Lời Tiên Tri Núi Andes Quyển 1: Đạo Lý Của Những Mối Quan Hệ

LỜI TIÊN TRI NÚI ANDES QUYỂN 1: ĐẠO LÝ CỦA NHỮNG MỐI QUAN HỆ

Tôi đi theo người lính. Lời báo trước của Pablo vẫn còn vang vọng trong tai tôi. Yêu say đắm một ai đó ư? Pablo muôn nói gì?

Người lính dẫn tôi về phía cuối con đường mòn, đến bãi đậu xe, nơi có hai quân nhân đang đứng cạnh chiếc Jeep quân sự. Họ chăm chú nhìn chúng tôi khi chúng tôi đi về phía họ. Khi đến gần chiếc Jeep, tôi thấy có một người đang ngồi ở băng sau. Thì ra Marjorie! Khuôn mặt nàng tái nhợt và nàng có vẻ lo sợ. Trước khi tôi kịp nhìn vào mắt nàng, người lính ở phía sau tôi đã túm lấy cánh tay tôi và đẩy tôi vào băng ghế, cạnh Marjorie. Hai người lính vào ngồi ở băng ghế trước. Người lính cầm lái liếc nhìn chúng tôi, rồi phóng xe về hướng bắc.

Tôi hỏi hai người lính:

  • Các ông nói được tiếng Anh chứ?

Người lính thứ hai, một gã to con, quay lại nghiêm mặt nhìn tôi nói một câu gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha, rồi quay mặt đi.

Quay sang Marjorie, tôi hỏi nhỏ:

  • Ổn chứ?

Nước mắt tuôn trào, nàng thốt lên:

TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời...
(*) Họ và tên của bạn:
(*) Ngày tháng năm sinh:
 

Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras (Pitago)

Mua đá năng lượng:

- Em... ừm...

Quàng tay lên vai nàng, tôi nói:

  • Rồi sẽ ổn thôi.

Marjorie nhìn tôi, cố gượng cười, rồi ngả đầu lên vai tôi. Một cảm xúc mê đắm mơ hồ lướt qua cơ thề tôi...

Trong suốt một tiếng dồng hồ, chiếc Jeep không ngừng lắc lư, nảy lên trên những ổ gà. Cảnh quan xanh tươi hơn, và càng lúc càng trông giống một rừng rậm. Đến một ngã tư, cây cỏ đột ngột nhường chỗ cho một thị trấn. Dọc theo hai bên đường là những căn nhà gỗ.

Khoảng một trăm mét xa hơn, có một chiếc xe tải lớn chắn ngang đường. Nhiều quân nhân ra hiệu cho chúng tôi dừng lại. Phía sau chiếc xe tải, có nhiều ôtô bị chặn lại. Khi chiếc Jeep dừng, một quân nhân bước đến, nói một câu gì đó tôi không hiểu trừ từ “xăng”. Hai người lính trên xe chúng tôi bước xuống để nói chuyện. Thỉnh thoảng họ nhìn chúng tôi để canh chừng, súng vẫn lăm lăm trong tay.

Phía tay trái tôi là một con phố nhỏ và, khi tôi nhìn những cửa hàng và những cổng nhà, có một điều gì đó biến đổi trong nhận thức của tôi. Hình dáng và những màu sắc của các ngôi nhà bỗng dưng rất rõ nét.

Tôi gọi nhỏ Marjorie và nhận thấy nàng ngước lên. Nhưng, trước khi nàng kịp nói, một tiếng nổ long trời làm lắc lư chiếc Jeep. Một quả cầu lửa bốc lên phía trước chúng tôi, và những người lính ngã lăn ra đất. Sau đó, tầm nhìn của chúng tôi bị che khuất bởi khói và bụi.

  • “Nhanh lên!”, tôi thốt lên và kéo Marjorie ra khỏi xe Trong cơn bối rối, chúng tôi đã chạy về phía con phố nhỏ. Sau lưng chúng tôi là những tiếng rên la và kêu cứu.

Chúng tôi chạy khoảng ba mươi mét trong lớp khói mù. Rồi tôi nhận thây có một cái cửa ở bên trái.

  • “Lối này!” tôi thét lên. I

Cửa đang hé mở và chúng tôi chạy về phía đó. Tôi đẩy cửa, bước vào, rồi cẩn thận gài cứa. Khi quay lại, tôi thấy có một phụ nữ khoảng tứ tuần đang nhìn chúng tôi.

Khi nhìn người phụ nữ, tôi thấy vẻ mặt bà chẳng có chút gì là sợ hãi, kinh hoàng, khi trông thấy hai người lạ mặt chạy vào nhà bà sau một vụ nổ. Trái lại bà mỉm cười với vẻ hài lòng, đôi chút nhẫn nại thể bà đã chờ đợi chúng tôi, và giờ đây đã đến lúc bà phải làm điều gì đó. Trên một cái ghế, một đứa trẻ bốn tuổi đang ngồi.

Người phụ nữ nói với chúng tôi bằng tiếng Anh

— Nhanh lên! Bọn họ sẽ truy lùng các bạn!

Bà đẩy chúng tôi vào một căn phòng bày biện sơ sài, vào một hành lang, rồi xuống một cầu thang dẫn đến một căn hầm rộng. Đứa bé chập chững bước theo.

Sau đó bà vội vã dẫn chúng tôi lên một cầu thang đến môt cánh cửa dẫn ra ngoài nhà, vào một con hẻm.

Có một chiếc ôtô đậu ở hẻm. Bà mở cửa xe và đẩy chúng tôi vào. Bà bảo chúng tôi nằm dài ở băng sau, phủ một tấm chăn lên chúng tôi, và phóng xe đi, có lẽ, về hướng bắc. Suốt cuộc tháo chạy này, tôi không nói tiếng nào, sững sờ trước hành động của người đàn bà xa lạ. Tôi nhận thấy mình chìm đắm trong một con sóng năng lượng khi nhận thức đầy đủ điều vừa xảy ra linh cảm của tôi về một cuộc chạy trốn đã được hiện thực hoá!

Tôi hỏi Marjorie:

  • Em ổn chứ?

Nàng nhìn tôi, nước mắt tuôn trào và gật đầu. Mười lăm phút sau đó, người đàn bà nói:

  • Bây giờ, các bạn có thể ngồi dậy được rồi.

Tôi ngồi dậy, và nhìn quanh. Chúng tôi đang trên con đường mà lúc nãy tôi đã đi qua, trước khi xảy ra vụ nổ,

nhưng xa hơn về phía bắc. Tôi hỏi người đàn bà:

  • Chị là ai?

Bà quay lại và mỉm cười. Bà là một phụ nữ tròn trịa, mái tóc đen buông xuống vai.

Bà nói:

  • Tôi tên là Karla Deez, và đây là Mareta, con gái tôi.

Đứa bé mỉm cười, quay lui nhìn chúng tôi. Bé cũng có mái tóc đen dài. Tôi cho Karla biết lai lịch chúng tôi, rồi hỏi:

  • Làm thế nào chị biết rằng cần phải giúp đỡ chúng tôi? Karla cười:
  • Có phi vì Bn Sách CChép Tay mà các bn phi

chy trn những người lính?

  • Đúng. Nhưng ai đã cho chị biết chuyện đó?
  • Tôi cũng biết về Bản Sách Cổ Chép
  • Chị đang đưa chúng tôi đi đâu?
  • Tôi không biết. Các bạn muốn đến đâu? Tôi nhìn Nàng chăm chú nhìn tôi. Tôi nói với Karla:
  • Vào lúc này, tôi không biết mình nên đi đâu; nhưng trước khi bị bắt, tôi đang đi về Iquitos.
  • Để làm gì?
  • Để tìm một người bạn. Ông ấy đang tìm kiếm mặc khải thứ chín.
  • Chuyện đó rất nguy hiểm.
  • Tôi biết.

Karla bình thản nói:

  • Tôi sẽ đưa các bạn đến đó.

Tôi hỏi:

  • Vụ nổ khi nãy là gì thế?
  • Theo tôi nghĩ là nổ xe bồn chở nhiên liệu.

Cảm thấy kinh ngạc trước sự việc Karla đã nhanh chóng quyết định giúp chúng tôi, tôi hỏi:

  • Làm thế nào chị biết chúng tôi bỏ trốn khi đang bị bắt giữ?

Sau một hơi hít thở sâu, Karla nói:

  • Hôm qua, có nhiều xe quân sự ngang qua thị trấn để đi về hướng bắc. Đó là điều bất thường và khiến tôi nhớ đến cái ngày, cách nay hai tháng, các bạn của tôi đã bị bắt đi. Lúc đó, chúng tôi đang cùng nhau nghiên cứu Bản Sách Cổ Chép Tay. Ở thị trấn này, chúng tôi là những người duy nhất nắm giữ tám mặc khải. Rồi những người lính đã đến và bắt giữ các bạn của tôi. Từ đó, tôi không còn được tin họ.

“Hôm qua, khi trông thấy những chiếc xe quân sự, tôi biết binh lính vẫn tiếp tục lục soát để tìm những bản sao của bản sách cổ đó, và có một số người, tựa như những người bạn của tôi, cần được giúp đỡ.. Tôi hình dung mình đang giúp đỡ. Dĩ nhiên, tôi đã nghĩ rằng đó là một trùng hợp ngẫu nhiên. Vì thế, khi các bạn vào nhà tôi, tôi không hề ngạc nhiên”.

Sau một lúc im lặng, Karka nói thêm:

  • Các bạn đã từng có loại trải nghiệm đó rồi chứ?
  • Vâng - tôi đáp.

Đến một ngã tư, Karla cho xe chạy chậm lại:

  • Tôi nghĩ rằng chúng ta nên rẽ phải, đường sẽ dài hơn nhưng an toàn hơn.

Một lúc sau, Karla hỏi Marjorie:

  • Cô đã nghiên cứu mặc khải thứ tám chưa?
  • Chưa ạ. Mới chỉ đến mặc khải thứ ba Tôi nói:
  • Tôi đang đọc mặc khải thứ tám. Chị có các bản sao không?

-Không. Tất cả đều đã bị các quân nhân lấy đi.

  • Mặc khải thứ tám nói gì về các quan hệ?
  • Mặc khải đó nói rằng, rồi con người sẽ biết đối xử vi nhau một cách tử tế. Ngoài ra, nó còn nói đến nhiều điều, chẳng hạn như cách thức để ngoại xuất năng lượng của ta vào tha nhân, hoặc phải làm gì để tránh yêu đương một cách cuồng điên, say đắm.

