Ba Làn Sóng Tình Nguyện Viên Và Trái Đất Mới: Chương 15. Lại Thêm Tình Nguyện Viên

BA LÀN SÓNG TÌNH NGUYỆN VIÊN VÀ TRÁI ĐẤT MỚI: CHƯƠNG 15. LẠI THÊM TÌNH NGUYỆN VIÊN

Gộp UFO, ET nói cùng ba làn sóng tình nguyện viên và thay đổi chiều kích sắp xảy ra, có lẽ có chút kỳ quái, nhưng thật sự tổ hợp của chúng vô cùng tự nhiên. Sở dĩ lại nói kỳ quái là vì toàn bộ chủ đề về ET hay sinh vật ngoài hành tinh ngay từ đầu đã bị bao trùm trong một lớp sợ hãi và bất tín nhiệm. Đại đa số điều tra viên tìm kiếm và phát hiện những chuyện họ nhìn nhận là tà ác và khủng khiếp, mà đây lại hoàn toàn dựa trên hệ thống niềm tin của họ; họ tạo ra sự vật khiến mình sợ hãi. Khái niệm mà tôi phát hiện ra —— chúng ta chính là bọn họ, bọn họ chính là chúng ta —— với những điều tra viên này mà nói chính là chuyện chưa bao giờ nghĩ tới.

Những sinh mệnh này đã sáng tạo ra chúng ta, cho nên sẽ không muốn tổn thương đứa trẻ của mình. Vì tự do ý chí và quy định không can dự, họ chỉ có thể đứng ngoài quan sát, lắc đầu thật lớn đối với hành vi ngây ngô và ngốc nghếch của đám trẻ. Những điều tra viên khác lúc thôi miên cho thân chủ, bình thường chỉ giữ thân chủ ở tầng thôi miên nhẹ, tôi thì lại mang thân chủ tiến vào trạng thái nhập thần sâu. Trong tầng thôi miên nhẹ sẽ khiến thân chủ chìm sâu trong cảm xúc, khiến sợ hãi bao trùm mọi thứ.

ET biết rõ ngoại hình và hành động của họ sẽ tạo thành hiệu ứng thế nào đối với nhân loại, bởi vậy thà rằng không lưu lại ký ức tiếp xúc. Họ ôm một mục đích rõ ràng đi vào Trái Đất —— đó là chuyện mà nhân loại đầu thai tiến vào thân thể, ký ức bị tiêu trừ không thể lý giải. Rất nhiều người phải ở ngay lúc thời điểm đến, phải chờ sứ mệnh của mình đi tới giai đoạn thích hợp mà có thể lý giải, thì mới có thể nhớ lại kết nối của họ. Ký ức khôi phục quá sớm có thể sẽ có hại cho thử nghiệm.

“Họ” từng nói, trạng thái lý tưởng là nhân loại vĩnh viễn không nhớ được chuyện gì xảy ra, quên mất mình từng nhìn thấy ET. Họ không muốn quấy nhiễu cuộc sống của chúng ta. Nhưng vì các chất phụ gia trong thực phẩm, vật chất ô nhiễm trong khí quyển, hoặc uống thuốc (bất luận có sử dụng y dược hay không) uống rượu; não người dưới tác dụng hóa học sẽ sinh ra biến hóa, có khi lấy một cách thức bóp méo nhớ lại chuyện tiếp xúc cùng ET (bất luận là sự kiện thực tế hay nằm mơ). Ký ức sẽ chịu ảnh hưởng từ cảm xúc, hơn nữa bản thân sự kiện lại vượt quá phạm trù lý giải, nên nhân loại nhìn nhận rằng mình gặp phải một chuyện khủng khiếp. Đây chính là nguyên nhân khiến việc sinh vật ngoài hành tinh xóa đi ký ức nhân loại là cách làm tương đối thích đáng. Sợ hãi là cảm xúc lớn mạnh nhất của nhân loại; bất cứ chuyện gì không thể lý giải, đều dẫn đến nỗi sợ cho chúng ta, ký ức tất nhiên cũng gặp phải bóp méo.

Phương pháp thôi miên mà tôi sử dụng có thể bỏ đi quấy nhiễu ý thức, trực tiếp chạm đến tiềm thức, cũng chính là bộ phận có tất cả tri thức kia. Chúng ta bởi vậy có thể phát hiện ra chân tướng, hay ít nhất biết được câu chuyện mà Siêu thức cho rằng thích hợp. Siêu thức biết hành trình của thân chủ và tiến triển của nhiệm vụ, biết họ ứng phó được bao nhiêu, tôi phải tôn trọng nội dung mà nó chỉ ra. Nếu nó tỏ ý không cho thêm nhiều thông tin hơn nữa, hoặc nói rằng chưa tới thời điểm của sự kiện nào đó, tôi nhất định phải tôn trọng, không truy hỏi thêm nữa. Tôi lần nào cũng ôm sự tôn kính rất lớn đối với Siêu thức, cũng xây dựng quan hệ hợp tác thoải mái cùng bộ phận này của tâm trí thân chủ. Đây là nguyên nhân khiến tôi có thể lấy được tư liệu mà các điều tra viên khác chưa từng muốn thử tìm.

Sở dĩ chủ đề ET có liên quan tới ba làn sóng, là vì những tình nguyện viên đó thông thường đến từ chiều kích, hành tinh hoặc tàu vũ trụ khác. Như tôi từng nói lúc trước, tình nguyện viên là linh hồn thuần khiết chưa bị mài giũa, họ đi vào Trái Đất lúc này là để giúp chúng ta vượt qua thời kỳ chuyển tiếp bước về phía Trái Đất mới. Họ trước kia phần lớn không ở trong thân thể nhân loại, bởi vậy không bị kẹt trong bánh xe nghiệp lực. Trong series Convoluted Univers, tôi phát hiện có rất nhiều người trong họ là trực tiếp đến từ Thượng Đế, cũng chính là Nguồn; trước đó chưa từng ở trong bất cứ loại hình thân thể nào sống qua.

TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời...
(*) Họ và tên của bạn:
(*) Ngày tháng năm sinh:
 

Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras (Pitago)

Họ vẫn luôn là một thể với nguồn, chưa từng được phái ra trong hành trình dài của thử nghiệm và bài học để mở rộng tri thức của nguồn. Họ rất thỏa mãn ở trong môi trường yêu thương trọn vẹn, thuần túy là vì giúp đỡ Trái Đất nên mới đồng ý rời khỏi.

Trong Convoluted Univers, có rất nhiều người nói về những hội nghị được tổ chức ở cõi tinh thần và những địa điểm khác. Ở những hội nghị đó họ biết được Trái Đất có khó khăn, cần sự giúp đỡ đến từ bên ngoài. Vũ trụ trưng cầu tình nguyện viên, rất nhiều linh hồn liền tiếp nhận thách thức này. Một người trong đó nói: “Tôi ngốc nghếch giơ tay lên nói mình muốn đi.” Khi nói từ “ngốc nghếch”, là chỉ cô ấy khi đó không hoàn toàn hiểu rõ chuyện mình tình nguyện đối mặt sẽ khó khăn tới chừng nào. Những linh hồn ôn hòa đó xuất phát từ yêu thương, một lòng muốn giúp đỡ Trái Đất. Nhưng sau khi đi vào Trái Đất, họ rốt cuộc ý thức được tại sao Trái Đất lại bị gọi là hành tinh thách thức nhất trong vũ trụ.

