Cân Bằng Thân Tâm Osho: Chương 3. Điều Kiện Cơ Sở Cho Mạnh Khoẻ

CÂN BẰNG THÂN TÂM OSHO: CHƯƠNG 3. ĐIỀU KIỆN CƠ SỞ CHO MẠNH KHOẺ

Lắng nghe thân thể. Thân thể không phải là kẻ thù của bạn, và khi thân thể đang nói điều gì đó, làm theo tương ứng, bởi vì thân thể có trí huệ của riêng nó. Đừng quấy rối nó, đừng cứ đi theo lối mòn tâm trí. Tôi không dạy các qui tắc cứng nhắc, tôi đơn giản cho bạn cảm giác về nhận biết. Lắng nghe thân thể bạn.

Thân thể là người bạn của bạn; nó không phải là kẻ thù của bạn. Lắng nghe ngôn ngữ của nó, giải mã ngôn ngữ của nó, và từ từ, khi bạn đi vào trong cuốn sách của thân thể và bạn lật các trang của nó, bạn sẽ trở nên nhận biết về toàn thể bí ẩn của cuộc sống. Nó được làm cô đặc trong thân thể bạn. Được khuếch đại lên hàng triệu lần, nó là tất cả thế giới. Nhưng được cô đặc trong một công thức nhỏ, nó có đó, hiện diện, trong thân thể bạn.

Tạo tiếp xúc với thân thể

Bạn không trong tiếp xúc với nhiều điều trong thân thể mình, bạn chỉ mang thân thể mình. Tiếp xúc nghĩa là sự nhạy cảm sâu sắc. Bạn thậm chí có thể không cảm thấy thân thể mình. Chỉ khi bạn ốm mới xảy ra việc bạn cảm thấy thân thể mình. Có đau đầu, thế thì bạn cảm thấy đầu; không đau đầu không có tiếp xúc với đầu. Có đau chân, bạn trở nên nhận biết về chân. Bạn trở nên nhận biết chỉ khi cái gì đó đi sai.

Nếu mọi thứ đều ổn thoả bạn vẫn còn hoàn toàn vô nhận biết, và thực sự, đó là khoảnh khắc mà tiếp xúc có thể được thực hiện - khi mọi sự đều ổn thoả - bởi vì khi cái gì đó đi sai thế thì tiếp xúc được thực hiện với ốm yếu, với cái gì đó đã đi sai và mạnh khoẻ không còn đó nữa. Bạn bị đau đầu ngay bây giờ, thế rồi đau đầu tới và bạn tạo ra tiếp xúc. Tiếp xúc được tạo ra không với đầu mà với đau đầu. Với đầu tiếp xúc là có thể chỉ khi không có đau đầu và đầu tràn đầy mạnh khoẻ. Nhưng chúng ta đã gần như mất khả năng này. Chúng ta không có tiếp xúc nào khi chúng ta ổn thoả. Cho nên tiếp xúc của chúng ta chỉ là biện pháp khẩn cấp. Có đau đầu: việc chữa trị nào đó là cần thiết, thuốc nào đó là cần thiết, cái gì đó phải được làm, cho nên bạn tạo tiếp xúc và làm cái gì đó.

Thử tạo tiếp xúc với thân thể bạn khi mọi sự còn tốt. Nằm ra trên cỏ, nhắm mắt lại và cảm thấy cảm giác đang diễn ra bên trong, sự mạnh khoẻ đang lăn tăn bên trong. Nằm ra trong dòng sông. Nước đang chạm vào thân thể và mọi tế bào đều được mát mẻ. Cảm thấy từ bên trong cái mát mẻ đó đi vào thế nào, từng tế bào một, và đi sâu vào thân thể. Thân thể là hiện tượng vĩ đại, một trong những phép màu của tự nhiên.

Ngồi dưới mặt trời. Để các tia nắng mặt trời xuyên vào thân thể. Cảm thấy ấm áp khi nó đi vào bên trong, khi nó đi vào sâu hơn, khi nó chạm vào tế bào máu bạn và đạt tới tận xương. Và mặt trời là cuộc sống, chính cội nguồn. Cho nên với mắt nhắm, cảm thấy điều đang xảy ra. Vẫn còn tỉnh táo, quan sát và tận hưởng. Dần dần bạn sẽ trở nên nhận biết về sự hài hoà rất tinh tế, âm nhạc rất hay liên tục diễn ra bên trong. Thế thì bạn có sự tiếp xúc với thân thể; bằng không bạn mang thân thể chết.

TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời...
(*) Họ và tên của bạn:
(*) Ngày tháng năm sinh:
 

Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras (Pitago)

Điều đó giống thế này: người yêu chiếc xe hơi của mình có một kiểu tiếp xúc và mối quan hệ với chiếc xe khác với người không có tình yêu. Người không yêu xe xủa mình cứ lái nó đi và người đó đối xử với nó như một cái máy, nhưng người yêu chiếc xe sẽ trở nên nhận biết ngay cả sự thay đổi nhỏ nhặt nhất trong tâm trạng của chiếc xe, sự thay đổi tinh tế về tiếng máy. Cái gì đó đang thay đổi trong chiếc xe và bỗng nhiên người đó sẽ trở nên nhận biết về điều đó. Không ai khác đã nghe thấy điều đó; hành khách đang ngồi đó, họ đã không nghe thấy điều đó. Nhưng một hơi chút thay đổi trong tiếng động cơ, bất kì cái gì nhoáng lên, bất kì thay đổi nào, và người yêu chiếc xe sẽ trở nên nhận biết về điều đó. Người đó có sự tiếp xúc sâu sắc. Người đó không chỉ lái xe, chiếc xe không chỉ là cái máy; thay vì thế người đó đã lan toả bản thân mình vào trong chiếc xe và người đó đã cho phép chiếc xe đi vào mình.

Hãy cảm thấy nhịp điệu. Nếu bạn đang trở nên hài hoà hơn với sự tồn tại thế thì bạn đang trên đường đúng đấy. Nếu bạn bắt đầu cảm thấy không hài hoà, căng thẳng, nếu khổ não nảy sinh, run rẩy nảy sinh - bạn bắt đầu mất cảm giác về phương hướng và bạn bắt đầu cảm thấy rằng mình là ngẫu nhiên, rằng dường như chẳng có nghĩa gì - thế thì đó là chỉ dẫn rõ ràng rằng bạn đã rơi khỏi nhịp điệu của sự tồn tại.

Thân thể bạn có thể được dùng như cái máy, thế thì bạn không cần rất nhạy cảm về nó. Và thân thể cứ nói nhiều điều bạn chẳng bao giờ nghe thấy bởi vì bạn không có tiếp xúc nào...

Ở Nga nghiên cứu mới đang diễn ra từ nhiều thập kỉ nay, và các nhà khoa học đã kết luận nhiều điều. Một kết quả rất bộc lộ là thế này: rằng bất kì khi nào một bệnh xảy ra, trong sáu tháng liên tục trước khi nó xảy ra, thân thể cứ báo những tín hiệu cho bạn. Sáu tháng là thời gian dài thế! Một bệnh sắp xảy ra vào năm 1975; vào giữa năm 1974 thân thể sẽ bắt đầu phát tín hiệu cho bạn - nhưng bạn không nghe thấy, bạn không hiểu, bạn không biết. Khi bệnh này đã xảy ra rồi, chỉ thế thì bạn mới trở nên nhận biết. Hay thậm chí thế rồi mà bạn vẫn có thể không nhận biết - bác sĩ của bạn trước hết trở nên nhận biết rằng bạn có rắc rối sâu sắc gì đó bên trong.

