Lời Tiên Tri Núi Andes Quyển 1: Thông Điệp Của Những Nhà Thần Bí

LỜI TIÊN TRI NÚI ANDES QUYỂN 1: THÔNG ĐIỆP CỦA NHỮNG NHÀ THẦN BÍ

Sáng hôm sau, tôi thức dậy ngay khi Wil bắt đầu có vài cử động. Chúng tôi đã qua đêm trong một ngôi nhà của một người bạn của Wil. Wil ngồi trên nệm, mặc quần áo một cách mau lẹ. Bên ngoài, trời còn tối.

“Thu dọn hành lý thôi", Wil nói nhỏ.

Sau khi thu xếp hành lý, chúng tôi vội vã đến nơi đỗ chiếc Jeep. Tuy chỉ cách trung tâm thị trấn vài trăm mét, nhưng những ánh đèn ở đây quả là hiếm hoi. Bình minh bắt đầu ló dạng một cách mơ hồ ở phương Đông. Ngoại trừ vài tiếng chim báo sáng, không còn một âm thanh nào khác.

Khi đến nơi đỗ chiếc Jeep, tôi vào xe trong khi Wil trao đổi ngắn ngủi với người bạn của ông đang đứng dưới cổng vòm, vẻ ngái ngủ. Thế rồi, đột nhiên, có một loạt âm thanh. Ba xe tải đang tiến vào trung tâm thị trấn Wil nói: “Có thể là Jansen. Chúng ta hãy đi bộ đến đó xem bọn y làm gì. Nhưng hãy cẩn trọng”.

Chúng tôi ngang qua nhiều con phố, rồi đến một hẻm dẫn vào ngả đường chính, cách các xe tải gần ba mươi mét. Hai trong ba xe đó đang đổ xăng, chiếc thứ ba đỗ trước cửa hàng. Có bốn hoăc năm người đang đứng bên ngoài. Tôi thấy Marjorie ra khỏi cửa hàng và để một thứ gì đó vào xe tải. Rồi nàng bình thản đi ngang qua phía trước chúng tôi, liếc mắt vào những cửa hiệu kế bên.

Wil nói nho nhỏ:

TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời...
(*) Họ và tên của bạn:
(*) Ngày tháng năm sinh:
 

Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras (Pitago)

  • Nào, hãy đến và tìm cách đưa cô ấy về đây. Tôi chờ anh ở đây.

Tôi men theo dãy nhà, và khi tiến đến gần Maijorie, tôi kinh hoàng: phía sau nàng, đứng trước cửa hàng, là nhiều thuộc hạ của Jensen, cầm tiểu liên trên tay. Tôi càng lo lắng hơn. Trên đường, phía trước mặt tôi, là những quân nhân vũ trang đang trườn mình từ từ tiến về nhóm thuộc hạ của Jensen.

Ngay khi Marjorie trông thấy tôi, nhóm người của Jensen cũng trông thấy các binh sĩ, và bọn chúng nhanh chóng phân tán. Một tràng tiểu liên vang lên. Marjorie nhìn tôi kinh hãi. Tôi lao đến, nắm lấy Marjorie dắt nàng chạy vào một con hẻm gần nhất. Những tiếng súng lại nổ giòn, tiếp đến là những tiếng la hét giận dữ bằng tiếng Tây Ban Nha. Ở đầu hẻm, có hai người đàn ông vũ trang đang núp quay lưng về phía chúng tôi, mắt hướng về con phố đối diện. Chúng tôi dừng lại, bất động- cuối cùng, hai gã đó chạy nhanh vào khu rừng kế cận.

Tôi biết chúng tôi phải quay về ngôi nhà của người bạn Wil, về chiếc Jeep, và tôi chắc Wil có ở đó. Chúng tôi thận trọng tiến về con phố kế bên. Ở phía bên phải vẫn còn tiếng la hét và tiếng súng, nhưng chẳng thấy bóng người. Tôi nhìn về phía trái: cũng chẳng thấy ai. Wil chắc đã đi.

Tôi nói với Marjorie:

  • Chúng ta hãy chạy băng qua khu rừng, sau đó tiến theo bìa rừng để đi về phía trái, nơi để chiếc
  • Được.

Chúng tôi đã chạy thật nhanh, và sau đó đến cách ngôi nhà của người bạn Wil khoảng ba mươi mét. Chiếc Jeep vẫn còn đó, nhưng chẳng thấy ai. Khi sắp sửa chạy về phía sau ngôi nhà, chúng tôi thấy một xe quân sự đang rẽ vào con đường ở phía trái chúng tôi, và từ từ tiến về ngôi nhà. Cùng lúc đó, Wil chạy ngang qua sân, khởi động chiếc Jeep và lao đi. Chiếc xe quân sự bám theo.

Tôi thốt lên:

  • Khốn kiếp thật!

Vẻ hốt hoảng, Marjorie hỏi:

  • Chúng ta phải làm gì bây giờ?

Tiếng súng nổ giòn trong các con phố, và càng lúc càng gần chúng tôi hơn. Phía trước chúng tôi, rừng dày đặc trải dài lên đỉnh núi sừng sững trên thị trấn, suốt từ bắc đến nam.

Tôi nói:

  • Hãy lên đỉnh núi, nhanh đi!

Sau khi vượt nhiều trăm mét, chúng tôi đến một điểm có thể quan sát toàn bộ thị trấn, ở mỗi ngã tư đều có xe quân sự đổ về từ nhiều hướng và hình như binh lính đang khám xét từng nhà. Từ điểm cao này, tôi nghe văng vẳng những tiếng nói.

Chúng tôi lại tiếp tục leo lên.

Suốt buổi sáng, chúng tôi vẫn tiến theo sườn núi phía bắc, chỉ dừng lại để áp sát đất khi có xe xuất hiện ở sườn núi song song, bên trái chúng tôi. Hầu hết đều là những chiếc Jeep quân sự màu xám bạc, nhưng thỉnh thoảng cũng có xe dân sự. Con đường đó là điếm mốc duy nhất trong không gian hoang dã vây quanh chúng tôi.

Phía trước, hai sống núi tiến lại gần nhau trong khi vươn lên thẳng đứng. Những đỉnh lởm chởm đá che chở thung lũng phía dưới. Đột nhiên, chúng tôi thấy một chiếc Jeep, tương tự như chiếc của Wil, tiến đến từ phía bắc và rẽ vào một đường mòn đi xuống thung lũng.

Tôi nói:

  • Hình như xe của Marjorie đáp:
  • Chúng ta hãy xuống đó
  • Hãy chờ một lúc, để xem liệu có phải là một cái bẫy? Hay là bọn chúng đã lấy chiếc Jeep của Wil, và dùng nó để nhử chúng ta?

Vẻ mặt Marjorie tối lại. Tôi nói tiếp: “Cô hãy ở yên đây, để tôi xuống đó xem sao. Nhưng đừng rời mắt khỏi tôi. Nếu mọi sự đều ổn, tôi sẽ ra hiệu cho cô xuống”.

Marjorie miễn cưỡng gật đầu, và tôi xuống theo sườn con dốc thẳng đứng để đến nơi chiếc Jeep đang đỗ. Qua những lá cây, tôi mơ hồ thấy một bóng người bước ra khỏi xe. Bám vào những bụi cây, tôi tiến xuống, thỉnh thoảng trượt trên lớp rêu dày.

Cuối cùng, tôi thấy rõ chiếc xe trên sườn dốc đối diện, cách tôi khoảng ba mươi mét. Tựa trên cái chắn bùn phía sau, tài xế đang núp mình. Tôi tiến sang bên phải và thấy rõ: đó là Wil. Cảm thấy bị trượt, tôi vươn tay nắm lấv một thân cây nhỏ. Vẫn nắm thân cây, tôi tìm cách thu hút sự chú ý của Wil. Ông hướng mắt lên sổng núi phía trên tôi, rồi hạ tầm mắt và trông thấy tôi. Ông giật mình, nhổm dậy và đi về phía tôi, trong khi tôi chỉ tay về phía khe.

Wil quan sát thung lũng và nói:

  • Ở đây không có lối đi. Anh phải đi xuống rồi ngược trở lên.

Tôi gật đầu và đang định gọi Marjorie khi nghe từ xa có tiếng xe quân sự. Wil nhảy vội vào chiếc Jeep và phóng nhanh về con đường chính. Tôi vội vã tiến đến phía Marjorie. Qua những cành lá, tôi thấy nàng đang đi về phía tôi.

Thế rồi, tôi nghe có những tiếng la hét - bằng tiếng Tây Ban Nha - ở phía sau Marjorie, cùng tiếng chân người đang chạy.

Marjorie núp mình dưới một mái đá nghiêng. Tôi đổi hướng, chạy thật nhanh về phía trái. Tôi đảo mắt tìm Maijorie qua những hàng cây. Khi nhìn thấy nàng, nàng đang bị hai người lính túm lấy cánh tay và buộc phải ở yên.

