Lời Tiên Tri Núi Andes Quyển 1: Văn Hoá Của Ngày Mai

LỜI TIÊN TRI NÚI ANDES QUYỂN 1: VĂN HOÁ CỦA NGÀY MAI

Linh mục Sanchez cho tôi biết con đường phương bắc ngang qua một cánh rừng rậm và nhiều dòng sông lớn, những phụ lưu của sông Amazone. Chúng tôi đã dậy sớm và, sau khi chào từ biệt Julia, chúng tôi lên đường trên một chiếc xe hai cầu có bánh lớn, mà linh mục Sanchez đã mượn. Chúng tôi bắt đầu lên dốc; cây cối thưa dần để chỉ còn những đại thụ.

Tôi ghi nhận:

  • Trông giống như ở Viciente. Sanchez mỉm cười và giải thích:
  • Chúng ta đang tiến vào một vùng trải dài khoảng tám mươi kilômet khác hẳn với những nơi khác, và nơi đây cũng chứa nhiều năng lượng hơn. Khi ra khỏi đây, chúng ta đến khu phế tích Ở bốn phía là rừng rậm.

Xa ở phía phải, nơi bìa rừng, tôi thấy một khu bị mất lớp phủ xanh vì rừng đã bị phá.

Tôi hỏi:

— Thưa cha, khu đó là gì vậy?

  • Nơi làm thí điếm phát triển nông nghiệp.

Một dải rừng rộng đã bị san bằng; củi gỗ chất đống, một phần đã bị đốt cháy. Những con bò đang gặm cỏ ở những đám cỏ cao trên mặt đất đã bị xói mòn. Một dải đất không còn lớp phủ xanh cho thấy sự phát triển nông nghiệp sẽ vươn đến những dải đất ven con đường này.

TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời...
(*) Họ và tên của bạn:
(*) Ngày tháng năm sinh:
 

Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras (Pitago)

Mua đá năng lượng:

Tôi thốt lên:

  • Thật đáng sợ!
  • Đúng. Ngay cả Hồng y Sebastian cũng chống lại việc này.

Tôi nghĩ đến Phil. Đây có lẽ là nơi Phil muốn bảo vệ.

Chuyện gì đã xảy ra cho Phil? Tôi bỗng dưng nhớ đến giáo sư Dobson. Connor đã cho biết Dobson hẳn phải đến quán trọ. Tại sao Connor đã xuất hiện trên con đường của tôi để thông báo cho tôi cái tin đó? Dobson hiện ở dâu? Đang bị giam ư? Tôi nhận thấy mình đang cùng lúc nghĩ đến Dobson và Phil.

Tôi hỏi:

  • Thưa cha, trụ sở Hội Truyền giáo ở cách đây bao xa?
  • Một giờ đi đường. Anh cảm thấy thế nào?
  • Sao ạ?
  • Anh có đủ năng lượng chứ?
  • Vâng. Ở nơi đây có nhiều vẻ đẹp.
  • Anh nghĩ sao về cuộc nói chuyện giữa ba chúng ta tối qua?
  • Tôi thấy ngạc nhiên.
  • Anh có hiểu điều đã xảy ra?
  • Có phải cha muốn nói về những ý tưởng lần lượt xuất hiện ở mỗi người?
  • Đúng. Nhưng ý nghĩa thật sự của toàn bộ câu chuyện là gì?
  • Tôi không rõ.
  • Tôi đã suy nghĩ về điều đó, về phương thức ứng xử có ý thức với tha nhân, cách nhìn thấy điều tốt đẹp ở họ thay vì thống trị họ. Đó là phương thức mà một ngày nào đó sẽ lan toả trong toàn nhân loại. Hãy nghĩ đến mức năng lượng mà mỗi người sẽ đạt được vào lúc ấy! Và nghĩ đến tóc độ của quá trình tiến hoá!
  • Vâng, tôi thường thắc mắc về văn hoá của chúng ta sẽ tiến triển như thế nào khi mỗi người có nhiều năng lượng hơn.

Sanchez nhìn tôi như thể tôi đã nêu lên một câu hỏi thú vị:

  • Tôi cũng thế, tôi cũng muốn biết câu trả lời.

Chúng tôi nhìn nhau một lúc, chờ xem ai là người sẽ có ý tưởng kế tiếp. Cuối cùng, Sanchez nói:

  • Câu trả lời chắc là mặc khải thứ chín.
  • Tôi cũng nghĩ như thế.

Sanchez cho xe chạy chậm lại. Chúng tôi đang tiến đến một ngã tư và ông có vẻ do dự.

Tôi hỏi:

  • Chúng ta có đi qua San Luis?

Sanchez nhìn tôi:

  • Nếu chúng ta rẽ trái. Tại sao anh hỏi vậy?
  • Connor cho biết Dobson sẽ đi qua San Luis trước khi đến quán trọ. Tôi nghĩ rằng đó là một thông diệp.

Chúng tôi vẫn nhìn nhau. Tôi nói tiếp:

  • Cha đã cho xe chạy chậm lại trước khi tôi hỏi Tại sao vậy?

Sanchez nhún vai:

  • Tôi không biết nữa. Tôi đã có một thoáng do dự. Vậy tốt hơn chúng ta nên đến San

Tôi gật đầu và cảm thấy tràn đầy năng lượng. Tôi biết rằng việc tôi ghé lại quán trọ và gặp gờ giáo sư Connor có nhiều ý nghĩa. Sanchez rẽ vào con đường phía trái và tôi thích thú nhìn cảnh quan bên đường. Trong khoảng bốn mươi phút, chẳng có chuyện gì xảy ra. Chúng tôi ngang qua San Luis mà không nhận thấy điều gì. Thế rồi, có tiếng còi xe. Một chiếc Jeep màu xám bạc đang lao đến từ phía sau chúng tôi. Người cầm lái khoát tay; ông ta trông có vẻ quen.

Tôi nói:

- Thì ra là Phil!

Chúng tôi dừng lại. Phil nhảy xuống xe, bước đến bên tôi và chào linh mục Sanchez.

Phil nói:

  • Tôi không biết quí vị đang làm gì ở nơi này, nhưng phía trước có rất nhiều binh lính. Tốt hơn quí vị nên dừng lại và cùng chờ với chúng tôi.
  • Làm sao anh biết chúng tôi sẽ đến?
  • Tôi chẳng hiểu. Tôi đã ngước mắt lên và trông thấy cậu. Chúng tôi đã ở phía sau cậu, cách một kilômet.

Nhìn quanh, Phil nói tiếp:

  • Tốt hơn, chúng ta nên rời khỏi con đường nàv

Chúng tôi trở đầu xe và theo chiếc Jeep của Phil đang rẽ về hướng đông, theo một con đường khác, rồi dừng lại.