Một người làm nghiên cứu này trong nhiều năm đã làm ra các phim và máy chụp có thể phát hiện ra bệnh trước khi nó thực tế xảy ra. Người đó nói rằng bệnh này có thể được điều trị, và bệnh nhân sẽ chẳng bao giờ trở nên nhận biết liệu nó có tồn tại hay không. Nếu ung thư đang sắp xảy ra sang năm thì nó có thể được điều trị ngay bây giờ. Không có chỉ dẫn vật lí nào, nhưng trong điện thân thể mọi sự đang thay đổi - không trong thân thể, trong điện thân thể, trong sinh năng, mọi sự đang thay đổi. Trước hết chúng sẽ thay đổi ở trong sinh năng và thế rồi chúng sẽ hạ xuống vật lí.

Nếu chúng có thể được điều trị ở tầng sinh năng thế thì chúng sẽ không bao giờ đi tới thân thể vật lí. Bởi nghiên cứu này điều sẽ trở thành có thể trong thế kỉ tới là không ai cần phải bị ốm, sẽ không cần đi tới bệnh viện nữa. Trước khi bệnh thực tế xảy tới cho thân thể nó có thể được điều trị, nhưng nó phải được phát hiện bởi thiết bị máy móc. Bạn không thể phát hiện ra được nó, và bạn có đó đang sống trong thân thể. Không có tiếp xúc.

Bạn có thể đã nghe nhiều câu chuyện rằng các sannyasin Hindu, các rishis, các Thiền sư, các khất sĩ Phật giáo, công bố về cái chết của họ trước khi điều đó xảy ra. Và bạn có thể ngạc nhiên mà biết rằng tuyên bố đó bao giờ cũng được đưa ra sáu tháng trước khi điều đó xảy ra - chưa bao giờ nhiều hơn, bao giờ cũng sáu tháng trước. Nhiều thánh nhân đã tuyên bố rằng họ sắp chết, nhưng chỉ sáu tháng trước đó. Điều đó không phải là ngẫu nhiên, sáu tháng đó là có ý nghĩa. Trước khi thân thể vật lí chết, sinh năng bắt đầu chết, và người ở sâu trong tiếp xúc với sinh năng của mình biết rằng bây giờ năng lượng đã bắt đầu co lại. Cuộc sống nghĩa là lan toả, cái chết nghĩa là co lại. Người đó cảm thấy rằng năng lượng sống đang co lại; người đó tuyên bố rằng mình sẽ chết trong vòng sáu tháng. Các Thiền sư được biết thậm chí đã chọn cách chết - bởi vì họ biết.

Ngày xưa chuyện xảy ra: một Thiền sư sắp chết, cho nên ông ấy yêu cầu các đệ tử của mình, "Gợi ý cho ta cách chết, theo tư thế nào." Người đó là người hơi lập dị, chút ít gàn gàn, một ông già dở hơi nhưng rất đẹp.

Đệ tử của ông ấy bắt đầu cười; họ cho rằng ông ấy có thể đùa bởi vì ông ấy bao giờ cũng đùa cợt. Cho nên ai đó gợi ý, "Hay là chết đứng trong góc chùa?"

Người này nói, "Nhưng ta đã nghe câu chuyện rằng trong quá khứ một sư đã chết đứng rồi, cho nên điều đó sẽ không hay nữa. Gợi ý cái gì đó độc đáo vào."

Thế là ai đó nói, "Chết khi bước đi trong vườn vậy."

Ông ấy nói, "Ta đã nghe nói rằng ai đó ở Trung Quốc có lần đã chết trong khi bước đi."

Thế rồi ai đó gợi ý một ý tưởng thực sự độc đáo: "Đứng trong shirshasana, đầu lộn ngược xuống đất, và chết." Không ai đã bao giờ chết khi đứng lộn đầu cả, rất khó chết khi đứng lộn đầu. Ngay cả ngủ mà đứng lộn đầu cũng đã là không thể được rồi, chết là quá khó. Ngay cả ngủ cũng là không thể được và chết là giấc ngủ vĩ đại. Điều đó là không thể được - ngay cả ngủ thường cũng đã là không thể được.

Người này chấp nhận ý tưởng này. Ông ấy thích nó. Ông ấy nói, "Điều này tuyệt đấy."

Họ nghĩ rằng ông ấy chỉ đùa, ai ngờ ông ấy đứng lộn đầu thật. Họ trở nên sợ hãi: Ông ấy làm gì vậy? Và phải làm gì bây giờ? Và họ nghĩ ông ấy sắp chết. Điều đó là kì quái - người chết lại đứng lộn đầu. Họ trở nên hoảng hồn, cho nên ai đó gợi ý, "Ông ấy có bà chị ở tu viện gây đây, một ni cô lớn. Tới đón bà ấy. Bà ấy là bà chị của người này và có thể làm cái gì đó với ông ấy. Bà ấy biết rõ ông ấy."

Bà chị tới. Tương truyền rằng bà ấy tới và nói, "Ikkyu" - Ikkyu là tên của nhà sư này - "đừng có ngu xuẩn! Đây không phải là cách chết đâu."

Ikkyu cười, nhảy xuống từ tư thế đầu lộn ngược, và nói, "Được rồi, vậy cách đúng là gì?"

Bà ấy nói, "Ngồi theo padmasana, theo tư thế Phật, và chết. Đây không phải là cách chết. Ông bao giờ cũng là người ngu - mọi người sẽ cười."

Cho nên tương truyền ông ấy ngồi theo tư thế Phật và chết, và thế rồi bà chị ra đi - một người tuyệt vời. Nhưng làm sao ông ấy có thể quyết định rằng ông ấy sắp chết? Và thậm chí chọn tư thế nữa! Sinh năng bắt đầu co lại, ông ấy có thể cảm thấy nó - nhưng việc cảm này chỉ tới khi bạn có tiếp xúc sâu sắc không chỉ với bề mặt của thân thể mà với gốc rễ.

Cho nên trước hết cố ngày một nhạy cảm hơn về thân thể mình. Lắng nghe nó; nó cứ nói nhiều điều, và bạn lại hướng nhiều về cái đầu tới mức bạn chẳng bao giờ nghe nó. Bất kì khi nào có xung đột giữa tâm trí và thân thể bạn, thân thể bạn gần như bao giờ cũng đúng hơn tâm trí bạn, bởi vì thân thể mang tính tự nhiên, tâm trí bạn mang tính xã hội; thân thể thuộc vào tự nhiên bao la này, còn tâm trí bạn thuộc vào xã hội của bạn, xã hội đặc thù của bạn, thời đại, thời gian. Thân thể có gốc rễ sâu trong sự tồn tại, tâm trí chỉ vẩn vơ trên bề mặt. Nhưng bạn bao giờ cũng nghe tâm trí, bạn chẳng bao giờ nghe thân thể. Bởi thói quen lâu dài này mà tiếp xúc bị mất.

Bạn có trái tim, và trái tim là gốc rễ, nhưng bạn không có tiếp xúc nào. Trước hết bắt đầu có tiếp xúc với thân thể mình. Chẳng mấy chốc bạn sẽ trở nên nhận biết rằng toàn thân thể rung động quanh trung tâm của trái tim cũng như toàn thể hệ mặt trời quay quanh mặt trời. Người Hindu đã gọi trái tim là mặt trời của thân thể. Toàn thân thể là hệ thống mặt trời và chuyển động quanh trái tim. Bạn trở nên sống động khi trái tim bắt đầu đập, bạn sẽ chết khi trái tim dừng đập. Trái tim vẫn còn là trung tâm mặt trời của thân thể bạn. Trở nên tỉnh táo với nó. Nhưng bạn có thể trở nên tỉnh táo, từ từ, chỉ nếu bạn trở nên tỉnh táo với toàn thân thể.