Một lần nữa, lại sự báo trước đó! Tôi định hỏi Karla ý nghĩa của câu nói, nhưng Marjorie đã lên tiếng:

  • Hãy cho chúng tôi biết về mặc khải thứ tám.
  • Mặc khải thứ tám cho ta biết cách sử dụng năng lượng theo một phương thức mới trong quan hệ của ta với tha nhân, và điều này bắt đầu ở điểm khởi đầu, nghĩa là trong những quan hệ đối với trẻ
  • Chúng ta phải đối xử với trẻ em như thế nào?
  • Như đốì với sự khởi đầu của một quá trình tiến hoá. Nhưng để biết tiến hoá, trẻ cần thường xuyên nhận được năng lượng của chúng ta, và một cách không điều kiện. Điều tệ hại mà ta phải tránh là không lấy đi năng lượng của chúng bằng cách chữa trị chúng. Điều đó làm phát sinh cơ chế thống trị, như các bạn đã biết. Điều đó có thế tránh được nêu người lớn ban cho trẻ toàn bộ năng lượng mà trẻ cần, dẫu hoàn cảnh có thế nào. Chính vì thế mà chúng ta luôn phải quan tâm đến chúng nhất là đến những gì liên quan đến chúng. Và ta không nên chăm lo cùng lúc cho quá nhiều trẻ, khi điều đó vượt quá khả năng của
    • Bản Sách Cổ Chép Tay đã nói như thế ư?
    • Đúng, và vấn đề số lượng đã được nhấn mạnh. Tôi ngạc nhiên:
  • Tại sao số lượng lại quan trọng đến thế? Karla liếc nhanh về phía tôi:
  • Một người lớn thì chỉ có thể dành sự chú tâm của mình cho một đứa trẻ mà thôi, không hơn được. Nếu có quá nhiều trẻ, người lớn sẽ bị vượt quá giới hạn và không thể trao cho chúng đủ năng lượng. Lúc đó những đứa trẻ sẽ giành nhau để đạt năng lượng của người lớn.
  • Đó không phải là một cạnh tranh nghiêm trọng...
  • Bản Sách Cổ Chép Tay cho rằng vấn đề đó nghiêm trọng hơn người ta tưởng. Người lớn thường thích thú khi nhìn những gia đình có nhiều đứa trẻ đang cùng nhau lớn lên. Nhưng trẻ phải học biết thế giới từ miệng của người lớn, chứ không từ những trẻ cùng lứa với chúng. Trong nhiều xã hội, các đứa trẻ đang hình thành những nhóm. Theo Bản Sách Cổ đó, người ta sẽ dần dần hiểu rằng mình không nên sinh con nếu không có thường xuyên ít ra là một người lớn để lo cho mỗi đứa

Tôi ngắt ngang câu nói của Karla:

  • Có nhiều trường hợp cả hai vợ chồng đều phải làm việc đế mưu Liệu điều đó có ngăn trở họ có con?

-Không cần thiêt. Bản Sách cổ nói rằng con người sẽ biết mở rộng gia đình của họ ra bên ngoài những quan hệ huyết thống, để luôn có người mang đến cho những đứa trẻ sự quan tâm cá nhân. Cha mẹ không phải là những người duy nhất có thể cung cấp năng lượng. Dẫu trong vai trò nào, khi yêu thương một đứa trẻ, thì ta phải mang đến cho nó sự quan tâm. Từ hai năm nay, tôi đã cgắng ứng xử với bé Mareta theo những nguyên tắc của Bản Sách Cổ Chép Tay. Tôi đã trao cho bé năng lượng, và luôn noi sự thật trong một ngôn ngữ mà bé có thể hiểu. Khi Mareta nêu lên những câu hỏi của một đứa trẻ, tôi xem điều đó là nghiêm túc, và tránh trả lời một cách hời hợt.

  • Bản Sách Cổ Chép Tay nói gì về điều đó?
  • Nói rằng chúng ta phải luôn tìm cách nói sự thật với trẻ

Tôi có phần không đồng ý như vậy. Tôi là người có tính thích đùa với trẻ con.

Tôi hỏi:

  • Nhưng trẻ con biết rằng người lớn thích đùa chứ? Tôi sợ rằng những lời khuyên của chị chỉ làm cho những đứa trẻ sớm khôn trước tuổi và chúng sẽ không có được những niềm vui trẻ thơ.
  • Không như thế đâu. Bé Mareta đây tràn đầy niềm vui tuổi thơ. Mẹ con tôi chơi trò trốn tìm, nghĩ ra những tình huống tưởng tượng, và bé có đủ mọi trò chơi thuộc lớp tuổi của bé. Nhưng khi trò chơi mang tính tưởng tượng, thì bé biết điều đó. Tôi đồng ý. Karla có lý.

Bà nói tiếp:

  • Bé Mareta rất tươi vui và khoẻ mạnh. Sở dĩ như thế là vì tôi luôn có mặt và dành cho bé sự quan tâm khi bé cần. Những khi tôi không thể lo cho bé thì em gái tôi, sống bên cạnh nhà, sang lo cho bé. Luôn có một người lớn để trả lời những thắc mắc của bé, và nhờ sự quan tâm đó mà bé không cảm thấy cần phải giữ một vai trò hoặc làm ra vẻ người lớn. Bé luôn có đủ năng lượng và không nghĩ rằng mình thiếu. Điều đó sẽ làm cho giai đoạn chuyển tiếp trở nên dễ dàng, khi bé phải nhận năng lượng từ vũ trụ, chứ không phải từ người lớn.

Chúng tôi ngang qua một cánh rừng rậm. Tuy không trông thấy mặt trời, nhưng tôi biết nó đang xuống thấp ở chân trời.

Tôi hỏi:

  • Chúng ta sẽ đến Iquitos vào chiều nay?
  • Không. Nhưng chúng ta sẽ dừng lại nhà người quen của tôi.
  • Có xa đây không?
  • Không. Đó là cơ ngơi của một nhà bảo vệ động vật.

Ông là người đại diện chính quyền tại địa phương, một người rất có thế lực. Tên ông là Juan Hinton. Tuy ông tin Bản Sách Cổ Chép Tay, nhưng người ta vẫn để ông yên.

Đêm đã xuống, khi chúng tôi đến nhà của Juan Hinton. Cánh rừng rậm phát ra đủ mọi thứ tiếng rì rào; không khí nặng trĩu. Sừng sững trong mọt khoảng rừng trồng là một ngôi nhà lớn bằng gỗ, đèn đuốc sáng trưng. Cạnh bên là nhiều chiếc Jeep và hai ngôi nhà lớn nữa. Có một ôtô đang được nâng lên, và hai người thợ đang sữa chữa nó.

Một người đàn ông Peru cao gầy, ăn mặc lịch sự xuầt hiện khi Karla gõ cửa. Ông nói với Karla một câu gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha, trong khi tôi, Marjorie và Mareta đứng ở những bậc thềm. Ông ta có vẻ căng thẳng và không hài lòng. Karla đáp lại bằng một giọng năn nỉ, nhưng thái độ của ông ta cho thấy ông không muốn chúng tôi ở lại.

Vào lúc đó, nhìn qua cái cửa hé mở, tôi thấy bóng một phụ nữ. Tôi bước đến để nhìn rõ mặt bà ta. Người đàn bà đó là Julia. Khi tôi đang nhìn, Julia quay lại và trông thấy tôi. Ngay tức khắc, cô bước đến, vẻ ngạc nhiên. Cô chạm nhẹ vào vai người đàn ông Peru và nói nhỏ một điều gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha. Ông ta miễn cưỡng gật đầu và mở rộng cửa. Chúng tôi tự giới thiệu trong khi Hinton dẫn chúng tôi vào phòng khách.

Julia nói với tôi:

  • Thế là chúng ta lại gặp

Julia mặc quần kaki có túi lớn và áo thun ngắn tay màu dỏ rực rỡ. Một người giứp việc đến bên Hinton, và sau một phút nói với nhau điều gì đó, cả hai rời phòng khách. Julia ngồi ở chiếc ghế bành cạnh một cái bàn nhỏ trong khi chúng tôi ngồi ở chiếc sofa lớn theo cái chỉ tay của cô. Marjorie có vẻ lo sợ. Nàng đăm đăm nhìn tôi.

Thấy rõ nỗi sợ của Marjorie, Karla nắm lấy tay nàng và nói:

  • Hãy uống một tách trà thật nóng.

Karla và Marjorie ra khỏi phòng khách, và tôi nhìn theo họ cho đến cửa nhà bếp. Sau đó, tôi quay sang Julia.

Julia hỏi:

  • Theo anh, điều này có nghĩa là gì?
  • Cô muốn nói gì?
  • Chuyện chúng ta gặp lại
  • Ồ... Tôi không biết nữa.
  • Làm thế nào anh đã gặp Karla, và anh đang đi đâu?
    • Karla đã cứu mạng chúng tôi. Tôi và Marjorie bị quân đội bắt giữ. Karla đã có mặt khi chúng tôi đào tẩu.

Vẻ thích thú, Julia hỏi:

  • Hãy cho tôi biết chuyện gì đã xảy

Tôi kể lại mọi chuyện, bắt đầu từ khi linh mục Carl trao tôi chiếc xe của ông cho đến khi tôi bị bắt và bỏ trốn.

Julia hỏi:

  • Và Karla đã chấp nhận đưa anh đến Iquitos?
  • Vâng.
  • Tại sao anh muốn đến đó?
  • Wil đã nói với linh mục Carl là ông sẽ đến đó.

Hình như Will đang trên đường tìm thấy mặc khải thứ chín. Cả Hồng y Sebastian cũng có mặt ở đó.

Julia gật đầu:

  • Vâng, Hồng y Sebastian có một cơ sở truyền giáo ở đó. Ông nổi danh trong việc cải đạo các thố dân.
  • Còn cô? Cô làm gì ở đây?

Julia giải thích rằng nàng đi tìm mặc khải thứ chín nhưng không thấy có hướng nào. Nàng đến đây là vì hình ảnh của ông bạn già Hinton không ngưng xuất hiện trong tâm trí nàng.

Tôi chỉ nghe nửa vời. Marjorie và Karla đã ra khỏi nhà bếp và đang đứng phòng khách, tách trà trên tay.

Chỉ về Marjorie, Julia hỏi tôi:

  • Cô ấy đã đọc Bản Sách Cố Chép Tay chưa? Tôi đáp:
  • Chỉ đến mặc khải thứ Julia khẳng định:
  • Chúng tôi có thể đưa cô ấy rời khỏi Peru nếu cô ấy muốn.

Tôi hỏi:

  • Nhưng bằng cách nào?
  • Ngày mai Rolando sẽ đi Chúng tôi có những người bạn ở Sứ quán Mỹ tại đó. Họ có thế đưa cô ấy về Mỹ. Chúng tôi đã từng giúp một sngười Mỹ theo cách đó.

Tôi nhìn Julia và gật đầu một cách mơ hồ. Tâm trí tôi quá ngổn ngang. Ra đi hẳn là điều tốt hơn cả đối với Marjorie. Nhưng tôi cũng muốn nàng ở lại với tôi. Có nàng ở đây, tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn, nhiều năng lượng hơn.

Cuối cùng, tôi nói:

  • Trước tiên, tôi cần phải bàn với Marjorie.
  • Đương nhiên, hẹn gặp lại.

Julia rời khỏi phòng khách. Tôi đứng dậy và đi về phía Marjorie. Karla đã vào nhà bếp. Marjorie đang đứng, tựa vào tường phòng khách.

Tôi ôm nàng, ôm thân thể đang run rẩy của nàng. Tôi thì thầm vào tai nàng:

  • Em cảm nhận năng lượng này?
  • Thật lạ lùng, không thể tin nổi. Điều đó có nghĩa là gì?
  • Anh không biết nữa. Hẳn chúng ta phải có một liên hệ.