Sau một hàng cây, chúng tôi thấy một người đang đi về phía chúng tôi. Thật không ngờ, đó là Dobson!

Tôi xuống xe để chào ông; ông cũng ngạc nhiên không kém.

Dobson nói:

  • Rất mừng được gặp lại anh!
  • Tôi cũng vậy. Tôi cứ tưởng giáo sư không còn trên đời này nữa.

Dobson vỗ vai tôi:

  • Ô, họ chỉ giam giữ tôi thôi. Sau đó, các quan chức ủng hộ Bản Sách Cổ Chép Tay đã trả tự do cho tôi. Tôi mừng khi thấy anh không gặp rủi ro nào. Phil cho tôi biết đã quen anh tại Viciente và sau đó đã cùng bị bắt với Điều đó làm tôi rất lo. Tôi không ngờ chúng ta có thể gặp lại nhau. Anh đang đi đâu?
  • Đến gặp Hồng y Chúng tôi nghĩ rằng ông ấy đang tìm cách tiêu huỷ mặc khải thứ chín.

Dobson gật đầu, định trả lời tôi, nhưng Sanchez đã đến bên. Tôi giới thiệu Sanchez với Dobson.

Dobson nói:

  • Ở Lima, tôi có nghe nói đến tên của linh mục trong một chuyện liên quan đến hai linh mục bị giam giữ.

Tôi nói:

  • Đó là cha Carl và cha
  • Vâng, đúng thế.

Sanchez khẽ gật đầu. Tôi nhìn ông một lúc, rồi Dobson và tôi kể cho nhau về những sự việc đã xảy ra kể từ khi chúng tôi chia tay ở Lima. Ông kể lại bằng cách nào ông đã biết được tám mặc khải. Còn tôi thì nói về cuộc gặp của tôi với giáo sư Connor, rằng Connor đã đi Lima.

Dobson nói:

  • Chắc Connor sẽ không thoát khỏi bị bắt giữ. Tôi hối tiếc vì đã không đến quán trọ đúng hẹn, nhưng tôi muốn đến nơi này trước để gặp một nhà khoa học. Tôi đã không gặp Connor, nhưng đã gặp Phil và...

Sanchez hỏi:

  • Rồi ..? Dobson nói:
  • Chúng ta nên ngồi xuống cái đã. Quí vị sẽ có một ngạc nhiên: Phil đã tìm thấy một phần của mặc khải thứ chín!

Mọi người lặng im. Sanchez hỏi:

  • Ông ấy đã tìm thấy một bản sao của bản dịch ư?
  • Vâng.

Sau khi đi về xe của mình, Phil đã quay lại.

  • Anh đã tìm thấy mặc khải thứ chín rồi à?
  • Không phải tìm thấy, nhưng người ta đã cho tôi Sau khi tôi bị bắt, người ta đã giải tôi đến một thị trấn khác. Tôi không biết tên của thị trấn này. Sau đó, Hồng y Sebastian đã đến. Ông ta không ngừng tra hỏi về những nghiên cứu được tiến hành ở Viciente và những nỗ lực của tôi nhằm cứu những khu vườn nguyên Tôi không hiểu lý do của sự tra hỏi đó, cho đến khi có một giám thị trại giam mang đến cho tôi một phần của mặc khải thứ chín. Viên giám thị đã đánh cắp phần này của mặc khải từ các nhân viên của Sebastian vừa hoàn tất bản dịch. Mặc khải này nói về năng lượng của những khu rừng nguyên sinh.

Phil lặng im suy nghĩ. Sau đó, ông nhìn Dobson. Rồi

Dobson nhìn tôi và Sanchez và nói:

  • Mặc khải thứ chín giải thích cách thức tiến hoá của nền văn hoá trong thiên niên kỷ thứ ba, dưới sự thôi thúc của một quá trình tiến hoá có ý thức. Nó mô tả một đời sống khác hẳn. Chẳng hạn, Bản Sách Cố Chép Tay tiên báo rằng loài người sẽ chủ động giảm dân số, để mỗi con người có thể sống trong một khung cảnh đầy vẻ đẹp và năng lượng. Nhưng còn có điều hơn thế: Càng lúc chúng ta sẽ càng có nhiều nơi tương tự như nơi chúng ta đang ngồi đây, bởi chúng ta sẽ để cho những cánh rừng mọc lên giúp chúng ta tích tụ năng lượng.

“Theo mặc khải thứ chín, đến giữa thiên niên kỷ này, con người sẽ sống giữa thảm thực vật và trong những khu vườn tuyệt đẹp, nhưng không cách xa những thành phố lớn, cực kỳ phát triển về khoa học kỹ thuật.

Được hướng dẫn bởi trực giác, con người sẽ biết chính xác điều họ phải làm, và thực hiện điều đó trong sự hài hoà với những người khác. Xu hướng không ngừng gia tăng tiêu thụ vì nhu cầu được an toàn và thống trị sẽ không còn. Lúc đó, đời sống con người hẳn sẽ thay đổi hoàn toàn.

Theo Bản Sách Cổ Chép Tay, nhu cầu tự thể hiện của mỗi người chúng ta sẽ được thoả mãn bởi sự quan tâm mà chúng ta tìm thấy quá trình sự tiến hoá của chính mình, bởi cảm giác thích thú khi cảm nhận những trực giác đúng đắn, và từng bước khám phá ý nghĩa của đời mình. Mặc khải thứ chín mô tả một thế giới mà ở đó mỗi người sẽ giữ cho nhịp sống của mình chậm lại, sẽ cởi mở hơn để đón nhận những cuộc gặp gỡ ý nghĩa có thể xảy ra ở bất cứ đâu.

Quí vị có thể tưởng tượng sự thú vị của những cuộc gặp gỡ. Hãy hình dung cách thức diễn ra một cuộc gặp gỡ giữa hai người không quen nhau. Người này chú ý đến trường năng lượng của người kia, và sau đó có thể nhận thấy một ước muốn thống trị. Một khi điều đó được làm sáng tỏ, hai người đó có thể hiểu biết những kinh nghiệm đã gắn liền với cuộc đời mỗi người, cho đến khi, trong niềm vui, cả hai đều khám phá ra các thông điệp. Sau đó, mỗi người lại đi tiếp con đường của mình, nhưng họ đã đổi mới một cách sâu sắc bởi trải nghiệm. Họ sẽ cảm nhận một rung động lớn lao hơn, và sau đó có thể tiếp cận với những người khác theo một cung cách chưa từng có trước đó .