Tôi tiếp tục chạy lên phía trên, đầu cúi thấp, bị ám ảnh bởi khuôn mặt hoảng sợ của Marjorie. Khi đã lên đến đỉnh sống núi, tôi chạy về hướng bắc, tim đập đập vì lo sợ.

Chạy được một kilômet, tôi dừng lại để nghe ngóng Chẳng có tiếng động nào. Nằm dài trên đất, tôi cố thư giãn và tập trung đầu óc, nhưng cảnh tượng Maijorie bị bắt giữ vẫn ám ảnh tâm trí tôi. Tại sao tôi đã để nàng ở đó một mình? Giờ phải làm sao đây?

Tôi ngồi dậy và hít thở sâu trong khi nhìn con đường trên sông núi đôi diện. Trong cuộc chạy trối chết, tôi không thấy một chiếc xe nào. Tôi lại chăm chú nghe ngóng. Chỉ có những âm thanh của rừng! Tôi dần dần trầm tĩnh lại. Marjorie đã bị bắt, nhưng nàng chẳng có tội tình gì ngoài việc cô thoát khỏi những làn đạn. Người ta sẽ trả tự do cho nàng sau khi biết rõ nàng là một nhà khoa học.

Tiếp tục đi về hướng bắc, tôi cảm thấy đau nhức ở lưng. Tôi cảm thấy mệt lả và đói. Trong suốt hai giờ, tôi bước đi, không suy nghĩ và cũng chẳng gặp một bóng người.

Sau đó tôi nghe có tiếng chân người đang chạy, xuất phát từ sườn dốc phía phải. Tôi đứng im. Cây cối ở đây to lớn và tán rộng che khuất nắng trời, vì thế chẳng có chỗ cho những bụi rậm. Tầm nhìn của tôi không đến ba mươi mét. Chẳng có động tĩnh gì. Tôi men theo một mỏm đá lớn ở phía phải, ngang qua những hàng cây, cố không gây tiếng động. Sừng sững phía trước tôi là ba mỏm đá lớn; tôi vượt qua hai trong số ba mỏm đá đó - mọi sự vẫn yên tĩnh. Khi lên đến đỉnh của mỏm đá thứ ba, tôi nghe có tiếng những cành cây gãy ở phía sau tôi. Tôi từ từ quay lại.

Đứng gần mỏm đá là gã râu ria to lớn mà tôi đã gặp ở trang trại. Ánh mắt y hoảng loạn, hai tay run rẩy khi y chĩa họng súng tiểu liên vào bụng tôi . Y cố nhớ ra tôi.

Tôi nói:

  • Hãy khoan. Tôi quen

Y xem xét tôi, rồi hạ súng xuống. Có một tiếng động ở phía sau và gã râu ria bỏ chạy về hướng bắc, súng trên tay. Không suy nghĩ, tôi chạy theo y, men theo những mỏm đá, thỉnh thoảng nhìn lại phía sau.

Chạy được hai mươi mét, gã râu ria vấp ngã, và tôi vượt qua y để sau đó té nhào giữa hai tảng đá. Tôi nhìn ra sau và thấy một người lính, cách đó hai mươi mét, chĩa súng về gã râu ria đang cố đứng dậy.

Trước khi tôi kịp báo cho gã râu ria, người lính đã nổ súng, phát đạn từ phía sau xuyên thủng ngực gã.

Tiếng súng vang vọng trong núi.

Gã râu ria sững người trong chốc lát, mắt đứng tròng, rồi ngã sấp xuống. Không suy nghĩ, tôi lao về hướng bắc, cố chạy thật xa nơi có những tiếng súng. Sườn núi càng lúc càng hoang dã và lởm chởm đá, dốc đứng.

Toàn thân tôi run rẩy vì mệt và khiếp sợ khi leo lên những mỏm đá. Tôi trượt ngã và nhìn ra sau. Người lính đang tiến đến bên cái xác và tôi vội núp sau một tảng đá khi hắn nhìn về phía tôi. Sườn dốc phía trên ít thẳng đứng hơn và che khuất tôi khỏi tầm nhìn của người lính. Vì vậy, tôi tiếp tục chạy trốn, tâm trí hốt hoảng. Tôi chỉ nghĩ đến chạy trốn. Không dám lui, tôi cho rằng người lính đang đuổi theo .

Sườn dốc lại thẳng đứng, và tôi vẫn leo lên. Tôi bắt đầu cảm thấy xuống sức. Sau khi đến đỉnh của sườn dốc, mặt đất trở nên bằng phẳng hơn, với nhiều cây lớn. Đằng sau những đại thụ là một mũi đất dựng dứng lởm chởm đá, mà tôi phải vượt qua. Khi lên đến đỉnh tinh thần tôi hoàn toàn sụp đổ trước điều đang chờ tôi một sườn dốc thẳng đứng ba mươi mét chắn trước mặt. Không một lối thoát nào khác.

Tiếng đá sỏi rơi xuống ở sườn dốc phía sau cho biết người lính đang tiến lên. Tôi quị xuống, kiệt sức, và chấp nhận số phận. Tôi chờ viên đạn và trong một cách nào đó, như chờ một sự giải thoát. Lúc đó, tôi nhớ lại những ngày chủ nhật trong tuổi thơ của tôi và sự trong trắng ngây thơ khi đọc kinh cầu nguyện. Vậy, cái chết sẽ như thế nào? Tôi cố mở rộng lòng để đón nhận nó.

Tôi chờ đợi trong một thời gian tưởng chừng bất tận, và chẳng có gì xảy ra. Tôi nhìn quanh và đột nhiên nhận thấy đang ở trên một điểm cao nhất của những dãy núi. Quanh tôi là những đỉnh núi và những vách đá cheo leo, với những cảnh quan đẹp không thể tả.

Có một chuyển động thu hút sự chú ý của tôi. Rất xa, ở phía nam, tôi thấy người lính đang bước đi một cách lặng lẽ, súng trên vai. Y đã bị bắt giữ bởi thuộc hạ của Jensen.

Cảnh tượng đó khiến tôi cảm thấy an tâm, và tôi ngạc nhiên khi thấy mình cười lặng lẽ. Tôi đã thoát chết! Tôi ngồi xuống, duỗi hai chân, và thích thú với phút giây đó. Tôi muốn ở mãi nơi này, dưới bầu trời xanh này.

Hiện diện kề cận, hay đúng hơn là cảm giác kề cận với những ngọn đồi xanh nhạt ở xa khiến tôi ngạc nhiên. Tôi cũng có cảm giác đó đối với những đám mây trắng đang ngang qua trên tôi. Tưởng như tôi có thể chạm tay vào chúng.

Khi đưa tay ra, tôi cảm thấy có điều gì đó bất thường trong cơ thể tôi. Hai bàn tay tôi vươn ra một cách dễ dàng, không chút cố gắng. Trong chớp mắt, từ tư thế ngồi, tôi đứng thẳng dậy. Mọi sự đều nhẹ bỗng.

Ở phương xa, tôi thấy trăng lưỡi liềm đang lặn; lơ lửng ở chân trời. Ngay tức khắc, tôi hiểu ra lý do. Ở cách xa hàng tỉ kilômet, mặt trời chỉ chiếu sáng phần trên của trăng, và tôi không thấy chính xác điểm tiếp cận của ánh sáng. Khám phá đó làm cho ý thức của tôi trở nên bén nhạy hơn.

Tôi tưởng tượng trăng đã biến mất khỏi bán cầu bên này của trái đất, và tôi thấy hình ảnh của nó khi nó xuất hiện ở bên kia, ở phía tây. Rồi tôi hình dung nó ở phía đối xứng chỗ tôi đang đứng: một vầng trăng tròn vì mặt trời chiếu sáng toàn bộ bề mặt của mặt trăng.

Tầm nhìn đó lay tỉnh tôi và tôi cảm thấy lưng tôi trở nên nhẹ hơn, khi tôi hiểu rằng không gian ở trên đầu tôi cũng là không gian ở dưới chân tôi, ở phía bên kia trái đất. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thực sự trải nghiệm về cấu tạo hình cầu của trái đất.

Phát hiện đó làm tôi thích thú, nhưng đồng thời tôi cảm thây nó có vẻ bình thường và tự nhiên. Tôi chỉ có một ao ước: được lơ lửng, trôi nổi trong môt không gian mà tôi cảm thấy mình trải dài theo mọi hướng Tôi không có cái cảm giác thông thường là cưỡng lại trọng trường, trái lại tôi cảm thấy được chống đỡ bởi một cảm giác nhẹ bỗng nào đó ở bên trong, tựa như một khí cầu lơ lửng trên mặt đất.

Tôi lại ngồi xuống trên mỏm đá, và một lần nữa mọi sự có vẻ kề cận tôi: mỏm đá nơi tôi ngồi, những gốc cây trên các sườn dốc, núi non ở chân trời. Khi nhìn những cành lá đong đưa nhẹ nhàng trong gió, tôi cảm thấy chuyển động của chúng như là chuyển động của tôi, như thể chúng là tóc của tôi, như cơ thể của tôi là đầu mút của một thân xác lớn được hình thành bởi tất cả những sự vật hữu hình. Toàn bộ vũ trụ được nhìn qua đôi mắt của tôi.

