Ba Làn Sóng Tình Nguyện Viên Và Trái Đất Mới: Chương 27. Lối Vào

BA LÀN SÓNG TÌNH NGUYỆN VIÊN VÀ TRÁI ĐẤT MỚI: CHƯƠNG 27. LỐI VÀO

Pamela muốn thăm dò sự kiện cô ấy cho là trải nghiệm UFO. Cô ấy nhớ trông thấy một thứ như UFO, nhưng không biết có xảy ra chuyện khác hay không.

Tôi mang cô ấy trở lại đêm đó, cô ấy tiến vào thời điểm đang lái xe về nhà. Cô ấy thấy trên bầu trời có cái gì đó, nhưng rất khó miêu tả rõ ràng. Mới đầu cô ấy cho rằng đó là một ánh sáng trên đồi núi, tiếp theo lại nói: “Không, không phải ánh sáng. Đó là một con tàu nhìn giống vầng trăng lớn. Tôi biết đó thật sự không phải mặt trăng, chỉ có hình dạng của một vầng trăng. Nhưng nó chính là nhìn giống vậy. Nhìn có vẻ như tôi ở trong xe mình, tôi nhớ tôi đậu xe trên làn đường, nhưng tôi cũng biết tôi đã lên chỗ đó. Tôi thấy mình đang lái xe. Tôi thấy mình đang tiếp tục về nhà, nhưng cũng biết tôi đã lên trên đó. Tôi được mang lên tàu vũ trụ. Tôi thậm chí không thể giải thích cái tôi đang thấy.” Dolores: Giống như đồng thời thân ở hai nơi?

Pamela: Vâng, tôi nhận thấy mình ở trong xe đang trở về nhà, nhưng lại cũng nhận thấy mình không ở trong thân thể. Nhưng tôi biết thân thể về đến nhà.

Hiện tại tôi thấy cái thật dài... Tôi không biết chúng là gì, chỉ có thể gọi là “những tia”. Chính là năng lượng với những mũi nhọn trên nó. (khoa tay múa chân mô tả thứ ngang nào đó) Chúng phẳng, nhưng đó là năng lượng. Tôi cho rằng nó không phải kim loại. Tôi nghĩ nó hoàn toàn chính là năng lượng. Có một hạt nhân, nó có một trung tâm nhìn rất tối. Có ánh sáng vàng chói lòa vòng quanh trung tâm. Tôi cũng thấy những tia ánh sáng xuất ra. Phải đến từ đâu đó ở đây, bên trái tôi. Mọi thứ chỉ là năng lượng. Không kết cấu. Mỗi thứ nhìn như đang làm việc với nhau, nhưng cũng đang đi vào những phương hướng bất đồng. Tôi thấy có một cái bánh xe lên trên. (qua cô ấy) Lên trên đầu, một bánh xe khổng lồ. Bên kia cũng có thứ gì đó (bên trái), nó phóng ra ánh sáng chói mắt. Đó là ánh sáng chói lòa. Bạn hầu như không thể nhìn vào vì quá chói. Nó thoạt nhìn như —— tôi muốn nói “mặt trời”, nhưng không chắc nó là gì.

Dolores: Nó có liên quan với bánh xe không?

Pamela: Không, không thấy bánh xe nữa. Chỉ có ánh sáng chói lòa này. Tôi vốn nghĩ về chiếc tàu vũ trụ, và đây là nơi nó mang tôi tới, trở lại chỗ này. Nơi tôi thuộc về.

TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời...
(*) Họ và tên của bạn:
(*) Ngày tháng năm sinh:
 

Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras (Pitago)

SÁCH HAY MỖI NGÀY:

Dolores: Tại sao bạn cảm thấy như vậy?

Pamela: Vì tôi cảm thấy rất thoải mái. Đây là chính tôi, ánh sáng đó. Bất luận nơi này ở đâu, bất luận nó tồn tại ở đâu, đó chính là nhà của tôi. Tôi chính là ánh sáng này. Nó đang phóng chiếu —— như những mũi giáo, hoặc những sự phát xạ to lớn đang xuất ra. Tôi thật sự không biết nó đang làm gì, nhưng nó vô cùng sáng và thoải mái, có rất nhiều năng lượng ở đó. Nơi này có rất nhiều sinh mệnh và họ toàn bộ là năng lượng. Họ là một tất cả.

Dolores: Bạn cảm thấy bạn trước kia có ở nơi này?

Pamela: Ồ, phải. Tôi rất quen thuộc với nơi này. Nó lấp lánh. Tôi nghĩ không ra có thứ gì tương tự có thể giải thích. Nó chính là ở đó.

Mua đá năng lượng:

Dolores: Là ở bên trong tàu vũ trụ hay phi thuyền này?