Càng nhận được năng lượng của chung tôi, Dobson càng tỏ ra hùng hồn và có sức thuyết phục hơn trong những mô tả của ông về một nền văn hoá mới. Ông nói tiếp: “Con người hiện diện trên trái đất này là để tiến hoá một cách có ý thức. Mặc khải thứ chín cho biết, nếu chúng ta tiến hoá và đi đúng đường, văn hoá của chúng ta sẽ biến đổi một cách sâu xa”.

“Một khi chúng ta đạt đến một khối lượng tới hạn, và khi những mặc khải tác động ở tầm mức toàn cầu, nhân loại sẽ tiến vào một giai đoạn phản tỉnh rộng lớn. Chúng ta sẽ thấy rằng thế giới tự nhiên chất chứa biết bao vẻ đẹp, những dòng sông, cây cối và núi non là những ngôi đền của năng lượng, mà chúng ta phải tôn kính và giữ gìn. Chúng ta phải chấm dứt mọi hoạt động kinh tế đang đe doạ những kho báu đó, và chấm dứt tình trạng gây ô nhiễm môi trường.

Điều đó sẽ là một phần của sự biến đối lớn lao đầu tiên, và sự biến đổi này sẽ chuyển dịch các cá nhân. Mỗi người sẽ có một trực giác rõ ràng về con người của mình và về công việc mà mình phải làm.

Ngoài ra, Bản Sách Cổ Chép Tay nói rằng một khi khám phá những bí ẩn của sự chu chuyển năng lượng trong vũ trụ, chúng ta sẽ hiểu điều gì đang thực sự diễn ra khi ta mang lại cho ai đó một thứ gì đó. Khi ta cho di, là ta được nhận lại vì năng lượng tương tác trong vũ trụ. Nếu chúng ta ngoại xuất năng lượng vào một ai đó, điều đó tạo ra một khoảng trống trong chúng ta và, nếu chúng ta giữ liên kết, chúng ta sẽ ngay sau đó được nạp đầy lại năng lượng.

Mặc khải thứ chín giải thích rằng, nếu ta có thói quen cho đi, ta sẽ luôn nhận được nhiều hơn những gì mình đã cho. Mặc khải này cũng nói rằng, những gì mà ta cho đi phải được hướng đến những người đã giúp ta khám phá những chân lý tâm linh, những người xuất hiện trong đời ta đã mang đến cho ta những giải đáp mà ta đang tìm kiếm. Như thế, ta sẽ thoát khỏi những mối bận tâm đang hạn chế ta, trong khi tất cả cùng gia tăng thu nhập. Càng có nhiều người tham gia vào nền kinh tế mang tính tinh thần, chúng ta càng nhanh chóng tiến vào văn hoá của thiên niên kỷ mới. Lúc đó, chúng ta sẽ tìm thấy những hoạt động phù hợp với mình và sẵn sàng trả giá để được tiến hoá một cách tự nhiên và trao tặng cho tha nhân những chân lý mà ta đã lĩnh hội”.

Tôi nhìn Sanchez. Ông chăm chú lắng nghe, vẻ rạng rỡ.

Cuối cùng, ông nói với Dobson:

  • Tôi hiểu rõ điều đó. Nếu tất cả cùng tham gia, chúng ta sẽ không ngưng cho và nhận, và sự tương tác đó, sự trao đổi thông tin đó, sẽ trở thành một hoạt động mới cho mỗi người, trở thành kinh tế mới của chúng

“Như thế, điều quan trọng đôi với chúng ta hôm nay là biết mình đang đi về đâu. Chúng ta đã không thể cứu lấy môi trường, chúng ta đã tự làm nghèo mình, vì trong một thời gian quá dài chúng ta đã lo sợ phải thiêu thốn và muốn thống trị, trước khi công hiến. Chúng ta đã bất lực vì không biết một tầm nhìn nào khác về vũ trụ. Giờ đây, điều đó không còn nữa!”.

Dobson nói:

Chúng ta sẽ đạt đến một năng lượng và một độ rung động càng lúc càng cao hơn.

Tôi hỏi ông:

  • Mặc khải thứ chín còn nói gì nữa?
  • Tôi không biết. Phần văn bản người ta trao cho tôi kết thúc ở đó. Anh muốn xem không?

Tôi gật đầu. Dobson đi về chiếc Jeep của ông để lấy bản văn và trao cho tôi. Bản văn gồm khoảng hai mươi trang đánh máy. Tôi đọc và thán phục trước khả năng lĩnh hội khi mà Dobson và Phil đã nhận ra điều cốt lõi của nó. Đọc đến trang cuối, tôi hiểu vì lý do nào họ đã biết đây chỉ là một phần của mặc khải thứ chín. Bản văn kết thúc một cách đột ngột khi đang trình bày một ý tưởng. Sau khi giải thích rằng sự đổi mới của trái đất có nghĩa là sự xuất hiện của một nền văn hoá tâm linh hoàn toàn mới đưa loài người đến những mức dao động càng lúc càng cao hơn, sự vươn cao sẽ dẫn đến sự xuất hiện của một điều khác. Nhưng bản văn đã dừng lại dó.

Một lúc sau, Sanchez đứng dậy và nói:

  • Chúng tôi phải đi Iquitos đây.
  • Nếu gặp binh lính thì sao?
  • Phải liều thôi. Tôi có linh cảm chúng tôi sẽ yên ổn nếu ra đi ngay lúc này.

Tôi tin vào linh cảm của ông. Phil và Dobson gật đầu.

Dobson nói:

  • Chúng tôi sẽ đến Celestine để có thể cứu phần còn lại của mặc khải thứ chín.

Tôi và Sanchez chào họ và lên xe đi về hướng bác. Sau một hồi im lặng, tôi hỏi:

  • Thưa cha, cha đang nghĩ gì?

Cho xe chạy chậm lại, Sanchez nhìn tôi:

  • Tôi nghĩ về Hồng y Sebastian, về điều anh đã nói với tôi. Sebastian sẽ ngưng chống đối, nếu chúng ta có thể giải thích cho ông ta về Bản Sách Cổ Chép

Ngay lúc đó, tâm trí tôi tiến vào một giấc mơ giữa ban ngày, trong đó tôi thấy mình giáp mặt với Sebastian. Ông ta đang đứng trong một căn phòng rộng, và nhìn chúng tôi với vẻ ngạo mạn. Ông có ý định tiêu huỷ mặc khải thứ chín và chúng tôi tìm cách ngăn cản ông. Khi giấc mơ của tôi ngừng lại, tôi thấy Sanchez mỉm cười nhìn tôi. Ông hỏi:

  • Anh đã thấy gì?
  • Tôi đã thấy Ông ta sắp tiêu huỷ mặc khải thứ chín, và chúng ta tìm cách ngăn ông ta.