Trong quyển sách này, chúng ta cũng có phát hiện mới. Hóa ra có vài tình nguyện viên là linh hồn hay năng lượng du hành và thăm dò khắp nơi, họ chưa từng nghĩ tới chuyện phải có một thân thể. Chúng ta không khó để lý giải, lúc thích ứng với hoàn cảnh xa lạ và tràn ngập thù địch của Trái Đất này, những linh hồn đó sẽ cảm thấy khó khăn tới cỡ nào. Họ được nhìn nhận là can đảm và cực kỳ đáng khâm phục vì đã đồng ý chấp nhận khảo nghiệm dọa người này.

Bây giờ chúng ta sẽ khám phá những ca mà tôi tìm thấy là ở trên tàu vũ trụ hay hành tinh và chiều kích khác, họ ban đầu cũng không có mong muốn khám phá Trái Đất. Trong sách The Custodians tôi viết về 25 năm đầu tư cho UFO bình thường và những ca bắt cóc, tôi tưởng mình đã tìm được đáp án cho tất cả những người có thể muốn biết về hiện tượng siêu nhiên đó. Nhưng tôi đã sai, còn nhiều hơn để khai quật.

Trong lúc sáng tác quyển sách kia, tôi chưa nhận thấy được tình nguyện viên và vai diễn gian nan của họ trên Trái Đất. Nhưng nếu nhìn từ góc độ này, ET chẳng những không phải kẻ xâm nhập, ngược lại là người bảo vệ của chúng ta. Họ chỉ đến bảo vệ và quan sát đồng loại. Dù tình nguyện viên thuộc loại này cũng không biết, nhưng bọn họ tuyệt đối không phải một thân một mình. Phía sau vẫn có người trông coi bọn họ, bảo đảm an toàn của họ, cũng giúp họ thích ứng với hoàn cảnh rất khác biệt của Trái Đất. Ở Convoluted Univers tôi đã từng viết một vài ca, nhưng lúc ấy tôi vẫn chưa thấy rõ toàn cảnh. Hiện tại theo nội dung phơi bày của câu chuyện ở sách này, toàn cảnh đều được miêu tả sinh động.

Khong thi gian b mt

Toàn bộ công việc của tôi gặp rất nhiều khúc ngoặc biến hóa, đi sang hướng khác biệt. Vậy vì sao lúc đang điều tra UFO và ET thì lại rẽ sang hướng khác?

Trong quá khứ tôi từng điều tra khoảng thời gian bị mất và đoạn thời gian cô đặc (đã báo cáo trong The Custodians), nhưng bất luận thế nào tôi vẫn có thể thắt nó vào với thực thể vật lý trên tàu vũ trụ. Với tôi mà nói, chỉ cần có thể giữ nó trong phạm trù mà nhận thức tâm trí của chúng ta có thể chấp nhận, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng công việc của tôi hiện tại lại tiến mạnh theo một hướng mới, thắt nhiều sự kiện vào với những sinh mệnh và phương tiện phi vật lý. Dù ý thức tâm trí của con người không hề xét đến những khái niệm kỳ quái, nhưng trong nhận thức của tiềm thức, đó lại là những chuyện rất tự nhiên. Tâm trí chúng ta quả thật đang được khai mở, mà công việc của tôi toàn bộ đều chịu ảnh hưởng, tôi không thể không triệt để thay đổi quan điểm.

Không lâu sau sự kiện 11/9/2001, tôi tiến hành mười hai buổi thôi miên ở

Laughlin bang Nevada, trong đó có một thân chủ tên là Jackie. Vì đó là một hội thảo UFO, nên tôi hiển nhiên gặp được nhiều người muốn biết mình có từng trải qua kinh nghiệm kiểu này hay không, Jackie cũng là một trong số đó.

Trong lúc tiến hành hội thảo, mỗi sáng tôi đều chỉ đạo buổi gặp mặt Người- trải-nghiệm dưới sự giúp đỡ của Barbara Lamah. Jackie muốn thăm dò sự kiện thời gian bị mất khiến cô phiền nhiễu. Lúc ấy cô và người bạn Elaine dậy thật sớm, rạng sáng ba giờ lái xe đến Sedona bang Arizona. Hành trình này bình thường phải mất bốn tiếng, họ dự tính lúc đến nơi là khoảng bảy giờ sáng.

Nhưng bọn họ không chỉ tới rất trễ (khoảng 2 tiếng thời gian bị mất), còn phát hiện mình ở trên một đường cao tốc xa lạ khi tiến vào Sedona. Vì lúc đó còn sớm nên tôi muốn xác nhận họ không phải đỗ xe bên đường cao tốc rồi ngủ. Jackie vô cùng chắc chắn họ không làm như vậy. Họ khởi hành sớm chủ yếu là vì lúc rạng sáng ít xe cộ, bởi vậy hoàn toàn không tìm thấy lời giải thích hợp lý đối với chuyện mình rốt cuộc vì sao trì hoãn.

Đây là trọng điểm chủ yếu của buổi thôi miên lần này. Jackie có ghi lại chuyện này trong nhật ký, bởi vậy cô có ngày tháng và thời gian chính xác, điều này vô cùng hữu ích.

Một chuyện khác cô muốn thăm dò là, cô cho rằng trong xoang mũi của mình có implant. Cô từng đi làm kiểm tra tình trạng thân thể, cô đưa tấm ảnh X quang bác sĩ chụp lúc ấy cho tôi xem. Trên hình cho thấy phần trên của xoang mũi cô có một điểm trắng nhỏ. Nhưng mấy tháng sau chụp X quang lại, thứ đó đã không còn nữa. Cô nói khoảng thời gian đó có thứ gì rớt ra từ trong mũi cô, vì không biết là gì nên cô ném nó đi. Jackie muốn điều tra rõ trong mũi cô có từng có thứ gì đó không, hoặc trong thân thể còn implant gì khác không.

Thế là tôi thăm dò sự kiện thời gian bị mất trước. Sau khi cô tiến vào trạng thái xuất thần, tôi chuyển cô trở lại trong nhà mình lúc rạng sáng ngày 1/7/1993.

Dolores: Hiện tại là rạng sáng, bạn đang chuẩn bị ra ngoài du lịch. Bạn bay xuống, tiến vào trong nhà, trở lại lúc mình vẫn chưa ra cửa. Thời gian rất sớm, là rạng sáng ngày 1 tháng 7 năm 1993. Bạn đang làm gì? Bạn thấy cái gì?

Jackie: Đèn của tôi sáng. Tôi sắp đi ra.

Dolores: Bạn đã gói ghém hành lý rồi? (Vâng) Bạn muốn lên xe ai? Jackie: Xe Ford của tôi.

Dolores: Bạn lái xe à? Hay Elaine?

Jackie: Tôi lái. Bây giờ còn rất sớm, mới ba giờ năm phút thôi. Bên ngoài vẫn còn rất tối, tôi và Elaine ở trong xe. Tôi thích nhạc của mình. Âm nhạc giúp chúng tôi giết thời gian.

Dolores: Các bạn đến Sedona mất bao lâu?

Jackie: Ước chừng bốn tiếng. Tôi đã đi rất nhiều lần. Chúng tôi bàn bạc nói phải đi đường mới, trước lên quốc lộ số mười bảy, thẳng qua công viên Lynn (?) đến Sedona. Đi qua một đường núi. Đi ít hơn. Chúng tôi lần đầu tiên đi như vậy.

Chúng tôi lập tức phát hiện một việc thú vị không tồn tại trong ý thức của cô.

Cô nói tới một đường cao tốc khác với trong ký ức.