Thực với bản thân mình

Nhớ phải thực với bản thân mình. Làm thế nào? Ba điều phải ghi nhớ. Một, đừng bao giờ nghe bất kì ai, điều họ nói bạn phải là: bao giờ cũng lắng nghe tiếng nói bên trong của mình, điều bạn muốn là vậy. Bằng không toàn thể cuộc sống của bạn sẽ bị phí hoài.

Cả nghìn lẻ một cám dỗ xung quanh bạn bởi vì nhiều người có đó rao bán chuyện của họ. Đó là siêu thị, thế giới này, và mọi người đều quan tâm tới việc bán cái của mình cho bạn; mọi người đều là người bán hàng. Nếu bạn nghe quá nhiều người bán hàng bạn sẽ phát điên. Đừng nghe ai cả, nhắm mắt lại và nghe tiếng nói bên trong. Đó chính là thiền tất cả là gì: lắng nghe tiếng nói bên trong. Đây là điều đầu tiên.

Thế rồi điều thứ hai - nếu bạn đã làm điều thứ nhất chỉ thế thì điều thứ hai mới trở thành có thể: đừng bao giờ đeo mặt nạ. Nếu bạn giận, giận. Điều đó là mạo hiểm, nhưng đừng mỉm cười, bởi vì điều đó là không thật. Nhưng bạn đã được dạy rằng khi bạn giận, mỉm cười; thế thì nụ cười của bạn trở thành giả dối, mặt nạ,... chỉ là bài tập của môi, chẳng cái gì khác. Trái tim đầy giận dữ, chất độc, và môi mỉm cười - bạn trở thành hiện tượng giả tạo.

Thế rồi điều khác cũng xảy ra: khi bạn muốn mỉm cười bạn không thể mỉm cười được. Toàn thể cơ cấu của bạn bị lộn ngược bởi vì khi bạn muốn giận bạn lại không giận, khi bạn muốn ghét bạn lại không ghét. Bây giờ bạn muốn yêu; đột nhiên bạn thấy rằng cơ chế này không hoạt động. Bây giờ bạn muốn mỉm cười; bạn phải ép buộc điều đó. Thực sự trái tim bạn đầy nụ cười và bạn muốn cười to, nhưng bạn không thể cười to được, cái gì đó tắc nghẹn trong tim, cái gì đó tắc nghẹn trong họng. Nụ cười không tới, hay cho dù nó tới, nó là nụ cười rất nhợt nhạt và chết. Nó không làm bạn hạnh phúc. Bạn không sôi sục với nó. Nó không toả ra quanh bạn.

Khi bạn muốn giận, giận. Chẳng có gì sai trong việc giận cả. Nếu bạn muốn cười, cười. Chẳng có gì sai trong việc cười to. Dần dần bạn sẽ thấy rằng toàn thể hệ thống đang vận hành. Khi nó vận hành, thực sự, nó rù rù êm êm quanh mình, cũng như chiếc xe, khi mọi sự diễn ra tốt đẹp, nó chạy êm rù rù. Người lái xe yêu xe biết rằng bây giờ mọi sự đều vận hành tốt, có sự thống nhất hữu cơ - cái máy đang vận hành tốt. Bạn có thể thấy: bất kì khi nào máy móc của một người đang chạy tốt, bạn có thể nghe thấy tiếng rù rù quanh người đó. Người đó bước, nhưng bước đi của người đó có điệu vũ trong nó. Người đó nói, nhưng lời của người đó mang tính thơ ca tinh tế trong chúng. Người đó nhìn vào bạn, và người đó thực sự nhìn; nó không hờ hững, nó thực sự nồng nàn. Khi người đó chạm vào bạn người đó thực sự chạm bạn; bạn có thể cảm thấy năng lượng của người đó đi vào trong thân thể bạn, một luồng cuộc sống đang được truyền qua... bởi vì máy móc của người đó đang vận hành tốt.

Đừng đeo mặt nạ; bằng không bạn sẽ tạo ra việc vận hành sai trong máy móc của mình - các khối chắn. Có nhiều khối chắn trong thân thể bạn. Người đã từng đàn áp giận dữ, quai hàm của người đó trở nên bị chốt chặt. Tất cả giận dữ dồn lên quai hàm và rồi dừng lại ở đó. Tay người đó trở nên xấu. Chúng không có chuyển động duyên dáng của vũ công, không, bởi vì cơn giận đi vào ngón tay - và bị chốt lại. Nhớ đấy, giận dữ có hai nguồn cần được xả ra từ đó. Một nguồn là răng, nguồn kia là ngón tay: bởi vì mọi con vật, khi chúng giận dữ - chúng sẽ cắn bạn bằng răng hay chúng sẽ bắt đầu xé bạn bằng cẳng. Cho nên móng vuốt và răng là hai điểm từ đó giận dữ được xả ra.

Tôi có hoài nghi rằng bất kì chỗ nào giận dữ bị đàn áp quá nhiều, mọi người đều có rắc rối về răng. Răng của họ đi sai bởi vì quá quá nhiều năng lượng có đó và chẳng bao giờ được xả ra. Và bất kì ai đàn áp giận dữ đều sẽ ăn nhiều; người giận dữ bao giờ cũng sẽ ăn nhiều hơn bởi vì răng cần tập luyện nào đó. Người giận dữ sẽ hút thuốc nhiều hơn. Người giận dữ sẽ nói nhiều hơn; họ có thể trở thành người nói ám ảnh bởi vì, bằng cách nào đó, hàm cần luyện tập để cho năng lượng được xả ra chút ít. Và tay của người giận dữ sẽ trở nên sần sùi, xấu xí. Nếu năng lượng được xả ra chúng có thể trở thành bàn tay đẹp.

Nếu bạn đàn áp bất kì cái gì, trong thân thể có bộ phận nào đó, bộ phận tương ứng, với xúc động đó. Nếu bạn không muốn khóc, mắt bạn sẽ mất vẻ rực rỡ bởi vì nước mắt được cần tới; chúng là hiện tượng rất sống động. Thỉnh thoảng khi bạn kêu khóc, thực sự bạn đi vào trong nó - bạn trở thành nó - và nước mắt bắt đầu chảy xuống từ mắt bạn; mắt bạn được lau sạch, mắt bạn lại trở thành tươi tắn, trẻ trung, và trong trắng. Đó là lí do tại sao đàn bà có mắt đẹp hơn, bởi vì họ vẫn có thể khóc. Đàn ông đã đánh mất đôi mắt của mình bởi vì họ có khái niệm sai rằng đàn ông không nên khóc. Nếu ai đó, đứa con trai nhỏ khóc, ngay cả bố mẹ, người khác cũng đều nói, "Con làm gì vậy? Con có là kẻ yếu đuối không đấy?" Vô nghĩa làm sao, bởi vì Thượng đế đã cho bạn - đàn ông, đàn bà - cùng tuyến lệ. Nếu đàn ông không khóc, đáng ra sẽ phải không có tuyến lệ chứ. Toán học đơn giản. Sao tuyến lệ lại tồn tại trong đàn ông theo cùng tỉ lệ như chúng tồn tại trong đàn bà? Mắt cần kêu khóc, và điều thực sự đẹp là bạn có thể kêu và khóc toàn tâm.