Cảm nghĩ đó khơi dậy ký ức. Tôi nhớ lại mọi sự việc, ở bên kia chuyến đi này, ở bên kia thời thơ ấu của tôi và cả sự ra đời của tôi. Tôi biết cuộc đời tôi không bắt đâu bằng sự hiện hữu của tôi trên trái đất này, mà sớm hơn trước đó, với sự hình thành thực thể mà tôi đang là, hình thành thân xác đích thực của tôi, như của chính vũ trụ.

Thuyết tiến hoá là điều luôn làm tôi chán ngấy, nhưng những thị kiến vừa rồi khiến tôi nhớ lại tất cả những gì mà mình đã đọc về vấn đề đó, kể cả những tranh luận với người bạn trông rất giống Reneau. Tiến hoá luận là lĩnh vực ưa thích của anh ta.

Toàn bộ kiến thức hình như tan biến với một ký ức đích thực về các sự việc. Tôi nhớ về quá khứ, và điều đó cho tôi hiểu sự tiến hoá dưới một ánh sáng mới.

Tôi nhìn thấy vật chất đầu tiên bùng nổ trong vũ trụ, và tôi thấy, như mặc khải thứ ba giải thích, là nó không thực sự có tính vật chất. Đó chỉ là năng lượng đang dao động, và vào lúc đầu, nó tồn tại trong loại hình dao động sơ cấp của nó.

Tôi thấy những nguyên tử hydro xoay quanh nhau như thể nguyên tắc chính yếu của năng lượng là tìm kiếm một chuyển động tiến đến trạng thái phức tạp hơn.

Rồi những ngôi sao đầu tiên ra đời, tự phá huỷ và nổ tung, phát tán hydro và heli vừa được tạo ra vào vũ trụ. Hydro và heli xoay quanh nhau cho đến khi nhiệt độ đủ cao để hình thành những ngôi sao khác.

Và cứ tiếp tục như thế, cho đến khi vật chất hình thành và phát tán khắp nơi. Vật chất được hình thành từ năng lượng, chuẩn bị cho giai đoạn tiến hoá kế tiếp là sự sống.

Bị giam hãm trong thế giới thuỷ sinh, sự sống chia thành hai loại hình. Một loại hình, mà chúng ta gọi là thực vật, sống bằng chất vô cơ. Một loại hình khác mà chúng ta gọi là động vật, thì chỉ hấp thụ sự sống hữu cơ. Ở đỉnh cao của đời sống động vật, xuất hiện loài người.

Vào lúc đó, thị kiến của tôi biến mất; trong thoáng chốc, tôi đã trông thấy toàn bộ quá trình tiến hoá, lịch sử của vật chất, như được điều khiển bởi một chương trình đưa nó đến những tần số dao động cao hơn, qua nhiều giai đoạn, trong khi tạo ra những điều kiện đúng và đủ để cho chúng ta, con người, có thể xuất hiện.

Ngồi ở đây, trên núi này, tôi hiểu về mặt vật chất bằng cách nào sự tiến hoá đó liên quan đến loài người. Ở một giai đoạn cao hơn, sự tiến hoá đó được gắn liền với việc trải nghiệm những trùng hợp ngẫu nhiên của đời sống. Một điều gì đó trong những trùng hợp ngẫu nhiên khiến chúng ta tiến lên phía trước trong đời sống và tạo ra một dao động cao hơn. Nhưng dẫu cố tìm hiểu điều đó vượt khỏi tầm nhìn của tôi.

Tôi đã ngồi khá lâu trên mũi đất, say sưa với cảm giác yên bình và mãn nguyện. Đột nhiên, tôi nhận ra rằng mặt trời đang khuất ở phương tây, và ở phía tây bắc, cách tôi khoảng hai hoặc ba kilômet, có một thị trấn. Tôi thấy rõ những mái nhà, con đường men theo sườn núi phía tây hướng về thị trấn.

Tôi đứng dậy và đi xuống những mỏm đá. Tôi cười lớn tiếng vì thấy mình gắn liền với cảnh quan, và có cảm giác đang đi dọc theo thân xác mình, và có thể khám phá những điều bí ẩn. Cảm giác đó quả là kỳ lạ.

Tôi xuống đường trũng, đi dọc theo những cây xanh. Mặt trời hoàng hôn để lại những vùng âm u rộng lớn trên mặt đất rừng. Tôi dừng lại để nhìn rõ hơn cây cỏ, tập trung tầm nhìn vào cái đẹp và những hình thể của chúng. Lúc đó, tôi thấy những ánh sáng trắng và một loại khí vô hình màu hồng bao quanh, từng thảo mộc.

Tôi tiếp tục di chuyển và đến một dòng suối phát ra một ánh sáng màu xanh nhạt. Dòng suối này làm tôi tràn ngập thanh thản. Sau đó, tồi tới một thung lũng leo lên sườn dốc đối diện, và cuối cùng ra đến con đường. Tôi bước đi một cách tự nhiên về hướng bắc.

Xa hơn, phía trước, tôi thấy bóng của một người mặc áo nhà dòng đang khuất dần ở ngã rẽ. Hình ảnh đó khiến tôi thắc mắc. Không chút sợ hãi, tôi chạy về phía ông. Tôi cảm thấy hoàn toàn thư thái. Nhưng tôi ngạc nhiên khi thấy ông đã mất hút. Ớ phía phải, có một con đường nhánh, tiến vào thung lũng theo hướng ngược lại, nhưng ở đó cũng chẳng có bóng người. Tôi tiếp tục tiến theo con đường chính: chẳng có ai! Tôi nghĩ đến việc quay trở lại để đi theo con đường nhánh. Nhưng như thế, tôi sẽ không về được thị trấn nên tôi vẫn tiếp tục đi, trong khi không ngưng nghĩ đến con đường nhánh.

Đi được một trăm mét, khi đến một ngã rẽ thứ hai, tôi nghe có nhiều tiếng xe: qua các cành cây, tôi thấy có một đoàn xe quân sự đang lao nhanh đến. Tôi ngập ngừng, trong thoáng chốc nghĩ rằng có thể ở yên trên đường, nhưng rồi tôi bỗng nhớ đến nỗi khiếp sợ mà tôi đã trải khi nghe tiếng súng trên núi.

Tôi nhảy ra khỏi con đường và nép mình bên lề đường; mười chiếc Jeep lao nhanh qua. Chẳng ai trông thấy tôi. Khi đoàn xe đã đi khỏi, tôi bò đến một gốc cây lớn.

Tôi run rẩy; cảm giác an bình đã rời khỏi tôi. Nỗi khiếp sợ đã quay lại khiến dạ dày tôi quặn thắt. Sau đó, tôi lại men đến con đường, và hình ảnh hai chiếc Jeep đang lao đến từ xa khiến tôi phải một lần nữa lăn mình vào cỏ. Tôi cảm thấy buồn nôn.

Lần này, tôi cô lánh xa con đường và quay về nơi xuất phát, thận trọng tiến bước để đến con đườn nhánh. Lắng nghe những tiếng động, tôi quyết .. di chuyển trong rừng, men theo con đường để qua thung lũng. Tôi cảm thấy tâm trạng nặng nề. Tôi tự hỏi, mình đã làm gì? Tại sao mình đi theo con đưòng này? Hãy thận trọng, tôi có thể gặp nguy hiểm

Tôi đột ngột dừng lại. Tôi thấy vị linh mục đang ở phía trước tôi, cách ba chục mét. Ông đang ngồi dưới một gốc cây lớn, bao quanh bởi những tảng đá. Tôi đứng lặng nhìn ông khi ông mở mắt ra và nhìn tôi. Tôi sững người, nhưng ông ra hiệu cho tôi đên gần.

Tôi thận trọng bước đến. Ông hoàn toàn bất động. Khoảng ngũ tuần, ông là một người cao gầy, với mái tóc cắt ngắn có màu xanh như mắt ông.

Ông nói bằng một thứ tiếng Anh lưu loát:

  • Hình như anh đang cần được giúp đỡ?
  • Ông là ai?
  • Linh mục Sanchez. Còn anh?

Trong khi quỳ một chân, bởi đã kiệt sức, tôi cho ông biết lai lịch của tôi và nơi tôi xuất phát.

Ông hỏi:

  • Có phải anh liên quan đến chuyện đã xảy ra tại Cula?

Tôi nói bằng một giọng mệt mỏi, không biết mình có nên tin ông hay không:

  • Linh mục biết gì về chuyện đó?
  • Tôi biết chính phủ dứt khoát không muôn công bố Bản Sách Cổ Chép
  • Tại sao chứ? Sanchez đứng dậy:
  • Hãy theo tôi. Trụ sở hội truyền giáo của chúng tôi ở gần đây.

Anh sẽ được an toàn.