Dolores: Đi từ con đường này sẽ gần hơn sao? Jackie: Không, xa hơn.

Dolores: Tại sao các bạn quyết định muốn đi đường mới?

Jackie: Đây là một cuộc hẹn. Tôi đồng ý ở đó. Để gặp những người đó. Dolores: Họ sẽ ở trên đường cao tốc đó?

Jackie: Vâng. Như vậy dễ nhìn thấy họ hơn. Trong tiềm thức tôi biết họ sẽ ở đó. Không phải trên ý thức.

Dolores: Bạn nói một cuộc hẹn là thế nào? Đây là chuyện đã sắp xếp trước rồi sao?

Jackie: Người của tôi (buồn). Tôi nhớ họ.

Cảm xúc dâng lên, cô bắt đầu rơi nước mắt. Tôi nói chuyện với cô, để cô tin tưởng tôi, như vậy cô mới có thể tiếp tục nói. Cô vừa khóc vừa nói.

Jackie: Họ hoàn toàn là... Ánh sáng. Họ làm từ ánh sáng. (thút thít) Tôi cũng rất nhớ các bạn! (xúc động) Nơi này thật kỳ quái!

Dolores: Bạn quen biết những người đó ở nơi khác? Jackie: (thở ra mạnh) Vâng.

Dolores: Bạn hẹn gặp họ hồi nào?

Jackie: Lúc ngủ. Họ nói cho tôi biết chỗ phải đến. (thút thít) Là một nơi nào đó trên con đường kia. Tôi không biết địa điểm chính xác, nhưng tôi phải khẩn trương, nhất định phải đến trong một phạm vi thời gian nào đó.

Dolores: Đây là lý do bạn khởi hành vào sớm hôm đó? (Ừm) Nhưng bạn nói bạn quen biết những người này. Bạn quen biết ở đâu?

Jackie: Ánh sáng. (vẫn thút thít) (xúc động) Họ là của ánh sáng. Họ là ánh sáng. Năng lượng của nó.

Dolores: Làm thế nào bạn quen biết họ?

Jackie: (xúc động) Tôi chính là bọn họ! (nhấn mạnh) Tôi chính là bọn họ! Tôi cố gắng tìm ra cái cô ấy đang nói đến, mà không có dẫn dắt.

Dolores: Lúc bạn ở trên Trái Đất, họ vẫn luôn giữ liên lạc với bạn?

Jackie: Luôn luôn. Nhưng tôi không phải luôn hiểu họ. Tôi có khi sẽ quên họ là ai. (xúc động) Một hình thức cô đặc của ánh sáng. Đó là sự cô đặc xanh lam tối đa của ánh sáng Tôi chính là bọn họ!

Dolores: Bạn chính là bọn họ. Được, để thời gian của chúng ta trôi tới, lúc sắp đến địa điểm đã hẹn. Bạn mất một khoảng thời gian để đến đó?

Jackie: Xe của chúng tôi cần thêm dầu. Tôi cần dừng lại thêm dầu. Tôi rất tốt, cảm thấy tràn ngập sức sống, rất tỉnh táo. Tràn ngập tinh thần, vô cùng hưng phấn. Nhưng lúc dừng lại thêm dầu, tôi cảm thấy thật buồn ngủ. Lúc tôi vòng qua đổi cho Elaine lái xe, mắt tôi cũng không mở ra được.

Dolores: Ờ, đó là rạng sáng, còn rất sớm.

Jackie: Đây không giống. Đây không phải hành trình suốt đêm. Cô ấy đang lái xe. Thắt dây an toàn. Tôi nhìn vào công tơ mét. Hình ảnh tôi thấy cuối cùng chính là vận tốc bảy mươi lăm dặm Anh. Tôi nghĩ, hai mươi phút nữa chúng tôi sẽ ở đó.

Dolores: Trên đường cũng không có xe khác?

Jackie: Ừm, tôi thấy một chiếc xe đi qua từ bên kia đường cao tốc.

Dolores: Sau đó xảy ra chuyện gì? Tiềm thức của bạn biết. Nó không có ngủ, có thể nói với bạn chuyện gì xảy ra.

Jackie: Chúng tôi dừng lại. Rẽ phải đến một con đường rồi dừng lại. Đó là đường đất bùn. Bên đường có hàng rào. Là trang trại nào đó. Chúng tôi kéo cửa sổ xuống. Nơi này rất tối.

Dolores: Cô ấy dừng xe ở ven đường? Cũng không hỏi gì cả?

Jackie: Vâng. Cô ấy đang mỉm cười. Tôi nhìn qua bên phải. Chỗ đó có một thứ... hình vòm màu bạc, như bể chứa nước. Nhưng không phải bể nước. Có hai “người” đi tới cửa xe của tôi. Một đến bên chỗ cô ấy. Sau đó chúng tôi đi.

Dolores: Những người đó trông như thế nào? Jackie: Màu xám.

Dolores: Bạn đã xuống xe?

Jackie: Đúng vậy. Elaine không sao cả. Cô ấy chỉ im lặng bước đi. Dolores: Họ muốn dẫn các bạn đi đâu?

Jackie: Chúng tôi ở trên chiếc tàu kia... Trong căn phòng này. Vật màu bạc hiển nhiên là một con tàu vũ trụ.

Dolores: Bạn ở trong phòng. Sau đó xảy ra chuyện gì?

Jackie: Tôi được dạy... bởi những robot... màu xám. Tôi cảm thấy giọng nói phát ra từ họ, tôi là một phái viên. (gần như khóc) Tôi cần phải rời đi lại, tôi không muốn quay lại. (xúc động) Tôi thật sự muốn ở cùng họ. Tôi là một phân đoạn của ánh sáng. Phân đoạn ánh sáng. Phân đoạn bản thân —— Quay lại.

Dolores: Bạn nói phân đoạn bản thân là ý gì?

Jackie: Phân tách bản thân ra từ họ một lần nữa và quay lại Trái Đất. Tôi phải đi xuống lại. Nhưng tôi muốn ở cùng họ. (xúc động) Họ tràn ngập yêu thương, mỗi không gian phân tử đều là ánh sáng. Tôi không biết mình có thể làm được chuyện họ muốn tôi làm hay không.

Dolores: Họ muốn bạn làm gì?

Jackie: Lan truyền ánh sáng. Lan truyền ánh sáng. Quay lại và mở rộng nguồn Thượng Đế bằng cách lan truyền ánh sáng.

Dolores: Họ có nói bạn phải làm như thế nào không? Jackie: Họ nói tôi biết phải làm như thế nào.

Tôi chợt nghĩ đây có chút tương tự với những sinh mệnh ánh sáng trong câu chuyện Bartholomew trong quyển 1 The Convoluted Universe, đến Trái Đất để lan truyền ánh sáng.

Dolores: Họ là những người đang nói chuyện với bạn? Hay trong phòng còn thực thể khác?

Cô gọi họ là “robot” cũng không sai, nói từ sinh học họ là máy móc được tạo ra, chỉ làm điều họ được bảo hay lập trình. Tôi biết họ bình thường sẽ không tự mình suy nghĩ, luôn làm nhiệm vụ tôi tớ. Tôi tự hỏi họ có nhận được chỉ dẫn từ đâu đó để trao cho cô ấy không.

Jackie: Rất giống điện thoại. Họ đang nói với ai đó ở rất xa. Dolores: Sau đó thuật lại với bạn?

