Thân Thiết - Tin Cậy Bản Thân Mình Và Người Khác: Đấm Bóng

THÂN THIẾT - TIN CẬY BẢN THÂN MÌNH VÀ NGƯỜI KHÁC: ĐẤM BÓNG

Một chuyện ngụ ngôn của Trang tử:

Có một người bị khó chịu bởi thấy cái bóng của mình và không bằng lòng với tiếng bước chân của mình tới mức người đó quyết định gạt bỏ cả hai điều này.

Phương pháp anh ta tìm ra là chạy khỏi chúng, cho nên anh ta đứng dậy và chạy, nhưng mọi lầm anh đặt chân xuống, lại có bước khác, trong khi cái bóng của anh ta vẫn cứ bám sát theo anh ta không chút khó khăn nào.

Anh ta cho thất bại của mình là do việc mình đã không chạy đủ nhanh. Thế là anh ta chạy ngày một nhanh hơn, không dừng lại, cho tới cuối cùng chết ngỏm.

Anh ta đã không nhận ra rằng nếu anh ta đơn thuần bước vào trong bóng râm, cái bóng của anh ta sẽ tan biến, và nếu anh ta ngồi xuống và tĩnh lặng, sẽ không còn bước chân nữa.

Con người tạo ra lẫn lộn riêng của mình chỉ bởi vì con người cứ bác bỏ bản thân mình, kết án bản thân mình, không chấp nhận bản thân mình. Thế thì một chuỗi các lẫn lộn, hỗn độn bên trong và khổ sở được tạo ra. Sao bạn không chấp nhận bản thân mình như bạn đang vậy? Cái gì sai? Toàn thể sự tồn tại chấp nhận bạn như bạn đang vậy, nhưng bạn thì không.

TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời...
(*) Họ và tên của bạn:
(*) Ngày tháng năm sinh:
 

Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras (Pitago)

Bạn có người lí tưởng nào đó để đạt tới. Người lí tưởng đó bao giờ cũng trong tương lai - nó phải vậy thôi; không người lí tưởng nào có thể trong hiện tại được. Và tương lai chẳng ở đâu cả; nó còn chưa được sinh ra. Nhưng bởi vì người lí tưởng này, bạn sống trong tương lai - cái không là gì ngoài giấc mơ. Bởi vì người lí tưởng này, bạn không thể sống ở đây và bây giờ. Bởi vì người lí tưởng này, bạn kết án bản thân mình.

Mọi ý thức hệ, mọi lí tưởng đều là kết án bởi vì chúng tạo ra hình ảnh trong tâm trí. Và khi bạn so sánh bản thân mình với hình ảnh đó, bạn bao giờ cũng cảm thấy rằng cái gì đó đang thiếu, cái gì đó đang lỡ. Chẳng cái gì thiếu, và chẳng cái gì lỡ cả. Bạn hoàn hảo chừng nào không có khả năng nào của hoàn hảo.

Cố hiểu điều này bởi vì chỉ thế thì bạn mới có khả năng hiểu câu chuyện ngụ ngôn này của Trang Tử. Nó là một trong những chuyện ngụ ngôn hay nhất mà bất kì ai đã từng kể ra, và nó đi rất sâu vào trong chính cơ chế của tâm trí con người. Sao bạn cứ mang người lí tưởng trong tâm trí mình? Sao bạn không đầy đủ như bạn đang vậy? Như ngay khoảnh khắc này sao bạn không giống thượng đế? Ai đang can thiệp? Ai đang ngăn cản con đường của bạn? Chính khoảnh khắc này tại sao bạn không thể tận hưởng và phúc lạc? Khối chắn là ở đâu?

Khối chắn tới từ người lí tưởng. Làm sao bạn có thể tận hưởng được? Bạn đầy ứ nhiều giận dữ thế, trước hết giận dữ phải ra đi đã. Làm sao bạn có thể phúc lạc được? Bạn đầy ứ nhiều dục thế, trước hết dục phải ra đi đã. Làm sao bạn có thể giống như các thượng đế mở hội chính khoảnh khắc này được? Bạn đầy ứ nhiều tham lam, đam mê, giận dữ thế, trước hết chúng phải ra đi đã. Thế thì bạn sẽ giống như các thượng đế.

Đây là cách người lí tưởng được tạo ra, và bởi vì người lí tưởng này mà bạn trở nên bị kết án. So sánh bản thân mình với người lí tưởng, và bạn sẽ chẳng bao giờ hoàn hảo cả. Điều đó là không thể được. Nếu bạn nói, "nếu," thì phúc lạc là không thể được bởi vì cái "nếu" đó là gây rối loạn lớn nhất.

Nếu bạn nói, "Nếu những điều kiện này được thoả mãn, thì tôi sẽ phúc lạc," thế thì những điều kiện này chẳng bao giờ được thoả mãn cả. Và thứ hai là, cho dù những điều kiện này có được thoả mãn, đến lúc đó bạn sẽ đánh mất chính khả năng mở hội và tận hưởng. Và hơn nữa, khi những điều kiện này được thoả mãn - nếu như được, bởi vì chúng không thể nào được thoả mãn đâu - tâm trí bạn sẽ tạo ra người lí tưởng thêm nữa.

Đây là cách bạn đã bỏ lỡ cuộc sống trong nhiều kiếp rồi. Bạn tạo ra người lí tưởng, và thế rồi bạn muốn là người lí tưởng đó; thế rồi bạn cảm thấy bị kết án và kém cỏi. Bởi vì tâm trí mơ của mình, thực tại của bạn bị kết án; mơ đã quấy nhiễu bạn.

