Lời Tiên Tri Núi Andes Quyển 1: Khối Lượng Tới Hạn

LỜI TIÊN TRI NÚI ANDES QUYỂN 1: KHỐI LƯỢNG TỚI HẠN

LỜI NÓI ĐẦU

Đọc cuốn sách này, bạn có thể cảm nhận điều đang xảy ra trên quy mô toàn cầu và trong chính bạn. Vào thời điểm này của lịch sử, hơn bất kỳ một cộng đồng nào khác, một thời kỳ nào khác, chúng ta có trực giác rằng các sự kiện bí ẩn luôn chứa đựng một thông điệp sâu xa. Chúng ta hiểu rằng ý nghĩa của cuộc đời là ở việc khám phá yếu tố tâm linh — một cuộc hành trình thần kỳ và mê hoặc mà không một tôn giáo, một triết học nào có thể kết thúc.

Và chúng ta cũng biết rằng, một khi hiểu rõ điều gì đang thực sự xảy ra và gia tăng hệ quả của chúng, con người sẽ vượt qua một ngưỡng để tiến vào cách sống mới mà nhân loại luôn tìm cách vươn đến.

Nếu điều đó có thể vươn đến bạn, nếu nó kết tinh trong bạn một kinh nghiệm mà bạn có thể nhận thấy trong đời mình, hãy chia sẻ với những người khác, và đừng đắn đo. Ý thức mới về tâm linh sẽ lan toả như thế, qua tiếp xúc giữa các cá nhân.

Để cho sự thần kỳ diễn ra và trở thành thực tại, chúng ta chỉ cần, trong một thời gian đủ dài, gạt sang một bên những hoài nghi và những thói quen xưa cũ của mình.

1. KHỐI LƯỢNG TỚI HẠN

Tôi lái xe đến nhà hàng ăn, cho xe vào bãi đỗ và ngồi một lúc trước tay lái để suy nghĩ. Tôi biết Charlene đang ở trong nhà hàng và nàng chờ tôi để bàn chuyện. Nhưng chuyện gì chứ? Từ sáu năm nay, tôi không được tin nàng. Vậy tại sao nàng lại xuất hiện vào lúc này?

Tôi xuống xe và đi về phía nhà hàng; phía sau tôi, những tia nắng cuối của buổi chiều tàn hắt màu hổ phách lên bãi đỗ xe còn ướt sũng nước mưa. Một tiếng đồng hồ trước đây, một cơn giông đã tắm gội mọi thứ, làm cho không khí trở nên trong trẻo và mát - hầu như không thật trong thứ ánh sáng đang tan biến này. Mảnh trăng non vừa xuất hiện.

TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời...
(*) Họ và tên của bạn:
(*) Ngày tháng năm sinh:
 

Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras (Pitago)

Trong khi tôi rảo bước, những hình ảnh xa xưa của Charlene quay về trong ký ức tôi. Tôi thầm nghĩ, nàng có còn xinh đẹp như ngày ấy? Thời gian có làm nàng thay đổi? Và phải nghĩ sao đây về Bản Sách Cổ Chép Tay mà nàng đã đề cập, về bản văn cổ xưa được phát hiện tại Nam Mỹ mà nàng muốn cho tôi biết càng sớm càng tốt? Charlene đã nói với tôi qua điện thoại! “Em còn phải chờ ở sân bay hai giờ, trong thời gian này chúng ta có thể ăn tối với nhau chứ? Em biết chắc anh sẽ thích nghe nói về bản viết tay... Đó là loại bí ẩn mà anh ưa thích!

Loại bí ẩn mà tôi ưa thích? Charlene có ý nói gì?

Nhà hàng đầy ắp người. Có nhiều cặp đang chờ bàn trống. Cô tiếp viên cho tôi biết Charlene đã có bàn và tôi đi về một gác lửng nhìn xuống sảnh chính

Khi bước lên cầu thang, tôi thấy có một nhóm người đang bao quanh một bàn ăn, và điều đó khiến tôi chu ý. Trong nhóm có hai nhân viên cảnh sát. Họ đột ngôt lao xuống cầu thang, suýt nữa làm tôi té ngã. Khi nhóm người đã tản mác, tôi nhận ra nhân vật trung tâm của sự chú ý - một phụ nữ, vẫn còn ngồi ở bàn ăn... Thì ra,

Charlene!

Tôi chạy đến:

  • Charlene! Có chuyện gì thế? Em gặp rắc rối?

Charlene ngẩng đầu lên, tỏ vẻ bực tức, rồi đứng dậy và mỉm cười với tôi. Vẫn là nụ cười ngày ấy! Kiểu tóc của nàng hình như có đổi khác, nhưng khuôn mặt nàng vẫn y như trong ký ức của tôi: những nét thanh tao và đôi mắt xanh to.

Nàng nói với tôi:

  • Có thể anh sẽ không tin nổi. Cách đây vài phút người ta đã đánh cắp cái cặp tài liệu của
  • Có giấy tờ gì quan trọng trong đó không?
  • Ồ, chẳng có gì quan trọng. Chỉ có vài tờ báo và tạp chí mà em đã mua trên máy bay. Ngốc thật! Những người ở bàn bên cạnh, có một gã đã đến bàn em và lấy cái cặp. Họ đã mô tả nhân dạng của gã cho cảnh sát truy bắt.
  • Em có muốn anh giúp một tay thu hồi cái cặp?
  • Thôi, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Em không có nhiều thời gian và em có chuyện cần nói với

Tôi gật đầu. Nhân viên phục vụ mang thực đơn đến và chúng tôi gọi món. Mười phút trôi qua, tôi cố không nói nhiều đến chuyện tôi đang về vùng quê để sống đơn độc và tĩnh tâm, nhưng Charlene là người khá tinh ý. Nàng nghiêng người về phía tôi, và một lần nữa, nàng mỉm cười, một nụ cười duyên dáng:

  • Nào? Anh đang gặp phải chuyện gì?
  • Tôi nhìn đôi mắt Charlene và nhận thấy sức cuốn hút của ánh mắt nàng.