Jackie: Họ chính là điện thoại. Họ đang truyền phát tin. Họ chứa thông điệp. Họ cũng là của ánh sáng. Đó quá tuyệt vời... Nhưng tôi cảm thấy rất hụt hẫng sau khi quay lại. (thút thít)

Dolores: Tại sao họ mang bạn lên tàu vũ trụ rạng sáng ngày hôm đó?

Jackie: Tôi cần một... thiết bị. Là một thiết bị. Họ đặt một thiết bị vào trong não tôi.

Dolores: Họ làm điều đó như thế nào?

Jackie: Dùng một loại đồ kéo dài bằng kim loại. Tiến vào lỗ mũi phải tôi. Dolores: Chèn thiết bị vào trong não?

Jackie: Nơi gần sát não, như vậy tôi có thể cùng suy nghĩ với họ. Lúc tôi sống có thể thu nhận những khái niệm họ phóng chiếu tới tôi. Để giúp tôi sinh sống. Để giúp tôi dạy. Khái niệm sẽ xuất hiện trong tâm trí tôi như tranh ảnh. Ngôn từ, nhưng thoạt nhìn như tranh ảnh.

Dolores: Nó sẽ giúp bạn biết phải nói gì và dạy gì?

Jackie: Vâng, nhưng có đôi khi tôi cho rằng nó không giúp được gì cả. Dolores: Tại sao?

Jackie: Tôi toàn phải cố dạy đồ đần. (cười)

Dolores: (cười khúc khích) Được rồi, họ đặt thứ kia trong đầu bạn, nó có quấy nhiễu bạn không?

Jackie: Ồ, không. Tôi biết tôi cần nó. Đó là... Thẻ điện thoại của tôi.

Dolores: Cho nên bạn có thể trao đổi cùng họ. Nó không giống mấy thứ như khống chế tâm trí phải không?

Jackie: Ồ, không giống. Vì tôi chính là bọn họ. Tôi chính là bọn họ.

Dolores: Đây là cách họ gọi điện thoại khi bọn họ muốn gửi thông tin gì đó cho bạn?

Jackie: Là để giúp đỡ tôi, để tôi không bị thương tổn. Để tôi biết. Để cảnh báo tôi mỗi khi có thương hại.

Dolores: Họ cũng thu thập thông tin?

Jackie: Vâng, ồ, vâng. Mỗi người tôi nói chuyện cùng. Mỗi khái niệm. Mỗi ý tưởng. Mỗi giá trị quan. Mỗi trải nghiệm. Nó giúp họ cũng phát triển. Chúng tôi phát triển.

Dolores: Họ sẽ dùng những thông tin đó để làm gì?

Jackie: Nó xây dựng giống như... những tinh thể? Nó xây dựng trên nguồn Thượng Đế. Thêm vào. Hoàn thành công năng. Thêm vào nguồn Thượng Đế. Thêm vào tri thức và ánh sáng. Sáng tạo một công năng. Công năng của

Thượng Đế. Thượng Đế phải có một công năng.

Dolores: Đó là cách duy nhất họ có thể lấy thông tin?

Jackie: Không phải, họ có rất nhiều, họ gửi rất nhiều phân đoạn giống bản thân tôi. Nếu tôi không làm công việc của mình, ai đó khác sẽ làm.

Có lẽ đây chính là lý do có nhiều người nói với tôi cùng một chuyện. Có phải tôi đang tìm ra nhiều của rất nhiều phân đoạn đang làm công việc này trên Trái Đất? Nếu vậy, họ dường như rải rác khắp thế giới. Có lẽ đây là có mục đích, như vậy họ có thể thu thập được thông tin từ khắp mọi nơi.

Dolores: Nhưng đặt vật nhỏ trong đầu bạn là cách duy nhất để họ thu thập thông tin sao?

Jackie: Không phải, còn cách thức khác, nhưng nó không kết nối hoàn toàn. Nếu chúng tôi nghĩ tới cái gì, tất cả mọi người sẽ đồng thời biết được cái đó. Tri thức của sự tồn tại, điện báo đến người khác, người khác và người khác. Và toàn thể của ánh sáng biết cùng một thứ ở cùng một thời điểm. Nhưng đó là một cách thức vật lý hơn để thuật lại với tôi khi tôi ở trên Trái Đất.

Dolores: Có phải bạn trước kia cũng có những thứ này ở trong thân thể? Jackie: Vâng, trước cuộc đời này. Lúc này, không.

Dolores: Ý của tôi là lúc bạn còn nhỏ. (Có) Tại sao họ lại đặt một cái khác?

Jackie: Đôi khi thân thể sẽ hấp thụ. Đôi khi họ cần thay mới, như vậy họ có thể thu thập tất cả tri thức họ cần.

Dolores: Vậy là chuyện này cũng có thể xảy ra với trẻ con, mà thỉnh thoảng còn phải thay mới?

Jackie: Đó là lúc tôi bảy tuổi. Tôi thật cô đơn. Họ làm tôi không cảm thấy cô đơn. Họ làm tôi biết tôi không cô đơn. (thút thít) Nhưng tôi vẫn cảm thấy cô đơn. Trái Đất là một nơi kỳ quái. Rất khó nói chuyện với mọi người. Đã rất khó để nói chuyện với mọi người. Hiện tại đang dễ hơn.

Dolores: Buổi sớm đó, lúc bạn ở đấy, họ còn làm chuyện gì khác không?

Jackie: (vẫn xúc động) Họ bảo tôi thoát khỏi trì trệ... Tôi sẽ làm cái tôi cần làm. Lúc khác thì hoàn thiện hơn nhiều. Khi đó tôi là ánh sáng màu lam, một khối ánh sáng lam trên cảnh giới khác. Toàn cả khối của ánh sáng xanh lam.

Tôi cố gắng hiểu ý của cô.

Jackie: Đó là khi tôi ở cùng họ. Luôn luôn hoàn chỉnh khi ở cùng họ. Thời gian không tồn tại. Khi tôi là một khối, một khối đặc của ánh sáng xanh lam, chính là thời gian hạnh phúc nhất của tôi.

Từ những câu hỏi của tôi, rõ ràng có thể thấy tôi vẫn không hiểu cô ấy đang nói gì.

Dolores: Đó là lúc bạn còn nhỏ sao?

Jackie: Nếu muốn nói theo thời gian tưởng tượng của bạn, chính là trên dưới năm trăm ngàn năm trước. Khi đó tôi rất vui vẻ. (cười khúc khích) Một ánh sáng lam đặc vô cùng thoải mái.

Dolores: Sau đó xảy ra chuyện gì? Bạn phải rời khỏi ánh sáng đó?

Jackie: Để hỗ trợ công năng. Khi chúng tôi đi tới nơi này, bằng những hành vi của mình, chúng tôi tăng trưởng. Chúng tôi ở trong hành vi. Nếu chúng tôi làm hành vi xấu, thì không phải đang đồng hành cùng ánh sáng. Bằng những hành vi của mình, chúng tôi sáng tạo ra năng lượng, hỗ trợ nguồn Thượng Đế, tăng trưởng nguồn Thượng Đế. Nó là một khối ánh sáng mà nguyên bản là để sáng tạo những vũ trụ mới hơn và tốt hơn mỗi lần. Không bao giờ-kết thúc và không bao giờ-bắt đầu. Mà có đôi khi trên những hành tinh vật lý, bạn sẽ tối tăm mà rét lạnh. Nặng nề và đen tối. Và cô đơn.

Dolores: Khối ánh sáng lam lớn kia là gì?

