Ba Làn Sóng Tình Nguyện Viên Và Trái Đất Mới: Chương 18. Điều Hòa

BA LÀN SÓNG TÌNH NGUYỆN VIÊN VÀ TRÁI ĐẤT MỚI: CHƯƠNG 18. ĐIỀU HÒA

Janice là nhân viên xã hội, có hôn nhân hạnh phúc và ba đứa con. Sở dĩ cô tới tìm tôi, chủ yếu là muốn tìm hiểu mình có từng trải nghiệm phương diện UFO không. Ký ức duy nhất của cô là cảm giác kỳ quái xuyên qua trần phòng ngủ. Dù không nhớ chuyện gì khác, nhưng cô có cảm giác mình bị động tay động chân, hơn nữa nhìn nhận chuyện này là tiêu cực. Cô cho rằng đây có thể có liên quan với implant. Trong lúc có quá nhiều thông tin tiêu cực xung quanh lĩnh vực UFO, mọi người cho rằng implant là thứ đáng sợ. Tôi không muốn phân bua với thân chủ về vấn đề quan điểm, bởi vậy cũng không nói cho họ phát hiện của mình trong công việc thôi miên. Tôi thà để họ tìm ra thông tin của chính mình.

Lúc thăm dò kiếp này, tôi chưa bao giờ trực tiếp dẫn thân chủ trở lại ngay trong tình cảnh của sự kiện họ hoài nghi. Tôi luôn để thân chủ trở lại trước khi chuyện xảy ra, như vậy chúng tôi có thể tiến tới sự việc từ hướng đó, họ cũng sẽ không kháng cự. Bằng không tâm trí họ sẽ vì ký ức không hoàn chỉnh mà tạo ra sợ hãi, sợ mình sắp trải nghiệm chuyện rất đau đớn. Tôi gọi phương pháp này là “tới từ cửa sau”. Như vậy họ có thể nhẹ nhàng trở về trải nghiệm thực tế mà không nhận thấy chuyện tôi đang làm.

Sợ hãi là cảm xúc lớn mạnh nhất trong trải nghiệm nhân loại. Cho nên nếu thân chủ không hoàn toàn hiểu rõ về chuyện xảy ra, họ sẽ chỉ mang sợ hãi vào ký ức bóp méo và nhuốm màu. Có rất nhiều lần tôi phát hiện tình huống thân chủ tự thuật dưới trạng thái nhập thần không giống với ký ức trong ý thức thân chủ, nhưng lại hợp lý hơn, đồng thời họ có thể không sợ hãi và bóp méo mà xử lý. Mục tiêu chủ yếu của tôi chính là không làm nhiễu loạn cuộc đời thân chủ.

Janice vừa tiến vào trạng thái xuất thần, tôi mang cô trở về ngày cô đã ghi lại, cũng chính là ngày 24/8/1995, cũng dẫn cô từ đám mây xuống đến phòng ngủ của mình đêm đó. Cô miêu tả phòng mình, nói cô đang đọc sách trên giường (thói quen ngày thường của cô), bên tai truyền đến tiếng trẻ con dưới lầu. Một lát sau, cô đặt tạp chí xuống sàn gần giường, tắt đèn rồi ngủ. Tôi hỏi cô có an giấc cả đêm không. Cô trả lời: “Có ánh sáng hay gì đó. Có gì đó không giống. Đó là gì? Tôi nghĩ đó là ánh sáng hay thứ gì đó ngay phía trước cửa sổ. Không rõ ràng lắm. Không phải thứ tôi từng chú ý trước kia —— cảm thấy phần trong tôi biết nội tình, mà sự việc trải qua không giống trong ký ức của tôi —— hiện tại tôi cảm thấy ánh sáng nâng tôi lên! Tôi cố hiểu cái gì đang xảy ra. Tôi cảm thấy nhẹ đi —— Tôi được nâng lên từ trên giường. Tôi có thể nhìn xuống và thấy sàn nhà bên giường, nhưng nó dường như trở nên xa hơn. Chờ một chút! Nếu không phải tôi đang bay lên, thì chính là có cái gì khác đang bay lên. Lúc nhìn xuống, sự vật không gần như trước, nhưng tôi không rõ ràng cảm thấy đang hướng lên —— tôi đang bay lên đến một nơi nào đó. Tôi hiện tại lên tới nóc nhà. Tôi không biết chuyện gì xảy ra. Tôi không biết tôi sẽ đi đâu. Tôi lại bay lên... Hướng lên trên... Hướng lên trên. Nhà cách tôi thật xa. (không tin) Tôi không thể tự mình tiến vào không gian.”