Tôi hỏi:

  • Em thực sự muốn biết ư?
  • Thì từ hồi nào đến giờ em vẫn luôn là thế.
  • Thật ra là anh muốn được ở một mình vài ngày bên bờ hồ. Anh vừa trải qua một thời gian làm việc căng thẳng, và anh muốn suy nghĩ về tương lai của mình.
  • Em còn nhớ là anh đã thường nói về cái hồ ấy. Em tưởng anh và em gái anh đã bán nó rồi.
  • Vẫn chưa dứt khoát... vấn đề là thuê đất. Vì khu điền trang đó ở gần thành phố, nên tiền thuê tăng lên hàng năm.
  • Vậy giờ đây anh quyết định thế nào?
  • Chưa biết nữa. Có một điều gì đó mới mẻ. Nàng nhìn tôi với vẻ bí ẩn:
  • Cứ như thể anh không còn ở yên như bao người khác.
  • Có lẽ đúng. Tại sao em nói với anh điều đó?
  • Vì nó có liên quan đến Bản Sách Cổ Chép Tay. Trong một lúc, chúng tôi im lặng. Rồi tôi nói:
  • Hãy cho anh biết về bản sách đó.

Charlene tựa vào lưng ghế, như để dễ dàng tập trung ý tưởng.

Nàng nhìn tôi đăm đăm:

  • Như em đã nói với anh qua điện thoại, cách nay vài năm, em không còn làm báo nữa đế chuyển sang làm một hội nghiên cứu chuyên phân tích những biến đổi xã hội và văn hoá. Em làm việc cho Liên Hiệp Quốc. Chuyến công tác gần đây của em là ở

“Trong thời gian công tác ở đó, tại trường đại học Lima, em được nghe những tin đồn liên quan đên sự phát hiện một tài liệu chép tay rất xưa. Nhưng, chẳng ai có thể cho em biết thêm thông tin về chuyện đó, kế cả những nhà khảo cổ học và nhân loại học. Trong văn phòng chính phủ, các viên chức đã cố tình che giấu, nói rằng họ chẳng hay biết chuyện đó.

Có người đã cho em biết chính phủ muốn tiêu huỷ tài liệu, nhưng chẳng thể giải thích lý do. Ngoài ra, nguồn tin của người đó không chắc chắn. Khi kết thúc công tác, em đã quyết định ở lại thêm

vài ngày để xem có thể phát hiện điều gì không. Ban đầu, mọi con đường đều tỏ ra là những ngõ cụt. Nhưng một hôm, khi đang ăn trưa tại một nhà hàng ở Lima, em thấy có một linh mục đang nhìn em. Một lúc sau, linh mục bước đến và nói là biết em đang điều tra về vụ Bản Sách Cố Chép Tay. Ông không cho em biết tên, nhưng đồng ý trả lời mọi thắc mắc của em”.

Không ngưng nhìn tôi, Charlene do dự đôi chút, trước khi nói tiếp:

  • Ông cho em biết lối chữ viết của Bản Sách Cố Chép Tay có niên đại vào khoảng năm 600 trước CN và bản văn này tiên báo một sự biến đổi triệt để của xã hội loài người.

Tôi hỏi:

  • Điều đó sẽ bắt đầu vào lúc nào?
  • Trong những năm cuối của thế kỷ
  • Sự biến đổi đó liên quan đến điều gì? Charlene có vẻ bối rối một lúc:

Vị linh mục đó đã khẳng định với em rằng đó là một sự phục hưng của ý thức, xảy ra trong thời gian nhất định. Nó không thuộc về tôn giáo, nhưng thuộc về tinh thần. Chúng ta đang phát hiện một điều gì đó mới lạ về đời sống con người, về ý nghĩa của sự tồn tại và, theo vị linh mục, sự phát hiện đó sẽ thay đối một cách sâu sắc văn hoá của chúng ta.

“Vị linh mục cho em biết rằng Bản Sách cố Chép Tay chia ra từng phần hoặc từng chương. Mỗi chương được dành để nói về một khải thị đặc biệt về đời sống. Theo Bản Sách Cổ Chép Tay, trong thời kỳ đang mở ra này, loài người sẽ bắt đầu được hưởng lợi ích từ những khải thị và từ nền văn hoá hiện nay, chúng ta sẽ tiến sang một nền văn hoá hoàn toàn thuộc tâm linh”

Tôi lắc đầu và nhướng mày với vẻ hoài nghi:

  • Em cho rằng chuyện đó là có thực?
  • À... Em nghĩ rằng...

Chỉ tay về phía những người đang ngồi ở bàn phía dưới gác lửng, tôi nói:

  • Thế giới thực tế là đây. Gần đây, em có thấy những thay đổi ở thế giới thực tế không?