Tôi nói cho bạn chính điều đối lập. Là các thượng đế chính khoảnh khắc này đi. Cứ để có giận dữ, cứ để có dục, cứ để có tham lam - bạn mở hội cuộc sống. Và dần dần bạn sẽ cảm thấy nhiều lễ hội hơn, ít giận dữ hơn; nhiều phúc lạc hơn, ít tham lam hơn; nhiều vui, ít dục hơn. Thế thì bạn đã chạm tới đúng con đường rồi. Nó không phải là cái gì khác. Khi một người có thể mở hội cuộc sống trong tính toàn bộ của nó, tất cả mọi cái sai đều biến mất. Nhưng nếu bạn cố gắng trước hết thu xếp cho cái sai biến mất, nó chẳng bao giờ biến mất cả.

Điều đó cũng giống như đánh nhau với bóng tối. Nhà bạn đầy bóng tối và bạn hỏi, "Làm sao tôi có thể thắp sáng ngọn nến được? Trước khi tôi thắp nến bóng tối này phải bị xua đi đã chứ." Đây là điều bạn đã từng làm. Bạn nói rằng trước hết tham lam phải ra đi; thế thì sẽ có cực lạc. Bạn ngu thì có! Bạn đang nói rằng trước hết bóng tối phải ra đi, và thế thì bạn có thể thắp nến, cứ dường như bóng tối có thể cản trở bạn. Bóng tối là phi thực thể. Nó là cái không, nó không có sự vững chắc. Nó chỉ là sự thiếu vắng, không phải là sự hiện diện. Nó chỉ là sự thiếu vắng của ánh sáng - thắp sáng ngọn đèn, và bóng tối biến mất.

Mở hội, trở thành ngọn lửa phúc lạc, và tất cả những cái sai đều biến mất. Giận dữ, tham lam, dâm dục, hay bất kì cái gì khác bạn gọi tên đều không phải là rắn chắc; chúng chỉ là thiếu vắng cuộc sống phúc lạc, cực lạc.

Bởi vì bạn không thể tận hưởng được, bạn giận dữ. Không phải là ai đó tạo ra giận dữ của bạn; bởi vì bạn không thể tận hưởng được, bạn đang trong nhiều khổ sở thế. Đó là lí do tại sao bạn giận dữ. Người khác chỉ là cái cớ. Bởi vì bạn không thể mở hội được, tình yêu không thể xảy ra cho bạn được - do đó mới có dục. Đó là việc giải quyết cho cái bóng. Và thế thì tâm trí nói, "Trước hết tiêu diệt những cái này, và thế rồi Thượng đế sẽ giáng xuống." Đó là một trong những ngu xuẩn rõ ràng nhất của nhân loại, cổ đại nhất, và nó đi theo mọi người.

Khó cho bạn nghĩ được rằng tại chính khoảnh khắc này bạn là thượng đế, nhưng tôi hỏi bạn, cái gì thiếu nào? Cái gì lỡ nào? Bạn đang sống động, đang thở, có ý thức, bạn còn cần cái gì khác nữa? Chính khoảnh khắc này hãy giống như thượng đế đi. Cho dù bạn cảm thấy rằng đấy chỉ là "dường như", cũng đừng bận tâm. Cho dù bạn cảm thấy, "Mình chỉ đang cho rằng mình giống thượng đế," cứ cho là vậy đi - đừng bận tâm. Bắt đầu với "dường như," và chẳng mấy chốc thực tại sẽ theo bởi vì trong thực tế bạn hiện hữu. Và một khi bạn bắt đầu tồn tại như thượng đế, mọi khổ sở, mọi lẫn lộn, mọi bóng tối biến mất. Trở thành ánh sáng, và việc trở thành này không có điều kiện nào phải được đáp ứng cả.

Bây giờ tôi sẽ đi vào câu chuyện ngụ ngôn hay này.

Có một người bị khó chịu bởi thấy cái bóng của mình và không bằng lòng với tiếng bước chân của mình tới mức người đó quyết định gạt bỏ cả hai điều này.

Nhớ lấy, bạn là người này đấy - người này tồn tại trong mọi người. Đây là cách bạn đã từng cư xử, đây cũng là logic của bạn: lẩn trốn cái bóng. Người này bị khó chịu bởi thấy cái bóng của mình. Tại sao? Cái gì sai với cái bóng? Sao bạn phải bị khó chịu bởi cái bóng? Bởi vì, bạn có thể đã nghe nói, người mơ đã nói rằng các thần không có bóng. Khi họ bước đi, không bóng nào được tạo ra. Người này đã bị khó chịu bởi vì các thần này.

Người ta nói rằng trên cõi trời mặt trời mọc và các thần bước đi, nhưng họ không có bóng nào cả, họ trong suốt. Nhưng tôi bảo bạn: Đây chỉ là mơ thôi. Không ở đâu mà bất kì cái gì tồn tại, bất kì cái gì có thể tồn tại, mà lại không có bóng. Nếu nó hiện hữu, thế thì bóng sẽ được tạo ra. Nếu nó không hiện hữu, chỉ thế thì cái bóng mới biến mất.

Hiện hữu nghĩa là tạo ra bóng. Giận dữ của bạn, dâm dục của bạn, tham lam của bạn - tất cả đều là cái bóng. Nhưng nhớ chúng là bóng thôi. Chúng hiện hữu theo một nghĩa nào đó, và dầu vậy chúng không hiện hữu, đó là nghĩa của cái bóng. Nó không có thực chất. Cái bóng chỉ là sự thiếu vắng. Bạn đứng, các tia sáng mặt trời chiếu lên bạn, và bởi vì bạn, vài tia sáng không thể xuyên qua được. Thế thì hình được tạo ra, hình của cái bóng. Nó chỉ là sự thiếu vắng. Bạn cản trở mặt trời; đó là lí do tại sao cái bóng được tạo ra.