Dolores: Bạn là tự mình?

Janic: Tôi nghĩ tôi có thể là ở trong một cái bong bóng hay gì đó. Tôi thấy không rõ lắm, chỉ cảm giác xung quanh có cái gì đó. Tôi ở trong thứ rất nhỏ này. Nó trông như một cái bong bóng hay gì đó. Nó lấy một góc độ bay lên trên, cách nhà tôi càng lúc càng xa.

TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời...
(*) Họ và tên của bạn:
(*) Ngày tháng năm sinh:
 

Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras (Pitago)

Dolores: Bạn có thấy mình đang trôi đến đâu không?

Janic: Tôi hướng lên trên, trôi về phía ánh sáng. Tôi không cảm giác được bàn chân hay bộ phận khác của mình, chỉ cảm thấy mình đang trôi.

Dolores: Bạn có thấy được nơi mình sắp đến không?

Janic: Không thể. Tôi không thấy được. Tôi nghĩ có cái gì đó đang hợp nhất với chúng ta; có cái gì đang mở ra. Giống như một sườn dốc hạ xuống, tôi sẽ trôi lên đó vào chỗ sườn dốc. Tôi nghĩ là ở trên một con tàu vũ trụ hay gì đó. Nhưng tôi không thấy được toàn bộ con tàu. Giống như có cái gì đó mở ra, sau đó sườn dốc hạ xuống —— tôi vẫn cứ cảm thấy mình ở trong một cái bong bóng nào đó. Nó làm tôi rất an toàn, nó bảo vệ tôi, chở tôi. Tôi lơ lửng trong thứ này.

Dolores: Tiếp đó xảy ra chuyện gì?

Janic: Sáng lên. Có cái gì đó càng sáng hơn. Là tôi sắp đi vào nơi chiếu sáng.

Giống như từ một chỗ tối tiến vào không gian sáng ngời.

Cô rất hoang mang và gặp vấn đề trong việc miêu tả chỗ mình đã thấy. Cô thấy một cái bóng hay đường nét của sự vật giống người cao cao. Sau đó cô nhận thấy mình đã không ở trong bong bóng nữa, vì cô đang bước đi. “Tôi đang ở đâu? Tôi sắp đi đâu? —— đây là một hành lang, không quá rộng rãi. Tôi không thấy bất cứ ai, nhưng tôi nghe họ nói tôi sắp vào một căn phòng với những người khác. Tôi vừa mới thấy một ánh sáng chớp lên hay gì đó. Trông không giống nhân loại. Tôi không thấy họ. Họ ở đâu? Nơi này đang tiến hành một hoạt động nào đó, có các loại hình trạng khác nhau. Tôi cảm thấy tôi không ở đâu cả. Tôi thấy những cái bóng khác, sinh mệnh khác lóe qua, nhưng hiện tại... Tôi ở trong một căn phòng tối nào đó, tôi nghĩ bên ngoài có vài ngôi sao. Bây giờ là buổi tối. Nơi này có chút kính thủy tinh, hai bên là cửa sổ tối. Tôi nghĩ có cái gì đang lái, dù nó là bất cứ cái gì.”

Tôi hỏi gần đó có ai có thể trả lời vấn đề của chúng ta, giải thích tình hình này với cô không. “Có người nói với tôi, tôi không nên hỏi. Tôi nghe giọng nói kia nói: “Bạn không cần phải biết.” —— có cái gì đó vô cùng quảng đại. Họ nói có một thứ hay thông tin quá quảng đại... vượt quá sức lý giải của tôi —— đây là cái gì? Trong não tôi nghe được giọng nói, nhưng không biết giọng nói tới từ đâu —— cái gì đó về làm một cái răng bánh nhỏ trong một cái bánh răng. Hình như đang nói tôi quan trọng hơn một cái răng bánh nhỏ, nhưng tôi phải là một phần của cái gì đó; một phần của thứ lớn hơn.” Thông tin tới rất chậm, đứt đoạn thành những mẫu và mảnh. “Tôi thấy một loại hình sinh mệnh nữ tính. Tôi nghe “Bảo vệ”. Cô ấy là bảo vệ, giống như bảo vệ đối với lý trí, giống như cân bằng. Gia đình chúng tôi có một kế hoạch. Có liên quan với ý thức vũ trụ. Là một phần của vũ trụ —— tôi tiếp nhận thông tin tôi không hiểu. Nó đã được định để tạo nên gì đó.”

Dolores: Là chuyện ý thức của Janice không biết sao?