Khi tôi vừa nói đến đó, từ chiếc bàn đặt gần bức tường có một giọng nói giận dữ vang lên. Tôi không thể nắm bắt ý câu nói, nhưng giọng nói khá lớn để cho mọi cuộc trò chuyện trong nhà hàng phải ngưng lại. Thoạt tiên, tôi nghĩ đó hẳn là một vụ trộm cắp khác, nhưng rồi tôi nhận ra chỉ là một cuộc cãi cọ. Một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đứng dậy, tức giận nhìn người đàn ông ngồi đối diện, lớn tiếng:

  • Không, vấn đề là quan hệ của chúng ta không diễn ra như tôi mong muốn! Anh hiểu điều tôi nói chứ? Quả là không ổn!

Cô ta dằn lại, vứt cái khăn ăn lên bàn và rời khỏi sảnh.

Tôi và Charlene nhìn nhau, ngạc nhiên vì sự lớn tiếng đã xảy ra đúng vào lúc chúng tôi đang nói về những thực khách ở sảnh phía dưới. Cuối cùng, Charlene hất hàm về phía người đàn ông còn lại một mình ở bàn:

  • Anh thấy đó, thế giới thực tế đang thay đổi.

Chưa hết ngạc nhiên bởi sự việc vừa xảy ra, tôi hỏi:

  • Là thế nào?
  • Sự biến đổi bắt đầu với mặc khải thứ nhất và, theo vị linh mục, mặc khải đó luôn lộ ra một cách vô thức. Ban đầu, nó biểu hiện bằng một sự lo âu.
  • Một sự lo âu?
  • Đúng vậy.
  • Và chúng ta đang tìm gì?

Ban đầu, chúng ta không tin. Theo Bản Sách Cổ, trước tiên chúng ta trải qua một loạt trải nghiệm xen kẽ... Có những lúc đời sống có vẻ khác hẳn, mãnh liệt hơn, nhưng chúng ta không thể xác định cảm giác ấy, cũng chẳng thể duy trì nó. Khi nó tan biến, chúng ta cảm thấy không thoả mãn, lo âu trước một cuộc sống lại trở nên tầm thường.

  • Em có nghĩ rằng sự giận dữ của người đàn bà lúc nãy là do loại lo âu ấy?
  • Vâng, cô ấy cũng như tất cả chúng ta. Chúng ta tìm cách thể hiện mình nhiều hơn, và chống lại tất cả những ai ngăn trở chúng ta. Sự tìm kiếm đầy lo âu giải thích khuynh hướng cho mình là trung tâm đang trở thành đặc trưng của những năm gần đây; nó không chừa một ai, từ những nhà lãnh đạo đến người bình dân. Và, khi nó liên quan đến những quan hệ giữa con người, thì chúng ta yêu sách, khó tính đến mức những quan hệ hầu như là điều không thể.

Charlene nói trong khi nhìn vào mắt tôi.

Sư ghi nhận của nàng khiến tôi nhớ đến hai trải nghiệm tình cảm gần đây của tôi. Cả hai đều đã bắt đầu một cách tuyệt vời, nhưng không kéo dài quá một năm.

Tôi hỏi:

  • Này ,hãy cho anh biết chuyện gì đã xãy ra cho quan hệ tình cảm của chúng ta?
  • Em đã nói nhiều với vị linh mục về chuyện đó. Ông giải thích rằng, khi hai người bạn tình tỏ ra quá đòi hỏi, khó tính, khi một trong hai người chờ người kia chia sẻ thế giới của họ và tham dự vào những hoạt động của họ, thì có một cuộc đấu tranh diễn ra giữa hai kẻ ích kỷ.

Câu nói của Charlene làm tôi sững sờ. Quả thật, hai cuộc tình của tôi đã kết thúc bằng những tranh giành quyền lực. Chúng tôi đã nhiều lần cãi cọ về vấn đề thời gian. Mọi sự diễn ra quá nhanh.

Chúng tôi không có nhiều thời gian đế có thể nhận ra những gì chúng tôi thật sự yêu thích. Nói tóm lại, sắp xếp thời gian cho một ngày cũng là điều rất khó.

Charlene nói tiếp;

  • Do sự tranh giành quyền lực nên Bản Sách Cổ Chép Tay nói rằng chúng ta khó có thể chung sống lâu dài với cùng một người.
  • Anh thấy điều đó có vẻ không mấy "Tâm Linh”.
    • Đó chính là điều em đã nói với vị linh mục. Và ông đã trả lời rằng, nếu hầu hết những căn bệnh mà xã hội đang phải gánh chịu có nguồn gốc từ nỗi sợ hãi, thì đó chỉ là một vấn đề nhất thời. Chúng ta sẽ nhận thức về điều chúng ta đang thực sự tìm kiếm, về tính chất đích thực của một trải nghiệm khác, trù phú hơn và không giống như trải nghiệm đã có. Khi chúng ta thực sự nhận thức điều đó, chúng ta tiến đến mặc khải thứ nhất.

Bữa ăn được dọn ra và chúng tôi ngưng nói một lúc trong khi người hầu bàn rót rượu. Sau đó, chúng tôi thưởng thức các món ăn. Charlene cau mày và bật cười khi lấy một miếng cá hồi từ đĩa của tôi. Sự hiện diện của nàng làm tôi cảm thấy thích thú.

Tôi nói:

  • Vậy thì, trải nghiệm mà chúng ta đang tìm kiếm là gì? Mặc khải thứ nhất là gì?

Charlen chần chừ, có vẻ như không biết phải bắt đầu từ đâu:

  • Thật khó nói. Nhưng theo giải thích của vị linh mục, chúng ta sẽ nắm bắt mặc khải thứ nhất khi nhận thức về những trùng hợp ngẫu nhiên xảy ra trong đời sống.