Cái bóng không phải là bản chất, bạn mới là bản chất. Bạn là bản chất; đó là lí do tại sao cái bóng được tạo ra. Nếu bạn mà giống như ma, thế thì sẽ không có bóng. Và các thiên thần trên trời chẳng là gì ngoài ma, ma được mơ bởi bạn và người lí tưởng của bạn, những người tạo ra lí tưởng. Người này bị khó chịu bởi vì người đó đã nghe nói rằng bạn trở thành thần chỉ khi cái bóng biến mất.

Có một người bị khó chịu bởi thấy cái bóng của mình và không bằng lòng với tiếng bước chân của mình tới mức người đó quyết định gạt bỏ cả hai điều này.

Khó chịu của bạn là gì? Nếu bạn đi sâu, bạn sẽ chẳng thấy gì ngoài âm thanh bước chân của mình. Sao bạn lại khó chịu thế bởi âm thanh bước chân của mình? Bạn là bản chất, cho nên phải có chút ít âm thanh chứ; người ta phải chấp nhận điều này. Nhưng người này đã nghe câu chuyện rằng các thần không có bóng, và khi họ bước đi không có tiếng bước chân được tạo ra. Các thần này không là gì ngoài các đối tượng mơ; họ tồn tại chỉ trong tâm trí. Cõi trời này chẳng tồn tại ở đâu cả! Bất kì khi nào cái gì đó tồn tại, âm thanh đều được tạo ra quanh nó. Đây là cách mọi sự như vậy, bạn chẳng thể làm gì được về nó. Đây là cách tự nhiên là vậy. Nếu bạn cố gắng làm cái gì đó về nó, bạn sẽ đi sai. Nếu bạn cố gắng làm cái gì đó về nó, cả đời bạn sẽ bị phí hoài, và đến cuối cùng bạn sẽ cảm thấy rằng bạn đã chẳng đạt tới đâu cả. Cái bóng còn lại, bước chân tạo ra âm thanh, và cái chết đang gõ cửa.

Trước khi cái chết gõ cửa, chấp nhận bản thân mình đi, và thế thì phép màu xảy ra. Phép màu đó là ở chỗ khi bạn chấp nhận bản thân mình, bạn không chạy khỏi bản thân mình. Ngay bây giờ, từng người trong các bạn đều chạy xa khỏi bản thân mình. Cho dù bạn tới tôi, bạn tới tôi như một phần của sự trốn chạy của bạn khỏi bản thân bạn. Đó là lí do tại sao bạn không thể đạt tới tôi được; đó là lỗ hổng. Nếu bạn đã tới tôi như việc thoát khỏi bản thân bạn thì bạn không thể tới tôi được bởi vì toàn thể nỗ lực của tôi là để giúp bạn không thoát khỏi bản thân mình. Đừng cố thoát khỏi bản thân mình; bạn không thể là ai đó khác được. Bạn có định mệnh và tính cá nhân xác định.

Giống như ngón tay cái của bạn tạo ra dấu tay duy nhất và cá nhân - kiểu dấu tay đó chưa bao giờ tồn tại trước đây và sẽ không bao giờ tồn tại nữa, nó chỉ thuộc vào bạn thôi, sẽ không có người khác có dấu tay giống nó - cũng điều như thế là trường hợp với bản thể bạn. Bạn có bản thể duy nhất và cá nhân, vô song; nó chưa bao giờ có trước đây, nó sẽ không bao giờ có nữa, chỉ bạn có nó thôi. Mở hội nó đi! Cái gì đó duy nhất đã xảy ra cho mọi người, Thượng đế đã đem món quà duy nhất cho mọi người, còn bạn kết án nó. Bạn muốn cái gì đó tốt hơn! Bạn cố gắng là người khôn hơn sự tồn tại, bạn cố gắng là người khôn hơn Đạo, thế thì bạn đi sai.

Nhớ lấy, bộ phận không bao giờ khôn hơn cái toàn thể, và bất kì cái gì mà cái toàn thể làm đều là cái chung cuộc, bạn không thể thay đổi được. Bạn có thể nỗ lực làm như vậy và phí hoài cuộc sống của mình, nhưng chẳng cái gì sẽ được đạt tới qua nó.

Cái toàn thể bao la; bạn chỉ là một tế bào nguyên tử. Đại dương bao la; bạn chỉ là một giọt trong nó. Toàn thể đại dương mặn, và bạn đang cố gắng là ngọt - điều đó là không thể được. Nhưng bản ngã muốn làm điều không thể được, điều khó khăn, cái không thể được làm. Và Trang Tử nói, "Dễ dàng là đúng." Sao bạn không thể dễ dàng và chấp nhận? Sao không nói có với cái bóng? Khoảnh khắc bạn nói có, bạn quên nó; nó biến mất - ít nhất từ tâm trí , cho dù nó vẫn còn với thân thể.

Nhưng vấn đề là gì? Làm sao cái bóng tạo ra vấn đề? Tại sao tạo ra vấn đề từ nó? Như bạn ngay bây giờ, bạn tạo ra vấn đề từ mọi thứ. Người này đã bị phân vân, bị khó chịu bởi việc thấy bóng của mình. Người đó chắc đã muốn là thần, người đó chắc đã muốn không có bóng.