Tôi đứng lên một cách khó nhọc. Biết không còn một lựa chọn nào khác, tôi gật đầu. Linh mục từ tốn dẫn tôi đi. Ông rất lịch sự và thận trọng cân nhắc từng lời:

Binh lính còn truy lùng anh không? Tôi không biết nữa.

Sau một lúc im lặng, linh mục nói:

Có phải anh đang đi tìm Bản Sách Cổ Chép Tay.

Không, tôi không tìm kiếm nừa. Tôi chỉ muốn sống sót để trở về nhà.

Linh mục mỉm cười và gật đầu. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy tin tưởng ở ông. Tình người và sự quan tâm của ông dành cho tôi khiến tôi cảm động. Ồng làm tôi nhớ đến Wil.

Chúng tôi đến trụ sở hội truyền giáo, một cụm nhà nhỏ bao quanh một cái sân và một nhà thờ nhỏ, ở một địa điểm rất đẹp. Sanchez nói với những linh mục khác bằng tiếng Tây Ban Nha, và những linh mục đó vội vã ra đi.

Tôi muôn biết họ đi đâu, nhưng cảm thấy quá mệt; Sanchez đưa tôi vào một căn nhà gồm hai phòng và một buồng nhỏ; lửa đang cháy trong lò sưởi. Theo sau chúng tôi là một linh mục, tay bưng một cái khay có nhiều bánh mì và một liễn đựng xúp bốc khói. Tôi ăn trong khi Sanchez lịch sự ngồi cạnh tôi. Rồi, theo lời mời của ông, tôi nằm dài trên một trong những cái giường và ngay sau đó, chìm vào giấc ngủ.

Khi ra sân, tôi nhận thấy mọi thứ ở đây đều rất sạch. Những lối đi trải sỏi được viền bằng những loài cây chọn một cách khéo léo; không một cây nào bị cắt tỉa.

Tôi bước đến và ngồi xuống trên một trong những băng ghế đá đặt quanh sân. Mặt trời đã lên đỉnh những hàng cây sưởi ấm cơ thể tôi.

Có tiếng nói từ phía sau tôi:

  • Anh ngủ có ngon không?

Sanchez đang đứng phía sau tôi, tươi cười. Tôi gật đầu:

  • Tuyệt vời.
  • Tôi có thể nói chuyện với anh chứ?
  • Dĩ nhiên.

Chúng tôi không nói năng gì trong vài phút. Nhiêu lần tôi liếc nhìn Sanchez, chực lên tiếng, nhưng ông đang ngắm mặt trời lên, đầu hơi nghiêng sang một bên.

Cuối cùng, Sanchez lên tiếng:

  • Anh đang ngồi ở một nơi thật tuyệt. Tôi thốt lên:
  • Thưa cha, tôi cần cha cho một lời khuyên. Tôi muốn biết cách nào an toàn nhất để trở về Hoa Kỳ.

Ông nhìn tôi, vẻ nghiêm trọng:

  • Tôi không rõ, điều đó tuỳ thuộc vào việc nhà cầm quyền có xem anh là thành phần nguy hiểm hay không. Hãy cho tôi biết bằng cách nào mà anh đã có mặt tại

Tôi kể ra toàn bộ sự việc, kể từ khi tôi gặp Charlene. Tôi không nói nhiều về trạng thái sảng khoái mà tôi đã trải qua khi ở trên đỉnh núi, bởi giờ đây tôi cảm thấy nó không thực và có vẻ tưởng tượng. Nhưng Sanchez hỏi ngay về vấn đề đó:

  • Anh đã làm gì khi người lính bỏ đi?
  • Tôi đã ngồi ở đó trong nhiều giờ, cảm thấy nhẹ nhõm.

-Anh còn cảm giác gì khác?

  • Không dễ để giải thích. Tôi cảm thấy sảng khoái với mọi sự, một cảm giác hoàn toàn yên ổn và thư thái. Sự mệt mỏi đã biến mất.

Sanchez mỉm cười:

  • Anh đã có một trải nghiệm thần bí. Nhiều người ngang qua khu rừng gần đỉnh núi cao đó đã kể lại những chuyện tương tự. Đó là trải nghiệm mà các nhà thần bí của mọi tôn giáo đã mô tả. Anh có đọc những bài viết về vấn đề đó?
  • Vâng, cách nay đã lâu...

Nhưng cho đến hôm qua, chuyện đó đối với anh chỉ là một ý niệm trừu tượng?

  • Vâng, hẳn thế.

Một linh mục trẻ bước đến, gật đầu chào tôi rồi nói nho nhỏ với Sanchez. Sau đó, linh mục trẻ ngang qua sân dưới ánh mắt nhìn theo của Sanchez, để đi vào một trang viên rộng khoảng ba mươi mét. Tôi nhận thấy nơi đó cũng được chăm sóc rất chu đáo và có nhiều thảo mộc. Linh mục trẻ có vẻ lưỡng lự như thể đang tìm một thứ gì đó. Rồi ông ngồi xuống, như đang trong một bài tập luyện.

Sanchez mỉm cười, vẻ hài lòng. Rồi quay sang tôi ông nói:

Theo tôi, quả là nguy hiểm cho anh khi tìm cách ra đi vào lúc này, nhưng tôi sẽ cố tìm hiểu tình hình và xem có ai đã nghe nói về những người bạn của anh. Tôi sẽ có nhiều việc để làm. Hãy an tâm, chúng tôi sẽ cố hết sức để giúp anh. Hãy nghỉ ngơi ở đây và lấy lại sức khoẻ.

Tôi gật đầu.

Sanchez thọc tay vào túi, lấy ra một xấp giấy và trao cho tôi:

  • Đây là mặc khải thứ năm. Nó nói về loại trải nghiệm mà anh đã gặp. Tôi nghĩ nó sẽ làm anh quan tâm.

Tôi cầm lấy trong khi ông nói tiếp: “Anh có hiểu những mặc khải mà anh đã đọc trước đây?”.

Tôi ngập ngừng, không muốn nghĩ đến Bản Sách Cổ Chép Tay vào lúc này. Rồi tôi nói:

  • Nó cho biết rằng con người bị lôi kéo vào một sự tranh giành năng lượng với những người khác. Khi ta hướng những người khác theo quan điểm của mình thì họ đang đồng nhất hoá với Điều đó giúp ta hấp thụ năng lượng của họ và mạnh hơn lên.

Ông mỉm cười:

  • Vậy vấn đề là mỗi người tìm cách lấy đi năng lượng của người khác bằng cách chế ngự họ. Và tất cả chúng ta đều thiếu năng lượng.
  • Đúng.
  • Nhưng còn có một giải pháp, một nguồn năng lượng khác.
  • Hình như đó là điều bản văn muốn nói đến.

Sanchez gật đầu và đi vào nhà thờ, không nói gì thêm. Tôi ngồi đó một lúc, không nhìn bản văn. Những sự cố của hai ngày qua đã làm nguôi đi niềm phấn khởi của tôi, và tôi muốn nghĩ đến những cách thức để trở về Hoa Kỳ. Rồi tôi nhìn vào trang viên và thấy linh mục trẻ đang đứng dậy và từ từ đi xa hơn vài mét. Sau đó, anh hướng về tôi và ngồi xuống.

Tôi thắc mắc chẳng hiểu anh đang làm gì. Tôi nghĩ, có lẽ anh đang thực hiện một nghi thức được mô tả trong Bản Sách Cổ Chép Tay.

Tôi đọc trang đầu của bản văn.

Bản văn mô tả một khái niệm mới về điều mà từ lâu nay người ta gọi là ý thức thần bí. Theo bản văn, trong những thập nhiên sau cùng của thế kỷ 20, ý thức đó thể hiện trong lối sống mà mỗi con người có thể tiếp cận và được minh hoạ bởi những người theo thuyết bí truyền của nhiều tôn giáo. Đối với phần đông, ý thức này vẫn là một khái niệm trừu tượng, một đề tài tranh luận. Nhưng đối với một số người, mà số này đang gia tăng, ý thức này tự nó sẽ tỏ rõ, bởi họ sẽ trải nghiệm những đột nhập ngắn ngủi vào chiều kích tâm linh.

Trải nghiệm như vậy có thể là bí quyết để chấm dứt những xung đột trên thế gian. Bao lâu trải nghiêm đó còn tồn tại, chúng ta sẽ nhận năng lượng từ một nguồn khác mà một ngày nào đó chúng ta có thể sử dụng tuỳ ý.

Tôi ngưng đọc bản văn và nhìn vị linh mục trẻ; mắt anh mở lớn và có vẻ như đang chăm chú nhìn tôi. Tôi gật đầu chào, tuy không thấy rõ chi tiết khuôn mặt anh. Tôi ngạc nhiên khi thấy anh mỉm cười, gật đầu chào lại. Sau đó, anh đứng dậy và đi về ngôi nhà; tránh nhìn tôi trong khi tôi dõi theo anh, đến lúc anh mất hút.

Tôi nghe có tiếng chân ở phía sau; Sanchez vừa ra khỏi nhà thờ. Ông mỉm cười:

  • Không lâu lắm phải không. Anh có muốn tham quan đôi chút khu này?
  • Vâng. Cha có thể cho tôi tham quan trang viên?