Pamela: Không phải. Tôi thậm chí không biết làm thế nào con tàu vũ trụ kia có liên quan với chuyện này. Nhưng tôi vừa lên tàu thì thấy những tia này —— trông như những tia hướng xuống một góc độ nào đó —— rồi có những tia dẫn đi từ ánh sáng chói lòa đó, nhà đó. Nó chính là nhà, mọi thứ bình an và không thể tin được ở đây. Nó chỉ làm sáng lên mọi thứ. Chỗ đó tràn ngập năng lượng, mà nó là một tất cả. Bạn chỉ trở nên chia tách khi rời khỏi không gian đó.

Nhưng, trong thân thể ở đây, tôi có thể cảm thấy mọi thứ đều thuộc phân tử. Giống như bạn có thể cảm thấy mọi phân tử cấu thành nơi này. Tôi cũng có thể cảm thấy có một sự kết nối giữa hai bên, nhưng không biết nó được kết nối như thế nào.

Dolores: Giữa thân thể và nơi đó?

Pamela: Và ánh sáng. Đó là một khía cạnh của nó. Tôi đoán bạn sẽ gọi thân thể là một mảnh của nó.

Dolores: Nhưng bạn nói nơi đó đã không phải tàu vũ trụ hay phi thuyền nữa?

Pamela: Đây là một nơi khác. Tàu là cổng portal tiến vào nơi này, như một điểm xuất phát. Bạn vừa lên tàu vũ trụ thì sẽ được mang đến nơi này. Cho nên đây gần như là một hình tam giác, ở đây, rồi ở đó, rồi qua đây. Đó là cách thức kết nối của nó.

Dolores: Đầu tiên bạn phải đến cái chỗ nhìn như mặt trăng.

Pamela: Vâng, nó tựa như một lối vào. Đó chính là nó. Nó (tàu vũ trụ, phi thuyền) chỉ là một lối vào, dẫn tới nơi này. Nơi này là một tất cả. Là toàn thân thể của năng lượng. Đó là một không gian mà tất cả năng lượng đang kết hợp. Chúng tôi rời khỏi nơi này để đi và trải nghiệm thân thể. Những khối cầu đang xuất ra từ ánh sáng mỹ lệ chói lòa kia. Nó chói lóa và lấp lánh.

Dolores: Nhưng bạn hiện tại là ở trong một thân thể trên Trái Đất. Tại sao đêm đó lúc lái xe bạn lại trở về chỗ đó?

Pamela: Chỉ là thăm viếng. (cô ấy trở nên xúc động, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào) Tôi cần trở về chỗ đó, chỉ để nhớ về nhà. Chỉ để nhắc nhở tôi. Chỉ để biết mình thuộc về đó. Bạn nghĩ tôi có thể nói cho bạn một cái tên, nhưng không có cái tên vật lý cho chỗ đó. Tôi chỉ có thể nói với bạn, trên Trái Đất họ sẽ gọi là “nhà”. Nhưng nó là nhà. Chỉ là một sự nhắc nhở yêu thương.

Dolores: Cho nên đêm đó bạn mới được cho phép trở về? Pamela: Tôi thường xuyên trở về, chỉ là không nhớ được. Dolores: Tại sao bạn lại nhớ được đêm đó?

Pamela: Tôi đoán là vì tôi cảm thấy rất vô lực với cái diễn ra, trên hành tinh này. Bởi vì tất cả nỗi buồn và toàn bộ các thứ diễn ra ở đây. Tôi cảm thấy bất lực vì không thể cải thiện tình huống nơi này.

Dolores: Trái Đất là chỗ rất có tính thách thức, phải không? Pamela: Đôi khi là một nơi xấu xí.

Dolores: Bạn nói còn những người khác ở đó. Bạn có thể nói chuyện cùng họ không?

Pamela: Bạn không cần nói chuyện với họ, vì một khi bạn tới đó, bạn liền hiện thân trong Toàn Thể, mọi người biết và hiểu, giống như một sự phục hưng. Bạn không nói chuyện. Bạn chỉ tồn tại. Bạn biết mọi thứ đều rất tốt. Bạn cũng biết bạn phải ở Trái Đất để giúp đỡ, nhưng cách một thời gian bạn phải trở về chỉ để cảm thụ. Vì khi bạn vừa xuống Trái Đất này, bạn liền dính mắc với những thứ thế tục, bạn bị kéo về những hướng khác nhau, và bạn cần tái cảm nhận toàn thể kia lần nữa. Bạn cần phải cảm nhận tình yêu và vỗ về trong ánh sáng. Bạn chính là cần cảm thấy điều đó.