Nhớ, nếu bạn không thể kêu khóc toàn tâm, bạn cũng không thể cười được, bởi vì đó là cực khác. Những người có thể cười cũng có thể khóc; những người không thể khóc thì không thể cười được. Và đôi khi bạn có thể đã quan sát ở trẻ con: nếu chúng cười to và lâu, chúng bắt đầu khóc - bởi vì cả hai điều này được nối liền. Tôi đã nghe các bà mẹ nói với con mình, "Đừng cười quá nhiều; bằng không con sẽ bắt đầu khóc đấy." Thực sự đúng đấy, bởi vì hiện tượng là không khác - cùng năng lượng chuyển sang các cực đối lập.

Điều thứ hai: đừng dùng mặt nạ - chân thực với bất kì giá nào.

Và điều thứ ba về tính đích thực: bao giờ cũng trong hiện tại - bởi vì mọi cái giả tạo đều đi vào hoặc từ quá khứ hoặc từ tương lai. Cái đã qua là đã qua rồi - đừng bận tâm về nó. Và đừng mang nó như gánh nặng; bằng không nó sẽ không cho phép bạn được đích thực với hiện tại. Và tất cả những cái còn chưa tới thì vẫn chưa tới - đừng bị bận tâm không cần thiết về tương lai; bằng không điều đó sẽ đi vào hiện tại và phá huỷ nó. Chân thực với hiện tại, và thế thì bạn sẽ đích thực. Ở đây - bây giờ là đích thực.

Thảnh thơi trong cuộc sống như nó tới

Xã hội chắc chắn chuẩn bị bạn cho hoạt động, cho tham vọng, cho tốc độ, cho tính hiệu quả. Nó không chuẩn bị cho bạn thảnh thơi và không làm gì cả và nghỉ ngơi. Nó lên án mọi loại nghỉ ngơi là lười biếng. Nó lên án những người không hoạt động điên cuồng - bởi vì toàn thể xã hội là hoạt động điên cuồng, cố gắng đạt tới đâu đó. Không ai biết đâu cả, nhưng mọi người đều quan tâm: "Đi nhanh hơn!"

Tôi đã nghe nói về một người đàn ông và vợ anh ta đang lái xe trên đường nhanh hết mức họ có thể đi. Người vợ đang nói với đi nói lại với người đàn ông, "Anh xem bản đồ đi."

Còn người đàn ông nói, "Em im đi. Câm mồm! Anh là người lái xe. Chẳng thành vấn đề chúng ta đang đi đâu, điều thành vấn đề là chúng ta đang đi với tốc độ nào. Điều thực là tốc độ." Chẳng ai biết trong thế giới này họ đang đi đâu, và tại sao họ lại đi.

Có một giai thoại rất nổi tiếng về George Bernard Shaw. Ông ấy đi từ London tới chỗ nào đó khác và người soát vé tới. Ông ta nhìn vào mọi túi của mình, trong ba lô, ông ấy mở va li ra. Và người soát vé nói, "Tôi biết ông. Mọi người đều biết ông. Ông là George Bernard Shaw. Ông là người nổi tiếng thế giới. Vé phải có đó chứ, ông phải đã quên chỗ ông để nó rồi. Đừng lo. Cứ để nó đấy."

George Bernard Shaw nói với người này, "Ông không hiểu vấn đề của tôi. Tôi không tìm vé chỉ để trình cho ông đâu. Tôi muốn biết tôi đang đi đâu. Cái vé ngu xuẩn đó - nếu nó mất thì tôi cũng lạc luôn. Ông cho rằng tôi tìm vé cho ông đấy à? Ông bảo tôi xem tôi đang đi đâu."

Người soát vé nói, "Điều đó thì quá đáng. Tôi chỉ cố gắng giúp ông thôi. Đừng có bị rối loạn. Có thể ông nhớ lại nó về sau vào lúc ông tới ga. Làm sao tôi có thể nói ông đang đi đâu được?"

Nhưng mọi người đều trong cùng tình huống. Cũng tốt là không có người soát vé tâm linh quanh đây, kiểm tra, "Bạn đang đi đâu?" Bằng không thì bạn sẽ đơn giản đứng đấy mà chẳng câu trả lời nào. Bạn đã đi, không có hoài nghi gì về điều đó cả. Toàn thể cuộc sống của mình bạn đã đi, đâu đó. Nhưng thực tế bạn không biết mình đang đi đâu.

Bạn đạt tới nấm mồ, đấy là điều chắc chắn. Nhưng đấy là chỗ bạn không định đi tới, chỗ không ai muốn tới, nhưng chung cuộc đều đạt tới. Đó là ga cuối cùng nơi mọi con tàu đều kết thúc. Nếu bạn không có vé, đợi tới ga cuối cùng. Và thế rồi họ nói, "Xuống tàu. Bây giờ tàu không đi đâu nữa."

Toàn thể xã hội đều ăn khớp vì công việc. Đó là xã hội tham công tiếc việc. Nó không muốn bạn học thảnh thơi, cho nên từ chính thời thơ ấu nó nhét vào tâm trí bạn các ý tưởng chống lại thảnh thơi.

Tôi không bảo bạn thảnh thơi cả ngày. Làm công việc của bạn, nhưng tìm ra thời gian nào đó cho bản thân mình, và điều đó có thể được tìm thấy chỉ trong thảnh thơi. Và bạn sẽ ngạc nhiên rằng nếu bạn có thể thảnh thơi trong một hay hai giờ trong mỗi hai mươi bốn giờ, nó sẽ cho bạn cái nhìn sâu sắc hơn vào bản thân mình.

Nó sẽ thay đổi hành vi của bạn từ bên ngoài - bạn sẽ trở nên bình thản hơn, yên tĩnh hơn. Nó sẽ thay đổi phẩm chất công việc của bạn - việc sẽ nghệ thuật hơn hơn và duyên dáng hơn. Bạn sẽ phạm phải ít sai lầm hơn bạn vẫn thường phạm trước đây, bởi vì bây giờ bạn ăn ý hơn, định tâm hơn.

Thảnh thơi có quyền năng kì diệu. Nó không phải là lười biếng. Người lười, từ bên ngoài, có thể trông cứ dường như người đó không làm việc gì cả, nhưng tâm trí người đó đi nhanh hết mức có thể; còn người thảnh thơi - thân thể người đó được thảnh thơi, tâm trí người đó được thảnh thơi, trái tim người đó được thảnh thơi.

Thảnh thơi trên cả ba tầng - thân thể, tâm trí, trái tim - trong hai giờ người đó gần như vắng mặt. Trong hai giờ này thân thể người đó phục hồi, trái tim người đó phục hồi, thông minh của người đó phục hồi, và bạn sẽ thấy trong công việc của người đó mọi thứ đều phục hồi.

Người đó sẽ không phải là người thua - mặc dầu người đó sẽ không điên cuồng thêm nữa, người đó sẽ không chạy đây đó một cách không cần thiết. Người đó sẽ đi thẳng vào điểm người đó muốn đi. Và người đó sẽ làm những điều cần được làm; người đó sẽ không làm điều tầm thường không cần thiết. Người đó sẽ chỉ nói điều cần được nói. Lời của người đó sẽ trở thành vắn tắt như điện báo; chuyển động của người đó sẽ trở thành duyên dáng; cuộc sống của người đó sẽ trở thành thơ ca.

Thảnh thơi có thể biến đổi bạn thành những chiều cao đẹp đẽ như vậy - và nó là kĩ thuật đơn giản thế. Chẳng có gì mấy trong nó; chỉ trong vài ngày bạn sẽ thấy điều đó là khó bởi vì thói quen cũ. Để phá bỏ thói quen cũ, phải mất vài ngày.

Với thảnh thơi ngày một sâu sắc hơn điều đó trở thành thiền.

Thiền là cái tên của thảnh thơi sâu sắc nhất.