Janic: Tôi nghe là: “Vâng, tất nhiên.” Là chữ viết tắt, giống như đảo chữ hay gì đó. Đây là một cách thức của ý nghĩ tổ chức... của tư duy. Là một công thức toán. Là một loại huấn luyện tâm trí cô ấy tiếp thu thông tin. Một sự khai mở. Giống như một lối đi. Nó trong sạch, một công thức. Như kim tự tháp.

Tôi bảo cô ấy giải thích rõ ràng hơn.

Janic: Đó là sự quảng đại hoặc sự lách hoặc sự thu hẹp để mang thông tin xuyên suốt nhằm thu thập thông tin, một phương tiện. Không rõ lắm.

Dolores: Đêm đó là lần đầu tiên xảy ra chuyện thế này sao? Hay trước đó Janice đã có trải qua?

Giọng nói cô thay đổi, tôi biết chúng tôi đã tiếp xúc với một nguồn thông tin có thể cung cấp nhiều thông tin hơn; không có sự hoang mang của tâm trí ý thức của Janice.

Janic: Cả đời này của cô ấy luôn tiếp nhận thông tin. Dolores: Chuyện gì dẫn đến trải nghiệm của cô ấy đêm đó?

Janic: Đọc và hiếu kỳ, khao khát thông tin và khát vọng muốn biết của cô ấy. Dolores: Thế là dẫn đến sự kiện đặc biệt đêm đó?

Janic: Cô ấy được mang đến Nguồn. Đây là một món quà. Dolores: Cô ấy đem sự việc nhớ thành trải nghiệm vật lý thực tế? Janic: Đó là trải nghiệm vật lý.

Dolores: Cô ấy đi trong thân thể vật lý?

Janic: Đúng, cô ấy được mang đi cùng thể vật lý. Là một trải nghiệm chấn động với sự khai mở đánh tỉnh cô ấy. Phá vỡ vỏ bọc bảo vệ của cô ấy, khiến sự việc xảy ra, đánh vỡ tư duy cũ. Giống như cô ấy đã sẵn sàng để được đẩy ra khỏi tổ.

Dolores: Cô ấy đến một nơi thực thể vật lý?

Janic: Đó là một con tàu vũ trụ. Cô ấy lên tàu.

Dolores: Cô ấy cho rằng đêm đó lúc ở trên tàu, mình đã bị động tay động chân gì đó. Là thế sao?

Janic: Phải, đó là một phần trong đấy. Cô ấy biết mình là mẹ của rất nhiều. Đó là một phần không thể thiếu của kế hoạch lớn hơn. Chất liệu vật lý của cô ấy đang được dùng cho một kế hoạch lớn hơn.

Dolores: Mẹ của rất nhiều. Những lời này có ý gì?

Janic: Những phần vật lý của cô ấy đã được dùng cho một kế hoạch lớn hơn. Cô ấy muốn giúp đỡ. Cô ấy đang cung cấp phụng sự. Họ có thể giúp đỡ những văn hóa khác, những nền văn minh khác. Gen và DNA của cô ấy đang được hòa trộn hóa học hay nâng cấp hoặc giúp đỡ theo một cách nào đó... Một phần của một kế hoạch lớn hơn, cũng là chuyện cô ấy đã đồng ý làm. Cô ấy đồng ý làm chuyện này. Nếu không có sự đồng ý của cô ấy, chúng tôi sẽ không làm như vậy.

Dolores: Tôi cũng từng nghe vậy. Các bạn sẽ không tiến hành dưới tình trạng chưa được cho phép, phải không?

Janic: Phải. Đây là chuyện cô ấy đã bằng lòng trước đó. Dolores: Cô ấy đồng ý khi nào?

Janic: Kiếp sống trước, chuyện này đã được làm và duy trì từ trước tới nay.

Đây không phải cuộc đời đầu tiên cô ấy tham dự vào. Dolores: Cái gì xảy ra trong những cuộc đời khác?

Janic: Tương tự. Được sự đồng ý của cô ấy, lấy đi thứ cần thiết trên người cô. Cô ấy lấy cách thức này làm ra cống hiến. Giống như hiến máu nhân đạo trong cuộc đời này. Cô ấy cho đi những phần mà cần thiết để giúp đỡ những người khác trong vũ trụ, văn hóa của chính cô ấy, nền văn minh của chính cô ấy.

Dolores: Vì sao những văn hóa, văn minh và vũ trụ khác lại cần gen của cô ấy?

Janic: Một số đang diệt vong. Một số suy nhược. Một số đang trong thử nghiệm. Một số đang nâng cấp nhiều chức năng. Kế hoạch này quảng đại đến mức khó có thể giải thích... Lớn hơn nữa.