Tôi chỉ cho ông nơi ban nãy linh mục trẻ đã ngồi. Ông nói:

  • Chúng ta hãy đến đó.

Khi ngang qua sân, Sanchez kể cho tôi về Hội Truyền giáo, đã tồn tại qua bốn thế kỷ, và đã được thành lập bởi một thừa sai Tây Ban Nha. Vị thừa sai đó đã tin rằng mình phải cải tạo những người dân bản địa bằng cách chạm vào tâm hồn của họ. Theo Sanchez, hoạt động truyền bá đức tin của vị thừa sai đã có kết quả tốt, một phần do chính cung cách của vị thừa sai, phần do sự hẻo lánh của vùng này, và vì thế ông có thể tiếp tục kinh nghiệm đó.

Ông giải thích:

  • Chúng tôi luôn vun trồng truyền thống tìm kiếm

Trang viên thật đẹp, với những lối đi rải đá cuội lấy từ đòng sông gần đó. Tựa như trong sân, những cây ở đâty được trồng rất thưa, làm nổi rõ hình dáng độc đáo của mỗi loài cây.

Sanchez hỏi:

  • Anh thích ngồi ở đâu?

Tôi nhìn quanh. Trước mắt tôi có những góc thật đẹp, với cây cối được chăm sóc chu đáo. Mỗi góc đều có một không gian mở được viền bởi những loài cây rất đẹp, những tảng đá và đại thụ. Nơi vị linh mục trẻ đã ngồi lúc nãy có nhiều tảng đá hơn những nơi khác.

Tôi nói:

  • Tôi thích ngồi ở chỗ

Sanchez gật đầu và chúng tôi đến đó. Sau một lúc hít thở sâu, ông nói:

  • Hãy cho tôi biết điều gì đă xảy đến với anh trên đỉnh núi. Tôi do dự:
  • Thưa cha, tôi đã kể cho cha mọi chuyện... Mọi sự đã xảy ra quá

Ông nhìn tôi với vẻ nghiêm nghị:

  • Có thế anh sẽ phải cố gắng đế tìm lại trạng thái ấy.
  • Vâng, có thể. Nhưng quả là khó để tìm thấy cảm giác hoà nhập với vũ trụ khi người khác đang chĩa súng vào mình.

Ông cười và nhìn tôi bằng ánh mắt thân tình Tôi hỏi:

  • Ở Hội Truyền giáo, các cha có nghiên cứu Bản Sách Cổ Chép Tay?
  • Có chứ. Chúng tôi dạy cách theo đuổi loại trải nghiệm mà anh đã có trên đỉnh núi. Anh có muốn trải nghiệm lại?

Có tiếng gọi linh mục Sanchez ồ cuôi sân. ông xin lỗi tôi để đi. Tôi lại ngắm cây cỏ và đá trong khi thử dịch chuyển tầm mắt. Ở bụi cây kề cận, tôi mơ hồ thấy một vùng ánh sáng.

Linh mục Sanchez trở lại và nói:

  • Tôi phải vào thành phố. Có thể tôi sẽ trở về với những thông tin về bạn anh và về những hiểm nguy mà anh sẽ gặp khi rời xứ này.
  • Cám ơn Cha trở về hôm nay chứ?
  • Không đâu. Chắc phải ngày

Thấy tôi có vẻ lo lắng, ông đặt tay lên vai tôi và nói tiếp: “Anh đừng lo. Hãy thoải mái. Ở đây, anh sẽ được an toàn. Anh có thể nói chuyện với các linh mục, nhưng hãy nhớ rằng có một số linh mục cởi mở hơn một số khác... Điều đó tuỳ thuộc vào cá tính của họ”.

Tôi gật đầu.

Sanchez mỉm cười, đi quanh nhà thờ và trèo lên một chiếc xe tải cũ. Rồi ông lái xe theo con đường dẫn về trục lộ.

Tôi ngồi nhiều giờ trong trang viên, thích thú khi có thể tập trung tư tưởng. Tôi thầm nghĩ, không biết Marjorie và Wil có thoát được không. Nhiều lần, hình ảnh cái chết của gã thuộc hạ của Jensen lướt qua tâm trí tôi, nhưng tôi vội xua đi.

Đến trưa, tôi thấy có nhiều linh mục đặt một cái bàn lớn ở sân và bày bát đĩa ra. Sau đó, có khoảng một chục linh mục khác xuất hiện và ngồi trên những ghế đài để ăn bữa trưa. Họ mỉm cười với nhau một cách thân thiện, nhưng không nói chuyện. Một linh mục trong số họ trông thấy tôi và ra hiệu mời tôi đến.

Tôi bước đến và nhận một đĩa bắp nấu với các loại đậu. Các linh mục hình như đều biết có sự hiện diện của tôi, nhưng không ai nói gì. Vì vậy, tôi ngồi ăn lặng lẽ. Các món rau củ không được ướp muối, nhưng được bô sung bởi những loại thực vật làm gia vị. Ăn xong, các linh mục đặt đĩa của họ thành chồng trên bàn. Lúc đó, có một linh mục ra khỏi nhà thờ và đến gần bàn ăn. Ông đảo mắt tìm một chỗ ngồi và bắt gặp ánh mắt của tôi. Ông mỉm cười và nói với tôi bằng một giọng Anh lơ lớ:

  • Tôi có thể ngồi cùng băng ghế này với anh?
  • Vâng! I

Cầm đĩa thức ăn, ông ngồi xuống và ăn một cách từ tốn. Ông là một người lùn mập, rắn chắc, mái tóc đen và đôi mắt màu hạt dẻ.

Ông hỏi:

  • Anh ăn ngon miệng chứ?
  • Vâng!

Tôi xúc một muỗng bắp trong đĩa và vì nhận thấy ông nhai thật chậm nên tôi noi theo. Lúc đó tôi nhớ rằng các linh mục khác cũng nhai thức ăn thật chậm như ông.

Tôi hỏi:

  • Cha có trồng rau củ ở khu đất này?
  • Có chứ, lương thực là thứ thiết yếu.
  • Cha có truyền năng lượng cho cây cỏ? Ông nhìn tôi, rất ngạc nhiên:
  • Anh đã đọc Bản Sách Cổ Chép Tay rồi à?
  • Tôi chỉ đọc được bốn mặc khải đầu tiên.
  • Và anh đã trồng cây?
  • Không, tôi chỉ quan sát.
  • Anh đã thấy những trường năng lượng?
  • Vâng, thỉnh thoảng.

Trong một lúc, chúng tôi không nói năng gì khi ông tiếp tục ăn. Rồi ông đột ngột nói:

  • Thực phẩm là phương cách hàng đầu đế ta đạt năng lượng. Nhưng để hấp thụ toàn bộ năng lượng cố trong thực phẩm, thì ta phải biết coi trọng và thưởng thức nó. Sự ham thích là cánh cửa mở vào năng lượng. Ta phải coi trọng nó. Chính vì thế mà ta cầu nguyện trước khi ăn, không chỉ như một hành động tri ân, mà còn để cho sự ăn uống được thánh hoá và năng lượng cua thực phẩm có thể thâm nhập vào cơ thể của chúng ta.

Ông chăm chú nhìn tôi như để biết chắc là tôi đã hiểu rõ lời ông. Tôi lặng lẽ gật đầu, nhưng ông có vẻ ưu tư.

Tôi thầm nghĩ, quả thực trong một cung cách có ý thức việc coi trọng thực phẩm là hành động đích thức của sự tri ân, và kết quả là một sự hấp thụ tốt năng lượng.

Vị linh mục nói tiếp:

  • Nhưng ăn uống chỉ là bước đầu tiên. Một khi đã gia tăng năng lượng cá nhân, anh trở nên nhạy bén hơn với năng lượng có trong mọi vật. Và anh biết cách nắm bắt năng lượng đó mà không cần phải thông qua việc ăn uống. Mọi thứ quanh ta đều chứa năng lượng, nhưng mỗi thứ theo cách của nó. Vì lẽ đó mà có những nơi làm gia tăng năng lượng hơn những nơi khác. Điều đó tuỳ thuộc vào quan hệ giữa mỗi cá nhân với năng lượng tồn tại ở nơi đó.
  • Cha đã gia tăng năng lượng của mình?

Vị linh mục có vẻ thích thú trước câu hỏi của tôi:

— Có chứ.

  • Bằng cách nào?

Tôi phải cởi mở, kết nối, tập trung, giống như khi anh quan sát những trường năng lượng. Nhưng giai đoạn này đưa anh tiến xa hơn, nó cho anh một cảm giác toàn mãn.

  • Thưa cha, tôi không hiểu.

Ông cau mày khi thấy tôi có vẻ căng thẳng:

  • Anh hãy cùng tôi đến đó, tôi sẽ chỉ cho

Tôi theo ông đến trang viên. Ông dừng lại và nhìn bao quát. “Nơi kia”, ông chỉ tay về một góc trang viên ở rìa cánh rừng nguyên sinh.