Tôi liếc nhìn quanh. Chẳng ai có thể trông thấy chúng tôi. Và chúng tôi hôn nhau say đắm.

Khi tôi dịch xa ra để ngắm Marjorie, tôi thấy nàng có vẻ khác hẳn, mạnh mẽ hơn, và tôi nhớ đến lần gặp nàng ở Viciente, cuộc trò chuyện của chúng tôi tại nhà hàng ở Cula. Tôi chẳng hiểu vì lý do nào tôi cảm thây có một năng lượng mạnh mẽ đến thế khi có sự hiện diện của nàng và khi nàng chạm vào người tôi.

Tôi nói:

  • Từ cái ngày Viciente, anh chỉ có một ao ước là được ở bên Dạo ấy, anh không biết phải nghĩ sao, nhưng năng lượng đó quả là tuyệt vời. Anh chưa từng cảm nhận một năng lượng nào như thế!

Tôi liếc nhìn và thấy Karla đang mỉm cười bước đến. Bà báo rằng bữa ăn tối đã chuẩn bị xong, và chúng tôi theo bà vào phòng ăn, nơi có nhiều đĩa trái cây, rau và bánh mì đã được dọn ra trên một cái bàn lớn. Trước bữa ăn, bé Mareta hát một kinh tạ ơn. Chúng tôi ăn trong một tiếng rưỡi, vừa ăn vừa trò chuyện. Hinton có vẻ bình thản hơn và nói chuyện vui vẻ, điều đó làm dịu sự căng thẳng trong tôi kể từ khi tôi trốn chạy. Marjorie nói năng một cách thoải mái, hồn nhiên. Ngồi cạnh nàng, tôi cảm thấy mình đầy áp tình yêu.

Sau bữa ăn, Hinton đưa chúng tôi trờ về phòng khách để ăn tráng miệng và uống rượu mùi. Ngồi ờ tràng kỷ, tôi và Marjorie nói với nhau về quá khứ và những trải nghiệm của mình. Càng lúc chúng tôi càng cảm thấy thân thiết nhau hơn. Chỉ có một rắc rối nho nhỏ đó là Marjorie là dân bờ Tây Hoa Kỳ trong khi tôi là dân miền Nam. Sau đó, Marjorie cho biết đó không là vấn đề, và nàng cười tươi.

Nàng thú nhận:

  • Em mong chúng ta được sớm về Mỹ. Lúc đó sẽ vui biết mấy.

Tôi nghiêm túc nhìn nàng:

  • Julia có nói với anh rằng cô ấy có cách đẽ đưa em về nước.
  • Anh muốn nói cả hai chúng ta?
  • Không, anh... anh không thể về.
  • Tại sao? Em không thể rời khỏi đây mà không có anh. Nhưng em không thể chịu đựng nổi khi phải ở lại xứ này. Em sẽ điên mất.
  • Em phải về nước. Rồi anh sẽ về sau, không lâu đâu.
  • Không! không thể được.

Sau khi đưa bé Mareta đi ngủ, Karla trở lại phòng khách. Bà liếc nhìn chúng tôi, rồi quay mặt đi. vẫn trò chuyện, Hinton và Julia không để ý đến chúng tôi.

Marjorie năn nỉ:

  • Hãy cùng về nước với em!

Tôi nhìn sang nơi khác. Marjorie hơi dổi hờn: “Vậy thì anh cứ ở lại”.

Nàng đứng lên và bước nhanh về phía những căn phòng.

Tim tôi muốn vờ tung khi nàng bỏ đi. Năng lượng mà tôi đã đạt được khi gần nàng đột ngột giảm xuống; tôi cảm thấy suy yếu và bối rối. Tôi ccưỡng lại. Tôi thầm nhủ, dẫu sao mình vẫn chưa hiểu rõ về Marjorie.

Tôi thầm nghĩ, phải chăng tốt hơn tôi nên về nước? Tại sao sự hiện diện của Marjorie ở đây là có ích cho tôi? Từ quê nhà của tôi, tôi hẳn có thể ủng hộ Bản Sách Cổ Chép Tay một cách hữu hiệu và an toàn tính mạng! Tôi đứng lên để đi theo Marjorie nhưng rồi, tôi lại ngồi xuống, chẳng vì lý do rõ ràng nào.

Tôi không hay Karla đang đứng gần trường kỷ, và tôi chỉ nhận ra điều đó khi bà nói:

  • Tôi có thể ngồi đây một lúc với anh chứ?
  • Vâng.

Bà nhìn tôi, vẻ thánh thiện:

  • Tuy không cố tình, nhưng tôi đã nghe cuộc nói chuyện giữa anh và Trước khi anh quyết định tôi nghĩ anh nên biết về điều Bản Sách Cổ Chép Tay nói về những quan hệ tình cảm.
  • Vâng, tôi rất muốn biết.
  • Khi ta đã làm rõ quá khứ của mình và bắt đầu sự tiến hoá, ta có thể bị ngưng lại trong quá trình này vào bất cứ lúc nào, bởi một đam mê tình ái.

- Chị muốn nói về tôi và Marjorie ư?

  • Hãy để tôi giải thích điều đó xảy ra như thế nào, rồi sau đó anh hãy tự xét. Trước tiên, tôi phải lưu ý anh rằng đoạn này của mặc khái thứ tám là rất khó hiểu. Hẳn tôi chẳng hiếu được nó nếu không gặp giáo sư

Tôi ngạc nhiên gật đầu. Karla nói:

  • Reneau đã giải thích cho tôi về nguồn gốc của những tranh giành quyền lực xuất hiện trong các quan hệ tình ái. Tôi thường thắc mắc vì lý do nào cái cảm giác sảng khoái và cuồng điên yêu thương đã dừng lại, và tại sao những xung đột thay đổi chúng. Bởi vì điều đó liên quan đến những luồng năng lượng đang chu chuyển giữa hai người đang yêu.

“Khi tình yêu nảy sinh, hai người đang yêu trao cho nhau năng lượng mà không hay biết, và cả hai đều cảm thấy mạnh mẽ và tươi vui. Khổ nỗi, khi một trong hai người chờ người kia trao tình cảm cho mình thì người chờ đợi cắt đứt hoàn toàn với năng lượng vũ trụ, và càng lúc càng phụ thuộc vào năng lượng của người kia. Nhưng, chẳng bao lâu sau đó, sẽ chẳng còn đủ năng lượng để chia sẻ, và cả hai lại rơi vào cơ chế thống trị của mỗi người, để tìm cách lấy đi năng lượng còn sót lại. Ở giai đoạn này, cuộc tranh giành quyền lực là không thể tránh khỏi”.

Karla chần chừ một lúc, như để xem tôi đã hiểu rõ chưa; rồi bà nói tiếp: “Theo giáo sư Reneau thì căn nguyên của vấn đề là ở trong thời thơ ấu của chúng ta. Vì phải tranh giành năng lượng, chúng ta đã không hoàn tất một quá trình tâm lý quan trọng: chúng ta không thành công trong việc hoà nhập phần giới tính khác biệt trong chúng ta”.

  • Cái gì?
  • Với tôi, tôi không thể hoà nhập phần nam tính của mình. Còn anh, đó là phần nữ tính của Nếu chúng ta yêu một người khác phái, thì ta lại phải chấp nhận năng lượng của người khác phái đó. Năng lượng huyền bí mà chúng ta có thể nắm bắt là vừa âm vừa dương. Chúng ta có thể đón nhận nó, nhưng vào buổi đầu của sự tiến hoá có ý thức của ta, ta phải thận trọng. Quá trình hoà nhập diễn ra một cách từ tốn. Nếu kẽt nối quá sớm với một nguồn năng lượng dương hoặc âm, chúng ta sẽ làm tắc nghẽn nguồn năng lượng vũ trụ.

Tôi thú thật mình không hiểu. Karla giải thích:

Anh hãy tưởng tượng bằng cách nào sự hoà nhập đó diễn ra trong một gia đình lý tưởng. Như vậy anh có thể dễ dàng hiểu rõ hơn. Trong một gia đình trẻ con cần phải trước tiên nhận được toàn bộ năng lượng mà những người lớn mang lại cho trẻ. Thông thường trẻ hấp thụ một cách dễ dàng năng lượng của cha hoặc mẹ cùng phái với bé, nhưng năng lượng đến từ người sinh thành khác phái thì khó hấp thụ hơn.

“Lấy ví dụ một đứa bé gái. Tất cả những gì mà đứa bé gái biết khi tìm cách hoà nhập khía cạnh nam tính của nó, là nó cảm thấy bị thu hút mạnh bởi người cha.

Bé gái muốn luôn ở cạnh cha. Bản Sách Cổ Chép Tay giải thích rằng, điều mà bé muốn chiếm hữu là năng lượng dương, vì năng lượng đó bổ sung cho khía cạnh nữ tính. Năng lượng đó cho bé một trạng thái toàn vẹn và sảng khoái. Nhưng bé sai lầm khi nghĩ rằng cách thức duy nhất để đạt được điều đó là giữ cha ở gần.

Lạ lùng là, vì bé tưởng rằng năng lượng đó qui về bé, và bé có thể có tuỳ ý, nên bé muôn kiếm soát cha như một phần của nó. Bé tưởng cha là toàn hảo, toàn năng, có thể thoả mãn mọi đòi hỏi thất thường của nó. Trong một gia đình không hoàn hảo, điều đó tạo ra sự xung đột. Những cơ chế thống trị hình thành khi đứa bé gái tìm cách thao túng người cha để lấy đi năng lượng của cha.

Nhưng trong một gia đình lý tưởng, người cha khước từ sự tranh giành năng lượng. Một cách không điều kiện, ông cho con gái mình đầy đủ năng lượng.

Trong ví dụ này của tôi, điều đáng kể là người cha phải cởi mở và biết bày tỏ tình cảm. Con gái ông tưởng ông là toàn năng, nhưng nếu ông trung thực giải thích về mình, về công ăn việc làm, và lý do ông phải đi làm,.., thì bé có thể hiểu những khả năng của ông, và có một cái nhìn thực tế về cha mình. Bé hãy xem cha như một con người bình thường, với những ưu điểm và nhược điểm. Nếu sự việc diễn ra như thế, đứa bé sẽ không gặp vấn đề khi trao đổi năng lượng nhận được từ cha với năng lượng vũ trụ”.

Điều rắc rối là cho đến nay, nhiều phụ huynh vẫn còn tranh giành với các con của họ nhằm đạt năng lượng, và điều đó để lại cho chúng ta những di hại. Vì sự tranh giành đó, chúng ta không thể giải quyết vấn đề về tính nhị nguyên thuộc giới tính. Chúng ta bị ghìm lại ở giai đoạn mà ở đó chúng ta đang tìm kiếm năng lượng khác phái trong một người nam hoặc người nữ, mà chúng ta cho là lý tưởng, toàn năng, và nghĩ rằng chúng ta có thể sở hữu. Anh hiểu tôi chứ?