Nhưng bạn đã như thần rồi, và bạn không thể là cái gì mà bạn đã không là. Làm sao bạn có thể là thế được? Bạn chỉ có thể là cái bạn đang là - mọi việc trở thành chỉ là đi tới bản thể, cái đã có đó rồi. Bạn có thể vẩn vơ và gõ cửa nhà người khác, nhưng đây chỉ là trò chơi trốn tìm với bản thân mình. Mọi việc tuỳ ở bạn gõ bao nhiêu lần lên cửa nhà người khác và bao nhiêu lần bạn vẩn vơ đây đó. Chung cuộc bạn sẽ đi tới cánh cửa riêng của mình, và đi tới việc nhận ra rằng cánh cửa riêng của mình bao giờ cũng có đó rồi. Chẳng ai có thể lấy nó đi được. Tự nhiên, Đạo, không thể bị lấy đi khỏi bạn được.

Người này bị khó chịu bởi vì cái bóng của mình. Phương pháp người đó vớ phải là chạy xa khỏi nó - đó là phương pháp mọi người đều vớ phải. Dường như là tâm trí có logic luẩn quẩn. Chẳng hạn, nếu bạn cảm thấy giận, bạn sẽ làm gì? Tâm trí sẽ nói, "Đừng giận, cầu nguyện đi." Bạn sẽ làm gì? Bạn sẽ kìm nén nó - và bạn càng kìm nén, giận dữ sẽ càng đi vào chính gốc rễ của bản thể bạn. Thế thì bạn sẽ không phải thỉnh thoảng giận và thỉnh thoảng không giận đâu; nếu bạn đã kìm nén quá nhiều, bạn sẽ liên tục giận. Nó sẽ trở thành máu bạn, nó sẽ là chất độc khắp nơi; nó sẽ lan toả vào mọi quan hệ của bạn. Cho dù bạn trong tình yêu với ai đó, giận dữ sẽ có đó và tình yêu sẽ trở thành bạo hành. Cho dù bạn cố gắng giúp ai đó, trong việc giúp đó sẽ có chất độc bởi vì chất độc là trong bạn. Và tất cả hành động của bạn sẽ mang nó, chúng sẽ phản xạ bạn. Khi bạn cảm thấy điều này lần nữa, tâm trí sẽ nói, "Mình vẫn chưa kìm nén đủ, phải kìm nén thêm nữa." Giận dữ có đó bởi vì kìm nén, và tâm trí nói, "Kìm nén nó nữa vào!" Thế thì sẽ càng giận dữ thêm.

Tâm trí bạn mang tính dục bởi vì kìm nén, và tâm trí nói, "Kìm nén nó thêm nữa. Tìm phương pháp và cách thức mới để kìm nén nó nhiều hơn để cho vô dục sẽ nở hoa." Nhưng nó không thể nở hoa theo cách đó được. Qua kìm nén, dục không chỉ đi vào trong thân thể, nó đi vào trong tâm trí, nó trở thành não. Thế thì người ta cứ nghĩ mãi về nó, nghĩ đi nghĩ lại. Do đó mới có biết bao nhiêu sách báo khiêu dâm trên thế giới.

Sao mọi người lại thích xem ảnh đàn bà khoả thân? Bản thân đàn bà không đủ sao? Họ có đấy, họ còn quá đủ nữa là! Vậy nhu cầu là gì? Hình ảnh bao giờ cũng mang tính dục hơn là người đàn bà thực. Người đàn bà thực có thân thể và cái bóng, và tiếng bước chân của cô ấy sẽ có đó, và âm thanh sẽ được tạo ra. Bức ảnh là mơ; nó tuyệt đối mang tính tinh thần, não, và nó không có bóng. Người đàn bà thực sẽ vã mồ hôi và sẽ có mùi thân thể; bức ảnh chẳng bao giờ vã mồ hôi. Người đàn bà thực sẽ giận dữ; bức ảnh chẳng bao giờ giận dữ. Người đàn bà thực sẽ có tuổi, sẽ già đi; bức ảnh bao giờ cũng còn trẻ trung và tươi tắn. Bức ảnh mang tính tinh thần. Những người kìm nén dục trong thân thể trở nên mang tính dục tinh thần. Thế thì tâm trí họ đi vào dâm dục, và thế thì nó là bệnh tật.

Nếu bạn cảm thấy đói, điều đó là được, thì ăn; nhưng nếu bạn nghĩ về thức ăn liên tục, thế thì đó là ám ảnh và bệnh tật. Khi bạn cảm thấy đói, điều đó là được nếu bạn ăn và được kết thúc với nó. Nhưng bạn chẳng bao giờ kết thúc với bất kì cái gì, và mọi thứ đi vào tâm trí bạn.

Vợ của Mulla Nassrudin ốm và cô ấy phải mổ. Cô ấy ra viện về nhà sớm hơn vài ngày, thế là tôi hỏi, "Vợ anh thế nào? Cô ấy đã phục hồi sau ca mổ chưa?" Anh ta nói, "Không, cô ấy vẫn nói về nó."

Nếu bạn nghĩ về cái gì đó, nói về cái gì đó, nó có đó. Và bây giờ nó còn nguy hiểm hơn bởi vì thân thể sẽ phục hồi nhưng tâm trí có thể cứ tiếp tục mãi, tới vô tận. Thân thể có thể phục hồi, nhưng tâm trí sẽ không bao giờ phục hồi.

Nếu bạn kìm nén cơn đói trong thân thể, nó đi vào trong tâm trí. Vấn đề đã không được ném ra, nó đã bị đẩy vào. Kìm nén bất kì cái gì và nó đi vào gốc rễ. Thế thì tâm trí sẽ nói rằng nếu bạn không thành công, cái gì đó sai, bạn không làm đủ nỗ lực rồi; nỗ lực hơn nữa.