Chúng tôi đi theo con đường mòn ngoằn ngoèo giữa những bụi cây. Vị linh mục chọn một nơi có một gốc cây lớn sừng sững, như mọc lên từ những mỏm đá. Rễ nó bao bọc gò đất, uốn quanh và đâm xuống đất. Phía trước là những cây thấp có hoa, mọc theo hình bán nguyệt, và thoang thoảng trong không khí là mùi hương rất nhẹ của những đoá hoa đang nở. Phía sau gốc cây lớn, rừng tạo thành một bức tường không thể xâm nhập.

Theo gợi ý của ông, tôi ngồi xuống ở một mảng trống, đối diện với gốc cây.

Ông hỏi:

  • Anh thấy cái cây đó có đẹp không?
  • Đẹp.
  • Vậy... hãy cảm nhận nó! Cha Sanchez có nói với tôi rằng anh đã có một trải nghiệm ở đỉnh núi. Anh còn nhớ điều anh đã cảm nhận chứ?
  • Tôi đã cảm thây nhẹ nhõm, an ổn, được kết nối, như cha nói....
  • Kết nối với gì?
  • Quả là khó nói. Như thể toàn bộ cảnh quan là thuộc về mình.
  • Còn tình cảm thì sao?

Tôi suy nghĩ. Tình cảm gì? Rồi tôi gật đầu:

  • Vâng, đó là tình yêu thương dành cho mọi vật.
  • Đúng thế. Vậy, anh hãy yêu thương cái cây đó.
  • Nhưng tình yêu chỉ đến khi nó muốn. Không thể ép buộc.
  • Nhưng anh có thể đưa yêu thương vào trong con người anh. Trước tiên, anh phải để cho tâm trí hoạt động để tìm kiếm tình cảm đó và tìm cách hồi sinh nó.

Tôi nhìn gốc cây, cố tìm lại cảm xúc đã có khi ở trên đỉnh núi. Dần dần, tôi bắt đầu chiêm ngưỡng hình dáng của nó, hiện hữu của nó. Sự ưa thích của tôi gia tăng, và cuối cùng tôi cảm thấy một tình cảm yêu thương. Đó là tình cảm mà, khi còn bé, tôi đã dành cho mẹ tôi, và sau đó dành cho người bạn gái. Và tình cảm đó tồn tại ở hậu cảnh của gốc cây mà tôi ngắm nhìn. Tôi cảm thấy yêu thương mọi sự vật.

Vị linh mục lùi lại vài bước và chăm chú nhìn tôi:

  • Như vậy là anh đang đón nhận năng lượng. Tôi thắc mắc:
  • Làm sao cha biết?
  • Vì tôi thấy trường năng lượng của anh đã lớn thêm.

Tôi nhắm mắt và cố tìm lại tính chất mãnh liệt của những xúc cảm mà tôi đã có trên đỉnh núi. Giờ đây, cũng là những xúc cảm đó, nhưng không mãnh liệt bằng. Điều đó làm tôi không vui.

Vị linh mục hỏi:

  • Có chuyện gì thế? Năng lượng đã rời khỏi anh ư?
  • Tôi không biết nữa. Tôi không có được mức độ mãnh liệt như khi ở trên đỉnh núi.

Ông nhìn tôi:

  • Khi ở trên đỉnh núi, anh đã nhận được thiên ân một sự khai mở. Giờ đây, bản thân anh phải sống lại trải nghiệm ấy.

Ông lùi lại và nói: “Hãy cố gắng thêm”.

Tôi nhắm mắt và cố tìm lại những xúc cảm. Cuối cùng, xúc cảm đã dâng lên trong tôi. Tôi chìm đắm trong nó, gia tăng nó từng lượng nhỏ. Giờ đây, tôi chỉ nghĩ đến gốc cây trước mặt.

Vị linh mục nói:

  • Tuyệt diệu! Anh đang nhận năng lượng và anh trao nó cho gốc cây.

Tôi nhìn vào mắt ông:

  • Tôi đang trao năng lượng cho cái cây này sao?

Khi coi trọng vẻ đẹp và tính chất độc đáo của sự vật, anh đón nhận năng lượng. Khi cảm thấy yêu thương, anh có thể phản hồi năng lượng nếu anh muốn.

Tôi ngồi một lúc lâu trước gốc cây. Càng ngắm nhìn và thán phục vẻ đẹp của hình dáng và những màu sắc của nó, tôi càng thấy yêu thương mọi yật. Tôi hình dung năng lượng của tôi đang tuôn trào vào nó, nhưng không nhìn thấy. Tôi cũng cảm nhận vị linh mục đã đứng dậy, tuy không thấy.

Tôi hỏi:

  • Khi tôi trao năng lượng cho cây, người khác có thấy không?

Vi linh mục mô tả chi tiết, và tôi hiểu rằng đó là điều mà tôi đã thấy khi Sarah trao năng lượng cho cây ráy thơm ở Viciente. Tuy có thể thực hiện việc ấy, nhưng hình như cô không biết rằng tình yêu thương là điều cần thiết để cho sự ngoại xuất năng lượng có thể diễn ra. Cô đã cảm thấy tình yêu thương đó một cách tự nhiên, không suy tư.

Vị linh mục đi ngang cái sân rồi mất hút. Tôi ngồi đó cho đến khi đêm xuống.

Hai linh mục phác tay chào tôi một cách thân thiện khi tôi vào nhà. Lửa đang reo trong bếp và nhừng cây đèn dầu đã được thắp sáng. Không khí thơm mùi của món xúp đang nấu. Trên bàn là một bát sành, muỗng một cái đĩa và bốn khoanh bánh mì.

Một trong hai linh mục rời khỏi phòng, không nhìn tôi, trong khi người kia ra hiệu cho tôi đến lấy một cái nồi bằng đồng đặt cạnh bếp lừa. Ở nắp nồi có một cái muôi. Thấy tôi đă hiểu ý, ông hỏi:

- Anh có cần gì nừa không?

  • Không. Cám ơn

Vị linh mục gật đầu và ra khỏi phòng, đế lại tôi một mình. Tôi mở nắp nồi; đó là món xúp cà chua, với hương vị tuyệt vời. Tôi múc đầy bát và ngồi xuống, đặt bên cạnh những tờ giấy của Bản Sách Cổ Chép Tay mà linh mục Sanchez đã trao cho tôi. Nhưng vì món xúp quá ngon nên tôi hoàn toàn chú tâm vào việc thưởng thức. Khi đã ăn xong, tôi đặt đĩa và bát vào nồi, và ngồi ngắm ngọn lửa, như bị mê hoặc, cho đến khi lứa bắt dầu tàn lụi. Tôi thổi tắt cây đèn dầu và đi ngủ.

Buổi sáng, khi thức đậy, tôi cảm thấy hoàn toàn khoẻ khoắn. Ở ngoài sân, sương mù còn vương vấn. Khi xuống bếp để ăn sáng, tôi nghe có tiếng xe tải cua linh mục Sanchez đang đến gần.

Tôi ra khỏi nhà khi linh mục Sanchez đã xuất hiện ở phía sau nhà thờ, một tay xách balô và tay kia ôm nhiều túi hàng.

Ra hiệu cho tôi theo ông vào nhà, ông nói:

  • Tôi có nhiều tin dành cho

Nhiều linh mục xuất hiện, bánh bắp và trái cây sấy khô trên tay. Sanchez chào họ, rồi ngồi xuống bên bàn, cạnh tôi. Khi các linh mục đã ra khỏi phòng, ông nói:

Tôi đã tham dự một buổi họp. Trong buổi họp đó, chúng tôi bàn về Bản Sách Cổ Chép Tay, và có quan điểm trước thái độ của nhà cầm quyền. Đây là lần đầu tiên có buổi họp công khai của một nhóm tu sĩ, và khi chúng tôi bắt đầu tranh luận, thì một đại diện của chính phủ đến, yêu cầu được dự thính.

Ông lặng im một lúc, rồi nói tiếp:

Viên chức đó đảm bảo với chúng tôi rằng mục tiêu duy nhất của chính quyền là không để cho Bản Sách Cổ Chép Tay bị người nước ngoài khai thác. Ông nói rằng, muốn giữ một bản sao, mọi công dân Peru đều phải xin cấp phép, và chúng tôi phải tuân thủ luật pháp, giao nộp những bản sao của chúng tôi. Để đổi lại chúng tôi sẽ được cấp những bản sao đã được kiểm duyệt

Tôi hỏi:

  • Các vị có đồng ý không?
  • Đương nhiên là không.

Chúng tôi ăn sáng; tôi cố nhai thật chậm, thưởng thức hương vị của món ăn.