Charlen nghiêng người về phía tôi:

  • Có bao giờ anh có trực giác về một điều gì đó mà anh ao ước? Trực giác về một phương hướng mà anh muốn thiết lập cho đời mình? Có bao giờ anh tự hỏi làm thế nào để điều đó xảy ra?

Và rồi, sau khi đã hầu như quên lãng, anh đã gặp một người, hoặc đã đọc một điều hoặc đã đến một nơi mang đến cho anh cơ may mà anh đã chờ đợi.

“Theo vị linh mục, những trường hợp ngẫu nhiên xảy ra càng lúc càng thường xuyên hơn, và khi xảy ra, chúng có vẻ biểu hiện nhiều điều hơn là sự ngẫu nhiên thuần tuý. Chúng có vẻ đã được định trước như thể cuộc đời chúng ta được hướng dẫn bởi một sức mạnh bí ẩn. Trải nghiệm đó mang đến một phần bí ẩn và nhờ nó chúng ta cảm thấy sinh động hơn.

Theo vị linh mục, đó là trải nghiệm mà chúng ta thoáng thấy và mong muốn nó liên tục, không bị ngắt đoạn. Càng lúc người ta càng phải thừa nhận về tính hiện thực của hiện tượng, và có một điều gì đó đang diễn ra dưới bề mặt của cuộc sống hàng ngày. Đây là mặc khải thứ nhất”.

Charlene nhìn tôi với vẻ chờ đợi một câu trả lời, nhưng tôi lặng im.

  • Anh không thấy ư? Mặc khải thứ nhất đưa chúng ta đến việc xem xét lại, bí ẩn đang bao quanh đời sống của mỗi người. Chúng ta đang sống với những trùng hợp ngẫu nhiên và, ngay cả khi không hiểu chúng, chúng cũng là dấu chỉ của một điều gì đó. Chúng ta lại bắt đầu cảm thấy — như trong thời thơ ấu của chúng ta - có một khía cạnh khác của đời sống để khám phá, có một quá trình khác đang diễn ra ở hậu trường.

Tôi hỏi:

  • Có phải em đã thực sự chìm sâu vào vấn đề này?
  • Em còn nhớ có một dạo anh cũng đã nói về những trải nghiệm tương tự.

Nhận xét của Charlene làm tôi giật mình. Nàng có lý. Quả thật, đã có một thời kỳ trong đời, tôi đã sống qua những trải nghiệm tương tự và tôi đã muốn dành cho chúng một giải thích tâm lý. Nhưng theo thời gian, tôi đã thay đổi ý kiến, tôi đã liệt những trải nghiệm đó vào loại không thực tế và thiếu trưởng thành, và tôi không còn quan tâm đến chúng nữa.

Trong thế phòng thủ, tôi đáp lại Charlene:

  • Có lẽ vì dạo đó anh đã đọc triết học phương Đông hoặc sách của những nhà thần bí Ki tô giáo, hẳn em còn nhớ. Này Charlene, dẫu sao người ta đã viết nhiều về điều mà em gọi là mặc khải thứ nhất, về vấn đề này, giờ đây có gì mới không? Làm thế nào sự nhận thức về những trùng hợp bí ẩn có thể đưa đến một sự biến đổi văn hoá?

Sau một lúc nhìn mặt bàn, Charlene quay sang nhìn tôi:

Dĩ nhiên, người ta đã mô tả những trải nghiệm ấy. Vị linh mục cũng đặc biệt nhấn mạnh vấn đề. Trong suốt dòng lịch sử, các cá nhân đã cảm thấy có những trùng hợp ngẫu nhiên là cơ sở của nhiều tác phẩm triết học hoặc tôn giáo. Nhưng, có điều mới mẻ là số lượng! Theo vị linh mục, sự biến đổi xảy ra là vì có một sô rất đông các cá nhân đang đồng thời cảm nhận sâu sắc trải nghiệm ấy.

  • Một cách chính xác thì vị linh mục muốn nói gì?

Theo ông thì Bản Sách cổ Chép Tay loan báo rằng số người có ý thức về những trùng hợp ngẫu nhiên phải gia tăng rất nhiều trong thập niên thứ sáu của thế kỷ 20 và sự gia tăng đó phải tiếp tục cho đến đầu thế kỷ 21. Lúc đó, chúng ta sẽ tiến đến một con số chính xác, một con số gọi là một khối lượng tới hạn.

“Bản Sách Cổ Chép Tay tiên báo rằng khi đạt đến khối lượng tới hạn, chúng ta sẽ bắt đầu nhận ra từ quan điểm văn hoá, những trùng hợp ngẫu nhiên và xử lý chúng một cách nghiêm túc. Chúng ta sẽ nêu lên câu hỏi, không phải một cách cá biệt, mà một cách toàn thể rằng, ý nghĩa bị che khuất của đời sống thiêng liêng là gì. Và câu hỏi, được nêu lên cùng lúc bởi khá nhiều người, sẽ đưa đến sự khám phá những mặc khải khác, bởi Bản Sách Cổ Chép Tay khẳng định rằng chỉ cần có nhiều người nêu lên câu hỏi là chúng ta có thể bắt đầu có những câu trả lời... lần lượt từng câu một”.