Sanchez hít một hơi dài:

  • Có thể nói, giờ đây khả năng tồn tại của phần cuối mặc khải thứ chín là tuỳ thuộc chúng

Tôi cảm thấy lo ngại:

  • Chúng ta sẽ nói gì vđi Hồng y Sebastian?
  • Chúng ta phải chỉ cho Sebasitan thấy khía cạnh tích cực, cho ông ta biết rằng Bản Sách cổ Chép Tay chẳng những không đi ngược lại, mà còn giải thích một cách phù hợp với những rao giảng của Giáo hội. Tôi tin phần cuôi của mặc khải thứ chín nói về điều đó.

Trong suốt một giờ, chúng tôi không nói gì. Những ý tưởng của tôi không ngưng xoay quanh các sự kiện đã đánh dấu chuỗi ngày mà tôi đã trải qua tại xứ này. Giờ đây, những giáo huấn của các mặc khải đã trở thành một tổng thể trong đầu óc tôi. Tôi ý thức rằng cuộc đời tôi đã tiến theo một con đường bí ẩn, như mặc khải thứ nhất đã nêu. Tôi biết nền văn hoá của chúng ta đã có một chiều kích của bí ẩn đó, và một tầm nhìn mới về thế giới đang hình thành, như mặc khải thứ hai đã giải thích. Các mặc khải thứ ba và thứ tư đã cho tôi thấy rằng thế giới là một hệ năng lượng rộng lớn và mọi xung đột giữa những con người là hệ quả của việc người này muốn thao túng và giành giật năng lượng của những người khác.

Mặc khải thứ năm giải thích rằng những xung đột sẽ kết thúc khi chúng ta biết đón nhận năng lượng từ một nguồn cao cấp hơn. Đôi với tôi, việc đón nhận đã trở thành một thói quen. Mặc khải thứ sáu cho thấy cách thức để chúng ta loại bỏ cơ chế thống trị của mình và khám phá cái tôi đích thực của mình. Tôi đã khắc ghi điều đó. Mặc khải thứ bảy khởi phát sự tiến hoá của bản ngã đích thực, trong khi làm chúng ta quen thuộc với những khái niệm về sự thắc mắc, trực giác và giải đáp. Bí quyết của hạnh phúc là biết kiên trì, bền trí trong quá trình tiến hoá, trong dòng chảy kỳ diệu của đời sống. Mặc khải thứ tám giúp cho những lời giải đáp có thể xuất hiện, và để sự bí ẩn giữ được sức mạnh tác động của nó, trong khi hướng dẫn chúng ta cách thức làm lộ ra điều tốt đẹp nơi tha nhân, cách thức tạo ra một quan hệ mới với họ. Tất cả các mặc khải mang đến cho tôi một trạng thái thức tỉnh lạ lùng. Còn mặc khải thứ chín, sẽ cho biết nơi quá trình tiến hoá sẽ đưa chúng ta đến. Nhưng chúng ta chỉ mới khám phá một phần của bản văn.

Không một bóng người trên đường, cho đến khi chúng tôi thấy hai chiếc Jeep quân sự đậu ở phía phải. Những người lính chăm chú nhìn chúng tồi.

Sanchez nói:

  • Giờ thì họ biết chúng ta sẽ đến.

Một kilômet nữa, chúng tôi đến trước lối vào trụ sở Hội Truyền giáo. Cánh cổng lớn nơi con đường lát đá đang để mở, nhưng lối vào bị chặn bởi một chiếc Jeep với bốn người bên trong. Họ ra lệnh cho chúng tôi dừng lại. Một trong những quân nhân đang liên lạc bằng máy bộ đàm.

Mỉm cười với một quân nhân đang bước đến, Sanchez nói:

  • Tôi là linh mục Sanchez. Tôi đến để gặp Hồng y Sebastian.

Người lính nhìn chúng tôi bằng ánh mắt dò xét, rồi quay sang nói với người đang cầm bộ đàm. Họ bàn bạc trong khi mắt không rời chúng tôi. Sau đó, người lính quay lại và bảo chúng tôi theo anh ta.

Chiếc Jeep dẫn chúng tôi theo con đường chạy dọc giữa hai hàng cây, đến trước trụ sở, một giáo đường bằng đá đồ sộ và tôi thầm nghĩ, có có thể chứa ít ra là cả ngàn tín hữu. Ở hai bên giáo đường là những toà nhà trông như trường học, mỗi toà nhà có bốn tầng.

Tôi nổi:

  • Quả là đồ sộ. Sanchez gật đầu:
  • Đúng, nhưng chẳng thây một bóng người. Sebastian đã thành lập ở đây một trung tâm đại học. Nhưng các sinh viên đâu cả rồi?

Người lính đưa chúng tồi đến cửa giáo đường. Vào bên trong, chúng tôi được dẫn đến một phòng nhỏ. Sau khi bị khám xét, chúng tôi được lệnh phải chờ ở đây. Những người lính rời khỏi phòng và khoá cửa lại.

Một lúc sau, cửa đột ngột mở ra. Sebastian đi vào, cùng với nhiều quân nhân. Đứng thẳng người, hầu như cứng nhắc, Sebastian hỏi Sanchez:

  • Cha làm gì ở đây?
  • Tôi muốn nói chuyện với ngài. Sabastian trừng mắt:
  • Chuyện gì?
  • Về mặc khải thứ chín của Bản Sách Cổ Chép
  • Chẳng có gì để nói cả. Người ta sẽ chẳng bao giờ tìm thấy nó.
  • Chúng tôi biết ngài đã có nó.
  • Ta không muốn để cho mặc khải được phố biến. Nó không nói sự thật.

Sanchez nói:

  • Có thể ngài đã lầm. Hãy để tôi đọc bản văn đó cho ngài.

Vẻ mặt Sebastian dịu lại:

  • Vậy mà trước kia cha đã tin tưởng và tuân theo những quyết định của
  • Vâng, ngài đã từng là vị linh hướng của tôi. Tôi đã xây dựng Hội Truyền giáo theo khuôn mẫu của ngài.

Sebastian nói:

  • Phải chăng từ khi phát hiện Bản Sách Cổ Chép Tay, cha đã không còn kính trọng ta. Cha không thấy nó là một nhân tố gây chia rẽ ư? Ta đã để cho cha đi theo con đường của Ta đã không nói gì khi biết cha giảng dạy về những mặc khải. Nhưng ta sẽ không chấp nhận để bản văn đó huỷ hoại tất cả những gì Giáo hội đã xây dựng.

Một quân nhân đến bên Sebastian và xin nói chuyện với ông. Sebastian liếc nhìn Sanchez, rồi bước ra hành lang. Chúng tôi thấy họ nói với nhau, nhưng không nghe rõ. Sebastian có vẻ lo âu trước những gì mà người kia nói với ông. Ông rời khỏi đó cùng với các quân nhân, ngoại trừ một người.