Jackie: Thượng Đế! Đó là nguồn Thượng Đế. Mỗi chúng ta đều là năng lượng được nén đặc theo cách của mình. Ở cuộc đời đặc thù đó, tôi ở gần Thượng Đế nhất kể từ lần đầu tiên tôi... rời đi? (cô không xác định phải hình dung như thế nào) Kể từ lần đầu tiên tôi là tia lửa bắn ra từ nguồn Thượng Đế. Nó thỉnh thoảng mờ xuống khi bạn ở trong bóng tối. Tôi cảm thấy chia tách và cô đơn. Vô cùng cô đơn. Nhưng tôi biết tôi không như vậy. Nhưng có đôi khi tôi ước gì nó dễ dàng hơn.

Dolores: Bạn là tình nguyện tách ra xuống thế giới vật lý sao?

Jackie: Vâng. Trách nhiệm. Cái vất vả nhất mà chúng tôi phải học chính là trách nhiệm. Chúng tôi có trách nhiệm với tia lửa bản thân của chúng tôi, có trách nhiệm với tăng trưởng bản thân của chúng tôi của nguồn Thượng Đế này. Tôi biết tôi cần phải đi làm, để giúp đỡ, nhưng đôi khi khó khăn để hiểu. Có lúc tôi sẽ mệt mỏi.

Dolores: Ý của bạn là ở cuộc đời Jackie này sao? Hay ở trong toàn bộ hành trình?

Jackie: Toàn bộ.

Dolores: Tại sao bạn lại mệt? Jackie: Không đủ nhanh.

Tôi trước kia cũng từng nghe nói, ở chiều kích Trái Đất, mọi thứ đều quá chậm. Ở chiều kích khác, đặc biệt là cõi tinh thần, tư tưởng sẽ lập tức hiển hiện hóa. Mọi thứ đều nhanh hơn rất nhiều. Chiều kích đặc và chậm của chúng ta, với sinh mệnh năng lượng mà nói là vừa chán vừa nản. Họ quen tức thì sáng tạo hơn.

Jackie: Hành tinh khác và cảnh giới khác cũng có thời gian chậm rãi. Dolores: Chúng khác sao?

Jackie: Không bao giờ cực kỳ đen tối.

Dolores: Nhưng đó toàn bộ đều là bài học? Đó là lý do bạn phải đi đến những nơi đó?

Jackie: Đúng, chúng tôi biết đó luôn là những bài học. Hành tinh đặc thù này không vận hành theo phương thức vốn dĩ vì có rất nhiều người trong chúng tôi cho phép bản thân mệt mỏi, kéo lê bước chân của chúng tôi về cái mà chúng tôi phải làm. Chúng tôi cần ở trên lộ trình thẳng đứng. Vật chất không quan trọng. Đó không phải thực tại. Không phải Thực Tại viết hoa. Thực Tại viết hoa là cái gộp tính. Cuộc Sống viết hoa là cái gộp tính. Và đó không phải Cuộc Sống viết hoa. Cho nên có khi tôi sẽ oán hận về việc ở đây, nhưng nó là cần thiết để tăng trưởng nguồn, năng lượng này, tinh thể để sáng tạo này.

Dolores: Đây là cái Jackie muốn hiểu, tại sao những thứ ấy lại xảy ra với mình.

Nếu biết mục đích cuộc đời này của mình, cô ấy sẽ cảm thấy tốt hơn.

Jackie: Tôi hiểu mục đích. Tôi chỉ không hiểu tại sao tôi để bản thân sa sút vì mệt mỏi.

Dolores: Được rồi, nếu bạn đang nhìn vào, vậy trong thân thể Jackie còn implant khác không?

Jackie: Có, có một cái trong ngón tay trái của tôi. Dolores: Nó để làm gì?

Jackie: Tôi muốn nói “vì sức khỏe”, nhưng bọn họ nói với tôi đó là vì máu của tôi. Trong máu của tôi không có đủ dưỡng khí, vì Trái Đất là nơi nặng nề, mà thân thể của tôi không làm đủ... Không đủ dưỡng khí trong máu. Vì mất cân bằng mà nó tạo ra nhiều bạch cầu. Tôi hình dung những chùm sáng bắn tới, như chùm tia laser, tiến vào thân thể tôi xuyên qua những thứ kia. Nhỏ như vậy.

Dolores: Như thế có thể cân bằng dưỡng khí trong máu sao?

Jackie: Phải, nhưng tôi không biết làm thế nào. Tôi không hiểu. (tiết lộ) Ánh sáng là máy đẩy? Nó sẽ đá mông thúc phân tử. (cười) Tôi cần nó. Cho hai mươi năm kế tiếp, tôi cần trở nên khỏe mạnh. Thật khỏe mạnh.

Dolores: Hai mươi năm tới? Vậy nó sẽ giúp thân thể được cân bằng và hài hòa. Còn implant nào khác mà cô ấy cần biết không?

Jackie: Phía sau tai trái tôi. Dolores: Thứ đó có chức năng gì?

Jackie: Truyền tin. Từng có mấy cái phía sau tai tôi. Lúc bảy tuổi từng có, chỗ đó tương đối cao. Một cái gần đây mới đặt.

Dolores: Đặt vào lúc bạn bảy tuổi là để làm gì?

Jackie: Để tôi lắng nghe được cái tôi đã từng nghe.... về niềm tin. Nó giúp tôi nghe, lọc đến những khuôn mẫu não của tôi sự thật của cái mà tôi đã nghe.

Sàng và xếp cái đúng và không đúng.

Dolores: Implant trong mũi Jackie có phải thứ cô ấy thấy trên hình X quang? Jackie: Nó từng ở trong lỗ mũi tôi.

Dolores: Mục đích của nó là gì?

Jackie: Truyền tin. Khi bọn họ muốn biết hoặc thấy gì đó, họ thấy tất cả và nghe mọi thứ tôi làm. Khi bọn họ muốn nói với tôi gì đó, họ đặt nó vào trong não tôi. Có đôi khi tôi thấy nó trong hình ảnh, có khi trong chữ nghĩa. Thứ trên hình X quang là trang bị truyền tin.

Mỗi lần hỏi thân chủ tiến vào trạng thái xuất thần về chuyện implant, tôi đều có được thông tin đồng dạng, một bộ phận những ca trong đó được đưa vào The Custodians. ET nói, quan trọng là chúng ta phải hiểu được chức năng của implant. Nhân loại trao cho implant một hàm nghĩa vô cùng tiêu cực, có vài điều tra viên thậm chí sẽ lấy chúng ra. Về mục đích của những implant trong vùng mũi, luôn có cách nói giống nhau: đó là một thiết bị truyền tin, mục đích là để thu thập thông tin mà não bộ của đối tượng nhận được trong não họ, sau đó tải thẳng vào máy tính ghi chép lịch sử nền văn minh và Trái Đất chúng ta. Có vài implant là máy giám sát, xác nhận vị trí đối tượng và bảo vệ nếu cần. Những cái khác tương tự với những viên thuốc hoặc thiết bị tác dụng dần, chúng phân phối thuốc vào cơ thể để hỗ trợ vấn đề bệnh tật hay trục trặc. Tôi phát hiện implant cũng rất tích cực. Tôi chưa từng phát hiện chúng dính líu đến bất kỳ tiêu cực nào. Sự tiêu cực duy nhất được báo cáo bởi những người không biết toàn bộ câu chuyện.

Dolores: Vậy nó không giống cái đặt trong não?

Jackie: Là một. Nó kề cận với não tôi. Những cái ở tai tôi cũng kề cận với não.

Một cái khi tôi bảy tuổi, cái kia tôi biết khoảng năm 95. Cái năm 93 ở trong lỗ mũi tôi.