Cho nên, những sinh mệnh thuần khiết ngây thơ chưa từng tới Trái Đất, và được gọi đến đây trong suốt thời gian mà Trái Đất cần, quả thật sẽ có cảm giác cô độc. Tôi từng gặp rất nhiều thân chủ lúc tương tác cùng sinh mệnh trên UFO sẽ khóc lóc đòi đi cùng với họ. Họ không muốn bị bỏ lại đây. Họ cảm thấy rất thân thuộc với những sinh mệnh này, gần gũi hơn cả gia đình của mình ở trên Trái Đất. Nhưng những sinh mệnh kia bình thường sẽ nhắc nhở họ “Bạn vẫn chưa thể đi. Hãy nhớ bạn có sứ mệnh trong người, chưa hoàn thành thì chưa đi được. Nhưng quan trọng nhất chính là, hãy nhớ bạn không bao giờ đơn độc.” Cho nên họ được phép thỉnh thoảng về “nhà” thăm viếng (ý thức sẽ không nhớ, để tránh ký ức có thể quấy nhiễu đến “kế hoạch”) để có thể chịu đựng được cuộc sống trên Trái Đất —— điều này rất hợp lý. Nhưng nếu họ nhớ được quá nhiều, sẽ không muốn ở lại đây.

Nhà này nghe có vẻ rất giống cái cách mà Nguồn hay Thượng Đế được miêu tả bởi những người đã trở về nơi đó. Vậy ET cũng có thể giúp nhân loại trở lại chỗ đó sao? Xem ra lúc giám sát, nếu nhận thấy có người rất cần thoáng nhìn lại nơi mình xuất xứ, thì họ sẽ giúp đỡ người kia có một chuyến về thăm nhà ngắn ngủi. Nhân loại sở dĩ trải nghiệm đến cái gọi là trải nghiệm bắt cóc, hiển nhiên có rất nhiều nguyên nhân khác nhau. Chỉ cần có thể hiểu được lý do đích thực, thì mọi người sẽ không cảm thấy đó là chuyện tiêu cực, ngược lại có lẽ sẽ tràn đầy cảm kích vì biết mình được chăm sóc hoàn mỹ và yêu thương như vậy.

Dolores: Nếu nơi đó mỹ lệ như vậy, bạn ở đó lại vui như vậy, tại sao muốn tiến vào thân thể?

Pamela: Vì tôi thật sự cho rằng tôi có thể tạo thành thay đổi. Dolores: Có người bảo bạn đến sao?

Pamela: Không. Là tự mình chọn đến. Không phải là bạn cảm thấy chán ngán vì tồn tại trong Toàn Thể bởi vì bạn chính là Toàn Thể. Nhưng bạn đi và làm những chuyện khác. Tôi đang thấy toàn bộ một chùm những thứ khác nhau. Tôi không biết những thứ khác đó là gì. Nhưng bạn đi đến những nơi khác nhau, và tôi đã đến Trái Đất vì tôi muốn giúp đỡ.

Dolores: Bạn từ nơi đó có thể thấy Trái Đất và những chuyện đang xảy ra? Pamela: Không, tôi không thấy cái đang diễn ra.

Dolores: Vậy bạn làm sao biết Trái Đất cần giúp đỡ?

Pamela: Bạn chính là biết. Đây là một phần của chính bạn. Là một phần của sự biết vì bạn là một phần của Toàn Thể. Bạn là một phần của mọi thứ mà đó là. Bạn là ánh sáng đó. Bạn chỉ là biết. Nhưng Trái Đất cũng không phải một nơi tệ để sống. Chỉ là bạn cần về nhà mọi lúc, sau đó chỉ là biết sự vật có thể tĩnh lặng, đẹp đẽ và hòa bình.

Dolores: Bạn cảm thấy bạn có thể tạo thành thay đổi như thế nào?

Pamela: Tôi không biết. Tôi lại thấy cái cổng portal kia nữa. Là vầng trăng đó, bây giờ nó lộn ngược. Cũng chỉ bằng tồn tại ở đây. Chỉ bằng đánh vỡ tần số tiếp diễn ở đây, tôi nghĩ tần số của tôi sẽ tạo thành thay đổi. Có rất nhiều người trong chúng tôi nghĩ như vậy. Nhìn hiện tại xem, nó làm một thay đổi ngay lúc này. Nhưng tần số, năng lượng, khối năng lượng, toàn thể, dãy mà hành tinh Trái Đất này đang... kẹt? Đó là từ đúng sao? Nó đã bị kẹt. Nó không thay đổi.

Mà có thể tạo thành thay đổi bằng cách cho những mảnh khác nhau tiến vào những nơi khác nhau đục thủng năng lượng đang vận hành trên hành tinh này.

Dolores: Năng lượng hành tinh hầu như trở nên đình trệ? Đây là một từ tốt để hình dung?

Pamela: Vâng, nó kẹt. Đó là cái tôi đã thấy. Những tia ánh sáng kia là những mảnh tiến vào. Các tia đi vào phương hương bất đồng là năng lượng đã rời đi. Những mảnh dài đã hướng đến những đầu mút đã đi ra trước khi tôi thấy “nhà”.