Dolores: Cô ấy ở một kiếp khác đã đồng ý làm chuyện này, hiện cô ấy lại tiếp tục với sự đồng ý?

Janic: Đúng, trong những cuộc đời khác, cô ấy là một phần của loại khoa học tiến hành những thứ đó. Cô ấy đã làm cả hai bên chủ động và bị động. Cô ấy đóng góp, thi hành và liên can vào nó trên những tầng thứ khác nhau.

Dolores: Vậy ở đời này cô ấy đồng ý làm bên này? Janic: Đúng, chính xác.

Dolores: Tại sao đột ngột ký ức cô ấy bắt đầu hiện lên?

Janic: Cô ấy luôn thắc mắc. Cô ấy muốn biết tại sao mình lại ở đây. Cô ấy thắc mắc mọi vấn đề đủ loại. Điều đó tốt để thức tỉnh cô ấy đến một mức độ nào đó.

Dolores: Vì lúc ở trong thân thể vật lý, bạn không thể biết tất cả mọi chuyện, phải không? Quá phức tạp.

Janic: Đúng, cô ấy cũng không biết tất cả mọi chuyện.

Dolores: Như vậy tốt hơn, nếu không cô ấy không thể sinh sống ở thế giới này, đúng không?

Janic: Đôi lúc cô ấy cũng không muốn ở thế giới này. Cô ấy một chút cũng không cảm thấy hạnh phúc ở đây.

Dolores: Cô ấy trải qua cuộc sống rất tốt, có chồng và con, còn công việc nữa.

Janic: Nhưng với cô ấy mà nói dường như chưa đủ. Cô ấy không có cảm giác thành tựu. Cô ấy chỉ vờ như hưởng thụ, cô ấy đang tìm kiếm càng nhiều ý nghĩa hơn.

Dolores: Cho nên cô ấy mới được cho phép nhớ lại việc này, để cô ấy có thể có một vài thông tin, một vài lời giải thích?

Janic: Đó sẽ cho cô ấy một cảm giác là nhiều hơn cô ấy đã từng là trước đó, một cảm giác là một phần của cái gì đó vĩ đại hơn. Cô ấy tham dự vào việc tiến hành một thứ mà một phần của cô ấy không hiểu, nhưng nó sẽ cho cô ấy vài cấp độ của cảm giác mình quan trọng hơn.

Dolores: Rất nhiều người tham dự những kế hoạch đó phải không? (Phải) Trong đó có rất nhiều người cho rằng đã xảy ra chuyện không tốt.

Janic: Cô ấy lúc đầu cũng vậy.

Dolores: Thực tế họ không biết chuyện gì đã xảy ra. Janic: Đại đa số không biết. Có vài người biết.

Dolores: Cô ấy nói cảm thấy có cái gì đó đặt vào trong mũi mình. Bạn có thể nói chuyện này với cô ấy không?

Janic: Đó là thứ dùng để thông tin... Dùng để cân bằng. Công cụ này không chỉ giúp đỡ chúng tôi, cũng là giúp đỡ cô ấy. Nó là dùng cho thông tin và cân bằng, cũng là hấp thu thứ nào đó... Năng lượng, cũng... Giống như bộ xử lý.

Như bộ vi xử lý trong máy tính. Đó là cái tôi đang nghe thấy... Bộ vi xử lý. Tôi nghĩ họ đang học tập cảm nhận và cảm xúc mà cô ấy trải qua.

Dolores: Tại sao họ muốn học tập cảm nhận và cảm xúc?

Janic: Có liên quan với tiến bộ nhân loại. Sự việc đang tăng tốc. Một số người không có nhiều lòng khoan dung như những người khác cho điều đó. Một số người tương đối nhạy cảm với nó và đó là cần thiết để hiểu tốt hơn về cái đang xảy ra.

Nghe có vẻ, họ là chỉ chuyển đổi sắp đến, còn tăng tốc rung động và tần số. Dolores: Thân thể nhân loại hiện tại thích ứng thế nào?

Janic: Không chỉ là thân thể, còn bao gồm tâm lý và cảm xúc. Chấp nhận thay đổi cũng là trở nên nhạy cảm hơn.

Dolores: Có người nói với tôi, chúng ta đang trở nên nhạy cảm hơn với thay đổi năng lượng. Ý bạn là vậy sao?

