải là mọi người nỗ lực cho sự sống còn của mình, song là mỗi người nhận lấy trách nhiệm cá nhân của mình cho sự sống còn của tất cả.

Hoa Kỳ là một quốc gia không quay lưng lại với người đói, không bao giờ nói không với người thiếu thốn, sẽ mở rộng vòng tay với người mệt mỏi và người vô gia cư, và sẽ chia sẻ sự giàu có của mình với thế giới.

Nhưng khi Hoa Kỳ trở nên vĩ đại, người Mỹ trở nên tham lam. Không phải tất cả, nhưng nhiều người. Và khi thời gian tiếp diễn, càng ngày số này càng nhiều hơn.

Khi người Mỹ thấy được rằng có thể có được nó thì tốt dường nào, họ tìm cách để có nó nhiều hơn nữa. Nhưng chỉ có một cách để có nhiều hơn và hơn và hơn nữa. Một người khác phải có ít đi và ngày càng ít đi.

Khi lòng tham đã thay thế cho sự vĩ đại trong cá tính của người Mỹ, càng có ít chỗ hơn cho sự thông cảm với những người nhỏ bé nhất trong loài người. Những người kém may mắn hơn thì được cho là do lỗi lầm đáng chết của chính họ nếu họ không có nhiều hơn. Xét cho cùng, Hoa Kỳ là Vùng Đất của Cơ Hội, chứ còn gì nữa? Không có ai trừ những người kém may mắn thấy rằng có thể thừa nhận rằng cơ hội của Hoa Kỳ bị giới hạn cho những người đã ở trong guồng rồi. Nói chung, số ấy không bao gồm nhiều nhóm thiểu số, như những nhóm da màu hoặc giới tính.

Người Mỹ trở nên kiêu ngạo trên trường quốc tế nữa. Khi hàng triệu người chết đói trên khắp địa cầu, người Mỹ vứt đi mỗi ngày một lượng thức ăn đủ nuôi sống cả hàng quốc gia. Hoa Kỳ quả thật có quảng đại với một số nước.

Nhưng càng ngày chính sách đối ngoại của nó trở nên một sự bành trướng của các lợi ích được bảo đảm của mình. Hoa Kỳ giúp những người khác khi việc đó cũng phục vụ cho Hoa Kỳ khi làm như thế. (Tức là, khi nó phục vụ cho cơ cấu quyền lực của Hoa Kỳ, hàng quý tộc giàu có nhất Hoa Kỳ, hoặc bộ máy quân sự bảo vệ những tầng lớp cao quý ấy - và tài sản chung của họ.)

Lý tưởng nền tảng của Hoa Kỳ - Tình Huynh Đệ đã bị xói mòn. Bây giờ, mọi buổi nói chuyện về “giữ tình huynh đệ” đều được bắt gặp với một nhãn hiệu mới của chủ nghĩa Hoa Kỳ - một đầu óc sắc bén hướng đến cái nó có để giữ lấy làm của mình, và một lời sắc bén cho bất cứ ai trong số những người kém may mắn dám đòi phần công bằng cho họ, để những đau khổ của họ được che lại.

Mỗi người phải có trách nhiệm về bản thân, điều đó là đúng không thể phủ nhận. Nhưng Hoa Kỳ - và thế giới của con - chỉ có thể thực sự làm việc khi mọi người đều muốn chịu trách nhiệm về tất cả các con như một Toàn Thể.

Vậy là Ý Thức Tập Thể tạo ra những kết quả tập thể.

Chính xác. Và điều này đã được chứng tỏ nhiều lần trong suốt lịch sử của các con.

Ma Trận tự lôi kéo nó tới chính nó - đúng như các nhà khoa học nơi các con đã mô tả cái gọi là hiện tượng Lỗ Đen. Nó lôi kéo năng lượng giống nhau tới năng lượng giống nhau, thậm chí các vật thể vật lý lại với nhau.

Những vật thể ấy khi ấy phải đẩy nhau - di chuyển ra xa, bằng không chúng sẽ hòa trộn vào nhau mãi mãi, biến mất khỏi hình thức hiện tại và mang lấy một hình thức mới.

Mọi hữu thể có ý thức đều trực giác biết được điều này, vì thế mọi hữu thể có ý thức đều di chuyển ra xa Lò Nung Vĩnh Cửu để duy trì quan hệ của chúng với các hữu thể khác. Nếu không, chúng sẽ bị hòa tan với các hữu thể khác, và cảm nghiệm sự Nên Một Mãi Mãi.