Dolores: Chính là cái xuất hiện trên hình X quang sao?

Jackie: Đó là cái năm 93, là đặt vào trong hành trình đến Sedona. Dolores: Tại sao hiện tại không thấy trên X quang nữa?

Jackie: Năm 96, tôi cũng đã có thời gian bị mất, lại là sáng sớm. Họ đến. Nó bị lỏng. Tôi tưởng họ tới là để lấy nó ra hay điều chỉnh nó. Nhưng ngày kế nó rớt ra. Tôi nghĩ họ là đến làm nó càng lỏng hơn.

Dolores: Tại sao họ muốn làm lỏng để nó rơi ra?

Jackie: Vì tôi biết họ đang làm gì, và nó không làm tốt khi tôi đã biết.

Dolores: Nó chính là cái rơi ra bị Jackie phát hiện sao? Khối lập phương xanh lục nho nhỏ?

Jackie: Đúng. (cười khúc khích) Khi đứa trẻ cưỡi xe đạp có gắn thêm bánh phụ, chúng sẽ rất ỷ lại vào bánh phụ, cho đến khi bánh phụ bị gỡ bỏ. Implant họ lấy đi chẳng khác nào bánh xe phụ. Chúa ơi, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình! Tôi vốn không nhận thấy tôi đã làm nó bằng chính bản thân mình. (Đó là một tiết lộ bất ngờ và náo động) Tôi một mình.

Dolores: Nhưng sau khi lấy thứ kia ra, bọn họ phải làm thế nào liên lạc với Jackie?

Jackie: Tinh thể. Những tinh thể. Hệ thống điện báo tôi đã đề cập đến là hiệu quả nhất, nó hiện tại trở nên hữu hiệu hơn. Ai cần bánh xe phụ? Tôi có thể truyền tin mà không cần nó.

Dolores: Điều này chứng tỏ Jackie cũng không phải một thân một mình. Cô ấy không mất đi kết nối. Chỉ là không thông qua vật thể vật lý.

Jackie: Họ hẳn muốn dạy tôi càng phi vật lý hơn. Tinh thần. Dạy với tinh thần.

Dạy người ta chết đi với tinh thần. (xúc động)

Dolores: Đây rất quan trọng phải không? Jackie hiện tại đang làm chuyện này. Đây là cống hiến rất có giá trị. Họ giúp cô ấy biết nên nói gì với những người đó.

Jackie làm trợ lý y tá ở viện điều dưỡng tư nhân, thường xuyên tiếp xúc với những người già liệt giường.

Jackie: Tôi vẫn không chắc chắn.

Dolores: Ừm. Đó là một khởi đầu. Giống như họ nói, Jackie còn ít nhất hai mươi năm cuộc đời. Trong thời gian đó sẽ xảy ra rất nhiều chuyện. Jackie còn một vài vấn đề. Cô muốn biết chuyện về thanh lí nghiệp, còn ác cảm của cô ấy về gia đình và những người không hiểu cô ấy.

Jackie có vài vấn đề với gia đình mình trong đời này. Có một hiểu lầm về cái cô ấy làm trong siêu hình. Nó thường xảy ra khi cá nhân thay đổi phương hướng của mình trong cuộc sống, đặc biệt nếu nó đối kháng lại hệ thống niềm tin của người nhà. Rất nhiều cuộc hôn nhân tan vỡ khi một bên bắt đầu phát triển theo hướng khác. Nó thường mất nhiều sự thấu hiểu và tình yêu thương để cho phép họ khám phá hứng thú mới tìm thấy của mình.

Jackie: Gia đình tôi mất đi... nó là một gia đình nhỏ mà tôi mất, nhưng tượng trưng cho gia đình lớn mà tôi mất đi. Làm tôi cô đơn ở đây. Đó là một phần thử nghiệm. Vì tôi cần biết tôi có thể chạy bánh xe phụ trợ mà không có họ, và vẫn khắng khít với họ. Với gia đình ánh sáng của tôi. Gia đình từ cảnh giới ánh sáng.

Dolores: Đó là gia đình thật sự mà cô ấy luôn luôn nhung nhớ, gia đình ánh sáng?

Jackie: Gia đình tôi mất đi ở đây là một ví dụ nhỏ. Nói với tôi họ đã lấy đi bánh xe hỗ trợ để dạy tôi trách nhiệm. Tôi có trách nhiệm và không cần ỷ lại bất cứ thứ gì hay ai khác. (khóc và hít mũi)

Dolores: Và cô ấy có một hệ thống điện thoại có thể liên hệ với gia đình lớn hơn.

Jackie: Nó giống điện báo hơn.

Dolores: Jackie đang làm một công việc vô cùng quan trọng liên quan tới những người bị bệnh và sắp chết. Đây là điều cô ấy nên làm trong phần đời còn lại của mình? Họ có thể nói với bạn không?

Jackie: Tôi biết. Tôi cần có trách nhiệm, và đừng hít mũi nữa. Làm nó! Chỉ là làm nó! Giải thích chức năng với mọi người. Giải thích khả năng trao cho sự chào đời mới hơn và những vũ trụ vĩ đại hơn của Thượng Đế. Tôi cần dạy điều này cho đám đần.

Dolores: Nó sẽ làm Jackie rõ, và cô ấy có thể dạy nó? Bởi vì bạn phải biết nó là gì trước khi có thể dạy nó.

Jackie: Câu hỏi tồi. Nó nên là tích cực. Nó sẽ được biết đến. Rõ ràng. Nó cần là tích cực. Nói mọi thứ tích cực từ bây giờ trở đi. Nhưng sau đó tôi gặp vấn đề với điều đó. Bởi vì khi tôi nói những thứ tích cực, con người không hiểu được, bực tức tôi. Họ nghĩ tôi đang ra lệnh.

Dolores: Luôn có người sẽ bực tức vì tầng thứ của họ.

Jackie: Thông tin sẽ đến bởi những người tới từ ánh sáng. Những linh hồn đã tốt nghiệp. Bọn họ đang được chia ra từ những người kém hơn. Họ có hiểu biết. Thời gian ngắn ngủi. Cựu học sinh là sự khai sáng. Họ đồng hành cùng ánh sáng, đồng thời bắt đầu trở lại và dạy người khác. Đó là cựu học sinh.

Dolores: Bạn nói đến những người đã tốt nghiệp. Những người đã hoàn thành khóa học. Ý của bạn là vậy sao?

Jackie: Ừm, dù những người đã tốt nghiệp là lính mới, nhưng những người kém hơn không biết điều đó. Mèo con sinh ra trong một căn phòng với những sọc thẳng, những sọc thẳng là thứ duy nhất chúng thấy trong toàn bộ cuộc đời mình. Chúng không thể thấy bất cứ đường ngang nào. Đó là thực tế! Và tâm trí cũng giống vậy. Cho nên tôi không thể dạy bất cứ ai cái mà họ không thể lĩnh hội.

Dolores: Cô ấy rất tò mò, kiếp trước của mình có phải cũng từng làm thầy hay không.

Jackie: Có. Cô ấy có rất nhiều kiếp trở lại Ai Cập cổ cố gắng dạy thúc đẩy giáo lý, nhưng cô ấy cảm thấy đó là dạy một lũ ngốc.

Dolores: (cười) Vâng, mọi người không hiểu. Jackie: Không nhiều người trong họ. Lũ ngốc.

Dolores: Cô ấy hiện tại vẫn nên dạy những nguyên lý đồng dạng sao?