Janic: Đúng, là vậy. Đại đa số con người đều đang thay đổi, tăng tốc, tiến về phía trước. Một số thích ứng tương đối khó khăn, cho nên truyền đạt và cân bằng là cách hiểu được từ một phối cảnh khác nó ảnh hưởng đến nhân loại như thế nào. Nó là một máy giám thị, cũng là một loại máy tăng cường, làm ổn định. Cân bằng cho những người can dự, cho nên nó đồng thời vừa cống hiến vừa trợ giúp. Cống hiến đến tri thức, và nó cũng trợ giúp con người điều hòa để họ thấy sự tiến triển và cân bằng nó ra —— có nhiều sự học tập tiếp diễn với tiến bộ liên quan đến rất nhiều, rất nhiều nền văn minh phía trên nhân loại, nhưng tiến bộ cũng không phải bất biến. Nó không phải luôn luôn giống nhau đối với mọi người. Có những biến số và phát sinh có thể nổi lên và họ đang giám sát, hỗ trợ và tiến hành cân bằng điều chỉnh. Cần nhiều sự giúp đỡ trong vài ca nào đó.

Dolores: Vì dù ở trong văn minh cũng có thể có những biến số. Mọi người đều không giống nhau. Đây là ý của bạn sao? (Phải) Các bạn cũng đang kiểm tra xem tâm trí có bị thương tổn vì thay đổi rung động hay không? Đây cũng là một phần của quá trình giám sát?

Janic: Tâm trí lớn lên... Trong quá trình mở rộng có thể sẽ có chút ách tắc, rối rắm. Đây phần lớn có liên quan với cảm xúc. Trải nghiệm cuộc sống của nhân loại, nếu họ từng bị ngược đãi, tiêu cực, thiếu xúc cảm, méo mó... Tôi không biết những từ ngữ này.

Siêu thức hay ET không tìm thấy từ ngữ thích hợp là chuyện thường thấy. Đây chủ yếu là vì họ làm việc ở tầng thứ truyền đạt tâm lý. Tôi luôn nói với họ, họ cứ tận lực giải thích trong khả năng là được.

Janic: Quá nhiều cảm xúc bao bọc khắp nơi, đối với một số người mà nói sẽ khó khăn để mở rộng. Tất cả những sự học và nỗi sợ của họ, quá nhiều.

Dolores: Có người sẽ không thể điều hòa do tâm trí và cảm xúc của họ?

Janic: Có, bạn đã thấy tình huống này vài lần. Có thật nhiều phẫn nộ và bạo lực bùng nổ, và tự hủy diệt, tự sát; nó chính là tự hủy diệt. Phải, một số người sẽ không đi con đường chung. Họ không thể điều hòa hoặc không thể nỗ lực đi tới. Có quá nhiều chuyện giữ lấy họ, ngăn trở họ, tựa như một đống dây điện hỗn độn. Khi cảm xúc bóp méo mỗi sự việc, tạo thành quấy nhiễu, tâm trí sẽ không đủ minh mẫn. Cảm xúc là nguyên nhân của rất nhiều vấn đề —— tất cả mọi người đang tiếp nhận năng lượng vào hệ thống của họ. Đến mức độ họ có thể tiếp thu nó, tiến hành nó và mở rộng với nó. Một cái ống hay hầm sạch, lối đi sạch, Năng lượng có thể chảy xuyên nhiều hơn, và sẽ có thể tốt hơn nếu không có ách tắc trong hệ thống năng lượng. Nếu không thì không thể tiến hành chiếu theo ý muốn ban đầu. Chúng tôi đã cung cấp sự giúp đỡ, sự hỗ trợ cũng đã có sẵn, nhưng đây vẫn tùy vào mỗi cá nhân.

Dolores: Cho nên đó là chuyện của cá nhân. Mỗi người đều sẽ có phản ứng bất đồng.

Janic: Trên một mức độ nào đó, đúng.

Tiếp đó sau một hồi tạm dừng, liên hệ dường như cắt đứt, không có nhiều thông tin hơn nữa đến. Tôi hỏi về thông điệp cuối buổi: “Điều tôi đang nghe là du hành và trải nghiệm. Ra khỏi bản thân của tôi và đừng sợ hãi. Thăm dò, có sáng tạo, lắng nghe trực giác —— cô ấy biết phần còn lại.

Hi vọng các bạn có thể ủng hộ trong khả năng, để giúp đỡ đội ngũ biên tập và chi phí duy trì máy chủ đang ngày một tăng. Mọi đóng góp xin gửi về:
Người nhận: Hoàng Nhật Minh
Số tài khoản: 103873878411
Ngân hàng: VietinBank

momo vietinbank
Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo

Phim Thức Tỉnh

Nhạc Chữa LànhTủ Sách Tâm Linh