Người này ở lại để canh giữ chúng tôi. Anh ta là một quân nhân trẻ, dưới hai mươi tuổi. Anh tựa lưng vào tường, vẻ ưu tư.

Sanchez hỏi:

  • Có chuyện gì thế? Phải chăng liên quan đến Bản Sách Cổ Chép Tay? Đến mặc khải thứ chín?

Người lính tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh ta rụt rè hỏi:

  • Các ông biết gì về mặc khải thứ chín?
  • Chúng tôi đến đây ngăn không để nó bị tiêu huỷ.
  • Tôi cũng muốn thế. Tôi hỏi:
  • Cậu đã đọc nó rồi chứ?
  • Không. Nhưng có người đã cho tôi biết nội dung của nó. Nó mang lại sự sinh động cho tôn giáo của chúng

Đột nhiên, có tiếng súng nổ ở bên ngoài giáo đường.

Sanchez hỏi:

  • Chuyện gì đang xảy ra?

Người lính vẫn bất động. Sanchez nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh ta:

  • Hãy giúp chúng tôi.

Người lính bước đến cửa, nhìn vào hành lang và nói:

  • Có người đã vào đây, đánh cắp một bản sao của mặc khải thứ chín. Một hoặc nhiều tên trộm đang còn trong khuôn viên của Hội Truyền giáo.

Những tiếng súng lại vang lên. Sanchez nói:

  • Phải giúp họ. Chúng ta phải làm điều tốt đẹp... cho thế gian.

Người lính trẻ gật đầu, chỉ cho chúng tôi đi sang một phía khác của giáo đường, yên ổn hơn. Cậu bảo chúng tôi leo lên hai tầng của một cầu thang, để đến một hành lang rộng.

Rồi cậu ta nói:

  • Ở phía dưới, cách nơi này hai tầng, là văn phòng của Sebastian.

Thình lình, có những người đang chạy dọc theo hành lang bên cạnh và tiến về phía chúng tôi. Đi trước tôi, Sanchez và người lính chạy vội vào một căn phòng phía trái. Không theo kịp họ, tôi chạy vào căn phòng gần nhất và đóng cửa lại.

Nơi này là một lớp học, với những thiết bị giáo dục, một cái bục gỗ, một tủ tường lớn. Thấy tủ hé mở, tôi chui vào trốn trong đó, giữa những quần áo ẩm mốc. Cửa lớp học mở ra, và nhiều người đi vào. Có ai đó bước đến gần tủ tường, nhưng rồi đổi ý. Người đó nói lớn tiếng, bằng tiếng Tây Ban Nha. Rồi im lặng.

Mười phút sau, tôi hé mở cửa tủ và nhìn ra! Phòng trống

trơn, không một ai. Không tiếng động nào ở bên ngoài. Tôi chạy nhanh về căn phòng nơi Sanchez và người lính trẻ đã vào. Tôi ngạc nhiên khi thấy đây không phải là căn phòng mà là một hành lang. Lo sợ; tôi tựa lưng vào tường. Tôi gọi nhỏ tên Sanchez; không ai trả lời. Tôi cảm thấy choáng váng.

Tôi hít một hơi sâu và cố trấn tĩnh. Tôi cần phải lấy lại tinh thần và gia tăng năng lượng. Tôi cảm thấy khá hơn, và nghĩ đến Sebastian. Nếu Sebastian đang ở trong văn phòng, thì Sanchez hẳn sẽ vào đó. Cuối hành lang là một cầu thang. Qua ô kính cửa hành lang bên dưới, tôi không thấy một ai. Tôi xuống cầu thang, đẩy cửa và đi vào.

Tôi nghe có tiếng Sanchez từ một văn phòng phía trước. Khi tôi đến gần, một quân nhân đột ngột mở cửa, chĩa súng vào ngực tôi, đẩy tôi vào và ấn tôi đứng sát tường. Sanchez liếc nhìn tôi, rồi đưa tay đặt lên ngực.

Sebastian lắc đầu với vẻ khinh miệt. Người lính trẻ đã giúp chúng tôi ban nãy không có ở đó,

Tồi biết cử chỉ của Sanchez có một ý nghĩa. Hình như ông đang cần năng lượng. Trong khi Sanchez nói, tôi chăm chú nhìn ông. Trường năng lượng của ông đang mở rộng.

Sanchez nói:

  • Ngài không có quyền giấu sự thật. Mọi người đều có quyền được biết sự thật.
  • Những mặc khải đó nhạo báng Phúc Âm, chúng không thật.
  • Nhạo báng Phúc Âm, hay giải thích ý nghĩa của Phúc Âm?
  • Chúng ta hiểu Phúc Âm. Chúng ta đã nghiên cứu Phúc Âm từ nhiều thế kỷ. Cha đã quên những năm ở chủng viện rồi ư?
  • Tôi không quên, nhưng tôi cũng biết rằng những mặc khải đó mở rộng tâm linh của chúng
  • Ai đã nói với cha điều đó? Ai đã viết Bản Sách Cổ Chép Tay? Những kẻ vô đạo đã học ngôn ngữ Aram ư? Những kẻ đó biết gì? Tin vào một năng lượng huyền bí và sự thần kỳ của những di tích đã bị phá huỷ ư? Tưởng rằng mình có thể làm thay đổi thế giới ư? Sai lầm. Chỉ có Thiên Chúa thôi. Với con người thì chỉ có một con đường: tin vào Phúc Âm và tìm đến sự cứu độ Chắc là cha chưa đọc mặc khải thứ chín.
  • Tôi đã đọc.
  • Bằng cách nào?
  • Trước khi đến đây, tôi đã đọc một phần. Và gần đây, tôi đã đọc một đoạn khác của nó.
  • Làm thế nào cha có thể...?

Đến thật gần Sebastian, Sanchez nói:

  • Thưa ngài, mọi người đều mong muốn khám phá mặc khải cuối cùng. Nó sẽ giúp chúng ta thấy rõ hơn những mặc khải trước đó. Nó chỉ cho ta thấy định mệnh của mình. Nó cho ta biết thế nào là ý thức tâm
  • Để biết điều đó, chúng ta không cần phải có mặc khải.

Hồng y Sebastian quay đi, mặt đỏ bừng vì tức giận. Ngay lúc đó, một sĩ quan cao cấp vội vã vào phòng, báo với Sebastian rằng đã thấy bọn trộm.

Chỉ tay ra cửa sổ, ông ta nói:

  • Thưa ngài, bọn chúng

Ở khoảng cách bốn trăm mét, hai bóng người đang chạy về phía rừng. Những người lính ở khoảng rừng trống có vẻ như sẵn sàng nổ súng.