  • Vâng.
  • Theo mặc khải thứ tám, ngay khi bắt đầu tiến hoá, ta tự động nhận năng lượng từ phái khác. Năng lượng đó đến từ vũ trụ. Nhưng ta phải thận trọng bởi nếu có một người đến với ta và trao cho ta năng lượng đó, ta có thể cắt đứt với nguồn năng lượng đích thực.

Karla cười. Tôi hỏi:

  • Tại sao chị cười?
  • Vì một lập luận bằng loại suy của giáo sư
  • Theo ông ấy, trừ khi chúng ta biết tránh tình huống đó, còn không chúng ta vẫn như là một nửa vòng tròn.

Chúng ta tựa như chữ C. Ta tỏ ra rất nhạy cảm với một người khác phái, với nửa vòng tròn còn thiếu đó, và muốn người đó kết hợp với ta để làm cho vòng tròn được trọn vẹn, và mang lại cho ta sự sảng khoái vì năng lượng được tạo ra bởi một sự liên kết đầy đủ với vũ trụ. Thật ra, ta chắng làm gì khác hơn là kết nối với một người cũng đang tìm cách làm cho cái vòng tròn của họ được trọn vẹn.

“Theo Reneau, sự phụ thuộc lẫn nhau chứa trong nó hạt mầm của những vấn đề sẽ ngay tức khắc nổi lên Như anh thấy, vấn đề đốì với con người toàn vẹn do cái chữ O mà mỗi người tin rằng đã đạt được, đó là cần phải có hai người để có thể làm một, người này mang lại năng lượng dương và người kia năng lượng âm. Con người mới đó có hai cái tôi. Mỗi người trong cả hai đều muốn làm chủ con người toàn vẹn mà cả hai đã tạo ra, và như thế, tựa như trong thời thơ ấu của họ, họ muốn chỉ huy người kia như thể người kia là chính họ. Cái ảo tưởng về một con người toàn vẹn đó tan biến rất nhanh trong một cuộc tranh giành quyền lực. Mỗi người rồi sẽ không ngừng bắt bẻ người kia, theo cách nhằm có thể làm chủ, có thể kiểm soát. Nhưng điều đó không ổn.

Trước kia, có thể là một trong hai người đã nhường nhịn, đã chấp nhận hoặc ngay cả đã tìm kiếm sự thống trị của người kia, điều này thường có đối với phái nữ, và đôi khi, hiếm hoi hơn, đối với nam giới. Nhưng ngày nay, chúng ta đang thức tỉnh. Chẳng ai còn muốn bị thống trị.

Nhớ lại cảnh lời qua tiếng lại mà tôi và Charlene đã chứng kiến ở nhà hàng, tôi nói:

  • Thế là chấm dứt yêu thương.

Karla đáp:

  • Không, ta có thể tiếp tục yêu thương, nhưng cả hai phải tự mình hoàn tất vòng tròn. Ta phải ổn định mối quan hệ của ta với vũ trụ. Điều đó đòi hỏi thời gian, nhưng sau đó ta sẽ không còn gặp phải vấn đề đó, và ta có thể biết rằng Bản Sách Cổ Chép Tay nhắc đến một quan hệ cao hơn. Sau đó, nếu ta hiệp thông trong tình yêu thương với một người khác, ta sẽ tạo ra một con người siêu việt, một hữu thể cấp cao... Và quan hệ đó không làm ta lệch khỏi con đường ta đang
  • Chị có nghĩ rằng vào lúc này Marjorie và tôi đang lệch khỏi con đường phải theo?
  • Đúng.
  • Làm sao để tránh khỏi chuyện đó?
  • Bằng cách cưỡng lại tiếng sét ái tình, ít nữa là vào lúc đầu, trong khi biết duy trì những quan hệ thuần khiết, lý tưởng với người khác phái. Và chỉ quan hệ với những người hoàn toàn bộc lộ chính họ, những người cho bạn biết bằng cách nào và tại sao họ làm điều họ đang làm, y hệt như điều đã xảy ra giữa những đứa trẻ và phụ huynh, trong một thời thơ ấu lý tưởng. Bằng cách hiểu con người đích thực của người bạn khác phái, ta loại bỏ những ảo tưởng về phái khác, và điều đó giúp ta kết nối với họ.

Karla nói tiếp:

  • Cũng nên nhớ rằng, sẽ là điều không thể, khi ta phải kết thúc một sự phụ thuộc trong tình yêu. Ta phải một lần dứt khoát thu hồi năng lượng của mình. Điều đó gây đau khổ, nhưng cần thiết. Sự phụ thuộc trong tình yêu chẳng phải là một chứng bệnh mới lạ, mà một số người trong chúng ta mắc phải. Tất cả chúng ta đều phụ thuộc vào người mình yêu, và tất cả chúng ta đều đang chữa trị căn bệnh đó.

“Điều cần thiết là ta phải, trong cô đơn, bắt đầu cảm nhận sự sảng khoái, sự thoải mái mà ta nhận thấy trong buổi đầu của một quan hệ tình ái. Ta phải cảm nhận người ấy ở bên trong ta. Và chỉ sau đó, ta mới có thể khám phá đâu là quan hệ tình ái thực sự phù hợp với ta. Nào ai biết được, nếu Marjorie và anh tiến hoá theo một chiều hướng tốt đẹp, thì có thể hai người skhám phá rằng mình được sinh ra để sng bên nhau. Nhưng hãy ý thức rng, vào lúc này, quan hca anh vi nàng không ổn”.

Hinton khiến chúng tôi ngưng nói chuyện, ông cho biết đã đến giờ ông đi ngủ, phòng của chúng tôi đã sẵn sàng. Chúng tôi cám ơn sự tiếp đón ân cần niềm nở của ông.

Sau đó, Karla nói với tôi:

  • Tôi cũng đi ngủ. Chúng ta sẽ tiếp tục vào một lần khác.

Tôi gật đầu và nhìn theo Karla. Lúc đó, tôi cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai tôi. Thì ra là Julia.

Julia nói:

  • Tôi đi ngủ đây. Để tôi chỉ cho anh phòng của anh nhé?
  • Vâng, cám ơn. Chị có biết phòng của Marjorie ở đâu không?

Julia mỉm cười và, khi vào hành lang, bà nói:

  • Khá xa phòng của anh. Ông Hinton là người rất nguyên tắc.

Tôi mỉm cười, chúc Julia ngủ ngon, và vào phòng của tôi.

Tôi thức dậy khi ngửi thấy mùi cà phê. Một mùi cà phê thơm ngon phảng phất trong không khí của ngôi nhà. Sau khi mặc áo, tôi xuống nhà. Một người giúp việc trao cho tôi một ly nước bưởi.

Từ phía sau tôi, Julia nói:

  • Chào buổi sáng.
  • Chào! - Tôi nói và quay lại. Julia chăm chú nhìn tôi:
  • Anh có biết tại sao chúng ta lại gặp nhau?
  • Không. Tôi chưa có thời giờ để nghĩ đến chuyện đó. Tôi bận tìm hiểu một đề tài khác.
  • Vâng, tôi biết.
  • Tại sao chị biết?
  • Tôi thấy điều đó xảy ra khi quan sát trường năng lượng của
  • Nó như thế nào?
  • Năng lượng của anh được liên kết với năng lượng của Marjorie. Hôm qua, khi anh ngồi ở đó và Marjorie ở nhà bếp, trường năng lượng của anh đã vươn đến đó và kết nối với trường năng lượng của Điều đó luôn như thế đối với những tiêng sét ái tình. Anh đã mất liên kết với vũ trụ. Thay vào đó, anh đã liên kết với trường năng lượng của Marjorie. Trong tiếng sét ái tình, người ta liên kết với một người hoặc một điều gì đó để qua đó kết nối một cách gián tiếp với vũ trụ. Muốn thoát khỏi sự liên kết đó, ta phải tăng cường năng lượng của mình và tập trung trở lại vào những động cơ sâu xa của ta.

Tôi gật đầu và rời khỏi phòng. Julia vẫn ở đó. Trong mười phút, tôi thực hành phương pháp của linh mục Sanchez, vẻ đẹp xuất hiện trở lại quanh tôi, và tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi trở vào nhà.

Julia nói:

  • Trông anh khá lắm.
  • Tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều.
  • Vậy thì, vấn đề của anh là gì?

Tôi suy nghĩ. Tôi đã đi tìm Marjorie và đã gặp nàng.

Vấn đề đã có câu trả lời. Nhưng tôi còn phải tìm Wil. Và tôi muốn biết người ta sẽ ứng xử với nhau như thế nào nếu họ tuân theo lời dạy của Bản Sách Cổ Chép Tay. Nếu tác động của nó là tích cực, tại sao Sebastian và các linh mục phải bận tâm?

Tôi nói với Julia:

  • Tồi muốn biết phần còn lại của mặc khải thứ tám và tìm thấy Có lẽ ông ấy đã tìm thấy mặc khải thứ chín.
  • Tôi sẽ đi Anh muốn theo không? Tôi do dự. Julia nói thêm:
  • Theo tôi nghĩ, Wil đang ở đó.
  • Làm sao chị biết? Julia mỉm cười:
  • Chuyện khám phá mặc khải thứ chín.

Trong khi Julia nói, tôi thấy tôi và Julia cùng đến Iquitos, và sau đó, vì một lý do không rõ, chúng tôi đã quyết định mỗi người đi một ngả. Tôi thấy rõ tôi đang theo đuổi một mục đích, nhưng chẳng hiểu mục đích gi.

Tôi nhìn Julia. Bà mỉm cười:

  • Anh ở đâu thế?
  • Tôi đang có một viễn tưởng.
  • Quan trọng không?
  • Tôi không biết nữa. Tôi nghĩ rằng, một khi đến Iquitos, tôi và cô sẽ mỗi người một đường.

Rolando vào phòng và nói với Julia:

  • Tôi đã chuẩn bị mọi thứ thực phẩm và đồ dự phòng như chị đã dặn.

Nhận ra tôi, Rolando gật đầu chào. Julia nói:

  • Cám ơn Anh thấy có nhiều binh lính không?
  • Chẳng thấy

Marjorie đi vào và khiến tôi bớt quan tâm đến Julia. Tuy vậy, tôi vẫn nghe thấy Julia đang giải thích với Rolando rằng có lẽ Marjorie muôn được đưa sang Brazil để từ đó về Hoa Kỳ.

Tôi đến bên Marjorie:

  • Em ngủ ngon chứ?
  • Tàm tạm.

Chỉ Rolando, tôi nói:

  • Anh ấy là bạn của Ngày mai, anh ấy sẽ đến Brazil. Từ đó, anh ấy sẽ giúp em trở về Hoa Kỳ,

Marjorie có vẻ hoảng sợ. Tôi giải thích:

  • Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Họ đã từng giúp nhiều người Mỹ. Họ quen biết những người Sứ quán. Chẳng mấy chốc, em sẽ về nhà.

Nàng gật đầu:

  • Nhưng em lo cho
  • Đừng Mọi chuyện sẽ ển thôi. Khi về nước, anh sẽ gọi em.

Phía sau tôi, Hinton loan báo bữa điểm tâm đã sẵn sàng.