Cho phép trí huệ của thân thể

Thân thể có trí huệ vĩ đại - cho phép nó. Cho phép nó đi theo trí huệ riêng của nó ngày một nhiều. Và bất kì khi nào bạn có thời gian, thảnh thơi. Để việc thở tiếp diễn theo cách riêng của nó, đừng can thiệp. Thói quen can thiệp của chúng ta đã trở nên bắt rễ tới mức bạn thậm chí không thể thở mà không can thiệp vào. Nếu bạn quan sát việc thở, bạn sẽ lập tức thấy bạn đã bắt đầu can thiệp vào: bạn bắt đầu lấy hơi thở sâu, hay bạn bắt đầu thở ra nhiều. Không cần can thiệp chút nào. Để hơi thở như nó vẫn thế; thân thể biết đích xác nó cần gì. Nếu nó cần nhiều ô xi nó sẽ thở nhiều; nếu nó cần ít ô xi nó sẽ thở ít.

Để điều đó cho thân thể! Trở nên tuyệt đối không can thiệp. Và bất kì khi nào bạn cảm thấy bất kì căng thẳng nào, thảnh thơi phần đó. Và từ từ, từ từ... trước hết bắt đầu trong khi bạn ngồi, nghỉ ngơi và thế rồi trong khi bạn đang làm mọi thứ. Bạn đang lau nhà hay làm việc trong bếp hay trong văn phòng - giữ lấy thảnh thơi đó. Hành động không cần là sự can thiệp vào trạng thái thảnh thơi của bạn. Và thế thì có cái đẹp, cái đẹp lớn lao, cho hoạt động của bạn. Hoạt động của bạn sẽ có hương vị của tính thiền.

Nhưng mọi người cứ làm nỗ lực không cần thiết. Đôi khi nỗ lực của họ là rào chắn của họ; nỗ lực của họ là vấn đề họ đang tạo ra.

Có nhiều lộn xộn trong thành phố trong cơn bão tuyết lớn. Mulla Nasruddin đi ra giúp một bà béo vào xe taxi. Sau một hồi xô đẩy và và trượt trên băng, anh ta bảo bà ấy anh ta nghĩ anh ta không thể nào cho bà ấy vào được.

Bà ấy nói, "Vào á? Tôi đang cố gắng ra đây!"

Quan sát.... Có những thứ mà nếu bạn xô đẩy, bạn sẽ lỡ. Đừng xô đẩy dòng sông chút nào, và đừng cố đi ngược dòng. Dòng sông đang chảy tới đại dương theo cách riêng của nó - là một phần của nó, là một phần của cuộc hành trình của nó. Nó sẽ đưa bạn tới điều tối thượng.

Nếu chúng ta thảnh thơi, chúng ta sẽ biết; nếu chúng ta không thảnh thơi, chúng ta sẽ không biết. Thảnh thơi trở thành cánh cửa cho việc biết lớn lao đó - chứng ngộ.

Bản giao hưởng của vui vẻ

Thực sự, niềm vui sướng chỉ có nghĩa là thân thể bạn đang trong bản giao hưởng, không gì khác - nghĩa là thân thể bạn đang trong nhịp điệu âm nhạc, không gì khác. Vui vẻ không phải và lạc thú; lạc thú phải được dẫn ra từ cái gì đó khác. Vui vẻ chính là việc là bản thân bạn - sống động, tràn đầy rung động, sinh động. Cảm giác âm nhạc tinh tế bao quanh thân thể bạn và bên trong thân thể bạn, bản giao hưởng - đó là vui vẻ. Bạn có thể vui vẻ khi thân thể bạn đang tuôn chảy, khi nó là luồng chảy tựa như dòng sông. (từ câu hỏi thiền)

Cơ thể mạnh khoẻ bao giờ cũng có khả năng đạt tới các đỉnh của cực thích. Nó là cực thích. Nó là dòng chảy, tuôn chảy.

Khi người hạnh phúc cười, người đó cười dường như toàn thân người đó cười. Không chỉ môi, không chỉ khuôn mặt. Từ chân tới đầu người đó cười như một cơ thể toàn bộ. Các gợn sóng cười tuôn chảy qua bản thể người đó. Toàn thể sinh năng của người đó đều dập dờn qua tiếng cười. Nó là trong điệu vũ. Khi người mạnh khoẻ buồn, người đó buồn thực sự, toàn bộ. Khi người mạnh khoẻ giận, người đó thực sự giận, toàn bộ. Khi người đó làm tình, người đó là tình yêu; không gì khác. Khi người đó làm tình, người đó chỉ làm tình.

Thực tế nói rằng người đó làm tình là không đúng. Cách diễn đạt trong tiếng Anh là thiếu tế nhị bởi vì tình yêu không thể được làm. Không phải là người đó làm tình yêu - người đó là tình yêu. Người đó không là gì ngoài năng lượng yêu. Và đó là cách người đó hiện hữu trong mọi điều người đó làm. Nếu người đó bước đi, người đó chỉ là năng lượng bước. Không có người bước trong đó. Nếu người đó đang đào hố, người đó chỉ là việc đào.

Người lành mạnh không phải là thực thể; người đó là quá trình, quá trình động. Hay chúng ta có thể nói rằng người lành mạnh không phải là danh từ mà là động từ... không phải là dòng sông mà là sông chảy. Người đó liên tục tuôn chảy theo mọi chiều hướng, tuôn trào. Và bất kì xã hội nào ngăn cản điều này, đều bệnh hoạn. Bất kì người nào bị cấm đoán theo bất kì cách nào, đều bệnh hoạn, thiên lệch. Chỉ bộ phận, không phải cái toàn thể, đang vận hành.

Nhiều đàn bà không biết cực thích là gì. Nhiều đàn ông không biết cực thích toàn bộ là gì. Nhiều người chỉ đạt tới cực thích cục bộ, cực thích sinh dục; nó bị giới hạn vào bộ phận sinh dục. Chỉ một gợn sóng nhỏ trong bộ phận sinh dục - và rồi kết thúc. Nó không giống như ám ảnh khi toàn thân thể đi vào trong cơn xoáy lốc và bạn bị mất hút vào vực thẳm. Trong vài khoảnh khắc thời gian dừng lại và tâm trí không vận hành. Trong vài khoảnh khắc bạn không biết mình là ai. Thế thì nó là cực thích toàn bộ.

Con người là không lành mạnh và bệnh hoạn bởi vì xã hội đã làm què quặt con người theo nhiều cách. Bạn không được phép yêu toàn bộ, bạn không được phép giận dữ; bạn không được phép là bản thân mình. Cả nghìn lẻ một giới hạn bị ép buộc.

Điều đầu tiên là hãy đi tới hiệp ước hoà bình với thân thể bạn và đừng bao giờ phá vỡ nó. Một khi bạn đã đi tới hiệp ước hoà bình với thân thể mình, thân thể sẽ trở nên rất, rất thân thiện. Bạn chăm sóc thân thể, thân thể sẽ chăm sóc bạn - nó trở thành phương tiện có giá trị vô cùng, nó trở thành chính ngôi đền.

Nếu bạn thực sự muốn lành mạnh, bạn phải không cấm đoán bản thân mình. Bạn phải hoàn tác mọi điều mà xã hội đã làm cho bạn. Xã hội rất mang tội lỗi, nhưng đó là xã hội duy nhất chúng ta có, cho nên chẳng cái gì có thể được làm ngay bây giờ. Từng người phải làm việc theo cách riêng của mình để thoát ra khỏi xã hội bệnh hoạn này, và cách tốt nhất là bắt đầu trở nên hữu cơ theo nhiều cách nhất có thể được.