Máy bộ đàm trên tay, viên sĩ quan nhìn Sebastian và hỏi:

  • Nếu bọn chúng vào đến rừng, sẽ khó có thể tìm thấy chúng. Ngài cho lệnh nổ súng chứ?

Tôi bỗng nhận ra hai cái bóng đó và thốt lên:

  • Đó là Wil và Julia!

Sanchez bước đến gần Sebastian hơn:

  • Nhân danh Chúa, ngài không được phạm tội sát nhân! Viên sĩ quan nói:
  • Thưa hồng y, nếu ngài muốn giữ kín Bản Sách Cổ Chép Tay, xin hãy ra lệnh ngay!

Sanchez năn nỉ:

  • Thưa hồng y, xin hãy tin tôi. Bản Sách Cổ Chép Tay không đụng chạm đến những gì ngài đã xây dựng. Ngài không thể sát hại hai người đó.

Sebastian lắc đầu rồi ngồi xuống bàn giấy và nói với viên sĩ quan:

  • Chúng ta sẽ không bắn. Hãy ra lệnh đuổi theo bắt sống chúng.

Viên sĩ quan rời khỏi phòng. Sanchez nói:

  • Cảm ơn hồng Ngài đã có một quyết định đúng đắn.
  • Tuy không bắn chúng, nhưng tôi không thay đổi quan điểm. Bản sách đó là một tai ương. Nó làm cho người ta tưởng rằng đang nắm trong tay định mệnh tâm linh của mình. Nó ngăn trở người ta tin theo Giáo hội. Lúc này, binh sĩ đang đổ về đây. Những gì mà các người có thể làm là không quan trọng. Mặc khái thứ chín sẽ không thể bị đưa ra khỏi Giờ đây, các người hãy rời khỏi Hội Truyền giáo của ta.

Khi rời khỏi Hội Truyền giáo, chúng tôi nghe có nhiều tiếng xe đang đến gần. Tôi hỏi Sanchez:

  • Tại sao Sebastian để chúng ta đi?
  • Có lẽ ông ta tin rằng chúng ta sẽ chẳng thế làm thay đổi được gì. Chúng ta không thể thuyết phục được ông

Tôi nhìn Sanchez. Ông chăm chú lái xe, nhưng không ngưng nhìn hai bên đường, mong tìm thấy Julia và Wil. Chúng tôi đã quyết định đi về hướng đã trông thấy họ chạy trốn, nhưng không tìm thấy họ. Tôi bỗng nghĩ đến di chỉ Celestine.

Sanchez nói:

  • Hai người đó không có trong khu rừng này. Hẳn họ dã lên Chúng ta phải đi đâu đây?
  • Tôi nghĩ ta nên đến Sanchez nhìn tôi:
  • Phải đến đó thôi. Dẫu sao, chúng ta chẳng còn một nơi nào khác để đến.

Sanchez rẽ về hướng tây.

Sau một lúc im lặng, tôi bỗng nhớ Sanchez có nói với Sebastian rằng ông đã đọc được một phần khác của mặc khải thứ chín.

Tôi hỏi:

  • Thưa cha, có phải cha đã đọc một đoạn khác nữa của mặc khải thứ chín?
  • Người lính trẻ đó đã biết nơi cất giữ mặc khải thứ chín. Khi anh đang trốn trong một căn phòng khác, người lính đó đã dẫn tôi vào một căn phòng và cho tôi xem bản văn đó. Nó bổ sung những ý tưởng mà Phil và Dobson đã nói với chúng
  • Bản văn nói gì?
  • Nói rằng Bản Sách Cổ Chép Tay sẽ làm sáng tỏ nhiều tín ngưỡng và giúp các tôn giáo thực hiện những nguyện hứa của mình. Mọi tôn giáo đều muốn giúp nhân loại liên kết với một cội nguồn tối cao. Mọi tôn giáo đều nói đến việc nhận biết một Thượng Đế nội tại. Nhưng tôn giáo bị biến chất khi những nhà lãnh đạo tôn giáo muốn giải thích thánh ý của Thượng Đế thay vì giúp cho mỗi người tìm thấy con đường trong nội tâm họ.

“Bản Sách Cổ Chép Tay tiên báo rằng một ngày nào đó, sẽ có một cá nhân có thế kết nối với nguồn năng lượng của Thượng Đế, và trở thành mẫu mực của khả năng kết nối đó...”.

Linh mục Sanchez bỏ lửng câu nói. Ông có vẻ trầm tư. Tôi hỏi:

  • Cha đang nghĩ gì?
  • Tôi không biết nữa. Bản văn kết thúc như thế. Nó nói rằng cá nhân đó sẽ vạch ra con đường mà nhân loại sẽ tiến theo. Bản văn không nói con đường sẽ dẫn về đâu.

Chúng tôi không nói gì nữa trong khoảng mười lăm phút. Sau khi cố gắng để có linh cảm về điều sắp xảy ra, nhưng không đạt được, tôi thấy mình đã mệt mỏi.

Chỉ tay về phía trái, Sanchez nói:

  • Đó là các phế tích.

Trong cánh rừng bên trái con đường, tôi thấy ba kim tự tháp của người Maya. Sau khi dừng xe, chúng tôi đến các kim tự tháp. Chúng được xây dựng bằng đá đẽo, cách nhau khoảng năm mươi mét, và giữa chúng là một mặt bằng được lát đá. Ở chân những kiến trúc đó, tôi thấy dấu vết của nhiều cuộc khai quật khảo cổ.

Chỉ tay về phía kim tự tháp xa hơn cả, Sanchez thốt lên:

  • Nhìn kìa!

Một bóng người đơn độc đang ngồi trước kim tự tháp. Khi đến gần, tôi thấy năng lượng của tôi tăng lên. Ở giữa mảnh đất lát đá, tôi cảm thấy mình trở nên mạnh mẽ. Cuối cùng, tôi nhận ra cái bóng đó là Julia. Bà đang ngồi, hai cẳng chân bắt chéo, những tờ giấy đặt trên đùi.

Sanchez gọi lớn:

  • Julia!

Julia quay lại và đứng bật dậy. Cô có vẻ đang phát sáng.

Tôi hỏi:

  • Wil đâu?

Julia chỉ tay về phía phải.

  • Ông ấy đang làm gì?
  • Mặc khải thứ chín! - Julia nói khi đưa cho chúng tôi những tờ giấy.

Sanchez cho Julia biết chúng tôi đã đọc phần nói về sự đổi mới của thế giới. Rồi ông hỏi:

  • Nhưng sự tiến hoá đang dẫn chúng ta đi về đâu?

Cầm những tờ giấy trên tay, Julia im lặng, như thể bà đang chờ chúng tôi đọc những ý nghĩ của bà.

  • Có chuyện gì thế ?