Chúng tôi sang phòng ăn để điểm tâm. Sau đó, Julia và Rolando có vẻ rất vội vã. Julia giải thích rằng Marjorie và Rolando phải vượt qua biên giới trước khi đêm xuống, và

chuyến đi sẽ kéo dài suốt cả ngày.

Khi Julia và Rolando bàn bạc và ra khỏi nhà, tôi kéo Marjorie lại gần:

  • Em đừng Hãy nhìn các sự việc và có thể em sẽ khám phá những mặc khải khác.

Nàng mỉm cười, không nói gì. Tôi nhìn nàng trong khi Rolando đưa hành lý vào xe. Khi Marjorie đã vào xe, tôi bắt gặp ánh mắt của nàng lần cuốì khi xe rời xa.

Tôi hỏi Julia:

  • Họ sẽ không gặp rắc rối khi vượt biên giới chứ?
  • Đương nhiên. Bây giờ, đến lượt chúng ta ra đi.

Chúng tôi từ biệt Hinton, Karla và Mareta. Sau đó, Julia lái xe về hướng đông bắc để đi Iquitos.

Cảnh quan càng lúc càng có vẻ rừng rậm nhiệt đđi. Hiếm thấy bóng người trên đường. Tôi nghĩ đến mặc khải thứ tám. Mặc khải đó là một cách thức mới để con người hiếu nhau, nhưng tôi không thể nắm rõ toàn bộ tinh thần bản văn mà Karla đã giải thích cho tôi về cách thức ứng xử với trẻ em và về những chướng ngại của tình yêu. Nhưng bà và Pablo hàm ý về một cách thức ngoại xuất năng lượng vào tha nhân. Cách thức đó là gì?

Tôi nói với Julia:

  • Tôi không hiểu rõ mặc khải thứ tám.
  • Cách ứng xử của chúng ta đổi với tha nhân quyết định tốc độ tiến hoá của chúng ta, tốc độ mà qua đó những thắc mắc của chúng ta sẽ tìm thấy giải đáp.
  • Điều đó diễn ra như thế nào? Julia nói:
  • Hãy nghĩ đến hoàn cảnh của chính Bằng cách nào anh đã đạt được những giải đáp?
  • Tôi nghĩ rằng nhờ những người mà tôi đã gặp.
  • Anh có thực sự cởi mở để đón nhận thông điệp của họ?
  • Không thực sự. Tôi đã hờ hững, xa cách.
  • Phải chăng những người mang đến thông điệp cho anh cũng xa cách như anh?
  • Không, họ cởi mở và thân thiện. Họ... Tôi do dự, không thể kết thúc câu trả lời. Julia hỏi tiếp:
  • Có phải họ đã giúp anh bằng cách làm cho anh cởi mở? Có phải họ đã mang đến cho anh năng lượng và sự thân ái?

Câu hỏi của Julia khiến tôi trở về với quá khứ và nhiều kỷ niệm. Thái độ thân thiện của Wil khi tôi hoảng sợ ở Lima, sự ân cần niềm nở của linh mục Sanchez, những lời khuyên của linh mục Carl, của Pablo, của Karla. Và giờ đây là Julia. Tất cả họ đều có cùng một cách nhìn.

Tôi nói:

  • Đúng, đó là điều tất cả các bạn đã làm.
  • Và chúng tôi đã làm điều đó một cách có ý thức trong khi tuân theo mặc khải thứ tám. Bằng cách nâng cao tinh thần của anh và giúp anh làm sáng tỏ quá khứ, chúng tôi có thể tìm thấy thông điệp, sự thật mà anh dành cho chúng tôi. Anh hiểu chứ? Trao cho anh năng lượng cũng là điều tốt đẹp mà chúng tôi có thể làm cho chính mình.
  • Bản Sách Cổ Chép Tay nói gì về điều đó?
  • Nói rằng, mỗi lần ta giúp ai đó trên đường đời của ta, người đó mang đến cho ta một thông điệp. Những gặp gỡ hoàn toàn ngẫu nhiên là điều không hề có. Cách thức mà ta đáp lại những cuộc gặp gỡ đó là điều quyết định để ta sẽ đón nhận thông điệp hay không. Nếu khi nói chuyện với người mà ta gặp trên đường đời ta không thấy có thông điệp liên quan đến những vấn đề của ta, điều đó không có nghĩa là không có thông điệp. Chỉ có điều là ta đã không phát hiện nó.

Julia im lặng một lúc, rồi nói tiếp:

  • Anh từng gặp lại một người bạn cũ, nói chuyện với người đó, chia tay họ, rồi tình cờ gặp lại trong cùng một ngày hoặc một tuần?
  • Có chứ?
  • Và thông thường anh đã nói gì trong trường hợp đó? Phải chăng anh nói, “Chà, lại là bạn”, rồi mỉm cười và chia tay?
  • Vâng.

- Theo Bản Sách cổ Chép Tay, khi xảy ra trường hợp như thế, chúng ta phải dứt khoát dừng lại và tìm biết đâu là thông điệp mà người đó dành cho ta, cũng như thông điệp mà ta dành cho người đó. Bản sách tiên báo rằng nếu con người hiểu được điều ấy, thi những quan hệ của họ sẽ trở nên dễ dàng hơn, phong phú hơn.

  • Nhưng điều ấy không dễ thực hiện, nhất là đối với người không tin vào những chuyện như vậy.
  • Đúng. Nhưng bản sách cũng giải thích về cách thức tiến hành.
  • Có phải cô muốn nói cách thức mà chúng ta phải ứng xử với nhau?
  • Đúng.
  • Bản sách đó nêu lên điều gì?
  • Hẳn anh còn nhớ, mặc khải thứ ba cho biết trong thế giới năng lượng, con người có khả náng độc đáo là có thể chủ động ngoại xuất năng lượng của mình?
  • Đúng.
  • Anh còn nhớ người ta đã thực hiện điều đó như thế nào chứ?

Nhớ lại những chỉ dẫn của Juan, tôi nói:

  • Bằng cách chú ý đến vẻ đẹp của một sự vật cho đến khi năng lượng thâm nhập ta và ta cảm nhận tình yêu thương. Lúc đó, ta ở trong tình trạng có thể gửi trả lại năng lượng.
  • Đúng, nguyên tắc đó có thể áp dụng đối với con người. Nếu ta chú ý đến sự thể hiện và động thái của ai đó, nếu ta chú tâm vào người đó cho đến khi những đường nét và hình dáng của người đó nổi bật lên, với sự hiện diện đậm nét hơn, thì ta có thể gửi năng lượng cho người đó.

“Dĩ nhiên, trước tiên ta phải duy trì năng lượng của ta ở mức cao, để cho dòng năng lượng thâm nhập ta, rồi tiến về người đó. Càng thấy rõ và đánh giá cao vẻ đẹp nội tâm, sự toàn vẹn của người đó, năng lượng càng sẽ trôi chảy về người đó và, lẽ tự nhiên, ta sẽ càng nhận lại được nhiều năng lượng hơn. Càng yêu thương và đánh giá cao tha nhân, ta càng đạt được nhiều năng lượng. Chính vì thế, yêu thương và trao đi năng lượng cũng là điều tốt đẹp mà ta thực hiện cho chính mình”.

  • Linh mục Sanchez cũng thường nói với tôi vấn đề này.

Julia nói:

Tác động cùa sư ngoại xuất năng lượn g là khá lớn lao.

Chẳng hạn, vào lúc này, anh đang trao đổi năng lượng cho tôi. Tôi cảm nhận được và cảm thấy nhẹ nhàng hơn, đầu óc sáng suốt hơn khi tôi nói.

“Vì anh làm gia tăng năng lượng của tôi, nên tôi thấy rõ hơn sự thật của mình, tôi truyền đạt nó cho anh một cách rõ ràng hơn, và anh đạt được một thị kiến từ lời nói của tôi. Điều đó giúp anh thấy rõ hơn cái tôi sâu kín của tôi và đánh giá cao nó, để anh có thể chú ý một cách sâu sắc hơn đến nó. Và cứ như thế tiếp tục. Bằng cách này, hai người hoặc nhiều hơn, có thể đạt đến những tầm cao mới, khi mang lại sự trù phú cho nhau. Lối quan hệ đó khác với quan hệ phụ thuộc trong tình yêu. Quan hệ phụ thuộc trong tình yêu bắt đầu theo cách tương tự, nhưng nhanh chóng chuyển sang thống trị, vì tình yêu cuồng nhiệt say đắm sẽ cắt đứt với nguồn năng lượng đích thực. Một sự ngoại xuất năng lượng đích thực không liên quan đến tình yêu, cũng chẳng liên quan đến một ý định nào. Mỗi người chỉ đơn giản chờ đợi thông điệp”.

Tôi hỏi.

  • Pablo đã nói với tôi rằng sở dĩ tôi không nhận được thông điệp của Costous là vì tôi đã vận hành cơ chế thống trị của tôi. Ta phải làm gì nếu người mà ta đang đối thoại tìm cách buộc ta phải chịu cơ chế thống trị của họ? Làm thế nào để thoát khỏi?

Julia dáp ngay:

  • Bản Sách cổ Chép Tay khẳng định, nếu ta không tiến vào trò chơi của người kia, thì cơ chế của họ sẽ tiêu
    • Tôi không hiểu.

Vẻ ưu tư hiện rõ trên khuôn mặt, Julia nói:

  • Chẳng biết gần đây có nơi nào bán xăng để chúng ta có thề
  • Tôi nhìn đồng hồ xăng. Lượng xăng trong xe còn phân nửa.

Tôi nói:

  • Xăng còn nhiều.
  • Tôi biết. Nhưng tôi có linh cảm là chúng ta phải dừng lại để đổ đầy bình.
  • Được thôi.

Chỉ về một ngã tư ở phía phải, Julia nói:

  • Con đường này.

Chúng tôi rẽ vào và sau tám trăm mét ngang qua rừng rậm, chúng tôi thấy một cửa hàng dành cho những người đi câu và đi săn. Nhà được xây bên sông, bên cạnh có nhiều thuyền câu đang đậu. Chúng tôi dừng xe trước một cây xăng cũ, và Julia xuống xe để đi tìm chủ nhân của nó.

Tôi xuống xe, duỗi chân tay trong khi đi quanh cửa hàng để đến bên bờ sông. Không khí trĩu nặng hơi ẩm. Chẳng mấy chốc nữa, trời sẽ rất nóng.

Thế rồi, đột nhiên, từ phía sau tôi, có người nói với tôi bằng tiếng Tây Ban Nha, giọng giận dữ. Tôi quay lại và đối diện với một gã người Peru lùn mập. Y có vẻ đe doạ, và lặp lại câu vừa nói.

Lúc đó, у nói bằng tiếng Anh:

  • Anh là ai? Anh làm gì ở đâv? Tôi cô tránh y:
  • Chúng tôi cần đổ xăng và sẽ đi ngay,

Tôi trở ra phía bờ sông, hi vọng у sẽ bỏ đi. Nhưng у tiến đến gần tôi hơn:

  • Hãy cho tôi biết anh là ai? Tôi nhìn Coi bộ у không đùa. Tôi nói:
  • Tôi là người Mỹ. Tôi không biết rõ nơi tôi sẽ đến

Tôi đang đi cùng với một bà bạn. Y nói bằng giọng thù nghịch:

  • Một người Mỹ lạc lối ư?
  • Đúng.
  • Vậy, anh làm gì ở đây? Tôi nói khi quay về xe:
  • Tôi chẳng tìm kiếm gì. Và tôi cùng chẳng làm phiền gì ông. Ông hãy để tôi yên.