Một khi rời ánh sáng, chúng nhìn không giống ánh sáng nữa. Chúng bắt đầu nhìn hơi nâu, hoặc giống như vật chất hơn. Đấy là những năng lượng rời đi để đến những vùng khác, tôi không biết chúng đi đâu. Một số đi vào Trái Đất, thâm nhập xuống vào Toàn Thể, khối. Chúng sẽ làm ra những cái lỗ chia cách năng lượng.Vâng, chính là như vậy. Đó chính là cái tạo thành thay đổi. Mỗi lần có những chùm rời khỏi, nhưng tôi không biết phần còn lại của chúng đi đâu. Một số chúng tôi đi vào Trái Đất, nhưng tất cả chúng đi đến những nơi khác nhau.

Dolores: Còn năng lượng của những sinh mệnh đang ở trên Trái Đất? Chẳng lẽ họ không thể tạo thành thay đổi?

Pamela: Họ mắc kẹt. Họ làm cùng một chuyện quá lâu, nên họ mắc kẹt.

Đặc biệt nếu họ từng trải qua vô số cuộc đời trên Trái Đất, lâm vào nghiệp lực. Cho nên tôi nói “Họ mang theo quá nhiều đồ và rác.” Họ cần buông bỏ tất cả những thứ này thì mới có thể bắt đầu thay đổi. Tôi có rất rất nhiều thân chủ không thể phóng thích nghiệp, rất nhiều thứ vây mù mắt họ ở đây. Họ nói “Làm sao tôi có thể tha thứ cho anh ta (hoặc cô ta)? Cô không biết họ đã làm gì với tôi.” Hiển nhiên, chỉ cần thái độ đó không thay đổi, họ sẽ bị mắc kẹt, không thể tạo ra hay tham dự thay đổi vô cùng-cần thiết.

Pamela: Cho nên chúng tôi cần khoan đục cái đang duy trì, như thế năng lượng có thể phân tán. Đó là cách thức duy nhất có thể tạo thành thay đổi.

Giống như nếu bạn có một cục gì đó to to —— nó chính là như vậy, một cái cục.

Nếu bạn gửi các mảnh xuyên vào trong nó, kết cấu của nó sẽ vỡ ra, và sau đó năng lượng sẽ bắt đầu khác di.

Dolores: Đây là chuyện bạn quyết định phải làm.

Pamela: Lúc tôi rời khỏi ánh sáng, đó chỉ là nơi tôi đã đến. Những người khác cũng vậy.

Dolores: Đây là lần đầu tiên bạn có thân thể sao?

Pamela: Không phải, nhưng tôi không thấy mình trước kia từng có bộ dạng này. Tôi thấy mình là vật chất, dày hơn năng lượng, nhưng tôi không thấy mình nhìn như thân thể tôi đang sống trong hiện tại. Tôi không thấy mình giống như bây giờ. Tôi đang nhìn. (dừng) Tôi không thấy thể vật lý. Tôi thấy vật chất. Tôi thấy thứ như mảnh phim, năng lượng ether, nhưng không thấy vật chất đặc. Nó khác với thân thể Trái Đất.

Dolores: Nó khác với nơi xuất xứ của bạn.

Pamela: Ồ, phải. Nơi xuất xứ của tôi... tôi không thể giải thích chính xác cảm giác và trạng thái hưng phấn vì nó chỉ là tuyệt vời. Nó là ánh sáng, nó trong sạch và nó cao. Mọi người là một, hay mọi thứ là một. Tất cả năng lượng đều là một, mọi thứ đều cộng sinh. Tôi nghĩ hẳn có thể giải thích như vậy. Sau đó khi bạn bắt đầu rời khỏi, bạn sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng toàn bộ chúng ta đều đi. Chúng ta có thể tiến vào những cõi giới (realms) khác đồng thời có được hình thể. Tôi có thể thấy những hình thể, nhưng chúng không dày giống như vậy.

Chúng không đặc như vậy.

Dolores: Bạn có thể thấy những loại hình thể nào?

Pamela: Tôi thấy hàng hàng dãy dãy của hình thể, thật sự, một số vừa gầy vừa cao, một số chỉ là tấm phim mỏng, một số như làn khói. Nhìn như sự vật đang bắt đầu đi vào lại hạt nhân, vào một quả cầu. Mỗi khi nó bắt đầu như vậy, nhìn có vẻ luôn tối. Nó sẽ trở nên đậm đặc và thực, bạn không thể nhìn xuyên thấu nó nữa.

Dolores: Bạn nghĩ mình đã thử nghiệm ít hay nhiều với hình thể và vật chất bất đồng?

Pamela: Tất cả chúng ta làm như vậy. Chúng ta đi và trải nghiệm, xem chúng ta có thể sống ở đâu. Có thể làm tốt nhất ở đâu. Thoải mái nhất ở đâu.

Dolores: Bạn không thích một vài nơi?

Pamela: Trên thực tế, khi tôi nhìn vào chúng, ở đâu nhìn cũng tốt. Tôi nghĩ cái tốt nhất là nơi bạn không có hình thể đặc rắn, nhưng bạn có đủ hình thể mà có thể di chuyển, bay lượn và lơ lửng. Nhìn giống như tất cả các nơi mà tôi từng ở, nhưng Trái Đất là đậm đặc nhất. Nó chính là nơi có nhiều trải nghiệm.