Sanchez chạm vào tay tôi, như muốn khuyên tôi hãy kiên trì và thức tỉnh.

Cuối cùng, Julia nói:

  • Mặc khải thứ chín cho chúng ta biết về định mệnh sau cùng của con người. Mọi sự đều rõ ràng. Chúng ta, loài người, là điểm cao nhất của toàn bộ quá trình tiến hoá. Theo bản văn, vật chất và gia tăng sự phức hợp của nó qua từng chủng loài, tiến hoá đến những rung động càng lúc càng cao hơn. Chúng ta biết tăng cường năng lượng của mình, và biết rút ra những lợi ích từ những trùng hợp ngẫu nhiên. Điều này làm tăng tốc quá trình tiến hoá. Định mệnh của chúng ta là tiếp tục gia tăng năng lượng. Như thế, mức rung động của những nguyên tử của cơ thể chúng ta cũng gia tăng.

Tôi hỏi:

  • Điều đó có nghĩa gì?
  • Nghĩa là chúng ta sẽ trở nên nhẹ hơn, mang tính tâm linh nhiều hơn.

Tôi thấy Sanchez đang chăm chú nhìn Julia. Bà nói tiếp:

  • Mặc khải thứ chín giải thích rằng, trong khi chúng ta tiếp tục gia tăng rung động, một điều kỳ lạ sẽ xảy ra. Có những nhóm người, sau khi đạt đến một mức rung động nhất định, sẽ trở nên vô hình đối với những người có mức rung động kém hơn. Những người kém hơn này cho rằng những người đó đã biến mất, tuy những người đó vẫn thấy mình đang hiện diện, nhưng như ở một chiều kích khác.

“Khi con người gia tăng sự rung động của họ đến điểm đó, họ đang vượt qua biên giới giữa đời sống này với thế giới mà chúng ta đã xuất phát và sẽ quay về sau khi chết. Vào một thời điểm nhất định, mỗi người sẽ đạt tới mức rung động đủ để có thể vào chiều kích gọi là thiên đàng, theo cùng một hình thức”.

Tôi thấy Wil đang đi về phía chúng tôi, với những chuyển động nhẹ nhàng, như thể ông đang lướt trong không khí.

Julia nói tiếp:

  • Các mặc khải nói rằng, trong thiên niên kỷ thứ ba, hầu hết mọi người sẽ đạt đến mức rung động đó bằng cách kết hợp với những người mà họ liên kết một cách tốt đẹp hơn cả. Nhưng có một số nền văn hoá đã đạt đến mức rung động đó. Theo mặc khải thứ chín, người Maya đã cùng nhau vượt qua biên giới của chiều kích trần

Julia ngưng lại. Phía sau chúng tôi, có những tiếng người nói nho nhỏ bằng tiếng Tây Ban Nha. Hàng chục quân nhân đang tiến vào khu phế tích để tìm chúng tôi. Điều lạ lùng là tôi không hề thấy sợ. Họ đang tiến đến, nhưng không tiến thẳng về phía chúng tôi.

Sanchez nói:

  • Họ không thể trông thấy chúng ta. Chúng ta đang rung động ở mức

Tôi nhìn những người lính. Linh mục Sanchez nói đúng. Họ không trông thấy chúng tôi, dẫu đang đứng cách mười mét.

Có những tiếng la hét bằng tiếng Tây Ban Nha ở kim tự tháp phía trái; những người lính chạy về hướng đó.

Một nhóm lính khác bước ra từ khu rừng, dẫn theo hai người bị bắt. Tôi nhận ra đó là Dobson và Phil. Cảnh tượng đó làm tôi hoảng hốt. Năng lượng cua tôi đột ngột giảm thấp. Tôi nhìn Sanchez và Julia. Họ đang nhìn đăm đăm vào những người lính.

Hướng về chúng tôi, Wil lớn tiếng:

  • Hãy giữ vững! Đừng đế mất năng lượng của các bạn!

Wil bước vội về phía chúng tôi. Tôi cảm thấy khó có thể tập trung. Wil có vẻ như đang nói một điều gì khác, nhưng tôi không hiểu được. Hình ảnh của Wil trở nên mơ hồ. Dần dần, Wil hoàn toàn biên mất trong tầm nhìn của tôi.

Julia nhìn tôi, rồi nhìn Sanchez. Năng lượng của Julia giảm thấp, nhưng cô có vẻ can trường, như thể sự cố đã giúp cô khám phá một điều gì đó.

Julia nói:

  • Chúng ta đã không thể duy trì sự rung động; nỗi sợ hãi đã làm giảm mức độ rung động của chúng

Hướng mắt về nơi Wil đã biến mất, cô nói tiếp:

  • Mặc khải thứ chín nói rằng, nếu một số cá nhân có thể riêng rẽ thực hiện sự vượt qua thì việc cùng nhau vượt qua sẽ diễn ra khi chúng ta dẹp bỏ nổi sợ hãi và biết duy trì một rung động đủ cao trong bất cứ hoàn cảnh nào.

“Chúng ta chưa đạt đến khả năng đó. Và, vai trò của mặc khải thứ chín là giúp chúng ta chuẩn bị cho khả năng đó. Nó cho chúng ta biết chúng ta đang đi về đâu. Những mặc khải khác mô tả thế giới là một nơi của vẻ đẹp và năng lượng, và yêu cầu chúng ta kết nối với nó.

Càng nhìn thấy vẻ đẹp, chúng ta càng tiến hoá. Càng tiến hoá, chúng ta càng tăng mức rung động. Mặc khải thứ chín cho chúng ta biết rằng một nhận thức và một mức rung động cao hơn sẽ mở cánh cửa thiên đường trước mắt chúng ta, nhưng chúng ta không nhìn thấy.

Khi nghi ngờ con đường, khi mất tầm nhìn về những bước đi chúng ta phải nhớ đến nơi mà quá trình tiến hoá đang đưa chúng ta đến. Nhận biết thiên đàng trên trần gian này là ý nghĩa của đời sống. Và giờ đây, chúng ta đã biết cách thức để đạt được điều đó. Mặc khải thứ chín khẳng định rằng, còn có mặc khải thứ mười nữa. Nó tiết lộ...”.

Loạt đạn tiểu liên cày xới những bậc đá dưới chân chúng tôi. Như Julia và Sanchez, tôi nằm dài xuống đất, hai tay đưa lên trên dầu. Chẳng ai nói tiếng nào khi những người lính bước đến, tịch thu những tờ giấy và sau đó đưa chúng tôi đi mỗi người một hướng.

Những tuần lễ đầu sau khi tôi bị bắt trôi qua trong nỗi lo lắng không nguôi.

Mức năng lượng của tôi giảm thấp khi các quân nhân đe doạ và tra hỏi tôi về Bản Sách Cổ Chép Tay.