Tôi hỏi:

  • Khi chúng ta đã biết những mặc khải khác, thì văn hoá của chúng ta sẽ thay đổi?
  • Đó là điều vị linh mục đã nói với

Tôi lặng im nhìn Charlene trong khi suy nghĩ về khối lượng tới hạn. Rồi tôi nói:

  • Anh thấy những chuyện này là khá phức tạp đối với một Bản Sách Cổ Chép Tay đã được viết vào năm 600 trước Công nguyên.

Em hiểu, em cũng đã có ý nghĩ như vậy. Nhưng vị linh mục cho em biết, những học giả uyên bác đã dịch bản sách cổ tin chắc về tính xác thực của nó. Trước hết, là vì nó đã được soạn bằng tiếng vùng Aram cùng ngôn ngữ với Cựu Ước.

  • Tiếng Aram tại Nam Mỹ ư? Nhưng tại sao thứ tiếng ấy lại có thể đến Nam Mỹ vào thời đó?
  • Vị linh mục chẳng biết gì về chuyện ấy.
  • Giáo hội của ông ấy có công nhận tính xác thực cửa Bản Sách cổ Chép Tay?
  • Không, theo vị linh mục thì phần đông giới giáo sĩ mong sao cho bản sách đó không tồn tại. Chính vì thế mà ông không cho biết tên của ông. Chỉ nói đến Bản Sách Cổ Chép Tay không thôi cũng đủ là điều nguy hiểm cho ông.
  • Ông ấy có giải thích cho em lý do khiến nhiều chức sắc trong Giáo hội muổn tiêu huỷ bản sách cồ?
  • Vâng, bởi vì nó mang đến một thách thức cho tính toàn cầu của tôn giáo của họ.
  • Tại sao chứ?
  • Em không biết... Vị linh mục không muốn nói chi tiết, nhưng em biết những mặc khải khác trong bản sách đã đẩy rất xa một số quan niệm truyền thống của Giáo hội theo một cách khiến cho các giáo sĩ cao tuổi nhất thấy rằng không nên thay đổi tư duy và mọi sự đều tốt đẹp như chúng đang là.

Ông nghĩ rằng những khẳng định của Bản Sách Cổ Chép Tay không đi ngược lại các nguyên tắc lớn của Giáo hội. Chúng chỉ làm sáng tỏ một số chân lý tâm linh. Ông tin rằng những nhà lãnh đạo Giáo hội sẽ không nhọc công để nhìn các sự việc dưới góc độ ấy, nếu họ chỉ muốn cho rằng đời sống là một bí ẩn trước khi tìm hiểu những mặc khải khác.

  • Em có biết cả thảy có bao nhiêu mặc khải?
  • Không, nhưng vị linh mục có nói với em về mặc khải thứ hai. Đó là một giải thích chính xác hơn về lịch sử gần đây, về sự biến đổi của văn hoá của chúng
  • Ông không nói gì khác nữa u?
  • Không, vì không còn thời gian. Ồng phải vội đi. Em và ông đã đồng ý sẽ gặp nhau tại nơi ông ở vào chiều hôm ấy, nhưng ông không có đó khi em đến. Ba giờ sau, ông vẫn vắng mặt, và em phải ra sân
  • Vậy là, kể từ sáng hôm ấy, em không còn được nói chuyện với linh mục nữa?
  • Vâng, chẳng còn được gặp lại ông.
  • Và nhà cầm quyền không xác định về sự tồn tại của Bản Sách Cổ Chép Tay?
  • Không.
  • Tất cả câu chuyện đã xảy ra từ bao giờ?
  • Cách nay một tháng rưỡi.

Trong một lúc, chúng tôi ăn trong im lặng. Cuối cùng, Charlene quay sang tôi và nói:

  • Anh nghĩ sao về chuyện này?
  • Anh chưa thể nói được.

Một mặt, tâm trí tôi không thể chấp nhận ý tưởng cho rằng con người có thể thật sự thay đổi. Nhưng mặt khác, tôi bị mê hoặc bởi ý tưởng có một Bản Sách Cố Chép Tay như thế.

Tôi hỏi:

  • Vị linh mục có cho em xem một bản sao nào không?
  • Không, em chẳng có gì khác ngoài những ghi chú mà em đã có được.

Chúng tôi lặng im.

Một lúc sau, Charlene nói tiếp:

  • Em tin rằng những ý tưởng đó sẽ làm anh lo âu!
  • Để lo âu, anh cần có một chứng cứ về tính xác thực của điều mà Bản Sách cổ Chép Tay nêu

Charlene cười lớn. Tôi hỏi:

  • Sao lại cười?

Đó chính là điều mà em đã nói.

  • Với ai? Với ông linh mục ư?
  • Đúng.

Và ông trả lời thế nào?

  • Ông nói chứng cứ sẽ được thấy qua trải nghiệm.
  • Nghĩa là?
  • Trải nghiệm của chúng ta xác nhận những khẳng định của Bản Sách Cổ Chép Tay. Khi thực sự phân tích những tình cảm của mình, phân tích dòng chảy thật sự của đời sống vào đúng thời điểm lịch sử mà chúng ta đang sống, chúng ta biết rằng những ý tưởng của Bản Sách Cổ là xác thực và đầy lương

Charlene ngập ngừng, rồi tiếp:

  • Anh hiểu em chứ?

Tôi suy nghĩ một lúc. Tất cả chuyện đó có một ý nghĩa gì chăng? Người ta cũng ‘lo âu’ như tôi, và nêu đúng thế, sự lo âu phải xuất phát từ trực giác - mà trong trường hợp của tôi là một trực giác dựa trên ba mươi năm kinh nghiệm - cho rằng phải chăng đời số có một ý nghĩa ẩn khuất?

