Ánh Sáng Và Con Đường Tâm Linh: Chương 8. Trên Những Cung Đường Tiến Hóa

ÁNH SÁNG VÀ CON ĐƯỜNG TÂM LINH: CHƯƠNG 8. TRÊN NHỮNG CUNG ĐƯỜNG TIẾN HÓA

Ánh sáng truyền năng lượng theo định chí của Đấng Sáng Tạo. Nhờ ánh sáng, vũ trụ được trụ định trong không gian, dưỡng dục muôn vạn sinh linh trong phồn vinh và phát triển.

Cũng từ diễn sinh thế giới, muôn vàn sinh linh theo đó mà rong ruỗi, đi xa và thật xa. Cũng bởi thế nên đến một ngày, các linh hồn đã quên đi gốc gác của mình. Họ quên rằng, họ là con cái của Đức Thượng Đế.

Những nghĩ:

“Và cũng thể chạy hoài đi muôn nơi

Lòng khấp khởi một tình thương vĩnh viễn

Có loài trùng sâu vẫn từng đêm đón tiễn

Sóng bạc êm đềm cung Nguyệt chẳng xa xôi

Tiếng hát ru mềm trên những vành môi

Tựa đề hồ ngọt ngào xưa tuổi ấu

Này nhé đường hoa khi nào còn thấy dấu

Là hãy còn nghe lời vẫy gọi trở về”

Trên muôn ngàn lối cung mây, những Cha anh của các linh hồn vẫn còn mong nhớ họ, chờ đợi họ trở về trên những cung đường ánh sáng mà Đấng Sáng Tạo làm nên, soi sáng cho họ trở về.

“Dòng sông tràn trên thung lũng mây xa

Nhặt cành hoa, mấy bông hoàn tuyết trắng

Chợt tỉnh hoài giấc mơ đà tưởng vắng

Quyện mây xanh đan lưới mộng tương tình

Dẫn nhau về trong chốn cả minh minh

Quen gót nhỏ hãy còn đinh ninh lắm

Và sót lại trên tường cao đằm thắm

Một vết hoàng hôn đầm ấm tự bao giờ”

Trên những cung đường êm ái như sông, trong những giấc mơ gợi về miền ký ức xa xăm, linh hồn vậy mà còn bỡ ngỡ, vậy mà còn lơ ngơ. Để đến nỗi cuộc trần hư ảo cuốn họ đi xa, quên căn nguyên cội tính của mình. Thế thì, dù là con Phật, Tiên, Chúa, để cùng về nhà, hãy kết nối vòng tay, trọn tình thương mến, cùng cảm ngộ, cùng trở về, cùng thức tỉnh khi nghe tiếng Đại Hồng Chung, cùng thả mình trong Khúc Nghê Thường say mê, êm ái:

“Ai thả dềnh dàng sông hát những cung mơ

Thác cuộn mây lững lờ cơn tiến hóa

Trong mối tình chẳng gọi là xa quá

Thế giới lên màu tươi mới trong ta

Ngậm tiếng lặng thầm, kết một vành hoa

Vận hành chung cho đường qua mãi mãi

Tiếng chuông xưa vọng về trong êm ái

Khúc Nghê Thường đâu phải cổ tích xưa”

Bởi lẽ chúng ta là con cái của Đức Thượng Đế, Ngài chẳng bao giờ bỏ rơi chúng ta. Chỉ có điều, Ngài gửi ta xuống trần để ta học tốt chữ vô vi, chúng ta vì rong ruổi ham chơi nên bao đời qua lạc lối. Những khinh nhân, những vị chân sư được Ngài gửi xuống, dạy dỗ chúng ta để còn khéo trở về nơi Bồng Lai tiên cảnh. Lối đã rẽ rồi, sao ta còn chìm trong u tối, xa rời anh sáng tường minh?