Tôi đóng vai một du khách đi lạc và chăng biết gì

Quả thật, tôi chẳng biết những ai đang giữ các ban sao hoặc những ý tưởng của Bản Sách Cổ Chép Tay đã được phổ biến đến mức nào. Sách lược của tôi có vẻ hữu hiệu. Các quân nhân phát mệt vì tôi, và giao tôi cho bên dân sự. Những người sau này thay đổi phương pháp.

Họ thuyết phục tôi rằng chuyên du hành sang Peru của tôi là chuyện điên rồ, vì theo họ không hề có Bản Sách Cổ Chép Tay. Một nhóm linh mục đã nguy tạo những mặc khải nhằm gây rối. Tôi mặc họ muốn nói gì thì nói.

Sau đó, những cuộc nói chuyện trở nên thân thiện.

Người ta xem tôi như một nạn nhân, một người Mỹ cả tin, đã bị nhiễm những ý tưởng phiêu lưu, và bị lạc ở một đất nước xa lạ.

Năng lượng của tôi xuống thấp đến nỗi tôi sẽ không thể cưỡng lại sự tẩy não của họ, nếu không xảy ra một sự việc. Họ chuyển tôi sang một căn cứ quân sự, và tôi bị giam trong một khu gần sân bay Lima; linh mục Carl cũng bị giam tại đây. Trùng hợp ngẫu nhiên này làm cho sự tin tưởng của tôi phục hồi.

Một hôm, khi đi trong sân, tôi trông thấy ông đang ngồi đọc sách ở một ghế dài. Tôi bước đến, cố nén mừng rỡ để khỏi gây chủ ý. Carl mỉm cười khi tôi ngồi xuống cạnh ông.

Ông nói:

  • Tôi đợi
  • Thưa cha, thật vậy ư?

Ánh mắt tươi vui, ông đặt cuốn sách xuống:

Costous và tôi đã bị tách riêng ngay sau khi được đưa đến Lima, và tôi bị giam từ đó. Tôi không hiểu vì sao lại chẳng có gì xảy ra. Và tôi thường nghĩ đến anh. Vì thế, tôi biết anh sẽ đến.

  • Tôi rất mừng được gặp Cha đã nghe kể về chuyện xảy ra khu phế tích Celestine rồi chứ?
  • Có. Tôi đã có dịp nói chuyện với linh mục Sanchez. Ông ấy đã bị giam một ngày đây trước khi bị đưa đi.
  • Linh mục Sanchez có được tin về những người khác?
  • Chẳng được tin gì. Chính sách của nhà cầm quyền là tìm kiếm và tiêu huỷ mọi bản sao của Bản Sách Cổ Chép Tay, rồi tuyên bố rằng bản sách này là một trò bịp bợm. Chúng tôi sẽ bị mất uy tín, và không biết cuối cùng họ sẽ xử lý như thế nào.
  • Còn những bản sao của Dobson thì sao? Ông ấy đang giữ tại Hoa Kỳ mặc khải thứ nhất và thứ
    • Không, những bản văn đó đã bị thu giữ. Linh mục Sanchez cho tôi biết người ta đã tìm thấy chúng và lấy đi. Nhà cầm quyền biết mọi chuyện. Họ biết cả về Dobson cũng như về Charlene, cô bạn của
    • Cha có nghĩ rằng, sau chiến dịch này, sẽ chẳng còn một bản sao nào tồn tại.
    • Rất có thể.

Tôi quay mặt đi. Năng lượng của tôi đã xuống thấp.

  • Điều đó có nghĩa là mỗi người chúng ta phải nhớ một cách chính xác những ý tưởng của bản văn đó Tuy không thể thuyết phục Hồng y Sebastian ngưng cuộc săn lùng của ông ta, nhưng anh và linh mục Sanchez đã làm cho ông ta mất thời gian, đủ để cho mặc khải thứ chín được phát hiện và phổ biến... Giờ đây, chúng ta phải công bố nó, và anh phải tham gia vào sự kiện này.

Tôi cảm thấy bị thúc ép và cơ chế thờ ơ lãnh đạm trong tôi trở nên mạnh mẽ. Tựa người vào lưng ghế, tôi quay mặt đi. Điều đó khiến Carl bật cười. Ngay lúc đó, ông cho tôi biết có các nhân viên sứ quán đang nhìn chúng tôi từ một cửa sổ.

  • Anh hãy nghe tôi. Chúng ta phải công bố các mặc khải. Những ai đã nghe và hiểu rằng các mặc khải là đúng thực, sẽ phải chuyển thông điệp đó cho người khác, đang sẵn sàng đón nhận. Kết nối với năng lượng là điều mà chúng ta phải thực hiện và hy vọng, nếu không muốn rơi trở lại tư duy xưa cũ cho rằng quá trình tiến hoá của nhân loại chỉ là một cuộc đấu tranh giữa con người với tự nhiên và khai thác hành tinh. Nếu lại rơi vào sai lầm đó, chúng ta sẽ không thể sống còn. Chúng ta phải loan truyền thông điệp.

Có hai người đang tiến về phía chúng tôi. Carl nói:

  • Tôi còn một chuyện muôn nói với
  • Chuyện gì ạ?
  • Linh mục Sanchez cho tôi biết Julia có nói đến mặc khải thứ mười. Chưa ai biết bản văn đó và chẳng ai biết Julia đang ở đâu. Tôi có linh cảm là anh sẽ được trả tự do, và sẽ tìm thấy

Chúng tôi ngưng nói khi hai người kia đến gần. Họ đưa tôi về khu nhà. Carl mỉm cười và ra dấu, nhưng tôi không còn quan tâm. Sau khi ông nói về mặc khải thứ mười, tâm trí tôi bị ám ảnh bởi hình bóng Charlene. Tại sao lại là nàng? Nàng có liên quan gì đến mặc khải thứ mười?

Họ đưa tôi đến trước sứ quán, nơi có chiếc xe đang chờ. Sau đó, tôi được đưa thẳng ra sân bay. Một người đàn ông mỉm cười khi nhìn tôi qua cặp kính râm.

Ông ta ngưng mỉm cười khi trao hộ chiếu cho tôi và nói bằng một thứ tiếng Anh nặng giọng Peru rằng đừng bao giờ trở lại đất nước này.

Hi vọng các bạn có thể ủng hộ trong khả năng, để giúp đỡ đội ngũ biên tập và chi phí duy trì máy chủ đang ngày một tăng. Mọi đóng góp xin gửi về:
Người nhận: Hoàng Nhật Minh
Số tài khoản: 103873878411
Ngân hàng: VietinBank

momo vietinbank
Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo

Phim Thức Tỉnh

Nhạc Chữa LànhTủ Sách Tâm Linh