Dolores: Rất nhiều bài học. Rất nhiều thứ để học?

Pamela: Vâng. Tôi chỉ không thấy học tất cả những thứ đó là cần thiết như thế nào. Có lẽ khi trở về tôi, sẽ càng hiểu rõ hơn.

Dolores: Như vậy, thân thể Pamela này là thân thể vật lý đầu tiên bạn tiến vào?

Pamela: Tôi cảm thấy đây là thân thể vật lý đầu tiên tôi có giống như vậy.

Cảm giác rất khác. Cảm thấy không thật sự tốt. Những thân thể khác đều không có hạn chế. Bạn có thể tự do di chuyển, ở thân thể này, bạn bị kẹt. Kẹt thì không tốt. Bạn biết mình có thể làm nhiều hơn.

Dolores: Pamela nói lúc vẫn còn là trẻ con, cô ấy có thể khiến các thứ bay lên không và di chuyển chúng.

Pamela: Đúng, đó là thời gian vui vẻ, khi bạn còn nhỏ. Cô ấy cũng có thể xuyên qua các thứ mà bạn nghĩ là thể rắn. Nhưng bây giờ cô ấy đã không thể làm nữa. (xúc động) Tôi không biết cái gì đã xảy ra. Bởi vì bạn không thể làm chính bạn, cho nên không vui vẻ khi ở đây. Bạn phải làm cái mà mỗi người làm, không thể làm những thứ bạn biết mình có thể làm. Lúc vẫn còn là một đứa trẻ, cô ấy biết mình có thể làm được những thứ kia. Cô ấy bây giờ vẫn biết mình có thể, nhưng nó chính là không còn tác dụng nữa. Đây cũng có liên quan với niềm tin. Khi cô ấy lên chỗ đó, vì năng lượng bất đồng, cho nên không bị kẹt. Bạn có thể di chuyển khắp nơi, có thể nhìn, có thể cảm nhận. Bạn có thể làm tất cả những thứ bạn không thể làm lúc kẹt trong thân thể. Khi bạn xuống nơi này, bạn bắt đầu nghĩ mình có thể làm cái này cái kia, và bạn có thể làm nó. Sau đó bạn bắt đầu thử tạo thành thay đổi, và đó là nơi vấn đề xuất hiện. Đó là lý do tôi phải trở lại ánh sáng, để tôi có thể nhớ và được nhắc nhở về nó.

Dolores: Cho nên cô ấy phải hiểu được, cô ấy không thể cố đi thay đổi mọi người.

Pamela: Vâng, đó không phải cái là tất cả về cô ấy. Đó không phải năng lượng của cô ấy. Năng lượng của cô ấy chỉ là làm chính mình. Mọi thứ chỉ hoàn mỹ ở đó. Sâu trong nội tâm cô ấy biết những thứ đó. Chỉ là cô ấy không thực hành cái cô ấy biết. Điều này thật sự đang kéo xé bạn ra —— Mỗi khi bạn biết cái gì đó, sau đó lại liên tục cố làm thứ khác. Đó là chỗ xuất phát của tất cả các vấn đề vật lý. Chúng ta vẫn cố phủ nhận điều mà chúng ta ở đây vì nó. Có rất nhiều người của chúng tôi ở đây. Còn có người từ những nơi khác cũng đang ở đây, giúp đỡ. Có rất nhiều người.

Dolores: Họ đều đến vì cùng một mục đích?

Pamela: Không. Rất nhiều người —— Họ không phải con người —— Phải nói rất nhiều năng lượng đã đến đây để cảm nhận nó cảm giác như thế nào. Một số xuống để học. Tôi nghĩ tất cả họ đều có lý do của riêng mình. Tôi không hiểu biết những năng lượng của họ. Hiện tại cảm giác như họ đã đến giúp đỡ theo cách của riêng mình. Tôi muốn nói, vâng, quả thật là thế.

Dolores: Toàn bộ họ đều đến từ cùng một nơi? Pamela: Ồ, không. Rất nhiều nơi.

Dolores: Vậy họ không phải đều đến từ vùng năng lượng kia?

Pamela: Ồ, không phải. Tôi đang thấy một nơi nhìn như vật chất phản chiếu, phát ra ánh sáng hơi xanh lục. Thỉnh thoảng nó nhìn như một trần nhà nhọn nhọn. Thỉnh thoảng nó nhìn sẽ tiếp tục như vậy cho đến vĩnh hằng. Rất nhiều năng lượng đến từ nơi vật chất phản chiếu này. Tôi không biết chỗ đó ở đâu, nó rất xa. Tôi cảm nhận được những năng lượng đó. Tôi cũng đang thấy một nơi khác. Ồ —— nơi này nhìn không thật sự tốt, vì nó có bóng tối bao quanh. Nó là một vùng tối, những năng lượng đó không thật sự tốt. Nhưng năng lượng từ vật chất phản chiếu đang đến để giúp đỡ.