Phương pháp anh ta tìm ra là chạy khỏi chúng.

Tâm trí chỉ có hai phương án, tranh đấu hay chạy trốn. Bất kì khi nào có vấn đề, tâm trí nói hoặc tranh đấu với nó hoặc chạy thoát khỏi nó - và cả hai đều sai. Nếu bạn tranh đấu, bạn còn lại với vấn đề. Nếu bạn chạy trốn, vấn đề sẽ có đó liên tục. Nếu bạn tranh đấu, bạn bị phân chia bởi vì vấn đề không phải là ở bên ngoài, vấn đề là ở bên trong.

Chẳng hạn, nếu có giận dữ và bạn tranh đấu, điều gì sẽ xảy ra? Một nửa con người bạn sẽ đồng với giận dữ và một nửa sẽ đồng với ý tưởng tranh đấu. Cứ dường như cả hai tay bạn đang đánh lẫn nhau. Tay nào sẽ thắng? Bạn sẽ đơn giản tiêu tán năng lượng đi. Chẳng tay nào sẽ thắng cả. Bạn có thể tự lừa mình rằng bây giờ cơn giận của bạn đã bị kìm nén, bạn bây giờ đang ngồi trên cơn giận của mình. Nhưng thế thì bạn sẽ phải liên tục ngồi trên nó - thậm chí ngay cả kì nghỉ một khoảnh khắc thôi cũng không được phép. Nếu bạn quên về nó chỉ một khoảnh khắc thôi, bạn sẽ mất toàn thể thắng lợi.

Cho nên những người đã kìm nén cái gì đó bao giờ cũng ngồi trên những thứ bị kìm nén đó, và họ bao giờ cũng sợ. Họ không thể thảnh thơi được. Tại sao thảnh thơi lại trở nên khó thế? Sao bạn không thể ngủ được? Sao bạn không thể thảnh thơi được? Sao bạn không thể trong buông bỏ được? Bởi vì bạn đã kìm nén nhiều thứ. Bạn sợ rằng nếu bạn thảnh thơi, chúng sẽ trồi ra. Cái gọi là người tôn giáo của bạn không thể thảnh thơi được; họ căng thẳng, và căng thẳng là bởi vì điều này. Họ đã kìm nén cái gì đó - và bạn nói thảnh thơi sao? Họ biết rằng nếu họ thảnh thơi, kẻ thù sẽ trồi ra. Tâm trí nghĩ, hoặc tranh đấu - và nếu bạn tranh đấu, thế thì bạn kìm nén - hoặc chạy trốn. Nhưng bạn sẽ trốn đi đâu? Cho dù bạn có lên Himalaya, giận dữ sẽ theo bạn; nó là cái bóng của bạn. Dục sẽ theo bạn; nó là cái bóng của bạn. Dù bạn đi bất kì đâu, cái bóng của bạn đều sẽ đi cùng bạn.

Phương pháp anh ta tìm ra là chạy khỏi chúng, cho nên anh ta đứng dậy và chạy, nhưng mọi lầm anh đặt chân xuống, lại có bước khác, trong khi cái bóng của anh ta vẫn cứ bám sát theo anh ta không chút khó khăn nào.

Anh ta ngạc nhiên! Anh ta chạy nhanh thế, nhưng chẳng khó khăn gì cho cái bóng cả. Cái bóng bao giờ cũng theo sau một cách dễ dàng, thậm chí không vã mồ hôi, không thở mạnh. Chẳng có khó khăn gì về phần cái bóng cả bởi vì cái bóng không phải là chất liệu, cái bóng không là ai cả. Người đó có thể vã mồ hôi, người đó có thể khó thở nhưng cái bóng bao giờ cũng bước cùng người đó. Cái bóng không thể rời khỏi bạn theo cách này được. Tranh đấu hay không tranh đấu đều chẳng ích gì. Bạn sẽ đi đâu? Bất kì chỗ nào bạn đi, bạn sẽ mang bản thân mình đi cùng mình, và cái bóng của bạn sẽ ở đó.

Anh ta cho thất bại của mình là do việc mình đã không chạy đủ nhanh. Thế là anh ta chạy ngày một nhanh hơn, không dừng lại, cho tới cuối cùng chết ngỏm.

Người ta phải hiểu logic của tâm trí. Nếu bạn không hiểu, bạn sẽ là nạn nhân của nó. Tâm trí có logic luẩn quẩn, nó là cái vòng luẩn quẩn, nó là hình tròn. Nếu bạn nghe nó, thế thì mọi bước đi đều sẽ dẫn bạn ngày một nhiều trong vòng tròn. Người này hoàn toàn logic; bạn không thể tìm thấy lỗi nào, nhược điểm nào trong logic của anh ta. Không có sơ hở nào; anh ta là một nhà logic hoàn hảo như Aristotle. Anh ta nói rằng nếu cái bóng mà theo anh ta, điều đó chứng tỏ rằng anh không chạy đủ nhanh. Anh ta phải chạy ngày một nhanh hơn; thế thì một khoảnh khắc sẽ tới khi cái bóng không thể nào theo được anh ta. Nhưng cái bóng là của bạn, không phải là ai đó khác đang đuổi theo bạn, Nếu điều đó là vậy, thế thì logic này đã phải đúng rồi.