Tôi nói:

  • Anh không rõ. Anh cần phải có thời gian để sắp xếp thứ tự những ý nghĩ của

Chúng tôi rời khỏi bàn ăn và đi vào khu vườn của nhà hàng. Tôi dừng lại ở phía sau một cái ghế bằng gỗ thông bá hương. Ở phía bên phải có những ánh đèn nhấp nháy của sân bay, và ở phía sau tôi, Charlene nói:

  • Hoa ở đây đẹp quá!

Tôi quay lại nhìn nàng đang bước trên lối đi giữa những hàng cây dã yên thảo và thu hải đường bao quanh cái ghế dài. Rồi nàng đến bên tôi. Những kỷ niệm tràn ngập tâm trí tôi. Nhiều năm về trước, khi chúng tôi còn sông ở Charlottesville, Virginia, chúng tôi đã đều đặn dành ra những buổi tối để tranh luận. Thường chúng tôi chỉ đề cập đến những lý thuyết trừu tượng và tâm lý học. Chúng tôi bị mê hoặc bởi lối trò chuyện và tính cách của nhau. Nhưng, điều lạ lùng là quan hệ của chúng tôi vẫn ở một mức rất lý tưởng, một tình yêu thuần khiết.

Charlene nói:

  • Em không biết phải nói sao khi được gặp lại

Tôi đáp:

  • Gặp lại em khiến cho bao kỷ niệm trở về trong

- Em thắc mắc tại sao chúng ta đã không giữ liên lạc với nhau?

Câu hỏi của Charlene đưa tôi về dĩ vãng. Tôi nhớ lần cuối chúng tôi gặp nhau. Nàng nói từ biệt tôi khi tôi đã lên xe. Dạo đó, tôi hướng đến tương lai và quay về thành phố quê nhà để chăm sóc các trẻ em bị chấn thương tâm thần. Tôi đã cho rằng mình biết cách thức để giúp những đứa trẻ đó vượt qua những ám ảnh nguyên thuỷ, những ám ảnh ngăn trở chúng sống. Nhưng dần dần, tôi khám phá ra rằng những phương pháp của tôi không phát huy tác dụng. Tôi phải chấp nhận sự dốt nát của mình. Cho đến hôm nay, tôi vẫn không biết làm thế nào người ta có thể thoát khỏi quá khứ. Đối với tôi, điều đó vẫn còn là một bí ẩn.

Tuy vậy, sau khi đắn đo suy nghĩ, tôi cho rằng sáu năm dành cho công việc ấy là một trải nghiệm đáng có, và giờ đây tôi cảm thấy cần một điều khác. Nhưng điều gì? Và ở đâu? Từ dạo Charlene giúp tôi sắp xếp thứ tự những ý tưởng của tôi về vấn đề chấn thương tâm thần ở trẻ em, thỉnh thoảng tôi lại nghĩ đến nàng, và thế là giờ đây nàng lại xuất hiện. Sự thích thú trong những cuộc trò chuyện của chúng tôi lại trở về nguyên vẹn.

Tôi nói:

  • Anh nghĩ rằng mình đã bị công việc cuốn hút hoàn toàn.
  • Em cũng vậy, không còn thời gian để suy nghĩ đến những chuyện khác... Em đã quên hết.

Tôi nắm cánh tay nàng:

  • Này Charlene, anh đã quên rằng thật thú vị khi trò chuyện với em. Moi sự đều rất tự nhiên, rất thoải mái, giữa hai chúng ta. Nụ cười và ánh mắt của nàng cho tôi biết ấn tượng của tôi là đúng.

Tôi định nói tiếp, nhưng lúc đó tôi thấy Charlene nhìn đăm đăm lối vào nhà hàng và mặt nàng bỗng tái xanh.

  • Có chuyện gì? ~ Tôi hỏi khi nhìn về phía đó.

Có nhiều người đi vào bãi dỗ xe, trò chuyện một cách tự nhiên, và tôi thấy chẳng có gì lạ.

Tôi hỏi:

  • Em thấy gì?
  • Kia kìa, ở hàng xe thứ nhất. Anh có trông thấy người đàn ông mặc áo sơ mi xám?

Tôi nhìn về phía đó. Có một nhóm người khác đã ra khỏi nhà hàng.

  • Người đàn ông nào?
  • Ông ta không còn đó nữa — Charlene nói.

Nàng nhìn tôi và nói tiếp: “Những người ngồi cạnh bàn em đã mô tả kẻ lấy trộm cái cặp là một gã để râu, tóc thưa, và mặc áo sơ mi màu xám. Theo em, đó chính là người em đã trông thấy và lúc nãy đã nhìn chúng ta”.

Tôi bỗng thấy sợ. Tôi nói với Charlene rằng tôi sẽ quay trở lại ngay, và tôi đi nhanh về bãi đỗ xe. Chẳng thấy ai trông giống người đàn ông được mô tả.

Khi tôi quay về, Charlene nói với tôi:

Anh có nghĩ rằng gã đó tin là em đang giữ Bản Sách Cổ Chép Tay? Vì thế gã đã đánh cắp cái cặp giấy của em? Anh không rõ, nhưng anh sẽ gọi cho cảnh sát để báo cho họ biết điều em đã thấy. Anh cũng sẽ yêu cầu họ kiểm tra danh sách những hành khách trên chuyến bay của em.

Chúng tôi gọi cảnh sát. Sau hai mươi phút kiểm tra các xe đỗ ở bãi, cảnh sát cho chúng tôi biết họ chẳng thể làm gì hơn. Nhưng họ sẽ kiểm tra danh sách hành khách chuyến bay.