Dolores: Rất nhiều năng lượng đó đều là lần đầu tiên tiến vào thân thể vật lý sao?

Pamela: Để tôi xem. (dừng) Một số. Cái tôi có được là, khi chúng ta ở trạng thái năng lượng, chúng ta đều cảm thấy mình có thể giúp đỡ, bất kể chúng ta đến đâu. Chúng ta đều chọn tách ra, ở thời điểm bất đồng đi đến những nơi khác nhau, bởi vì chúng ta cảm thấy năng lượng của mình sẽ là một tài sản tới nơi chúng ta sẽ đến. Hầu hết thời gian, tôi sẽ nói nó là vậy. Cho nên cái tôi đang có được là chúng ta —— tôi nói “chúng ta” vì toàn bộ đều là năng lượng —— Chúng ta đến nhiều nơi khác nhau chỗ mà chúng ta nghĩ mình có thể nâng cao, hoặc trải nghiệm cái chúng ta không có trải nghiệm trước đó.

Dolores: Tất nhiên, khi các bạn xuống nơi này, tình huống không giống, phải không?

Pamela: Ồ, vô cùng khác. Rất khác.

Dolores: Chủ yếu là vì con người không nhớ được gì một khi đã tiến vào thân thể vật lý.

Pamela: Bạn hầu như cắt khỏi người mà bạn là. Tôi thường hay quay lại. Tôi vừa nhớ ra tôi thường hay quay lại. Tôi nhớ rằng đợi để quay lại và ở lại đây. Tôi không biết là ai nói với mình, hoặc có lẽ là tôi nói với mình tôi cần ở lại đây. Là tôi. Không có họ. Tôi cần ở lại, làm chuyện tôi tới đây để làm. Nếu tôi có thể cắt ngắn nó, tôi sẽ ở ngoài nơi này một thời gian dài về trước. Tôi vốn sẽ đi, nhưng đó không phải cái là tất cả về năng lượng. Tôi biết đó không phải cái là tất cả về nó. Chỉ là khi bạn tới Trái Đất và dính dáng xuống đó, bạn cảm thấy giống như “Tôi không muốn ở đó. Nơi này xấu xí. Tôi muốn rời đi.” Nhưng không phải dễ dàng như vậy. Tôi đang thấy chính là, năng lượng chúng ta bỏ lại sau lưng không để chúng ta trở về, vì nó cần trải nghiệm điều đó, cảm giác nó.

Dolores: Nó cần trải nghiệm?

Pamela: Tôi đang nhận được chính là, tôi muốn trải nghiệm điều này. Tưởng tượng điều đó. Nhưng đó là cái tôi có được.

Dolores: Bạn không thể trở về trước khi làm xong công việc. (Vâng) Nhưng Pamela nhớ hoặc cảm nhận được rất nhiều chuyện, cô ấy nghĩ đó có liên quan với ET và tàu không gian. Bạn nói nghe có vẻ không phải.

Pamela: Để tôi hiểu tình hình một chút. (dừng) Hiện tại tôi thấy rất nhiều tàu vũ trụ. Ồ. Bạn biết đó là gì? Chúng tôi thỉnh thoảng chính là dùng cách thức này du hành. Đó là con tàu mà chúng tôi du hành trong đó. Tôi thì không. Tôi nói “chúng tôi” là vì tôi nghĩ đến những người đã tới —— chúng tôi không có bất kỳ con tàu nào khi đến Trái Đất. Chúng tôi chỉ xuống trong hình thể năng lượng của mình. Tôi đang thấy một đứa trẻ sơ sinh bé nhỏ, rất nhỏ. Không phải rất thú vị sao? Chúng tôi là năng lượng khổng lồ như vậy, lại xuống và tiến vào thân thể trẻ sơ sinh bé nhỏ, vô cùng nhỏ này. Thật sự khó mà tin được, vậy năng lượng còn lại sẽ đi đâu?

Dolores: Bạn phải được cho phép để tiến vào đứa trẻ sơ sinh?

Pamela: Mọi thứ đều hoạt động tốt, bằng một cách nào đó. Tôi không thấy được đó.

Dolores: Tôi nghĩ phải có nguyên tắc hay quy định gì đi.

Pamela: Có hướng dẫn. Mọi thứ đều có hướng dẫn. Tôi không thấy được đó. Dolores: Như vậy mục đích du hành lên tàu vũ trụ là gì?

Pamela: Đó sẽ đi đến những nơi khác —— nơi bạn cần du hành với loại năng lượng của chính mình. Bởi vì nơi chúng tôi ở, chính là khi tôi nói tôi có thể thấy quả cầu ánh sáng khổng lồ đẹp đẽ rạng ngời —— đó là một năng lượng đặc thù. Đó là năng lượng nhà. Cho nên khi bạn du hành ra khỏi cõi giới (realm) của mình, bạn cần du hành trong một con tàu mà nó là của năng lượng bạn sống trong, là bạn.