Nếu ai đó khác đã đuổi theo người này, thế thì anh ta đã đúng, tuyệt đối đúng: Anh ta đã không chạy đủ nhanh, và đó là lí do tại sao người khác đã theo sau. Nhưng anh ta lại sai bởi vì không có ai khác cả. Tâm trí là vô dụng.

Tâm trí dành cho người khác, thiền dành cho bản thân mình. Tâm trí dành cho người khác, vô trí dành cho bản thân mình - đó là toàn thể nhấn mạnh của Trang Tử hay Thiền hay Sufi hay Hasid, của tất cả những người biết; của Phật, Jesus, Muhammed, của tất cả những người đã biết. Toàn thể nhấn mạnh là ở chỗ bạn có thể dùng tâm trí cho người khác, vô trí cho bản thân mình.

Người này bị lâm vào bối rối bởi vì người đó dùng tâm trí cho bản thân mình, và tâm trí có hình mẫu riêng của nó. Tâm trí nói, "Nhanh hơn, nhanh nữa lên! nếu mình chạy đủ nhanh, cái bóng này sẽ không thể theo được mình."

Anh ta cho thất bại của mình là do việc mình đã không chạy đủ nhanh.

Thất bại có đó ngay chỗ đầu tiên bởi vì anh ta đã chạy. Nhưng tâm trí không thể nói điều đó được, tâm trí đã không được nạp vào cho điều đó. Nó là cái máy tính, bạn phải nạp các thứ vào nó; nó là cái máy. Nó không thể cho bạn được cái gì mới; nó chỉ có thể cho bạn bất kì cái gì bạn đã nạp vào trong nó. Tâm trí không thể cho bạn cái gì mới; bất kì cái gì nó cho bạn cũng đều là thứ vay mượn. Và nếu bạn nghiện nghe lời nó, bạn bao giờ cũng trong bối rối khi bạn quay về bản thân mình. Khi có việc chuyển đổi, việc quay về cội nguồn, thế thì bạn sẽ bị khó khăn. Thế thì tâm trí này là tuyệt đối vô dụng - mà không chỉ vô dụng đâu, nó là chướng ngại tích cực, nó có hại. Cho nên vứt nó đi.

Tôi đã nghe:

Chuyện xảy ra là một hôm con trai của Mulla Nasrudin từ trường về nhà và mang theo cuốn sách về tình dục học. Mẹ nó bối rối lắm, nhưng cô ấy đợi Mulla nasrudin về. Cái gì đó cần phải được làm; cái trường canh tân này đi quá xa rồi! Khi Mulla Nasrudin về, vợ anh ta chỉ cho anh ta xem cuốn sách.

Nasrudin lên tầng tìm con trai. Anh ta thấy nó đang trong phòng minh, đang hôn cô hầu gái. Thế là Nasrudin nói, "Con, khi nào con hoàn thành bài tập về nhà, thì xuống nhà nhé."

Đây là logic đấy! Logic có bước đi riêng của nó, và từng bước theo bước khác, không có kết thúc cho nó. Người này, người sợ cái bóng của mình, đã theo tâm trí, cho nên anh ta chạy ngày càng nhanh mà không dừng lại cho tới chung cuộc anh ta chết ngỏm. Ngày càng nhanh hơn và không dừng lại ... thế thì chỉ cái chết mới có thể xuất hiện.

Bạn đã bao giờ quan sát rằng cuộc sống chưa xuất hiện cho bạn không? Bạn có quan sát rằng chưa bao giờ có lấy một khoảnh khắc của cuộc sống như vậy đang xảy ra cho bạn không? Bạn đã không kinh nghiệm lấy một khoảnh khắc của phúc lạc mà Trang Tử và Phật nói tới. Và điều gì sẽ xảy ra cho bạn? Chẳng cái gì sẽ xảy ra cho bạn ngoại trừ cái chết. Và bạn càng tới gần cái chết, bạn càng chạy nhanh hơn bởi vì bạn nghĩ rằng nếu bạn chạy nhanh hơn, bạn sẽ thoát.

Bạn chạy đi đâu nhanh thế? Con người và tâm trí con người bao giờ cũng điên về tốc độ, cứ dường như chúng ta đang đi đâu đó và tốc độ được cần tới. Cho nên chúng ta cứ trở nên ngày một có tốc độ cao hơn. Bạn đang đi đâu? Chung cuộc, dù bạn đi chậm hay đi nhanh, bạn vẫn đạt tới cái chết. Và mọi người đều tới đúng khoảnh khắc, không một khoảnh khắc nào bị mất. Mọi người đều đạt tới đó đúng giờ, không ai đã bao giờ chậm. Tôi có nghe nói rằng vài người đã đạt tới cái chết trước thời điểm của họ, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói về bất kì ai đạt tới cái chết muộn cả. Một số người đạt tới chỗ cuối trước thời điểm của họ bởi vì các bác sĩ...

Anh ta cho thất bại của mình là do việc mình đã không chạy đủ nhanh. Thế là anh ta chạy ngày một nhanh hơn, không dừng lại, cho tới cuối cùng chết ngỏm. Anh ta đã không nhận ra rằng nếu anh ta đơn thuần bước vào trong bóng râm, cái bóng của anh ta sẽ tan biến.

Điều đó là dễ dàng, dễ nhất! Nếu bạn đi vào trong bóng râm nơi không có mặt trời, cái bóng biến mất bởi vì cái bóng do mặt trời tạo ra. Nó là việc thiếu vắng các tia sáng mặt trời. Nếu bạn ở dưới cây, trong bóng râm, cái bóng biến mất.

Anh ta đã không nhận ra rằng nếu anh ta đơn thuần bước vào trong bóng râm, cái bóng của anh ta sẽ tan biến.