Sanchez nói:

  • Chúng tôi đã nêu lên những câu hỏi về sự việc tại Cula, và viên chức đó bảo rằng đó là một phản ứng cần thiết đối với một người tên là Jensen. Người này sử dụng nhiều tay súng do nước ngoài trả lương. Mục tiêu của họ là tìm kiếm phần chưa được biết đến của Bản Sách Cổ Chép Tay để mang ra nước ngoài. Nhà cầm quyền phải ngăn chặn họ.
  • Cha có tin lời viên chức đó?
  • Hoàn toàn không. Sau khi ông ta đi rồi, chúng tôi tiếp tục cuộc họp, và đã triển khai một chiến thuật đề kháng thụ động. Chúng tôi sẽ tiếp tục thực hiện những bản sao và thận trọng phân phát chúng.
  • Các cha bề trên có cho phép cha làm điều đó?

Chúng tôi không rõ. Một số chức sắc kỳ cựu không tán thành Bản Sách cổ, nhưng họ không tìm cách để biết ai trong chúng tôi đang tích cực ủng hộ Bản Sách Cổ. Chỉ có một người làm chúng tôi ưu tư là Hồng y Sebastian, là người chống đối rất mạnh mẽ Bản Sách Cổ Chép Tay và có nhiều ảnh hưởng hơn cả. Nếu ông thuyết phục được hội đồng giám mục soạn thảo một văn bản phản đối dứt khoát, thì chúng tôi khó đề ra quyết định.

  • Tại sao ông ấy lại có thái độ như vậy?
  • Sợ gì chứ?

Từ lâu tôi đã không nói chuyện với Hồng y Sebastian và chúng tôi thường né tránh vấn đề Như/ ý tưởng của ông là con người phải hiệp thông với vũ trụ mà không cần tìm hiểu về tâm linh. Con người phải biết thoả mãn với đức tin của mình. Bản Sách Cổ Chép Tay có thể gây hại cho mục tiêu này, và phá huỷ những tương quan quyền lực đã được thiết lập.

  • Bằng cách nào?

Sanchez nghiêng đầu và mỉm cười:

  • Chân lý giải phóng.
  • Tôi nhìn ông, không hiểu ông muốn nói gì. Ông hỏi:
  • Trông anh có vẻ khá hơn hôm qua. Anh có nói chuyện với một linh mục ở đây rồi chứ?
  • Vâng. Một linh mục đã chỉ cho tôi cách kết nối với năng lượng... Tôi không nhớ rõ tên ông. Hôm qua chúng tôi đã nói chuyện trong trang viên và ông ây đã chỉ cho tôi cách thức hấp thụ và phản hồi năng lượng.
  • Đó là linh mục
  • Quả là một trải nghiệm lạ lùng. Trong khi nhớ lại tình cảm mà tôi đã trải nghiệm trước đó, tôi có thể mở rộng tâm hồn mình. Tôi đã ở trong trang viên cả ngày, chìm đắm trong xúc cảm. Tuy không thể tìm lại được trạng thái đã có khi ở trên đỉnh núi, nhưng cũng đạt được gần như thế.
    • Từ lâu, người ta đã không biết đến vai trò của tình yêu thương. Tình yêu thương là một tình cảm mà chúng ta phải bày tỏ để được là những con người tốt, hoăc để thay đổi thế giới theo một qui luật đạo đức có phần trừu tượng, hoặc để từ bỏ chủ nghĩa vị kỷ. Sự kết nối năng lượng tạo ra trước tiên là niềm hưng phấn, sau đó là sự sảng khoái, và cuối cùng là tình yêu thương. Đạt được đủ năng lượng để kéo dài vĩnh viễn tình yêu thương sẽ mang lợi ích cho chúng ta, và sau đó cho toàn thế giới.

Tôi gật đầu và nhận thấy linh mục Sanchez đã đẩy chiếc ghế của ông ra phía sau và chăm chú nhìn tôi.

Tôi hỏi:

  • Vậy, thưa cha, trường năng lượng của tôi hiện như thế nào?
  • Nó đã lớn hơn nhiều. Theo tôi nghĩ, anh đang cảm thấy rất thoải mái.
  • Đúng vậy.
  • Đó là điều mà chúng tôi đang thực hiện ở đây.
  • Xin cha nói rõ thêm.
  • Chúng tôi đào tạo những tu sĩ để đi vào núi và làm việc cùng với các thổ dân. Công việc vất vả, vì thế các tu sĩ phải khoẻ mạnh. Các tu sĩ ở đây đã được tuyển lựa rất kỹ, và họ có một điểm chung: tất cả đều đã có một trải nghiệm mà người ta có thể gọi là thần bí. Nhiều năm qua, kể cả trước khi Bản Sách cổ Chép Tay được phát hiện, tôi đã nghiên cứu trải nghiệm ấy, và tôi tin rằng nếu người ta đã sống qua loại trải nghiệm thần bí ấy sẽ dễ dàng hơn để tiếp tục nó và gia tăng năng lượng của mình. Những người khác cũng có thể đạt được

Như vậy, nhưng cần có thời gian. Một ký ức rất sinh động về trải nghiệm đã qua, như trường hợp của anh làm cho sự tái tạo trải nghiệm trở nên dễ dàng

  • Trường năng lượng của một người đã trải nghiệm điều đó sẽ như thế nào?
  • Nó lớn lên và đổi màu.
  • Nó sẽ là màu gì?
  • Thông thường nó chuyển từ màu trắng nhạt sang màu xanh và màu lục. Chẳng hạn, trong sự tiếp cận thần bí của anh trên đỉnh núi, năng lượng của anh đã lan toả. Anh được kết nối với vũ trụ để rút lấy năng lượng, và năng lượng của anh trải rộng để bao bọc mọi thứ. Anh còn nhớ ấn tượng mà anh đã cảm nhận chứ?
  • Vâng, tôi có cảm tưởng là toàn bộ vũ trụ là thân xác mình, và tôi chỉ là cái đầu, hay chính xác hơn là đôi mắt.
  • Đúng vậy. Vào lúc đó trường năng lượng của anh và trường năng lượng của vũ trụ là một. Vũ trụ là thân xác của

Lúc đó, tôi có một hồi ức lạ lùng. Tôi tưởng chừng cảm nhận được cách thức khiến cái thân xác lớn lao là vũ trụ của tôi, đã tiến hoá. Tôi đã hiện hữu ở đó, đã thấy hình ảnh những ngôi sao đầu tiên. Nhưng tôi không thấy vật chất, mà chỉ thấy vật chất dưới dạng những dao động năng lượng, tiến hoá đến những trạng thái phức tạp hơn. Rồi sự sống xuất hiện, và loài người.

Tôi đột ngột ngưng nói. Nhận thấy sự thay đổi tâm trạng của tôi, Sanchez hỏi:

Gì thế?

Ký ức về sự tiến hoá của tôi đã dừng lại ở điểm đó. Tôi biết lịch sử chưa kết thúc, nhưng không thể thấy hơn nữa.

  • Lịch sử đang tiếp diễn và loài người theo đuổi quá trình tiến hoá để tiến đến những hình thức dao động càng lúc càng phức tạp hơn.
  • Bằng cách nào? Ông mỉm cười:
  • Chúng ta sẽ nói chuyện đó Giờ thì tôi có việc phải làm. Sẽ gặp lại anh trong một hoặc hai tiếng nữa.

Ông cầm lấy trái táo và ra khỏi phòng. Tôi ra theo, không biết sẽ làm gì, nhưng rồi, nhớ đến bản sao mặc khải thứ năm để ở trong phòng, tôi vào để lấy. Do nhớ đến khu rừng, nơi Sanchez đã ngồi khi tôi gặp ông lần thứ hai trên đường, nên tôi đi về hướng con đường và đến đúng nơi. Tôi ngồi xuống, tựa lưng vào một thân cây, trút bỏ mọi ý nghĩ, và nhìn xung quanh. Bầu trời buổi sáng trong xanh với những cơn gió thoảng. Tôi cầm lấy bản sao và tìm lại trang đang đọc dở. Chưa kịp tìm thấy, tôi nghe có tiếng xe tải.

Tôi nằm bẹp xuống đất, phía sau gốc cây và cố xác định hướng xuất phát tiếng xe. Tiếng đó đến từ trụ sở Hội Truyền giáo; tôi nhận ra khi nó đến gần. Linh mục Sanchez đang cầm lái chiếc xe tải của ông.

Dừng xe cạnh tôi, ông nói:

  • Tôi đã nghĩ là anh đang ở đây. Nào, lên xe đi. Chúng ta phải rời khỏi đây.

Tôi hỏi khi vào xe:

  • Chuyện gì đang xảy ra? Tiến về trục lộ, ông nói:
  • Một linh mục đã kể lại cho tôi về cuộc nói chuyên mà ông đã tình cờ nghe được ở làng. Các thành viên của chính phủ đã đến thị trấn, dò hỏi về tôi và Hội Truyền giáo.
  • Theo cha thì những người ấy muốn gì? Ông nhìn tôi với vẻ thanh thản:

Tôi không biết nữa. Tôi không tin là họ sẽ để chúng ta yên, vì thế tôi thấy tốt hơn là đi lên vùng núi. Một trong những linh mục là cha Carl hiện đang sống tại Machu Picchu. Chúng ta sẽ yên ổn ở đó, cho đến khi tình hình sáng sủa hơn. Dẫu sao, anh cũng nên tham quan Machu Picchu.