Jackie: Màu đen tương phản với ánh sáng. Tinh tú tương phản ánh sáng. Tiêu cực đến tích cực. Tôi chỉ cần làm nó, tôi cần làm nó.

Rất nhiều lần “họ” nói với thân chủ, mục đích cuộc đời họ là lan truyền ánh sáng, thông tin và hiểu biết, hơn nữa số lần nhiều đến mức khiến tôi giật mình. Rất nhiều khi, điều này đối với hình thức tư duy của ý thức thân chủ mà nói là rất xa lạ. Dù họ đồng ý đây là ý tưởng rất tốt, nhưng không biết phải bắt đầu như thế nào. Có lẽ đây là ý nghĩa của việc liên lạc bằng implant mà cô ấy nói. Có thể họ đang nói với cô ấy phải nói gì và làm gì, mà những thứ đó đều có vẻ rất tự nhiên, giống như bản năng hay xúc động tự nhiên. (Tôi đã nghe chuyện thế này bao nhiêu lần rồi? Lúc người ta gặp phải hoàn cảnh cấp bách hoặc nguy hiểm, đột nhiên hoàn toàn biết rõ mình phải làm gì)

Jackie lúc nhìn vào hai tay mình, phát hiện chúng rất đỏ. Cô muốn biết về chuyện lạ đó. “Lúc ấy xảy ra cái gì?”

Jackie: Món quà cho con người cũng là chữa lành. Công việc của tôi là làm nó.

Tôi dùng tay và trái tim của mình để làm. Tay của tôi là màu tim tôi. Đỏ thẫm.

Không nóng, nhưng có năng lượng. Năng lượng để hỗ trợ chữa lành những người sắp lìa đời. (cười khúc khích) Nghe có vẻ thật buồn cười. Chữa lành cho người sắp lìa đời.

Dolores: Không hề buồn cười. Bạn là giúp đỡ họ băng qua đó với tình yêu thay vì sợ hãi.

Jackie: Ồ, phải. Họ rất đẹp. 92 tuổi và 96 tuổi, rất đẹp. Bạn không thể tin họ đẹp đến chừng nào.

Dolores: Vậy hai tay đỏ lên là để giúp đỡ?

Jackie: Là để truyền năng lượng cho họ lúc tôi chạm tới họ. Chạm tới trán họ, nắm lấy tay họ. Truyền năng lượng cho họ, giống như truyền điện vào trong máy móc, biến thành năng lượng có thể sinh ra hiệu dụng trong cơ thể họ. Thỉnh thoảng tôi nhìn vào hai tay biến đỏ, nó nói với tôi con đường này là chính xác.

Phần dưới đây được rút ra từ một bảng ghi chép nhiều mục với những kiếp sống khác nhau.

Vallerie là y tá chính quy làm việc nhiều năm ở bệnh viện. Cô cũng ở trong nhóm người-trải-nghiệm được tổ chức mỗi sáng xuyên suốt hội thảo UFO ở

Laughlin năm 2001. Cô ấy hoài nghi mình có thể từng gặp ET, nhưng không đặc biệt muốn thăm dò sự kiện đó. Dưới đây là phần tôi hỏi có liên quan tới vấn đề thân chủ muốn biết.

Dolores: Vallerie muốn biết một chuyện, cô ấy cho rằng mình ở cuộc đời này có liên hệ với cái chúng ta gọi là ET hay sinh vật ngoài hành tinh. Đây là thật sao?

Vallerie: Cô ấy phải nhận rõ, mạng lưới sự sống đan xen vào nhau dày đặc. Trong vũ trụ có rất nhiều, rất nhiều chủng loài của các thực thể. Cô ấy đầu thai vào những chủng loài đó rất nhiều lần. Đó là một phần lộ trình học tập của cô ấy. Chủng loài khác nhau học tập lẫn nhau. Tất nhiên tiếp xúc cùng ET có thể chia thành nhiều tầng thứ. Nhiều mục đích cho nhiều tầng thứ, nhưng đó là một giao kèo. Trên một tầng thứ, mục đích là để có những trải nghiệm xảy ra với cô ấy từ lúc còn rất nhỏ. Nó sẽ giúp cô ấy biết điều xác thực, giúp cô ấy biết vượt qua nghi ngờ, sự sống không giới hạn trong những sự vật cô ấy thấy trước mắt. Đây cũng giúp cô ấy thắc mắc vấn đề lớn hơn, ví dụ như “Tại sao tôi lại ở đây?” “Làm thế nào để tôi có thể có cuộc sống tốt hơn?” “Làm thế nào tôi có thể dạy những người khác có cuộc sống tốt hơn?” Nếu không có những cuộc viếng thăm từ sớm, có lẽ cô ấy sẽ không bao giờ hỏi những vấn đề này. Nó giúp cô ấy nhớ mình là ai. Giống như cuộc gọi đánh thức buổi sáng. Những người có được cuộc gọi đánh thức rất rất sớm —— thậm chí là lúc còn là trẻ con, là những người có phúc. Họ có được một lợi thế, vì nhớ được mình là ai, nhớ được mục đích của bản thân là gì —— thông thường đó là chuyện rất khó khăn nếu không có những kích thích để vượt lên trên những thứ xung quanh bạn, những người chỉ có sự quan tâm với cái ở đây bây giờ.

Dolores: Cô ấy cũng muốn biết về những em bé mà mình mơ thấy. Cô ấy có từng thai nghén họ không?

Vallerie: Có.

Dolores: Cô ấy muốn hiểu về điều đó.

Vallerie: Đây là chuyện rất nhiều người khó hiểu. Nhưng ở giai đoạn hiện nay trong lịch sử Trái Đất, kế tục gen là cốt yếu. Không chỉ kế tục, còn cải tổ DNA.

Các bạn gọi nó là “gen”, tương lai Trái Đất sẽ có thời điểm cần vật liệu này, để có những sinh mệnh một phần nhân loại và một phần —— cái các bạn gọi là “người ngoài hành tinh”. Để có những giống nòi được tổ hợp có cả những đặc tính của cả hai mà tương lai sẽ cần đến. Cô ấy cũng đồng ý làm như vậy. Ở tầng thứ sâu hơn, cô ấy vô cùng hiểu rõ sự liên can với nó, đồng thời nguyện cống hiến cho kế hoạch này.

Dolores: Cô ấy muốn biết những đứa trẻ đó thế nào.

Vallerie: Họ rất an toàn, họ hạnh phúc —— theo cách của mình. Nếu cô ấy biết toàn bộ hoàn cảnh tồn tại của họ bây giờ, ý thức tâm trí đại khái sẽ thuyết phục cô ấy đó không phải cách đúng đắn để sống. Và họ không thể hạnh phúc. Cho nên hãy nói như vậy, họ hiện tại rất an toàn, cũng rất vui vẻ. Cô ấy có thể yên tâm. Cô ấy không cần biết chi tiết cuộc sống của họ, vì ý thức tâm trí sẽ muốn thuyết phục cô ấy rằng đó không phải hình thái cuộc sống mà một đứa trẻ hay một con người phải có.

Dolores: Khác biệt với cuộc sống cô ấy biết.

Vallerie: Vô cùng khác biệt. Là chuyện rất rất ngoại lai với cái mà cô ấy biết.

Nhưng đây cũng là lựa chọn của những đứa trẻ này, những linh hồn này. Là công việc họ chọn để làm, tiến vào cuộc đời đó, cũng như nó là lựa chọn của cô ấy khi tiến vào cuộc đời mình. Đó là lựa chọn của họ, cũng là nghiệp của họ. Họ đang làm chuyện mình chọn làm, và làm vô cùng tốt.