Bóng râm đó được gọi là im lặng, bóng râm đó được gọi là an bình nội tâm. Đừng nghe tâm trí. Bước vào trong bóng râm này đi, vào trong im lặng nội tâm này, nơi không tia sáng nào của mặt trời bước vào.

Bạn vẫn còn ở ngoại vi, đó là vấn đề. Ở đó bạn trong ánh sáng của thế giới bên ngoài, và cái bóng được tạo ra. Nhắm mắt lại, đi vào bóng râm. Khoảnh khắc bạn nhắm mắt lại, mặt trời không còn đó nữa. Do đó tất cả mọi cách thiền đều được thực hiện với mắt nhắm - bạn đi vào trong bóng râm của riêng mình. Bên trong không có mặt trời và không có cái bóng. Bên ngoài là xã hội, và bên ngoài là tất cả các kiểu cái bóng. Bạn đã bao giờ nhận ra rằng giận dữ của bạn, dâm dục của bạn, tham lam của bạn, tham vọng của bạn, tất cả đều là một phần của xã hội không? Nếu bạn thực sự đi vào trong và bỏ xã hội ra ngoài, giận dữ ở đâu? Dục ở đâu? Nhưng nhớ lấy, lúc ban đầu khi bạn nhắm mắt lại chúng không thực sự nhắm đâu. Bạn mang các hình ảnh từ bên ngoài vào bên trong, và bạn sẽ thấy cùng xã hội đó được phản xạ. Nhưng nếu bạn tiếp tục đơn giản đi, đi nữa, đi vào bên trong, chẳng chóng thì chầy xã hội sẽ bị gạt ra ngoài. Bạn ở bên trong, xã hội ở bên ngoài - bạn đã đi từ ngoại vi vào trung tâm.

Tại trung tâm này có im lặng: không giận dữ và không chống giận dữ, không dục và không vô dục, không tham lam và không vô tham lam, không bạo hành, không vô bạo hành - bởi vì tất cả những cái đó đều là ở bên ngoài. Nhớ lấy, các cái đối lập cũng là ở bên ngoài - bên trong bạn không cái này không cái nọ. Bạn đơn giản là sự hiện hữu, thuần khiết. Đây là điều tôi ngụ ý, như thượng đế - sự hiện hữu thuần khiết không có những cái đối lập treo quanh, tranh đấu hay chạy trốn. Không, đơn giản hiện hữu. Bạn đã đi vào trong bóng râm.

Anh ta đã không nhận ra rằng nếu anh ta đơn thuần bước vào trong bóng râm, cái bóng của anh ta sẽ tan biến

Và nếu anh ta ngồi xuống và ở đó tĩnh lặng, không thể có tiếng bước chân nữa. Điều đó thực sự dễ dàng thế. Nhưng điều dễ dàng thế lại khó thế cho tâm trí bởi vì tâm trí bao giờ cũng tìm cách dễ dàng hơn để chạy, để tranh đấu, bởi vì thế thì có cái gì đó để làm. Nếu bạn nói với tâm trí, "Không làm gì cả," đó là điều khó nhất. Tâm trí sẽ hỏi, "Ít nhất cho tôi mật chú, để cho với việc nhắm mắt tôi có thể nói Aum, Aum... Ram, Ram. Cái gì đó để làm bởi vì làm sao chúng ta có thể còn lại mà không làm gì, không có cái gì mà đuổi theo, mà săn đuổi?"

Tâm trí là hoạt động, và hiện hữu là tuyệt đối bất hoạt. Tâm trí là chạy, hiện hữu là ngồi. Ngoại vi di chuyển, trung tâm không di chuyển. Nhìn vào toa tầu hoả đang đi mà xem - bánh xe chuyển động nhưng trung tâm mà quanh đó toàn thể bánh xe chuyển động vẫn tĩnh tại, tuyệt đối tĩnh tại, không chuyển động. Hiện hữu của bạn là không chuyển động vĩnh hằng, còn ngoại vi của bạn liên tục chuyển động. Đây là điều cần nhớ trong nhảy múa Sufi Dervish, thiền xoay tít. Khi bạn thực hiện nó, để thân thể trở thành ngoại vi - thân thể chuyển động, và bạn bất động vĩnh hằng. Trở thành bánh xe. Thân thể trở thành bánh xe, ngoại vi, còn bạn ở trung tâm. Chẳng mấy chốc bạn sẽ nhận ra rằng mặc dầu thân thể cứ chuyển động ngày một nhanh hơn và nhanh hơn, bên trong bạn có thể cảm thấy rằng bạn không chuyển động; và thân thể càng chuyển động nhanh càng tốt bởi vì thế thì tương phản được tạo ra. Bỗng nhiên thân thể và bạn tách rời.

Nhưng bạn chuyển động cùng với thân thể liên tục, cho nên không có tách rời. Đi và ngồi. Đơn giản ngồi là đủ, không làm gì cả. Đơn giản nhắm mắt lại và ngồi và ngồi và ngồi, và cho phép mọi thứ lắng đọng. Sẽ mất thời gian bởi vì bạn đã không được lắng đọng trong nhiều kiếp rồi. Bạn đã từng cố gắng để tạo ra đủ mọi loại rối loạn. Sẽ mất thời gian đấy - nhưng chỉ thời gian thôi. Bạn không cần làm cái gì cả; bạn đơn giản nhìn và ngồi, nhìn và ngồi... Thiền nhân gọi điều đó là Zazen - thiền ngồi. Zazen nghĩa là chỉ ngồi, không làm gì.