Sau khi cảnh sát ra đi, chúng tôi lại trở về nơi cũ, gần cái ghế dài. Charlene hỏi:

  • Lúc nãy, trước khi em trông thấy gã mặc sơ mi xám, chúng ta đã nói gì nhỉ?
  • Chúng ta đã nói về chuyện của chúng ta. Này Charlene, tại sao em đã chọn anh để gọi và kể cho anh chuyện đó?

Nàng bối rối nhìn tôi:

  • Khi em ở Peru và đang nói chuyện với vị linh mục, anh đã không ngừng xuất hiện trong tâm trí
  • Thật ư?

Vào lúc đó, em không mấy quan tâm, nhưng khi về Virginia, cứ mỗi lần nghĩ đến Bản Sách Cổ Chép Tay là em nhớ đến anh. Nhiều lần em muốn gọi anh, nhưng rồi quên. Sau đó, toà soạn gửi em đi Miami, và vì thế em có mặt ở đây hôm nay. Sau khi máy bay cất cánh, em phát hiện máy bay sẽ quá cảnh ở đây; vậy là đến đây, em gọi cho anh và dứt khoát phải gặp lại anh.

Tôi nhìn nàng một lúc, chẳng biết phải nghĩ gì

  • Anh rất mừng vì việc em đã làm. Charlene nhìn đồng hồ:
  • Muộn rồi, em phải ra sân
  • Để anh đưa em đi.

Tôi lái xe đưa nàng đến sân bay, và chúng tôi đi vào khu đợi khởi hành. Tôi nhìn quanh, cố phát hiện bất cứ một dấu hiệu bất thường nào. Các hành khách bắt đầu rời phòng đợi để lên máy bay và tôi thấy một trong những nhân viên cảnh sát mà chúng tôi đã gặp ban nãy đang dò xét từng hành khách. Ông cho chúng tôi biết không thấy có một hành khách nào có những đặc điểm như chúng tôi mô tả. Chúng tôi cám ơn ông và sau khi ông rời khỏi, Charlene quay sang tôi và mỉm cười:

  • Thôi, em đi đây. Đây là những số điện thoại mà anh có thể liên lạc với Hy vọng lần này chúng ta sẽ không bặt tin nhau.
  • Nhưng, em phải rất thận trọng đấy nhé; nếu thấy gì bất thường, hãy gọi cảnh sát!
  • Anh đừng lo, sẽ ổn thôi.

Trong một lúc, chúng tôi nhìn nhau. Tôi hỏi:

  • Em tính sao về chuyện Bản Sách Cổ Chép Tay?
  • Em chưa biết nữa.
  • Nếu người ta tiêu huỷ nó thì sao? Lại mỉm cười, nàng đáp:
  • Em nghĩ không sai! Thế là anh đã rơi vào cuộc! Em đã báo trước rồi mà. về phần anh, anh sẽ làm gì?

Tôi nhún vai:

  • Có lẽ anh sẽ có dịp hiểu biết nhiều hơn.
  • Vậy thì, nếu phát hiện điều gì, gọi cho em nhé.

Chúng tôi lại nói lời từ biệt, và Charlene ra di. Tôi thấy nàng mất hút sau khi vẫy tay chào tôi. Tôi bước vội ra xe và trở về ngôi nhà bên hồ, sau khi dừng lại để đổ xăng.

Về đến nhà, tôi ngồi trên cái ghế xích đu ở hiên. Không khí rộn ràng tiếng giun dế và ếch nhái, ở bên kia hồ, trăng đã chếch hơn về phía tây, và chút ánh sáng phản chiếu trên mặt nước có vẻ như đang hướng về tôi.

Buổi tối đã trôi qua một cách thú vị, nhưng tôi vẫn hoài nghi về khả năng có một sự biến đổi văn hoá triệt để. Như nhiều người cùng thời, tôi đã bị thu hút bởi tinh thần lý tưởng của những năm 1960 và 1970 và bởi sự ham hiểu biết các vấn đề tâm linh của những năm 1980. Quả là khó để xét đoán những gì đã thực sự xảy ra. Đâu là loại thông tin mới mẻ đủ để làm thay đổi thế giới? Điều đó có vẻ hoang tưởng. Dẫu sao, loài người đã sống trên trái đất này từ một thời gian rất dài. Tại sao bỗng chốc chúng ta có thể tiếp cận một tầm nhìn mới về sự tồn tại của một kỷ nguyên khác của lịch sử nhân loại? Tôi ngắm hồ nước một lúc, rồi tắt đèn hàng hiên để vào phòng và đọc sách.

Sáng hôm sau, tôi đột ngột thức dậy với giấc mơ vẫn còn rất rõ trong tâm trí. Trong khoảng hai phút, tôi nhìn lên trần nhà, nhớ lại toàn bộ giấc mơ tôi thấy mình đi trong rừng, tìm kiếm một điều gì đó. Khu rừng khá rộng và đẹp.

Trong khi tìm kiếm, tôi luôn bị lâm vào những tình huống làm tôi hoàn toàn kinh ngạc, không thể đề ra một quyết định nào. Lạ lùng là cứ mỗi lần như thế đều có một người bỗng dưng xuất hiện để chỉ cho tôi một lựa chọn. Tôi chẳng thể nào xác định mục tiêu của sự tìm kiếm, nhưng tôi đã thức dậy, lòng đầy tin tưởng.