Tôi cũng từng nghe rằng năng lượng đơn nhất này phải được kiểm soát, bằng không nó sẽ dung hợp với những năng lượng khác mà nó băng qua. Đó là một loại bảo vệ. Cho nên rất nhiều sinh mệnh du hành trên UFO là sinh mệnh ánh sáng. Rất nhiều người trong họ đều có năng lực thay đổi hình dáng của mình để hợp với hoàn cảnh xung quanh mà họ tìm bản thân trong đó.

Dolores: Cô ấy làm điều đó trong thân thể vật lý?

Pamela: Không phải. Đó chỉ là một phần khác của cô ấy đang du hành. (lĩnh hội) Chính là như vậy. Cô ấy kết nối chặt chẽ với những phần khác, cho nên cảm thấy được những phần khác đang làm những thứ kia, nhưng cô ấy không có được toàn bộ bức tranh. Tôi hiện tại thấy một phần của cô ấy du hành trong tàu vũ trụ đến một chỗ có những cây cột rất rất cao. Đấy là tinh thể, và những sinh mệnh năng lượng. Đó không phải nơi xuất xứ của cô ấy, cho nên cô ấy phải du hành tới đó trong năng lượng của mình. Tôi không biết cô ấy làm gì ở đó. Trên thực tế, đó không phải một “cô ấy”.

Dolores: Nhưng đó là một phần khác của cô ấy? (Vâng) Như thể khi cô ấy chia tách từ ánh sáng nhà, chỗ nhà, đã đi vào những mảnh khác nhau?

Pamela: Vâng, có rất nhiều mảnh bất đồng. Dolores: Một mảnh trong đó là Pamela?

Pamela: Chúng đều là cùng một mảnh, giống như khi những tia sáng chia tách khỏi toàn thể. Tia sáng sau đó có thể đi vào nhiều cảnh giới khác nhau trong những cõi giới (realms) khác nhau để có những trải nghiệm khác nhau. Không biết tại sao, tôi không thể kết nối với tất cả chúng. Tôi chỉ biết đó là cái xảy ra.

Từng có một cái băng đặt quanh đầu cô ấy. Cảm thấy như quanh đầu thắt chặt. (khoa tay múa chân biểu đạt thứ ngang trán kia) Nó phong tỏa sự kết nối. Làm cho cô ấy không dính dáng với những phần khác. Tôi đoán cô ấy không nên biết. Chỉ cần biết rằng còn có những phần khác đang hoạt động, những năng lượng khác đang vận hành. Nó nên là một sự an ủi khi biết tất cả đều ổn. Mọi thứ đều ở trong trật tự hoàn mỹ. Tất cả các phần đều đang làm việc cùng nhau và làm cái họ nên làm, họ sẽ về cùng nhau sớm thôi. Đó là thông điệp, nó nên là một sự an ủi.

Dolores: Bạn biết nhân loại như thế nào. Nếu họ không hiểu gì đó, sẽ cảm thấy sợ hãi hay phóng đại nó.

Pamela: Bạn biết nó là gì? Đó là bởi vì sự giới hạn ở đây. Tôi nghĩ một khi bạn rời khỏi thân thể, bạn là chính bạn, và bạn hoàn toàn kết nối. Như một nồi súp lớn. Bạn có thể là một củ cà rốt hay khoai tây, nhưng bạn vẫn là một phần của súp và kết nối tất cả. Khi bạn bị lấy ra khỏi súp, đặt ở những nơi hay địa điểm khác, bạn bị chia cách khỏi toàn thể, bạn không hiểu và lẫn lộn. Tình trạng hoang mang, không hợp tình hợp lý. Nhưng một khi bạn về đến nhà, hay trở lại cùng nhau một lần nữa, như vậy bạn biết mọi thứ đều ổn và đang ở trong phương thức mà nó nên ở.

Dolores: Như vậy khi cô ấy cho rằng mình có trải nghiệm tàu vũ trụ và ET, cô ấy chỉ là nhận được ký ức hay trải nghiệm từ một phần khác của cô ấy.

Pamela: Vâng, sự việc chính là như vậy.

Dolores: Cô ấy rất tò mò với implant. Bạn có biết trong cơ thể cô ấy có implant không?

Pamela: Biết, là có implant. Một ở huyệt Thái Dương, một ở bả vai bên phải. Dolores: Ai đặt vào? Hoặc chúng ta nói thế này đi, chúng làm sao vào được?

Pamela: Trên thực tế, khi cô ấy tiến vào thì đã có chúng, chúng thuộc năng

lượng từ nơi xuất xứ của cô ấy, vẫn luôn ở đó. Mấy năm gần đây cô ấy bắt đầu tò mò, nhưng cô ấy biết chúng không có vấn đề.

Dolores: Tôi ở trong công việc biết được, những sinh mệnh khác sẽ vì các nguyên nhân bất đồng mà đặt implant vào cơ thể người.