Đột nhiên, tôi có cảm tưởng linh mục Sanchez đã dàn xếp với nhà cầm quyền, và ông đang đưa tôi đến một nơi để giao nộp tôi. Vì vậy, tôi quyết định phải cảnh giác.

Ông hỏi:

  • Anh đã đọc xong bản dịch?
  • Gần
  • Anh đã nói với tôi về sự tiến hoá của nhân loai Vậy, anh đã đọc phần có liên quan?
  • Chưa ạ.

Nhìn tôi với vẻ thắc mắc, ông hỏi:

  • Có chuyện gì không ổn u?
  • Không ạ. Chúng ta phải mất bao nhiều giờ để đến Machu Picchu?
  • Khoảng bốn tiếng.
  • Tôi muốn im lặng để ông nói, với hy vọng ông sẽ để lộ ý đồ. Nhưng tôi không dằn được những thắc mắc:
  • Thưa cha, bằng cách nào nhân loại theo đuổi sự tiến hoá? Sanchez quay sang tôi:

Anh đang nghĩ gì?

  • Khi ở trên đỉnh núi, tôi nghĩ đã có một liên quan giữa những trùng hợp ngẫu nhiên mang nhiều ý nghĩa mà mặc khải thứ nhất đã nói đến.
  • Đúng vậy. Điều đó ăn khớp với những mặc khải khác, có phải thế?
  • Tôi không hiểu rõ ý ông, vì thế tôi lặng im. Ông nói tiếp: “Những mặc khải tiếp nối nhau một cách logic. Mặc khải thứ nhất xuất hiện khi chúng ta xem trọng những trùng hợp ngẫu nhiên. Những trùng hợp ngẫu nhiên cho chúng ta hiểu đang có một điều gì đó hơn thế và mang tính tâm linh, ở phía sau tất cả những gì chúng ta đang thấy.
  • Mặc khải thứ hai khiến nhận thức của chúng ta trở nên cụ thể hơn. Chúng ta hiểu rằng mình đã bận tâm vì cuộc sống vật chất, do muốn gia tăng sự yên ổn, và chúng ta biết rằng sự khai mở tâm trí là hướng đến một thực tế khác.
  • Mặc khải thứ ba mang đến một tầm nhìn mới về sự sống. Nó định nghĩa vũ trụ vật chất được hình thành từ năng lượng thuần khiết, một năng lượng có quan hệ hài hoà với cách thức tư duy của chúng
  • Và mặc khải thứ tư cho chúng ta thấy xu hướng của con người là giành giật năng lượng của những người khác bằng cách thống trị họ, xâm chiếm tâm trí họ, một tội ác mà chúng ta coi nhẹ, bởi chúng ta cảm thấy trống rỗng năng lượng. Dĩ nhiên, chúng ta có thể chữa trị sự thiếu hụt năng lượng bằng cách kết nối với một nguồn cao hơn. Vũ trụ có thể cung cấp mọi thứ mà chúng ta cần, với điều kiện là chúng ta phải biết cởi mở để đón nhận. Đó là thông điệp của mặc khải thứ năm.
  • Anh đã có một trải nghiệm cho thấy mức độ năng lượng mà người ta có thể đạt được. Trải nghiệm này là một bước nhảy vọt đẩy anh về phía trước. Đó là một tầm nhìn về tương lai. Chúng ta không thể nào duy trì mãi mãi trải nghiệm nó. Ngay khi chúng ta nói Với một người có ý thức bình thường, khi chúng ta quay về với một thế giới mà sự xung đột là điều đang phổ biến, chúng ta sẽ đột ngột rời khỏi trạng thái đó, và trở về với con người trước đó của mình.
  • Và lúc ấy, câu hỏi được đặt ra: làm thế nào để dần dần tìm lại điều mà chúng ta đã bất chợt thấy. Để đạt dược như vậy, chúng ta phải đổ đầy năng lượng cho chính mình một cách có ý thức, vì năng lượng sẽ tạo ra những trùng hợp ngẫu nhiên có thể đưa chúng ta trở về với trạng thái mong ước”.

Thấy vẻ ngạc nhiên của tôi, Sanchez giải thích rõ hơn:

-Anh hãy suy nghĩ kỹ đi một sự kiện không có tính ngẫu nhiên một sự kiện tạo ra một bước nhảy vọt xãy đến với ta, thì ta trở nên con người hoàn thiện hơn.

Ta tưởng mình đã đạt đến cái điểm mà định mệnh đã an bài. Vào lúc đó, mức độ năng lượng đủ để kích phát những trùng hợp ngẫu nhiên vẫn tồn tại trong ta. Ta có thể mất năng lượng khi sợ hãi, nhưng mức năng lượng đã đạt được có giới hạn cao hơn, nên ta sẽ dễ dàng tìm thấy năng lượng. Ta trở thành một con người mới. Ta tồn tại ở một mức năng lượng cao hơn, một mức dao động cao hơn.

“Giờ đây anh đã hiểu quá trình rồi chứ? Chúng ta đổ đầy năng lượng, chúng ta phát triển, lại đổ đầy năng lượng và lại phát triển. Và như thế, loài người tiếp tục quá trình tiến hoá của vũ trụ để vươn tới một trạng thái dao động càng lúc càng cao hơn”.

Sau một lúc im lặng suy nghĩ, ông nói:

  • Sự tiến hoá đã diễn ra một cách vô thức trong lịch sử nhân loại. Đó là lý do khiến các nền văn minh phát triển. Giờ đây, chúng ta đưa toàn bộ quá đó trở nên có ý thức. Đó là điều Bản Sách Cổ Chép Tay cho chúng ta biết. Sự chuyển động tiến đến một ý thức tâm linh phổ quát.

Bị mê hoặc, tôi hỏi:

  • Như vậy, tôi chỉ việc đổ đầy năng lượng, theo cách mà tôi đã học từ linh mục Juan, và rồi các trùng hợp ngầu nhiên sẽ diễn ra?
  • Đúng nhưng không dễ dàng đến thế. Trước khi có thể kết nối một cách thường xuyên với năng lượng chúng ta còn phải vượt qua một trở ngại.Đó là chủ đề của mặc khải thứ sáu.
  • Về vấn đề gì?

Linh mục Sanchez nhìn tôi:

  • Chúng ta phải thấy rõ cách thức người này thống trị người khác. Hẳn anh còn nhớ, mặc khải thứ tư cho thấy con người luôn thiếu năng lượng và tìm cách thống trị người khác để chiếm đoạt năng lượng. Mặc khải thứ năm cho biết về một nguồn khác của năng lượng nhưng chúng ta không thể kết nối với nguồn đó, nếu không chịu phân tích phương pháp mà người này dùng để thống trị người kia, và để từ bỏ nó. Mỗi khi rơi trở lại vào thái độ như vậy, chúng ta sẽ không còn kết nối với nguồn năng lượng.
  • “Quả là khó để tháo gỡ thói quen vì nó hầu như mang tính vô thức. Để tháo gỡ, ta phải làm cho nó có tính ý thức, bằng cách nhớ rằng trong thời thơ ấu, chúng ta đã tìm cách để được nuông chiều, được lắng nghe, để đạt được năng lượng. Hầu như, chẳng có gì tiến triển kể từ khi ấy. Đó là một lối sống mà chúng ta lặp đi lặp lại đến bất tận, tôi gọi nó là cơ chế thống trị của chúng
  • Một cơ chế mà chúng ta vận hành mỗi ngày trong đời thường nhưng không hay biết. Chúng ta chỉ biết rằng có những sự kiện cùng loại thường xảy ra. Nhưng nếu chúng ta không ngưng lặp đi lặp lại hành vi ứng xử đó, thì những khả năng của đời sống, những khả năng được ghi nhận bởi những trùng hợp ngẫu nhiên, sẽ không biểu lộ. Chúng ta dừng cỗ máy khi tái diễn hành vi ứng xử này, chỉ đơn giản là để tìm năng lượng”.

Sanchez giảm tốc độ để tránh những ổ gà. Tôi cảm thấy thắc mắc. Tôi thực sự không hiểu cơ chế mà ông vừa nói đó vận hành như thế nào.

Ông hỏi:

  • Anh đã hiểu rồi chứ?
  • Không rõ lắm. Tôi không hiểu mình có một cơ chế thống trị hay không.

Ông cười lớn tiếng:

Thật ư?Vậy thì, tại sao anh luôn có vẻ tự tin đến thế?

Hi vọng các bạn có thể ủng hộ trong khả năng, để giúp đỡ đội ngũ biên tập và chi phí duy trì máy chủ đang ngày một tăng. Mọi đóng góp xin gửi về:
Người nhận: Hoàng Nhật Minh
Số tài khoản: 103873878411
Ngân hàng: VietinBank

momo vietinbank
Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo

Phim Thức Tỉnh

Nhạc Chữa LànhTủ Sách Tâm Linh