“Rót rót hương tình, lặng lặng hương đưa

Khởi gót hài sen, tường minh nhân thế

Lót đá ta ngồi, ngâm lời kinh kệ

Chữ vô vi theo học đã bao đời

Chẳng phải nhọc nhằn trên chốn chơi vơi

Nơi nhân loại vẫn tròn mùa u tối

Đã có khinh nhân khéo tìm rẽ lối

Ghép gỗ chung thuyền, lên bến mây xa”

Hãy xóa đi thù hận, hãy hòa đồng tình thương, để không phụ lòng trận đồ Vạn Linh mà bề trên đã dày công bố trí từ thưở khai thiên lập địa để dẫn dắt chúng linh trở về. Chúng linh ơi, xin đừng để ánh mắt nhìn của mình tiếp tục đi vào cụt ngõ, tiếp tục mê man vàng võ.

“Tình hỡi tình, hãy kết vạn đài hoa

Khoanh lửa hận, thoát tù nhân vàng võ

Mắt xưa ơi sao còn trong cụt ngõ

Da diết bao lời kêu réo tâm thơ

Có trận đồ đánh đổ vạn cuồng dơ

Đã ghép chung, những kiện toàn rất khéo

Nhớ xưa mẹ về, ta theo lẽo đẽo

Giờ quên rồi, nên đây đó lang thang”

Hãy đi theo những cung đường ánh sáng, những đường xoắn ốc tăng trưởng tâm linh đẹp đẽ, như những dòng sông Thiên hà hội tụ về tâm. Biết nghĩa tình của Mẹ, hiểu công ơn của Cha để về nguồn, về nơi Vũ trụ hồng hoang, đồng hồn tình cũ.

“Kìa những sông mây bạc bàng mãi chảy

Thông Thiên Hà rạng rỡ tự bình minh

Vũ trụ ôi, bao say đắm chuyện tình

Day dứt mãi những hồn linh bé nhỏ

Trong đêm đêm vẫn khi về kể rõ

Tội muôn đồ trên đất Mẹ buồn hơn

Kháo luận lên nghe, tình cũ đồng hồn

Khi Thiên Đế chiếu hào quang Trắng lóa”

Ngày về thực sự không còn xa nữa, những dòng song linh tuệ chan hòa vẫn đang đón đợi chúng linh. Những quốc độ Phật Tiên Chúa vẫn còn mong mỏi chúng dân của các Ngài trở về. Một cuộc hành trình tu luyện, một chu kỳ chín tỷ năm đến đây dừng cho một lần cập bến.

“Ôi, ta vui, ngày về đâu xa quá

Rót mãi sông ơi, mãi chốn mây trời

Kể với cuộc đời, những chốn xa xôi

Rằng bất diệt một Cõi Hồn riêng cõi

Cho con yêu được tìm về lầm lỗi

Dưới giáo đường và xưng tội thành tâm

Đức Chúa ngôi hai ân xá đại từ

Thuyền nhân quả đến đây là cập bến”

Tình thương chúng linh với Cha Trời, Mẹ Đất đó là điều thiêng liêng nhất trong những điều thiêng liêng. Cho dù ngôn ngữ của chúng linh đang dùng là gì, cho dẫu chúng linh lạc lối xa xăm đến đâu, trên Thiên Hằng, những con sông linh tuệ vẫn chảy, vẫn đón chờ chúng linh trở về. Nên, hãy trở về đi thôi!

“Ôi, ta vui, Đại Đồng trong quý mến

Tình thiêng liêng, Phụ - Tử quý hoàng kim

Cho dẫu xa xăm, cho dẫu đọa chìm

Con sông vẫn trên Thiên Hằng bất tử

Và dâng lên bao trường văn, thi tứ

Là nén hương lòng tưởng nhớ vạn anh linh

Lễ đăng trình, nguyên kỷ mới hồi sinh

Cung mây hỡi, sông tình thương chảy suốt!”

(Thơ: Con sông tình chảy suốt - Bạch Thiên Thi)

HẾT

Bạch Thiên Thi

Tháng 10/2020

Hi vọng các bạn có thể ủng hộ trong khả năng, để giúp đỡ đội ngũ biên tập và chi phí duy trì máy chủ đang ngày một tăng. Mọi đóng góp xin gửi về:
Người nhận: Hoàng Nhật Minh
Số tài khoản: 103873878411
Ngân hàng: VietinBank

momo vietinbank
Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo
TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời...
(*) Họ và tên của bạn:
(*) Ngày tháng năm sinh:
 

Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras (Pitago)

Phim Thức Tỉnh

Nhạc Chữa LànhTủ Sách Tâm Linh