Tôi thấy Julia đang đứng, tựa vào xe. Cùng lúc đó, gã Peru cũng trông thấy Julia...

Julia nói:

  • Ta đi thôi, cây xăng đóng cửa.

Gã Peru hỏi Julia bằng giọng thù nghịch:

  • Bà là ai?
  • Sao ông hung dữ thế? Thái độ của gã đổi khác:
  • Tại vì tôi được trả lương để trông coi nơi này.
    • Ông rất sốt sắng trong công việc. Nhưng chúng tôi không thể trả lời ông nếu ông có thái độ đe dọa như thế.

Gã nhìn Julia, không hiểu hết câu nói. Julia nói:

  • Chúng tôi đi Chúng tôi làm việc với các linh mục Sanchez và Carl. Ông biết các vị đó chứ?

Gã lắc đầu, nhưng tên của hai vị đó khiến gã lắng dịu.

Gã bỏ đi.

Julia nói với tôi:

  • Chúng ta đi thôi!

Xe lao đi, bỏ lại phía sau trạm xăng, và tôi nhận ra rằng sự việc vừa qua đã làm tôi xao động. Tôi cô lấy lại bình tĩnh.

Tôi hỏi:

  • Phải chăng đã có điều gì đó xảy ra ở trong chị? Julia nhìn tôi:
  • Anh muốn nói gì?
  • Tôi muốn biết phải chăng có điều gì đó trong chị đã khiến chị có linh cảm?

Julia cười:

  • Không, toàn bộ hành động đã diễn ra ở bên ngoài. Tôi nhìn Julia. Julia hỏi:
  • Anh hiểu chứ?
  • Chẳng hiểu gì cả.
  • Anh đã nghĩ gì trước khi chúng ta dừng lại ở nơi ấy;
  • Tôi chỉ muốn duỗi hai cẳng chân.
  • Không, trước đó nữa. Anh đã hỏi tôi câu gì? Tôi suy nghĩ. Rồi tôi bỗng nhớ:
  • Lúc đó, chị đã nêu lên một điều khiến tôi ngạc nhiên. Chị đã nói, người đối thoại sẽ không thể sử dụng cơ chế thông trị của họ nếu ta không tiến vào trò chơi của họ. Vào lúc đó, tôi đã không hiểu.
  • Bây giờ, anh đã hiểu rồi chứ?
  • Tôi vẫn chưa rõ lắm.
  • Sự việc vừa xảy ra cho thấy điều gì sẽ xảy ra nếu anh tiến vào trò chơi cơ chế thống trị của gã Peru đó.
  • Như thế nào? Julia liếc nhanh tôi:
  • Với anh, gã Peru đó đã sử dụng cơ chế gì?
  • Rõ ràng, y là một kẻ de doạ.
  • Còn anh?
  • Tôi cố tránh xa
  • Tôi biết, nhưng bằng cách dóng vai trò gì?
  • Tôi bắt đầu bằng vai kẻ thờ ơ lãnh đạm, nhưng у không buông tha tôi.
  • Sau đó?
  • Tôi nghĩ là tôi đã đóng vai kẻ than vãn. Julia mĩm cười và gật đầu:
  • Đúng vậy.
  • Tôi nhận thấy chị đã thoát khỏi y một cách dễ dàng.
  • Chỉ vì tôi không thích hợp với trò chơi của y. Hãy nhớ rằng cơ chế thống trị của mỗi người là điều được hình thành từ thời thơ ấu nhằm đáp ứng một cơ chế khác. Như vậy, mỗi cơ chế chỉ có thể hiệu lực khi gặp một cơ chế tương ứng. Kẻ đe doạ cần phải gặp một kẻ đe doạ khác hoặc kẻ đóng vai nạn nhân.

Vẫn mơ hồ, tôi hỏi:

  • Còn chị, lúc nãy chị đã làm gì?
  • Tôi đã đáp trả y bằng sự đe doạ, nếu tôi tiến theo cơ chế của tôi, và điều đó có thể đưa đến bạo lực. Nhưng tôi đã chọn tuân theo những hướng dẫn của Bản Sách Cổ Chép Tôi đã nhận ra cơ chế của gã Peru. Mọi cơ chế đều là những chiến lược kín đáo nhằm giành năng lượng. Gã Peru đó tìm cách bắt nạt anh để lấy đi năng lượng của anh. Khi y định giở trò đó với tôi, tôi liền đặt cho thái độ của y một cái tên.
  • Chính vì thế mà chị đã hỏi y tại sao y hung dữ đến thế?
  • Đúng. Bản Sách Cổ Chép Tay nói rằng những thao túng kín đáo nhằm giành năng lượng sẽ không thể hữu hiệu nếu ta chỉ ra chúng bằng cách đặt tên cho chúng. Những thao túng đó sẽ không còn được che đậy nữa. Đó là một phương pháp rất đơn giản. Sau đó, người thao túng buộc phải tỏ ra thực tế và trung thực hơn.
  • Điều chị nói làm tôi ngạc nhiên. Tôi nhận thấy mình đã từng đặt tên cho những cơ chế được sử dụng bởi nhừng người khác, tuy vào lúc đó tôi không nhận thức.
  • Mọi người đều thực hiện điều đó. Như thế chúng ta nhìn thấy rõ hơn những hậu quả thực sự. Để thực hiện thành công, ta phải nhìn bên kia cơ chế, bản chất thật của người đốí diện, và gửi đến họ tối đa năng lượng. Nếu họ cảm thấy năng lượng đã tuôn vào họ, thì họ sẽ ngưng áp dụng cơ chế.
  • Chị đã rút ra được điều gì từ gã Peru?
  • Y là một gã đáng thương, vô vọng đang tìm kiếm năng lượng. Có phải y đã gửi cho anh một thông điệp đúng lúc?

Tôi nhìn Julia. Julia suýt bật cười. Tôi nói:

  • Chị nghĩ rằng chúng ta dừng lại ở đó chỉ để cho tôi có thể học cách ứng xử trước một người đang sử dụng cơ chế thống trị của họ thôi ư?
  • Vâng, tôi nghĩ là vậy.

Tiêng muỗi vo ve khiến tôi thức giấc. Julia mỉm cười như đang nhớ đến một chuyện vui.

Tôi hỏi:

  • Iquitos còn xa không?
  • Khoảng năm mươi kilômet, nhưng chỉ khoảng vài phút nữa chúng ta sẽ đến quán trọ Stewart. Đó là một quán trọ dành cho những người đi săn. Chủ nhân của nó là một người Anh. Ông ấy tin ở những ý tưởng của Bản Sách Cổ Chép Tôi quen thân Stewart.

Hai trăm mét sau đó, sau một ngã rẽ về phía trái tôi thấy một ngôi nhà hai tầng xây theo phong cách thời Victoria. Chúng tôi dừng xe ở một bãi đậu trải sỏi. Có nhiều người đang trò chuyện ở hàng hiên có mái che. Tôi mở cửa xe và định bước xuống thì Julia chạm vào vai tôi và nói:

  • Anh hãy nhớ rằng, chẳng ai có mặt ở đây do tình cờ. Hãy cởi mở để đón nhận những thông diệp.

Tôi và Julia bước lên hàng hiên. Những người Peru ăn mặc bảnh bao gật đầu chào chúng tôi.

Sau khi vào phòng khách rộng lớn, Julia chỉ cho tôi phòng ăn, yêu cầu tôi chọn bàn, rồi bà đi tìm ông chủ quán.

Tôi nhìn phòng ăn. Có khoảng chục cái bàn được bày theo hai hàng. Tôi chọn một cái bàn ở giữa, và ngồi xuống, lưng tựa vào tường. Có ba người đàn ông đi vào sau tôi và họ ngồi đối diện với bàn tôi, cách vài mét. Sau đó là một người đàn ông đến ngồi cạnh bàn tôi, phía phải. Người này có vẻ là dân châu Âu.

Julia đi vào, trông thấy cái bàn của tôi, và đến ngồi đổì diện tôi.

Julia nói:

  • Ông chủ không có đây, và nhân viên của ông cho biết họ không nghe nói đến
  • Vậy, ta phải làm gì? Julia nhún vai:
  • Tôi không biết nữa. Chủng ta phải xem như có ai đó ở đây đang có một thông điệp dành cho chúng

Làm thế nào chị biết chuyện ấy sẽ xảy ra?

  • Anh đừng quên mặc khải thứ ba. Vũ trụ là năng lượng, một năng lượng đáp ứng những mong đợi của chúng ta. Con người là thành phần của vũ trụ năng lượng; vì vậy, khi chúng ta nêu lên một câu hỏi, những người có câu trả lời sẽ xuất hiện.

“Hãy ghi nhớ, tất cả những ai mà ta gặp trên đường đời của ta đều có một thông điệp dành cho ta. Nếu không, họ đã chọn một con đường khác, hoặc đã đi sớm hơn hoặc muộn hơn. Sự hiện diện của những người đó cho thấy họ đã có lý do để có mặt”.

Tôi nhìn Julia, lòng vẫn hoài nghi. Mọi sự đơn giản đến thế ư?

Julia nói tiếp: “Cái khó là phải biết đúng người để nói, bởi ta không thể nói với tất cả mọi người”.

  • Làm thế nào để biết?
  • Theo Bản Sách Cổ Chép Tay thì có nhiều dấu chỉ.

Tôi chăm chú nghe Julia nói nhưng, chẳng hiểu vì lý do gì, tôi liếc mắt về người đàn ông đang ngồi ở bên phải tôi. Cùng lúc đó, ông ta quay sang nhìn tôi. Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, người đàn ông nhìn xuống đĩa thức ăn của mình. Tôi cũng làm như thế.

Tôi hỏi Julia:

  • Những dấu chỉ đâu?
  • Như vừa rồi!
  • Như cái gì?
  • Như anh vừa nhận được.
  • Cô muốn nói gì?

Julia nghiêng người về phía tôi:

  • Bản Sách Cổ Chép Tay nói rằng sự tiếp xúc bằng ánh mắt xảy ra một cách đột ngột và tự phát là dấu chỉ cho biết hai người sẽ phải nói với
  • Nhưng điều đó thường xảy ra!
  • Đúng, nhưng ngay lập tức người ta quên điều đó và tiếp tục mọi chuyện của họ.

Tôi gật đầu:

  • Bản sách còn nói đến những dấu chỉ nào khác?
  • Nói đến một xúc cảm thân Cái cảm tưởng rằng ta đang gặp một người hình như đã quen biết, dẫu họ là người xa lạ.

Tôi nghĩ ngay đến Dobson và Reneau, những người mà tôi đã thấy thân quen ngay trong lần đầu gặp mặt.