Nếu bạn đi bơi, thế thì bơi, nhưng bơi như sự hiện hữu toàn bộ để cho bạn trở thành việc bơi, động từ; danh từ bị tan biến đi. Nếu bạn chạy, thế thì chạy; thế thì trở thành việc chạy, không là người chạy. Trong tranh tài Olympics bạn có người chạy, bản ngã, người đua tài... tham vọng. Nếu bạn có thể đơn giản chạy mà không có người chạy ở đó, việc chạy đó trở thành Thiền; nó trở thành mang tính thiền. Nhảy múa, nhưng đừng trở thành vũ công, bởi vì vũ công bắt đầu thao túng và thế thì người đó không toàn bộ. Nhảy múa và để cho điệu múa đem bạn tới bất kì chỗ nào nó muốn tới.

Cho phép cuộc sống, tin cậy vào cuộc sống, và dần dần cuộc sống sẽ phá huỷ đi mọi sự cấm đoán của bạn, và năng lượng sẽ bắt đầu tuôn chảy trong tất cả những phần nơi nó đã từng bị ngăn cản.

Cho nên bất kì cái gì bạn làm, làm với ẩn ý này rằng bạn phải trở thành việc tuôn chảy hơn. Nếu bạn cầm tay ai đó, thực sự cầm nó. Đằng nào thì bạn cũng đang cầm nó rồi, vậy sao lại làm phí hoài khoảnh khắc này? Thực sự cầm nó đi! Đừng chỉ hai bàn tay chết cầm lấy nhau, mỗi người đều tự hỏi khi nào người kia sẽ bỏ tay ra. Nếu bạn nói, thế thì để việc nói mang tính đam mê, bằng không bạn sẽ làm người khác và bản thân bạn chán.

Cuộc sống nên là đam mê, đam mê rung động, đam mê dao động, năng lượng vô cùng. Bất kì điều gì bạn làm nó đều không nên đờ đẫn, bằng không thì đừng làm nó. Không có nghĩa vụ phải làm gì cả, nhưng bất kì cái gì bạn cảm thấy thích làm, thực sự làm nó.

Mọi cấm đoán sẽ biến mất dần dần, và toàn thể cuộc sống của bạn sẽ được giành lại. Thân thể bạn sẽ được giành lại; tâm trí bạn sẽ được giành lại. Xã hội đã làm què quặt thân thể, tâm trí - mọi thứ. Họ đã cho bạn chọn lựa nào đó; những kẽ nứt rất nông cạn được mở ra và bạn chỉ có thể thấy qua những kẽ nứt đó. Bạn không được phép thấy cái toàn bộ.

Cười và là toàn thể

Khôi hài sẽ nối liền những phần chia chẻ của bạn, khôi hài sẽ dán các mảnh mẩu của bạn thành một toàn thể. Bạn không quan sát thấy điều đó sao? Khi bạn có tiếng cười thật lòng, bỗng nhiên tất cả các mảnh mẩu biến mất và bạn trở thành một. Khi bạn cười, linh hồn bạn và thân thể bạn là một - chúng cười cùng nhau. Khi bạn nghĩ, thân thể và linh hồn bạn tách rời. Khi bạn khóc, thân thể và linh hồn bạn là một; chúng vận hành trong hài hoà.

Bao giờ cũng nhớ: tất cả những điều tốt, vì cái tốt, đều làm bạn thành một toàn thể. Tiếng cười, việc khóc, nhảy múa, ca hát - tất cả những điều đó làm bạn thành một mảnh, trong đó bạn vận hành như một sự hài hoà, không phân tách. Việc suy nghĩ có thể diễn ra trong đầu, và thân thể có thể cứ làm cả nghìn lẻ một thứ; bạn có thể cứ ăn, và tâm trí có thể cứ nghĩ. Đây là chia chẻ. Bạn bước trên đường: thân thể đang bước đi và bạn đang nghĩ. Không nghĩ về con đường, không nghĩ về cây cối bao quanh nó, không nghĩ về mặt trời, không nghĩ về những người đi ngang qua, mà nghĩ về những điều khác, về thế giới khác.

Nhưng cười, và nếu cười thực sự sâu, nếu nó không phải là tiếng cười giả, chỉ trên môi, bỗng nhiên bạn cảm thấy thân thể mình và linh hồn mình đang vận hành cùng nhau. Nó không chỉ trong thân thể, nó đi sâu nhất vào trong cốt lõi của bạn. Nó nảy sinh từ chính bản thể bạn và lan toả tới chu vi. Bạn là một trong tiếng cười.

Ở thị trấn nghỉ dưỡng tại New England có một người thô kệch đến mức người đó là cái đích đùa cợt của mọi trò đùa thực tế mà người dân thị trấn đó có thể nghĩ ra. Một nhà phẫu thuật tạo hình tới thăm nơi nghỉ này nhân kì nghỉ bị xúc động bởi cái xấu của người đó tới mức ông ta đề nghị sửa đổi khuôn mặt của người này mà không lấy tiền. 'Thực tế,' người đó nói, 'chỉ vì cái đồ chết tiệt đó, tôi sẽ làm cuộc giải phẫu tạo hình để làm cho anh thành người điển trai nhất ở New England.'

Ngay trước khi ông ta đưa dao lên người này, nhà giải phẫu nói, 'Ông có muốn tôi đổi khuôn mặt ông hoàn toàn, toàn bộ không?'

'Không,' người này trả lời, 'đừng đổi quá nhiều. Tôi muốn bạn bè biết người đẹp trai này là ai'

Đây là cách thức bản ngã vận hành. Bạn muốn bạn bè biết ai là người đẹp trai này. Bạn muốn bạn bè biết ai là người nhu mì thế, khiêm tốn thế, người đứng ở cuối hàng. Nếu ngay cả ham muốn thé mà có đó thì bản ngã hoàn toàn sống động, xúc động. Chẳng cái gì thay đổi cả. Chỉ thay đổi toàn bộ mới là thay đổi.

Hymie Goldberg mất tiền ở thị trường chứng khoán và lâm vào tình trạng tồi tệ. Anh ta tới bác sĩ và nói, "Bác sĩ ơi, bác sĩ, tay tôi run bắn không dừng được."

"Nói cho tôi," bác sĩ nói, "anh có uống nhiều rượu không?"

"Tôi không thể uống được," Hymie nói, "Tôi đánh đổ gần hết rượu."

"Tôi biết," bác sĩ nói và thế rồi tiến hành khám kĩ lưỡng cho Hymie. Khi khám xong ông ta nói, "Nói cho tôi, anh có thấy tê tê trong cánh tay không, có đau trong đầu gối và bỗng nhiên bị một đợt hoa mắt không?"

"Có chứ," Hymie đáp, "đích xác là điều tôi đã bị."

"Nực cười thực," bác sĩ nói, "Tôi cũng vậy... tôi tự hỏi nó là gì thế nhỉ!"

Thế rồi bác sĩ tham khảo ghi chép của mình trong vài phút trước khi ngước lên và nói, "Nói cho tôi, anh có bị bệnh này trước đây không?"

"Có," Hymie nói, "Tôi có bị."

"Được rồi, thế thì đây," bác sĩ đáp, nhấn còi gọi bệnh nhân tiếp. "Anh lại bị nó lần nữa!"

Khi Fred trở về sau cuộc đi khám bác sĩ, anh ta trông thật tồi tệ. Anh ta nói vợ mình Becky rằng bác sĩ đã nói rằng anh sắp chết trước khi đêm tàn. Cô ấy ôm chầm lấy anh ấy, và họ khóc một chút, và Becky gợi ý họ lên giường sớm để làm tình thêm một lần nữa.

Họ làm tình cho tới khi Becky rơi vào giấc ngủ, nhưng Fred lại sợ ngủ vì đây là đêm cuối cùng của anh ta trên trái đất. Anh ta nằm đó trong bóng tối khi Becky ngáy.