Tôi ngồi nhìn một tia nắng xuyên qua cửa sổ, ngang qua phòng tôi. Có những hạt bụi li ti trong tia nắng. Tôi đứng dậy để kéo màn cửa. Một ngày đã bắt đầu với mặt trời rực rỡ và bầu trời xanh. Một cơn gió nhẹ dịu dàng đong đưa các cành lá. Hồ nước chắc hẳn rực rỡ ánh nắng và gió mát lạnh trên làn da của người bơi.

Rời khỏi nhà, tôi lao xuống hồ, và bơi đến giữa hồ. Tôi quay đầu để ngắm những ngọn núi ưa thích. Hồ nước náu mình ở một thung lũng sâu, nơi hội tụ ba nhánh núi. Ông tôi là người đã phát hiện nơi này khi còn trẻ.

Đã một thế kỷ trôi qua kể từ khi ông tôi leo lên những chỏm núi đó. Ông tôi đã lớn lên trong một thế giới còn có nhiều loại thú hoang dã và những người Indian Creeks còn dựng những túp lều thô sơ trên chỏm núi phía bắc. Ông tôi đã thề sẽ có ngày trở lai sống trong thung lũng tuyệt vời này, với những gốc cổ thụ và bảy nguồn suối của nó, và cụ đã giữ lời. Cụ đã đắp đập chắn ngang thung lũng để tạo ra cái hồ; đã dựng lên một ngôi nhà... Rất nhiều lần, tôi đã cùng cụ đi dạo ở cái nơi tuyệt vời này. Tôi đã không thể hiểu hết điều gì trong thung lũng này đã mê hoặc ông tôi, nhưng tôi đã làm tất cả những gì có thể để gìn giữ nó, kể cả khi nền văn minh tiến đến, rồi hầu như bao vây nó.

Từ giữa hồ nước, tôi thấy một mỏm đá sừng sững trên chỏm núi phía bắc. Hôm qua, theo truyền thống gia đình, tôi đã leo lên mỏm đá đó để tìm thấy an bình trong cảnh quan, trong hương hoa, và trong tiếng gió lay động các ngọn cây. Tôi đã ngồi ở đó để nhìn hồ nước và những tàn lá dày đặc của thung lũng phía dưới. Tôi dần dần cảm thấy dễ chịu hơn, cứ như thể cảnh quan đã làm tiêu tan một chướng ngại nào đó trong đầu óc tôi.

Tôi bơi vào bờ và leo lên cái đập bảo vệ bằng gỗ phía trước nhà. Tôi thấy mọi sự như có vẻ kỳ lạ, không thể tưởng tượng nổi. Tôi đã sống ở đây, ẩn kín trong thung lũng này, cảm thấy không hài lòng với cuộc đời mình. Thế rồi, Charlene xuất hiện, giải thích cho tôi về những nguyên nhân nỗi lo âu của tôi. Và nàng đã nói về Bản Sách cổ Chép Tay với nội dung tiết lộ về bí ẩn của đời sống con người...

Tôi cũng biết rằng sự xuất hiện của Charlene đúng là một trong những trùng hợp ngẫu nhiên mà Bản Sách Cổ Chép Tay đã nói, và đó là một trùng hợp quá hoàn hảo để có thể coi là tình cờ. Liệu bản chép tay cổ đó có đúng chăng? Liệu với những yếu kém và những hoài nghi yếm thế của nó, thế giới này có thể tạo ra một “khối lượng tới hạn” của những ý thức và những trùng hợp ngẫu nhiên đó? Giờ đây, liệu con người có thể có khả năng hiểu ra mục tiêu thực sự của đời sống? Và bí ẩn lớn lao sẽ là gì? Liệu những mặc khải mà chúng ta cần phải khám phá trong bản sách cổ sẽ cho chúng ta biết bí ẩn đó?

Tôi đã bị đặt trước một lựa chọn. Vì bản sách cổ đó mà tôi cảm thấy có một đường hướng mới đã mở ra cho tôi. Nhưng phải làm gì đây? Tôi có thể ở yên nơi này hoặc tìm một phương cách đi xa. Tôi nghĩ đến những hiểm nguy sẽ gặp. Ai đã đánh cắp cái cặp giấy của

Charlene? Phải chăng có ai đó đang tìm cách tiêu huỷ Bản Sách cổ Chép Tay? Làm thế nào để biết? Tôi suy nghĩ một hồi lâu về những nguy cơ khả dĩ. Nhưng rồi sự lạc quan của tôi đã vượt lên. Tôi quyết định không lo âu. Tôi sẽ thận trọng và không nóng vội. Tôi vào nhà, gọi đến công ty du lịch có đăng quảng cáo trên cả một trang danh bạ điện thoại, và đăng ký một vé máy bay đi Peru. Do có người vừa huỷ chuyến bay của họ nên tôi mua được tấm vé cùng với phòng đã được đặt sẵn tại một khách sạn ở Lima. Ngoài ra, tôi còn được hưởng giá khuyến mãi... Nhưng chỉ trong ba giờ nữa, máy bay sẽ cất cánh!

Hi vọng các bạn có thể ủng hộ trong khả năng, để giúp đỡ đội ngũ biên tập và chi phí duy trì máy chủ đang ngày một tăng. Mọi đóng góp xin gửi về:
Người nhận: Hoàng Nhật Minh
Số tài khoản: 103873878411
Ngân hàng: VietinBank

momo vietinbank
Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo

Phim Thức Tỉnh

Nhạc Chữa LànhTủ Sách Tâm Linh