Dolores: Cô ấy cũng muốn biết, mình có cơ hội thăm hoặc gặp những đứa trẻ đó không?

Vallerie: Không. Không có cơ hội. Đây là giao ước giữa họ, chính là cô ấy sẽ trao cho họ khởi đầu sinh mệnh. Khi bọn họ cần cái các bạn gọi là “sự chăm sóc của mẹ”, sẽ có những người phụ nữ khác đã chọn làm mẹ của nhiều hơn một đứa trẻ. Họ sẽ ứng phó được, trên thực tế họ rất thích làm chuyện này, cô ấy cảm thấy mình không có khả năng đi từ chỗ này đến chỗ khác rồi quay lại đây. Nên đó là cách thức vận hành của sự việc.

Dolores: Cho nên cô ấy cũng không cần lo lắng. Mọi thứ đều ổn. Vallerie: Tất cả đều tốt.

Dolores: Được rồi. Cô ấy còn một vài vấn đề. Có khi vừa tỉnh lại sẽ phát hiện trên thân thể có dấu hiệu hình tam giác. Đó là thế nào?

Vallerie: Chúng tôi đang học tập rất nhiều chuyện, học tập làm thế nào hợp nhất, làm thế nào thích ứng thân thể với môi trường khác. Chúng tôi kiểm tra nhân loại, đưa họ lên tàu vũ trụ kiểm tra, để xem bọn họ làm thế nào phản ứng với những thứ khác nhau trong đời họ. Hầu hết các thứ trong môi trường của họ. Chúng tôi muốn biết nó tạo thành ảnh hưởng gì với họ. Bất luận là đồ ăn họ ăn, đồ uống họ uống, dược phẩm, cái họ gọi là “đồ bổ sung” mà họ dính mắc vào.

Chất ô nhiễm trong không khí và thực phẩm. Chúng tôi kiểm tra những thứ này. Chúng tôi có dụng cụ của mình để đo lường. Mà có đôi khi, dụng cụ của chúng tôi sẽ để lại dấu hiệu trên cơ thể người, nhưng không phải vĩnh cửu, nó hoàn toàn vô hại đối với nhân loại. Rất nhiều khi, chúng tôi sẽ xóa bỏ tổn hại nhìn thấy được trong thân thể. Chúng tôi học tập thông qua những sự kiểm tra đó, chúng tôi có thể cũng thấy cái gì là cần thiết để thoát khỏi những thứ “xấu” xảy ra trong cơ thể, và thoát khỏi những vật chất có độc. Đó là chuyện tốt.

Dolores: Cho nên cô ấy không cần phải lo lắng. Chỉ là, phát hiện trên thân thể có những dấu hiệu đó, người ta khó tránh sẽ tò mò.

Tôi từng nghe nói có rất nhiều người sau khi tỉnh dậy phát hiện trên thân thể có dấu hiệu kỳ quái, mà chúng tôi luôn có cùng một lời giải thích —— dấu hiệu là do các loại máy móc và dụng cụ của tàu vũ trụ để lại. Tôi vốn biết đây không phải chuyện tiêu cực, nhưng tôi rất phấn khởi vì được xác nhận. Nhân loại sợ nhất chính là chuyện mà mình không biết.

Trong quá trình thôi miên của thân chủ khác, lại nảy sinh chuyện lạ. Một nghi vấn của thân chủ có liên quan tới khả năng đã tiếp xúc cùng ET.

Có một lý luận nói, một người nếu từng có tiếp xúc với ET, thỉnh thoảng trên da sẽ biểu hiện ra gì đó dưới đèn huỳnh quang, có điều tra viên lấy cái này làm chứng cứ từng có tiếp xúc với ET. Vị thân chủ dưới đây là thấy được thứ trên thân thể dưới đèn huỳnh quang, cho nên muốn hiểu căn nguyên mọi chuyện.

Dolores: Là cái gì tạo thành? Đó từ đâu mà tới?

M: Cô ấy là một cô gái bận bịu. Cô ấy rất bận vào buổi tối khi cô ấy nghĩ mình đang ngủ. Không, cô ấy rất bận rộn. Cô ấy làm việc với những người khác. Cô gái này không bao giờ nghỉ ngơi.

Dolores: Tại sao những dấu hiệu đó hiện rõ dưới ánh sáng?

M: Mỗi khi cô ấy tiếp xúc với sinh mệnh khác, khi họ chạm tới cô ấy, sẽ để lại dấu hiệu trên người cô ấy. Nó hơi có tính dầu, sẽ dính vào trên da. Bạn biết cô ấy rất tò mò, sau đó cô ấy lại có cái đèn kia, cho nên lấy ra thắp sáng, liền trông thấy dấu hiệu. Vì cô ấy qua lại cùng họ, cũng làm việc cùng họ, nên mới có dấu hiệu này. Đây chẳng qua là thứ sẽ có lúc tiếp xúc cùng họ. Chính là chạm tới và dính vào một chút.

Dolores: Nó vô hại đối với cơ thể người? M: Vô hại, không có vấn đề.

Dolores: Có điều tra viên khác từng nói đó là thứ không tốt.

M: Bạn biết, có rất nhiều chuyến du hành năng lượng —— khi cô ấy hiểu ra thì có thể thấy nó, sau đó làm. Cô ấy nghĩ mình đang ngủ —— cô ấy không phải đang ngủ.

Dolores: Cô ấy làm công việc gì với họ?

M: Cô ấy đang giúp đỡ trấn an nỗi sợ của nhân loại, cô ấy đang học rất nhiều thứ sẽ dùng tới sau này. Cô ấy phải học, như vậy mới có thể dạy. Nhân loại thật sự bị sợ hãi. Nhưng vì cô ấy ở đây và làm điều đó, cô ấy biết họ không có việc gì. Đó là một trong những công việc của cô ấy —— cô ấy giỏi trong việc này. Với cách thức này, cô ấy đang giúp đỡ người khác, đồng thời cũng học những thứ khác nhau. Như vậy rất tốt. Cô ấy muốn nhớ. Có rất nhiều thứ tiếp diễn ban đêm, có rất nhiều thứ ở trên bầu trời.

Dolores: Cô ấy bây giờ vẫn đang làm việc này sao? Hay đã hoàn thành phần công việc đó?

M: Không, cô ấy vẫn đang tiến hành, còn có thể duy trì tiếp. Trên thực tế sẽ càng xảy ra nhiều hơn. Cô ấy sẽ biết về nó, cũng không phải người duy nhất sẽ biết về nó. Nhưng như vậy là ổn, không có vấn đề. Cô ấy là một nhân viên rất tốt.

Cho nên điều tra viên đúng, dấu hiệu quả thật sẽ hiện rõ dưới ánh đèn huỳnh quang. Đây là bằng chứng nhân loại từng tiếp xúc với sinh vật ngoài hành tinh.

Với người cần chứng cứ mà nói, đây là chuyện thú vị, dấu hiệu hoàn toàn vô hại với nhân loại, cũng chưa từng tạo thành bất cứ tổn thương gì.

Hi vọng các bạn có thể ủng hộ trong khả năng, để giúp đỡ đội ngũ biên tập và chi phí duy trì máy chủ đang ngày một tăng. Mọi đóng góp xin gửi về:
Người nhận: Hoàng Nhật Minh
Số tài khoản: 103873878411
Ngân hàng: VietinBank

momo vietinbank
Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo

Phim Thức Tỉnh

Nhạc Chữa LànhTủ Sách Tâm Linh