Tôi hỏi:

  • Bản sách có giải thích vì lý do nào những người đó có vẻ thân quen?
  • Không. Bản sách chỉ nói rằng chúng ta là thành phần của cùng một nhóm ý tưởng với những người khác. Những nhóm ý tưởng đó tiến hoá theo cùng những mục tiêu, tư duy theo cùng phương cách, khiến họ có một vẻ giống nhau, và đôi khi có cùng những trải nghiệm. Bằng trực giác, chúng ta nhận biết những thành viên của nhóm mình, và thường là họ có những thông điệp để trao cho chúng

Một lần nữa, tôi nhìn người đàn ông đang ngồi ở bên phải tôi. Tôi thấy ông ta có vẻ thân quen. Ông liếc mắt về phía tôi. Tôi quay lại nhìn Julia.

Julia khuyên tôi:

  • Anh phải nói chuyện với người này.

Tôi lặng im, cảm thấy mình không thể bắt chuyện với ông ta khi không có lý do. Tôi muốn rời khỏi đây, muốn đến Iquitos, Khi tôi định thú nhận ước muốn đó, Julia nói:

  • Đây chính là nơi các sự việc xảy ra, chứ không phải ở Iquitos. Chúng ta phải nỗ lực đến cùng. Điều rắc rốì là anh không chấp nhận ý tưởng phải nói chuyện với ông ta.
  • Ai cho chị biết điều đó?
  • Điều gì?
  • Điều tôi đang suy nghĩ.
  • Chỉ chăm chú nhìn anh là đủ hiểu.
  • Là thế nào?
  • Khi ta hiểu một cách sâu sắc một người nào, ta thấy sự thật của họ ở đằng sau vẻ ngoài. Khi ta chăm chú quan sát họ, chỉ một biến đổi thoáng qua trên khuôn mặt họ cũng cho thấy ý nghĩ của họ. Đó là điều hoàn toàn tự nhiên.

Tôi nói:

  • Hình như đó là thần giao cách cảm.
  • Thần giao cách cảm là điều chẳng có gì lạ.

Tôi lại nhìn người đàn ông; lần này ông ta ngồi bất động.

Julia thúc giục tôi:

  • Nào, hãy tập trung năng lượng của anh và sang nói chuyện với ông ấy, trước khi quá muộn.

Tôi cố gia tăng năng lượng của mình cho đến khi cảm thấy đủ mạnh mẽ. Rồi tôi hỏi Julia:

  • Tôi phải nói gì với ông ấy chứ?
  • Nói sự thật. Hãy trình bày sự thật theo cách mà ông ta có thể nhận

Tôi đứng dậy và bước đến bên người đàn ông. ông ta có vẻ e dè, lo lắng, giống như Pablo trong lần đầu gặp tôi. Tôi cố nhìn, ở đằng sau vẻ ngoài. Điều đó giúp tôi trông thấy một biểu hiện khác trên khuôn mặt của ông ta, và thấy nhiều năng lượng hơn.

Tôi nói:

  • Chào ông. Ông có vẻ không phải là dân Tôi hy vọng được ông giúp cho một việc nhỏ. Tôi đang đi tìm một người bạn tên Wil James.

Người đàn ông nói, bằng một giọng tiếng Anh có âm Scandinavia:

  • Mời anh ngồi. Tôi là giáo sư Edmund Tôi bắt tay ông. Và ông nói tiếp:
  • Rất tiếc, tôi không biết ông bạn tên Wil của

Tôi tự giới thiệu và giải thích - với hy vọng ông ta sẽ hiểu – rằng Wil đang tìm kiếm mặc khải thứ chín.

Connor nói:

  • Tôi biết Bản Sách Cổ Chép Tay và tôi đến đây để tìm hiểu tính xác thực của nó.
  • Ông đi một mình à?
  • Tôi có hẹn với giáo sư Dobson, nhưng chưa thấy ông ấy đâu. Tôi không hiểu vì lý do gì ông ấy không xuất hiện. Ông ấy đã nói với tôi rằng sẽ có mặt ở đây trước tôi.
  • Ông quen thân giáo sư Dobson?
  • Vâng, Dobson là một trong những nhà khoa học đã đề ra nhiệm vụ này.
  • Vậy, giáo sư Dobson có khoẻ không? Ông ấy sẽ đến đây? Giáo sư Connor nhìn tôi vẻ thắc mắc:
  • Chúng tôi đã định trước như thế mà. Tại sao anh hỏi vậy? Phải chăng đã có điều gì xảy đến cho Dobson?

Năng lượng của tôi đột ngột giảm thấp. Tôi hiểu ra rằng họ đã hẹn nhau trước khi Dobson bị bắt.

Tôi nói:

  • Tôi đã gặp giáo sư Dobson trên chuyến bay đến Peru; ông ấy đã bị bắt tại Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó.
  • Bị bắt? Trời đất ơi!
  • Lần cuối ông nói chuyện với giáo sư Dobson là khi nào?
  • Cách nay nhiều tuần, nhưng chúng tôi đã hẹn ở đây. Dobson phải gọi cho tôi trong trường hợp ông ấy đổi kế hoạch.
  • Ông có biết vì lý do gì giáo sư Dobson muốn gặp ông ở đây thay v ở Lima?
  • Là vì ờ gần đây có những di chỉ kháo cổ học và Dobson phải tới đó để gặp một nhà khoa học khác,
  • Giáo sư Dobson có cho ông biết ông ấy sẽ gặp nhà khoa học đó ở đâu không?
  • À, Dobson phải đến... à... San Tôi tin là vậy. Tại sao anh hỏi?

Ngay lúc đó, có hai điều xảy ra cùng lúc. Trước tiên, tôi tưởng tượng thấy Dobson. Chúng tôi gặp nhau trên một con đường chạy giữa những hàng cây lớn. Đồng thời, tôi nhìn ra cửa sổ và kinh ngạc khi thấy linh mục Sanchez đang bước lên những bậc thang của hàng hiên. Quần áo lấm bụi đường, Sanchez có vẻ hơi mệt mỏi. Trên bãi đậu xe, có một linh mục khác đang chờ trong chiếc xe cũ kỹ.

Giáo sư Connor hỏi:

  • Ai thế?

Không thể che giấu sự bồn chồn của mình, tôi đáp:

  • Đó là linh mục

Sau đó, tôi quay sang Julia, nhưng Julia đã biến mất. Tôi đứng dậy khi Sanchez đi vào phòng ăn. Trông thấy tôi, ông có vẻ sửng sốt. Rồi ông đi về phía tôi, và hỏi:

  • Sao, ổn chứ?
  • Vâng, rất ổn. Còn cha? Cha làm gì ở đây? Tuy mệt mỏi thấy rõ, ông cười:
  • Tôi không còn một nơi nào khác để đến. Và suýt nữa, tôi không đến được đây. Rất nhiều binh lính đang đến.

Ở phía sau tôi, Connor nói khi đến gần Sanchez:

  • Tại sao lại có binh lính?
  • Tôi không biết họ được lệnh gì. Tôi chỉ biết là họ rất đông.

Tôi giới thiệu hai người với nhau, và cho Sanchez biết về hoàn cảnh của Connor.

Vẻ sợ hãi, Connor nói:

  • Tôi cần phải đi, nhưng không có xe. Sanchez nói:
  • Linh mục Paul đang chờ ở ngoài Ông ấy sẽ trở về Lima ngay. Giáo sư có thể đi cùng nếu muốn.
  • Vâng, tôi sẵn sàng. Tôi hỏi Sanchez:
  • Nếu họ gặp binh lính thì sao?
  • Linh mục Paul là người ít dược biết. Rất ít nguy cơ để ông ấy bị bắt giữ.

Julia xuất hiện và nhận ra linh mục Sanchez. Họ mừng rỡ khi gặp lại nhau. Sau đó, tôi giới thiệu Connor với Julia. Trong khi tôi nói, nỗi lo sợ của Connor có vẻ gia tăng, và ngay sau đó linh mục Sanchez nói với Connor rằng đã đến lúc linh mục Paul phải lên đường. Connor vào phòng để thu dọn hành lý và ra ngay sau đó. Sau khi tôi từ biệt Connor, linh mục Sanchez và Julia đưa Ông ra xe. Tôi ngồi lại bàn. Tôi muốn suy nghĩ. Tôi biết cuộc gặp gỡ vừa qua có một ý nghĩa, và sự xuất hiện của linh mục Sanchez cũng có một ý nghĩa, nhưng tôi không hiểu rõ.

Chẳng bao lâu sau, Julia trở vào, Ngồi xuống cạnh tôi, bà nói:

  • Tôi đã nói với anh rằng có một điều gì đó đã xảy Nếu không dừng lại ở cây xăng, chúng ta hẳn không gặp linh mục Sanchez và Connor. Vậy, thông điệp mà Connor đã gửi đến anh là gì?
  • Tôi không biết nữa. Linh mục Sanchez đâu?
  • Ông ấy đã lấy phòng để nghĩ. Từ hai ngày nay, ông ấy không ngủ.

Tôi quay mặt đi. Tuy biết rằng linh mục Sanchez đang mệt, nhưng điều đó làm tôi thất vọng. Tôi rất muốn nói chuyện với ông đế được ông giải thích rõ tất cả các sự kiện, nhất là sự xuât hiện của binh lính. Tôi cảm thấy buồn bực và tiếc nuối.

Nhận thấy vẻ âu lo cúa tôi, Julia nói:

  • Anh hãy bình tĩnh lại và cho tôi biêt anh nghĩ gì về mặc khải thứ tám.

Tôi nhìn Julia và cố định tâm:

  • Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu.
  • Theo anh, mặc khải thứ tám nói gì? Sau một lúc suy nghĩ, tôi nói:
  • Nó nói về cách thức ứng xử với tha nhân, với trẻ em và người lớn. Nó chỉ cho chúng ta cách đế nhận ra những cơ chế thống trị, vượt qua chúng, và tập trung vào tha nhân để gửi cho họ năng lượng.
  • Và sau đó...?

Tôi nhìn Julia và hiểu ra ngay:

  • Nó cũng nói rằng nếu chọn đúng người đối thoại, ta sẽ nhận được những lời giải đáp mà ta đang tìm kiếm.

Thấy Julia mỉm cười, tôi hỏi:

  • Chị đã hiểu rõ mặc khải thứ tám?
  • Hiểu gần hết. Chỉ còn một điều. Anh đã hiểu rằng bằng cách nào người ta có thể mang đến sức mạnh và sự can đảm cho tha nhân. Giờ đây, anh sẽ thấy điều gì xảy ra trong một nhóm mà mọi thành viên đều tác động lẫn nhau theo cách ấy.

Ăn tối xong, chúng tôi quyết định ra ngoài hàng hiên, trong không khí mát mẻ của đêm. Linh mục Sanchez đã vào phòng được ba giờ, và tôi cảm thấy nóng ruột. Tôi dịu lại khi ông đột ngột xuất hiện và ngồi cạnh chúng tôi.

Tôi hỏi ông:

  • Thưa cha, cha có tin về Wil chứ?