Fred thì thào vào tai vợ, "Becky ơi, làm thêm một lần nữa đi để nhớ thời xưa." Nhưng Becky vẫn cứ ngáy.

Fred nhìn đồng hồ, nghiêng người về phía vợ và lay mạnh cô ấy, "Nào Becky, thêm một lần nữa đi để nhớ thời xưa!"

Becky đơn giản nhìn anh ta và nói, "Fred, sao anh ích kỉ thế? Điều đó hoàn toàn đúng cho anh, nhưng em phải dậy sớm buổi sáng."

Tất cả những người già đều đang làm điều đó ở mọi nơi trong mọi gia đình, chỉ kiểm tra sự an bình của mối quan hệ của họ.

Hymie Goldberg trông rất buồn; vợ anh ta ốm, cho nên anh ta gọi bác sĩ. Sau khi khám bà Goldberg, bà bác sĩ nói với Hymie, "Tôi sợ đây là tin xấu: vợ anh chỉ còn sống được vài giờ nữa. Tôi hi vọng anh hiểu cho là chẳng thể làm gì hơn được nữa. Đừng để bản thân mình chịu đựng nhé."

"Được thôi, bác sĩ," Goldberg nói, "Tôi đã chịu đựng trong bốn mươi năm rồi, tôi có thể chịu đựng thêm vài giờ nữa."

Nhớ định nghĩa về mạnh khoẻ. Khi bạn không cảm thấy thân thể mình chút nào, thân thể bạn là mạnh khoẻ. Bạn cảm thấy đầu mình chỉ khi bạn bị đau đầu. Khi bạn không bị đau đầu, bạn không có đầu nào - nó đơn giản nhẹ, nó không trọng lượng. Khi chân bạn đau, bạn có chân. Khi chúng không đau, chúng vắng mặt. Khi thân thể mạnh khoẻ... định nghĩa của tôi về mạnh khoẻ là ở chỗ bạn tuyệt đối không nhận biết về sự tồn tại của nó, dù nó có đó hay không cũng không tạo ra khác biệt.

Và điều đó cũng đúng đối với tâm trí lành mạnh. Chỉ mỗi tâm trí điên khùng mới được cảm thấy, Khi tâm trí lành lạnh, im lặng, nó không được cảm thấy. Khi thân thể và tâm trí cả hai đều trong tĩnh lặng, linh hồn bạn có thể được kinh nghiệm dễ dàng hơn, với tiếng cười. Không cần phải nghiêm chỉnh chút nào.

Hymie Goldberg đi tới bác sĩ, cảm thấy trong tình trạng tồi tệ do lo nghĩ về vấn đề tiền bạc. "Thảnh thơi đi," bác sĩ ra lệnh, "Mới hai tuần trước đây tôi đã có một anh chàng khác luôn nổi giận vì anh ta không thể thanh toán được cái hoá đơn may đo của mình. Tôi bảo anh ta quên chúng đi và bây giờ anh ta cảm thấy tuyệt vời."

"Tôi biết," Goldberg nói, "Tôi là thợ may của anh ta đấy."

Bây giờ, có những tình huống... nhưng nếu bạn có chút ít tỉnh táo, ngay cả trong tình huống của Hymie Goldberg, bạn cũng sẽ cười. Những tình huống lố bịch thế bạn sẽ thấy ở mọi nơi. Cuộc sống đầy những tình huống như vậy.

Một người lên xe buýt với ít nhất một tá trẻ con. Một bà già nhỏ bé hỏi anh ta liệu chúng tất cả có phải là con anh ta không.

"Tất nhiên là không," người này cắn cảu, "Tôi là người bán thuốc tránh thai và đây là tất cả những lời phàn nàn."

Nhìn quanh, bạn sẽ thấy đủ mọi loại tình huống. Học nghệ thuật tận hưởng chúng.

Joe bị một con chó cắn. Vết thương phải mất thời gian lâu để lành, cho nên anh ta đi tới bác sĩ, ông này ra lệnh phải mang con chó tới. Như bác sĩ nghi ngờ, con chó này bị bệnh dại. "Tôi sợ là quá trễ để cho anh huyết thanh," bác sĩ nói với Joe.

Joe ngồi vào bàn làm việc của bác sĩ và bắt đầu viết một cách điên cuồng. "Có lẽ sự việc cũng không thật tồi tệ đâu," bác sĩ an ủi, "không cần phải viết di chúc của anh ngay bây giờ đâu."

"Tôi không viết di chúc đâu," Joe đáp, "Tôi đang viết ra danh sách những người tôi định cắn."

Nếu chẳng cái gì có thể được làm và tôi đang sắp điên, thế thì sao không dùng cơ hội này đi? Một cơ hội lớn thế...

Tận hưởng cuộc sống, cười vào cái lố bịch của mọi sự xung quanh. Cười vào toàn thể cách đi tới ngôi đền của Thượng đế. Những người đã cười đủ đều đã đạt tới; người nghiêm chỉnh vẫn còn vẩn vơ với khuôn mặt dài.

Bác sĩ trẻ Dagburt đi cùng với bác sĩ Bones, một nhà thực hành đại cương, để quan sát ông ta trong cuộc đi khám tại gia. "Tôi sẽ tiến hành hai cuộc khám đầu," Bones nói. "Qan sát cho kĩ vào, rồi đến anh thử nhé."

Ở nhà thứ nhất, họ gặp một người đàn ông lo lắng. "Vợ tôi bị chuột rút dạ dầy khủng khiếp," anh ta nói.

Bác sĩ Bones thực hiện khám nhanh, rồi bò lồm cồm trên tay và đầu gối và nhìn xuống dưới giường. "Thưa bà," Bones nói, "bà phải bỏ ăn kẹo và sô cô la kì quặc này đi, và bà sẽ khoẻ trong vòng một ngày." Dagburt lén nhìn dưới giường và thấy giấy gói kẹo vứt bừa bãi trên sàn.

Ở lần đi khám tiếp họ gặp Becky Goldberg quẫn trí. "Hymie đây, bác sĩ ơi!" cô ta kêu lên. "Anh ấy rất hay quên cả ngày hôm qua, và hôm nay anh ấy bị ngã lộn nhào nhiều lắm. Khi tôi đưa anh ấy lên giường, anh ấy bất tỉnh."

Khám Hymie, Bones lại bò trên sàn và nhìn xuống dưới giường. "Đó là vấn đề rất đơn giản," Bones nói với Hymie. "Anh uống quá nhiều!" Bác sĩ trẻ Dagburt lén nhìn dưới giường và thấy bẩy chai rượu gin rỗng.

Ở nhà thứ ba, đến lượt Dagburt. Anh ta bấm chuông cửa và một lúc lâu mới thấy một phụ nữ trẻ xúc động trả lời.

"Chồng cô gọi điện cho chúng tôi," Dagburt nói. "Anh ấy nói cô không còn là bản thân mình sáng nay, và yêu cầu chúng tôi khám bệnh cho cô."

Thế là họ lên cầu thang, và người đàn bà nằm ra. Dagburt khám cô ta và rồi anh ta nhìn xuống dưới giường. "Được rồi," anh ta kết luận, "Tôi kê cho cô chế độ ăn kiêng không bơ và cô sẽ ổn thôi."

Khi họ ra về, Bones phân vân và hỏi, "Làm sao anh đi tới kết luận đó về chế độ ăn kiêng không bơ?"

"Thế này," Dagburt nói, "Tôi theo gương của anh và nhìn xuống dưới giường - ở đó tôi thấy người giao sữa!"