Đây là điều Trang Tử nói:

Anh ta đã không nhận ra rằng nếu anh ta đơn thuần bước vào trong bóng râm, cái bóng của anh ta sẽ tan biến, và nếu anh ta ngồi xuống và tĩnh lặng, sẽ không còn bước chân nữa.

Không có nhu cầu tranh đấu, và không cần chạy trốn. Điều duy nhất được cần tới chỉ là đi vào trong bóng râm và ngồi tĩnh lặng.

Và điều này được làm trong toàn thể cuộc đời bạn. Đừng tranh đấu với bất kì cái gì, và đừng cố gắng trốn khỏi bất kì cái gì. Để mọi thứ lấy tiến trình riêng của chúng. Bạn đơn giản nhắm mắt lại và đi vào bên trong tới trung tâm nơi không tia sáng mặt trời nào đã từng thấu tới. Không có bóng - và thực sự, đó là nghĩa của huyền thoại rằng các thần không có bóng. Không phải là có các thần ở đâu đó mà không có bóng, nhưng thần ở bên trong bạn không có bóng bởi vì không bên ngoài nào thấm được vào đó. Nó không thể nào thấm vào được; nó bao giờ cũng trong bóng râm.

Trang Tử gọi bóng râm đó là Đạo, bản tính bên trong nhất của bạn - hoàn toàn bên trong nhất, tuyệt đối bên trong nhất.

Vậy cần phải là cái gì? Một, không nghe theo tâm trí. Nó là công cụ tốt cho bên ngoài, nhưng nó tuyệt đối là rào chắn cho bên trong. Logic là tốt cho người khác; nó là không tốt cho bản thân bạn. Trong việc giải quyết với mọi sự, logic và hoài nghi là cần. Khoa học phụ thuộc vào hoài nghi, còn tính tôn giáo phụ thuộc vào niềm tin, tin cậy. Ngồi đi, với tin cậy sâu sắc rằng bản tính bên trong của bạn sẽ tiếp quản. Nó bao giờ cũng tiếp quản. Bạn chỉ phải chờ đợi, chỉ kiên nhẫn là được cần tới. Và bất kì cái gì tâm trí bạn nói, đơn giản đừng nghe nó.

Nghe tâm trí về thế giới bên ngoài; đừng nghe tâm trí về bên trong - đơn giản gạt nó sang bên. Và không cần tranh đấu với nó bởi vì nếu bạn tranh đấu với nó, nó có thể ảnh hưởng lên bạn. Bạn đơn giản gạt nó sang bên. Đó chính là niềm tin là gì. Niềm tin không phải là tranh đấu với tâm trí - nếu bạn tranh đấu, thế thì kẻ thù gây ấn tượng lên bạn. Và nhớ lấy, ngay cả bạn bè cũng không có tác động nhiều như kẻ thù đâu. Nếu bạn tranh đấu với ai đó liên tục, bạn sẽ bị ảnh hưởng bởi họ bởi vì bạn sẽ phải dùng cùng kĩ thuật để tranh đấu với họ. Chung cuộc, kẻ thù trở thành tương tự nhau. Rất khó tách rời và xa cách khỏi kẻ thù; kẻ thù ảnh hưởng tới bạn.

Và những người bắt đầu tranh đấu với tâm trí lại trở thành các triết gia vĩ đại. Họ có thể nói về phản tâm trí, nhưng toàn thể việc nói của họ là về tâm trí. Họ có thể nói, "Chống lại tâm trí," nhưng bất kì điều gì họ nói cũng đều tới từ tâm trí, ngay cả cái thù địch của họ. Bạn phải còn lại với kẻ thù của mình, và từ từ các kẻ thù lắng đọng quan hệ, và chúng trở thành một.

Bao giờ cũng nhớ: Không tranh đấu với tâm trí. Bằng không bạn sẽ phải nhường bước cho quan hệ. Nếu bạn muốn thuyết phục tâm trí, bạn phải giỏi biện luận, bạn phải dùng từ, và đó là toàn thể vấn đề. Đơn giản gạt nó sang bên. Việc gạt sang bên này không phải là chống lại tâm trí, nó là bên ngoài tâm trí. Nó đơn giản gạt tâm trí sang bên. Cũng như khi bạn đi ra ngoài bạn dùng giầy, và khi bạn vào nhà bạn để nó sang bên - không có tranh đấu, không có gì. Bạn không nói với giầy, "Bây giờ ta đi vào nhà, và mi không được cần tới nữa, cho nên ta để mi sang bên." Bạn đơn giản để chúng sang bên; chúng không được cần tới.

Cũng giống thế này - dễ dàng là đúng - không có tranh đấu. Dễ dàng là đúng - không có vật lộn và xung đột. Bạn đơn giản gạt tâm trí sang bên, đi vào trong bóng râm, và ngồi. Thế thì không tiếng bước chân nào còn được nghe thấy, và không cái bóng nào theo sau bạn. Bạn trở thành giống như thần. Và bạn có thể trở thành mỗi cái bạn đã là nó rồi. Cho nên tôi bảo bạn, bạn giống như thần, bạn là thần. Đừng dừng lại về cái ít hơn thế.

Hi vọng các bạn có thể ủng hộ trong khả năng, để giúp đỡ đội ngũ biên tập và chi phí duy trì máy chủ đang ngày một tăng. Mọi đóng góp xin gửi về:
Người nhận: Hoàng Nhật Minh
Số tài khoản: 103873878411
Ngân hàng: VietinBank

momo vietinbank
Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo

Phim Thức Tỉnh

Nhạc Chữa LànhTủ Sách Tâm Linh