Ông xoay ghế để có thể trực diện với tôi và Julia. Rồi ông nói:

  • Có. Tôi có tin của
  • Có gì lạ không ạ?
  • Tôi sẽ kể hết cho anh. Khi linh mục Carl và tôi rời khỏi nơi đó để trở về trụ sở Hội Truyền giáo, chúng tôi nghĩ mình sẽ gặp Hồng y Sebastian cùng binh lính. Chúng tôi cho rằng mình sẽ bị bắt để đưa ra toà giáo hình. Nhưng khi về đến nơi, chúng tôi được biết Sebastian và binh lính đã đột ngột rời khỏi từ nhiều tiếng trước đó, sau khi họ nhận được một thông

“Suốt ngày hôm đó, chúng tôi chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng hôm qua chúng tôi đã gặp một linh mục tên là Costous. Costous đã được Wil nhờ đi tìm tôi. Hình như Wil đã nhớ tên của trụ sở Hội Truyền giáo của chúng tôi qua cuộc nói chuyện trước đó với linh mục Carl, và bằng trực giác, Wil biết tôi đang cần thông tin mà Costous mang đến. Costous đã quyết định ủng hộ Bản Sách Cổ Chép Tay”.

  • Tại sao Hồng y Sebastian đã vội vã bỏ đi như thế?
  • Bởi ông ta muốn tăng tốc việc thực hiện kế hoạch. Thông tin mà ông ta nhận được cho biết Costous đã bày tỏ ý định sẽ tiêu huỷ mặc khải thứ chín.
  • Linh mục Costous đã phát hiện mặc khải đó ư?
  • Chưa, nhưng ông ta nghĩ là có thể sẽ phát hiện được. Họ đã tìm thấy một tài liệu chỉ ra nơi đang cất giữ mặc khải thứ chín.
  • Nó ở đâu?
  • Tại di chỉ
  • Ở đâu?

Nhìn tôi, Julia nói:

— Cách đây gần mười kilômet. Đó là một di chỉ mà các nhà khảo cổ Peru đã bí mật khai quật. Người ta phát hiện ở đó phế tích những ngôi đền của người Maya và người Incas thuộc nhiều thời đại khác nhau.

Cả hai nền văn minh đều đã cho thấy nơi này có một điều đặc biệt.

Tôi nhận thấy linh mục Sanchez hết sức chăm chú lắng nghe chúng tôi. Khi tôi nói, ông nhìn tôi không chớp mắt. Đến lượt Julia nói, ông cũng vậy, hình như sự chú tâm của ông là có chủ ý. Tôi thầm nghĩ về lý do của điều đó và vì thế cuộc nói chuyện bị đứt ngang. Linh mục Sanchez và Julia nhìn tôi với vẻ chờ đợi.

Tôi hỏi:

  • Chuyện gì thế? Sanchez mỉm cười:
  • Đến lượt anh nói.
  • Chúng ta phải nói theo lượt à? Julia nói:
  • Không, chúng ta đang có một cuộc nói chuyện có ý thức.

Mỗi người sẽ nói khi năng lượng hướng về họ. Chúng tôi biết năng lượng đang hướng về anh.

Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên. Sanchez thân tình nhìn tôi:

  • Một phần quan trọng của mặc khải thứ tám giải thích cách thức để có một cuộc nói chuyện có ý thức, trong một nhóm. Khi những thành viên trong nhóm nói chuyện với nhau, nếu chăm chú thì họ sẽ cảm nhận trong từng lúc, ai là người trong số họ đang có ý tưởng nổi bật nhất. Lúc đó, họ nhận biết ai là người sẽ phát biểu, và họ có thể tập trung sự chú ý vào người đó, và giúp người đó bày tỏ ý kiến một cách sáng sủa hơn.

Khi cuộc nói chuyện diễn ra, lại đến lượt người khác có một ý tưởng nổi bật... Nếu anh chú ý đến câu chuyện, hết sức chú ý, anh sẽ biết khi nào đến lượt mình, và ý tưởng sẽ xuất hiện, trong tâm trí anh.

  • Vậy, đâu là ý tưởng anh chưa bày tỏ? Sau một lúc suy nghĩ, tôi nói:
  • Tôi thắc mắc vì lý do nào linh mục Sanchez cứ nhìn vào người đang nói. Tôi muốn biết điều đó có nghĩa là gì.

Sanchez gật đầu:

  • Điều quan trọng là anh phải bày tỏ ý kiến khi đến lượt mình, và ngoại xuất năng lượng khi đến lượt người khác.

Julia nói:

  • Nhiều khi, sự việc không diễn ra theo cách ấy, mà ngược lại. Giữa một nhóm, đôi khi có những người muốn nổi trội. Họ cảm nhận sức mạnh của một ý tưởng, bày tỏ nó, nhưng vì luồng năng lượng đang chảy vào họ là rất dễ chịu, nên họ không ngưng nói, khi mà năng lượng phải được hướng về người khác. Họ muốn được chú ý mãi.

“Ngược lại, có những người bị nhóm gạt đi. Ngay cả khi có một ý tưởng mạnh mẽ, nổi bật, họ cũng không bày tỏ nó.

Trong những trường hợp đó, nhóm tan rã, và mọi người đều phải lợi ích mà những ý tưởng có thể mang đến. Điều đó cũng xảy ra khi một sthành viên của nhóm không được những thành viên khác chấp nhận. Những kẻ bị gạt sang một bên không thể tiếp nhận năng lượng, và cả nhóm không nhận được những thông điệp của họ”.

Julia ngưng nói và nhìn Sanchez. Tôi cũng nhìn ông. Cuối cùng, ông lên tiếng:

  • Cách thức mà người ta bị gạt ra là một điều đáng lưu ý. Nếu ta không thích một ai đó hoặc nếu ta cảm thấy người đó đe doạ ta, ta có xu hướng chú tâm vào những điều mà ta không ưa nơi người đó. Khổ nỗi, khi ta làm điều này thay vì tìm kiếm vẻ đẹp nội tại của họ và trao cho họ năng lượng, thì ta lấy đi năng lượng của họ và gây hại cho họ. Và ngay lúc ấy, họ cảm thấy mình bị vơi đi vẻ đẹp, vơi đi sự tự tin, vì ta đã lấy đi năng lượng của họ.

Julia gật đầu:

  • Vì thế, điều quan trọng là phải sửa đổi lối sống. Do lối sông tranh đua mà người ta đã làm cho nhau già đi với một tốc độ cực

Sanchez nói thêm:

  • Điều đó trái hẳn với điều diễn ra trong một nhóm thực sự tốt đẹp. Trong nhóm này, năng lượng và sự rung động của mỗi người tăng lên nhờ năng lượng được gửi đến bởi một người khác. Khi điều đó xảy ra, trường năng lượng của mỗi người hoà hợp với trường năng lượng của những người khác để trở thành một trường năng lượng duy nhất. Có thể nói, cả nhóm đã trở thành một cơ thể với nhiều cái đầu. Khi thì cái đầu này nói, khi thì cái đầu khác nói. Trong một nhóm như thế, mỗi người đều biết khi nào mình phải nói và nói gì, bởi họ nhìn thấy đời sống một cách rõ ràng hơn. Đó là loại người cấp cao mà mặc khải thứ tám đã nói, liên quan đến quan hệ tình cảm kết hợp người nam và người nữ. Những quan hệ khác cũng có thể tạo ra loại người cấp cao đó.

Những lời của Sanchez khiến tôi nghĩ đến linh mục Costous và Pablo. Phải chăng Pablo đã thành công trong việc làm thay đổi tâm trạng Costous đến mức khiến ông ta giờ đây muốn bảo vệ Bản Sách Cổ Chép Tay? Phải chăng Pablo đã thành công nhờ sức mạnh của mặc khải thứ tám?

Tôi hỏi:

  • Lúc này linh mục Costous đang ở đâu?

Julia và Sanchez có vẻ hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi. Và Sanchez trả lời ngay:

  • Ông ấy và linh mục Carl đã quyết định đi Lima để gặp những người có chức vụ cao trong Giáo hội để thông báo chuyện mà hồng y Sebastian đang toan tính.
  • Chính vì thế mà linh mục Costous rất muốn đến trụ sở Hội Truyền giáo của Ông ấy biết mình còn phải làm một điều khác nữa.
  • Đúng vậy.

Sau một lúc im lặng. Chúng tôi nhìn nhau, và Sanchez nói tiếp: “Giờ đây, vấn đề là: Chúng ta phải làm gì?”.

Julia lên tiếng trước tiên:

  • Tôi có nhiều linh cảm về vai trò của mình trong việc tìm kiếm mặc khải thứ chín. Tôi thấy mình đã can dự vào chuyện này đủ lâu để có thể làm một điều gì đó... nhưng tôi chưa thấy rõ.

Sanchez chăm chú nhìn Julia. Tôi bắt chước ông. Julia nói tiếp:

  • Tôi thấy chuyện đó xảy ra tại... khu phế tích

Celestine. Có một nơi giữa những ngôi đền. Đó là nơi tôi phải đến. Tôi phải đến Celestine.

Sanchez và Julia nhìn tôi. Tôi nói:

  • Tôi không biết... Đúng là tôi đang muốn biết lý do đã khiến Hồng y Sebastian và những người bạn của ông ta kịch liệt chống đối Bản Sách Cố Chép Tay. Tôi đã khám phá ra rằng nguyên nhân của sự chống đối của họ là vì họ không chấp nhận khái niệm tiến hoá, nhưng tôi không biết phải làm gì với khám phá của tôi. Binh lính xuất hiện... và người ta nói rằng Sebastian đang trên dường tìm thấy mặc khải thứ chín.

Tôi ngưng nói. Những ý tưởng của tôi hướng về Dobson, rồi đột ngột quay sang mặc khải thứ chín. Thế rồi, tôi bỗng hiểu ra rằng mặc khải thứ chín chỉ cho chúng tôi nơi quá trình tiến hoá sẽ đưa loài người đến. Tôi đã thường thắc mắc con người sè ứng xử với nhau như thế nào một khi họ đã biết Bản Sách Cổ Chép Tay, và mặc khải thứ tám đã cho tôi giải đáp. Thắc mắc kế tiếp của tôi là: chúng ta đang đi về đâu, xã hội sẽ thay đổi ra sao? Hẳn câu trả lời sẽ có trong mặc khải thứ chín.

Tôi nghĩ rằng mặc khải đó hẳn sẽ làm dịu những lo sợ của Sebastian liên quan đến sự tiến hoá có ý thức...

Sanchez nói:

  • Sứ mệnh sắp đến của tôi là giải quyết nhừng bất đồng quan điểm với Hồng y Cho đến nay, tôi đã không chịu gặp ông ta, nhưng tôi biết tôi phải đến trụ sở Hội

Truyền giáo của ông ta tại Iquitos.

Tôi nói:

  • Tôi sẽ đi cùng

Hi vọng các bạn có thể ủng hộ trong khả năng, để giúp đỡ đội ngũ biên tập và chi phí duy trì máy chủ đang ngày một tăng. Mọi đóng góp xin gửi về:
Người nhận: Hoàng Nhật Minh
Số tài khoản: 103873878411
Ngân hàng: VietinBank

momo vietinbank
Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo

Phim Thức Tỉnh

Nhạc Chữa LànhTủ Sách Tâm Linh