Đây là tình trạng mà chúng ta đã xuất phát từ đó.

Khi đã ra khỏi tình trạng này, chúng ta không ngừng bị hấp dẫn lại vào đó.

Chuyển động lên xuống, “tới và lui” này là nhịp điệu căn bản của vũ trụ, và mọi thứ trong đó. Đây là tình dục - Sự Trao đổi Năng Lượng Cộng Hưởng.

Con không ngừng được hấp dẫn, lôi kéo hướng về sự hiệp nhất với nhau (và với tất cả những gì trong Ma Trận), thế rồi, vào Giây Phút Hiệp Nhất, được đẩy bởi chọn lựa của ý thức ra khỏi sự Hiệp nhất ấy. Chọn lựa của con là được tự do đối với Nó, để con có thể cảm nghiệm điều ấy. Vì một khi con trở nên thành phần của Sự Hiệp Nhất ấy và vẫn còn ở đó, con không thể biết được nó là Hiệp Nhất, vì con không còn biết đến sự Tách Rời nữa.

Nói cách khác: để Thiên Chúa biết được Chính Nó là Tất Cả của Nó, Thiên Chúa phải biết được về Chính Nó như không phải Tất Cả của Nó.

Trong con, và trong mọi đơn vị năng lượng khác của vũ trụ - Thiên Chúa biết Chính Nó như là những Phần của Tất Cả - và như thế, cho Chính Nó khả năng biết được Chính Nó như là Tất Cả trong Tất Cả trong Kinh Nghiệm của Chính Nó.

Ta chỉ có thể kinh nghiệm cái Ta là bằng cách trải nghiệm điều Ta không là. Nhưng Ta là điều Ta không là, và vì thế con thấy được cái chia rẽ của Thiên Chúa. Vì thế mới có câu: Ta Là điều Ta Là.

Bây giờ, như Ta đã nói, hiện tượng lên xuống tự nhiên, nhịp điệu tự nhiên của vũ trụ, là điển hình cho tất cả sự sống, bao gồm mọi chuyển động tạo nên sự sống trong thực tại của con.

Các con được lôi kéo hướng về nhau, như thể bởi một lực hút mạnh nào đó, chỉ để rút ra xa và tách rời, chỉ để đẩy nhanh lại với nhau lần nữa, một lần nữa tách rời, và một lần nữa đam mê, thèm muốn, cấp bách tìm tới sự hợp nhất trọn vẹn.

Hợp lại-tách ra, hợp lại-tách ra, hợp lại-tách ra, cơ thể các con khiêu vũ trong một chuyển động rất cơ bản, rất bản năng, đến độ con có rất ít ý thức để hành động có chủ ý. Ở một điểm nào đó, con chuyển sang tự động. Không ai cần bảo cho cơ thể con biết phải làm gì. Chúng chỉ đơn giản làm điều đó - với sự hối thúc của cả cuộc sống.

Đây là bản thân sự sống, đang bày tỏ chính nó như là chính sự sống.

Và đây là chính sự sống đang tạo ra sự sống mới trong lòng kinh nghiệm của chính nó.

Cả sự sống làm việc trong một nhịp điệu như thế; cả sự sống LÀ nhịp điệu. Và như thế, cả sự sống được thấm đẫm nhịp điệu nhẹ nhàng của Thiên Chúa, điều mà con gọi là chu kỳ cuộc sống.

Lương thực lớn lên theo chu kỳ. Các mùa đến và đi. Các hành tinh xoay và xoay tròn. Mặt trời bùng nổ và nổ vào trong, và bùng nổ ra ngoài lần nữa. Vũ trụ hít vào thở ra. Tất cả xảy ra, tất cả, theo chu kỳ, nhịp điệu, trong những rung động phù hợp với tần số của Thiên Chúa - Tất Cả.

Vì Thiên Chúa là Tất Cả, và Thiên Chúa là mọi sự, và không có gì khác là cả. Và tất cả những điều đã có từ trước vô cùng, bây giờ, và đời đời hằng có, là thế giới của con không có kết thúc.

Amen.

Youtube: https://www.youtube.com/watch?v=9o_Dx928aZw

Hi vọng các bạn có thể ủng hộ trong khả năng, để giúp đỡ đội ngũ biên tập và chi phí duy trì máy chủ đang ngày một tăng. Mọi đóng góp xin gửi về:
Người nhận: Hoàng Nhật Minh
Số tài khoản: 103873878411
Ngân hàng: VietinBank

momo vietinbank
Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo

Phim Thức Tỉnh

Nhạc Chữa LànhTủ Sách Tâm Linh