Pamela: Không, tôi không có nó từ những sinh mệnh khác, chúng đến từ nơi xuất xứ của cô ấy.

Dolores: Chúng có mục đích gì?

Pamela: Đó là thông tin cô ấy có thể kêu gọi. Giúp cô ấy xác định những cổng portal, như thế cô ấy biết làm thế nào về đến nhà.

Dolores: Nghe có vẻ như chúng được đặt vào khi cô ấy đến đây, để cô ấy sẽ không bị lạc. Hình dung như vậy được không?

Pamela: Vâng, đó là cách miêu tả chính xác.

Dolores: Như vậy cô ấy sẽ không bị lạc trong vật lý, cho phép cô ấy tìm những cổng portal để về nhà.

Pamela: Vâng. Đây thật sự rất tốt. Cũng nhắc nhở cô ấy mình là ai. Họ vừa nói với tôi, mỗi khi cô ấy cảm thấy huyệt Thái Dương và vai phải ngứa khiến cô ấy chú ý chúng, đó chính là lúc cô ấy có nhiều tiếp xúc với nhà hơn. Tôi nghĩ cô ấy không biết điều đó.

Dolores: Tôi đã thấy rất nhiều loại hình con người. Cô ấy chính là loại hình khác biệt mà tôi từng hợp tác?

Pamela: Không phải, tôi nghĩ bạn từng làm việc với rất nhiều người chúng tôi.

Dolores: Tất nhiên. Họ nói với tôi đừng đặt những người này chung với nhau.

Pamela: Đúng. Họ ở riêng sẽ tốt hơn. Họ tụ họp cùng một chỗ sẽ cường hóa nhu cầu trở về. Nhưng bọn họ cần ở lại đây.

Dolores: Có người nói với tôi, nếu họ liên hệ với nhau, năng lượng sẽ bị pha loãng.

Pamela: Sẽ bị pha loãng.

Dolores: Họ nói tôi sẽ gặp một số, nhưng tôi không bao giờ xác định được. Đó là loại hình của năng lượng.

Pamela: Đó là loại hình năng lượng khác biệt. Năng lượng có rất nhiều loại hình. Chúng ta đến từ những nơi khác nhau; chúng ta giữ những thứ khác nhau làm nên những phần với toàn thể. Trước đây tôi chưa từng gặp phần mà tôi đến từ. Tôi cảm thấy bạn từng gặp. Tôi nghĩ ở trên Trái Đất, những năng lượng đó không cần tiếp xúc với nhau, họ ở một mình sẽ mạnh hơn.

Dolores: Có người so sánh thế này với, nói họ giống như hai con sóng trên biển cả.

Pamela: Đúng. Họ đi tới những hướng khác nhau.

Dolores: Nhưng mỗi khi những con sóng giao thoa với nhau, sức mạnh của chúng sẽ bị suy yếu.

Pamela: Sau đó họ sẽ bắt đầu đi cùng một hướng.

Dolores: Cho nên đây là lý do tôi có thể biết họ, nhưng không nên để cho bọn họ tiếp xúc với nhau. (Vâng) Cho dù họ cảm thấy rất cô đơn.

Pamela: Tôi ở trong thân thể Pamela cũng không cảm thấy cô đơn. Tôi ở một mình cảm thấy rất mạnh. Tôi lúc ở một mình càng có sức mạnh hơn lúc hòa lẫn với nhân loại, bởi vì họ nhìn có vẻ rất tán loạn. Họ quá dính mắc với những thứ hiện diện trên hành tinh của mình, họ quên mất mình là ai. Thân thể Pamela này, khi cô ấy một mình, cô ấy sẽ nhớ và cảm thấy rất mạnh. Nhưng khi cô ấy ở cùng những người khác, bắt đầu làm những thứ con người làm, nó kéo cô ấy theo những hướng mà cô ấy không thấy thoải mái. Đó là lý do cô ấy thích một mình.

Dolores: Nhưng khi cô ấy lần đầu tiên thấy ánh sáng kia, cô ấy muốn trở về.

Cho nên tôi nghĩ rằng cô ấy rất cô đơn.

Pamela: Đó là một cảm giác đường cùng, giống như bạn không thể đợi nữa để về nhà. Có rất nhiều thực thể từ các chỗ khác nhau trong vũ trụ đi vào Trái Đất, họ đến để giúp đỡ và phân tán năng lượng ở đây. Đây là vô cùng cần thiết.

Hi vọng các bạn có thể ủng hộ trong khả năng, để giúp đỡ đội ngũ biên tập và chi phí duy trì máy chủ đang ngày một tăng. Mọi đóng góp xin gửi về:
Người nhận: Hoàng Nhật Minh
Số tài khoản: 103873878411
Ngân hàng: VietinBank

momo vietinbank
Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo

Phim Thức Tỉnh

Nhạc Chữa LànhTủ Sách Tâm Linh