Slobovia gặp Kowalski tại quán rượu "Giáo hoàng và Người móc" làm vài chầu bia nửa đêm.

"Việc nấu nướng của vợ cậu ra sao?" Kowalski hỏi.

"Tớ về nhà buổi đêm," Slobovia nói, "và vợ tớ đang kêu khóc bởi vì con chó đã ăn mất miếng bánh cô ấy làm cho tớ. ‘Đừng khóc em,' tớ bảo cô ấy, `Anh sẽ mua cho em con chó khác vậy.'"

"Ông Klopman ơi," bác sĩ Bones nói, "cho dù ông là người rất ốm yếu, tôi nghĩ tôi sẽ có khả năng làm cho ông qua khỏi."

"Bác sĩ ơi," Klopman kêu lên, "nếu ông làm điều đó, khi tôi khoẻ lại, tôi sẽ cúng dường năm nghìn đô la cho bệnh viện mới của ông."

Nhiều tháng sau, Bones gặp Klopman trên phố. "Ông ấy thế nào?" ông ta hỏi.

"Tuyệt vời, bác sĩ, khoẻ!" Klopman nói. "Chưa bao giờ tôi cảm thấy khoẻ hơn!"

"Tôi muốn nói với ông," Bones nói. "Tiền dành cho bệnh viện mới thì sao?"

"Ông nói cái gì vậy?" Klopman nói.

"Ông đã nói," Bones đáp, "rằng nếu ông mà khoẻ lại, ông sẽ cúng dường năm nghìn đô la cho bệnh viện mới mà."

"Tôi đã nói điều đó à?" Klopman hỏi. "Điều đó chỉ chứng tỏ tôi ốm thế nào thôi!"

Ruthie, vợ của Moishe Finkelstein, bao giờ cũng phàn nàn về năng lực kém của anh ta trên giường, cho nên Moishe đi tới gặp bác sĩ của mình. Bác sĩ Bones kê đơn những viên thuốc phép màu nào đó chắc chắn làm được thủ đoạn.

Một tháng sau, Moishe trở lại gặp bác sĩ Bones. "Thuốc này kì diệu thật," Moishe nói, "Tôi đã làm tình ba lần một đêm đấy."

"Được đấy," Bones cười khúc khích. "Và vợ anh nói gì về việc làm tình của anh bây giờ?"

"À, tôi không biết," Moishe đáp, "Tôi vẫn chưa về nhà từ đó."

Đó là một buổi sáng thứ hai rực rỡ ở trung tâm thành phố Santa Banana, California. Sẵn sàng đón bệnh nhân đầu tiên của mình tới, đó là chuyên gia tân kì theo siêu giải phẫu, bác sĩ Trảm. Bác sĩ Trảm nhìn quanh văn phòng hiện đại, công nghệ cao, tin học hoá, mạ crôm sáng loáng, nhấn một cái nút, và bệnh nhân đầu tiên của ông ấy bước vào, Poke Béo.

"Bác sĩ ơi!" Béo kêu lên, đầu ông ta quấn băng.

"A! Đừng nói với tôi!" bác sĩ Trảm kêu lên. "Đấy là đầu ông!"

"Thật là không thể tưởng tượng được!" Béo kêu lên. "Làm sao mà ông biết được?"

"Tôi có thể nói ngay lập tức," bác sĩ Trảm đáp. "Tôi đã trong nghề này ba mươi năm nay!" Thế rồi bác sĩ nghịch với những công tắc và nút nào đó trên máy tính của mình, và kêu lên, "Không hoài nghi gì về điều đó cả - ông bị chứng đau nửa đầu chẻ làm đôi."

"Không thể nào tin được!" Béo nói. "Tôi bị nó cả đời mình. Ông có thể chữa được cho tôi chứ?"

"Được thôi," Trảm nói, vẫn tra cứu màn hình máy tính, "điều này có thể có chút ít quyết liệt đây, nhưng chỉ có duy nhất một cách tôi có thể giúp được. Tôi sẽ phải cắt bỏ hòn bên trái của ông."

"Trời đất! Hòn trái của tôi á?" Béo kêu lên. "Thôi được, đồng ý. Tôi sẽ làm bất kì cái gì để chấm dứt cơn đau đầu này!"

Thế là một tuần sau. Poke Béo đi lạch bạch ra khỏi phòng giải phẫu tư nhân của Trảm, mất đi hòn bên trái, nhưng cảm thấy giống như người mới.

"Nó hết rồi!" Béo kêu lên, cố gắng nhảy múa, nhưng thấy chuyển động của mình bị hạn chế một cách đau đớn. "Bệnh đau nửa đầu của tôi hết rồi!"

Để mở hội nhân dịp này, Béo đi thẳng tới Hiệu của Moishe Finkelstein để vào kiếm trong kho quần áo mới.

Moishe lấy một bộ nhìn vào Béo và nói, "Ông phải mặc áo vét cỡ bốn hai."

"Phải rồi!" Béo kêu lên. "Làm sao ông biết?"

"Tôi có thể nói ngay lập tức," Moishe đáp, "Tôi đã từng trong nghề này ba mươi năm rồi. Và ông mặc quần cỡ ba mươi sáu - với chân cỡ ba mươi tư inch."

"Ngạc nhiên quá!" Béo kêu lên. "Điều đó không thể nào tin được. Ông tuyệt đối đúng!"

"Tất nhiên tôi đúng rồi," Moishe đáp. "Tôi đã từng làm điều này cả đời mình. Và ông đi giầy cỡ chín rưỡi."

"Không thể nào tin được!" Béo kêu lên. "Điều đó đích xác đúng."

"Và," Moishe nói, "ông mặc quần lót cỡ bốn."

"Không" Béo đáp. "Ông nhầm. Tôi mặc cỡ ba thôi."

"Điều đó không thể được," Moishe ngắt lời, lại nhìn gần hơn. "Ông mặc quần lót cỡ bốn."

"Ấy không, tôi đâu có mặc thế!" Béo nói. "Cả đời tôi đã mặc cỡ ba đấy chứ!"

"Thôi được," Moishe nói, "ông có thể mặc cỡ ba - nhưng điều đó sẽ cho ông chứng đau nửa đầu khủng khiếp!"

Cảm thấy nhịp điệu. Nếu bạn đang trở nên hài hoà với sự tồn tại thế thì bạn đang trên đúng đường đấy. Nếu bạn bắt đầu cảm thấy không hài hoà, căng thẳng, nếu buồn khổ phát sinh, run rẩy phát sinh - bạn bắt đầu mất cảm giác chiều hướng và bạn bắt đầu cảm thấy rằng bạn là ngẫu nhiên, rằng dường như không có nghĩa - thế thì đó là chỉ dẫn rõ ràng rằng bạn đã rơi ra ngoài nhịp điệu của sự tồn tại.

Điều đầu tiên là đi tới hoà bình với thân thể bạn và không bao giờ phá vỡ điều đó. Một khi bạn đã đi tới hiệp ước hoà bình với thân thể mình, thân thể sẽ trở nên rất, rất thân thiện. Bạn chăm sóc thân thể, thân thể sẽ chăm sóc bạn - nó trở thành phương tiện có giá trị vô cùng, nó trở thành chính ngôi đền.

Hi vọng các bạn có thể ủng hộ trong khả năng, để giúp đỡ đội ngũ biên tập và chi phí duy trì máy chủ đang ngày một tăng. Mọi đóng góp xin gửi về:
Người nhận: Hoàng Nhật Minh
Số tài khoản: 103873878411
Ngân hàng: VietinBank

momo vietinbank
Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo

Phim Thức Tỉnh

Nhạc Chữa LànhTủ Sách Tâm Linh