Ta Là Cái Đó: Chương 59. Hãy Sống Với Những Sự Kiện Thực Tế, Đừng Sống Với Những Điều Hoang Tưởng

TA LÀ CÁI ĐÓ: CHƯƠNG 59. HÃY SỐNG VỚI NHỮNG SỰ KIỆN THỰC TẾ, ĐỪNG SỐNG VỚI NHỮNG ĐIỀU HOANG TƯỞNG

Hỏi: Ông bảo rằng bất cứ gì ông thấy đều là chính ông. Ông cũng công nhận rằng ông thấy thế giới như chúng tôi thấy. Đây là tờ báo ra ngày hôm nay với tất cả những tin kinh hoàng đang diễn ra. Vì thế giới là chính ông, ông giải thích thế nào về cách hành sử sai lầm này?

Maharaj: Thế giới nào mà ông đang có trong tâm?

H: Thế giới chung của chúng ta, trong đó ông và tôi đang sống.

M: Ông có chắc chắn là ông và Ta đang sống trong cùng một thế giới? Ta không muốn nói đến thiên nhiên, biển cả và đất liền, thực vật và động vật. Những thứ đó không phải là vấn đề - không gian vô biên, thời gian vô hạn, và năng lượng vô tận cũng thế. Đừng nhìn Ta một cách sai lầm qua việc Ta ăn uống, hút thuốc, đọc sách và trò chuyện. Tâm Ta không ở đây, cuộc sống của Ta không ở đây. Thế giới của ông - thế giới của sự tham ái và sự thỏa mãn tham ái, thế giới của lo sợ cùng với sự trốn tránh lo sợ - chắc chắn không phải là thế giới của Ta. Thậm chí Ta cũng không cảm nhận cái thế giới đó ngoại trừ những gì ông nói với Ta về nó. Đó là thế giới chiêm bao của riêng ông, và thái độ của Ta đối với thế giới đó là bảo ông chấm dứt chiêm bao.

H: Chắc chắn là những cuộc chiến tranh và các cuộc cách mạng không phải là chiêm bao. Các bà mẹ đau ốm và những đứa trẻ đói khát không phải là những giấc chiêm bao. Những sự làm giàu phi nghĩa và lợi dụng thì không phải là chiêm bao.

M: Còn gì khác?

TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời...
(*) Họ và tên của bạn:
(*) Ngày tháng năm sinh:
 

Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras (Pitago)

Mua đá năng lượng:

H: Một giấc mơ thì không thể chia sẻ được.

M: Trạng thái thức cũng không chia sẻ được. Cả ba trạng thái - thức, chiêm bao, và ngủ - đều chủ quan, cá nhân và riêng tư. Chúng xảy ra và được dung chứa trong nội vi hạt bong bóng li ti trong ý thức, gọi là “Ta.” Thế giới thật ở ngoài cái Ta.

H: Ta hay không phải Ta, các sự kiện thực tế mới là thật.

M: Dĩ nhiên các sự kiện thực tế là thật! Ta sống cùng với cái thật. Ông sống với những điều hoang tưởng, chứ không phải với các sự kiện thực tế. Các sự kiện thực tế thì không va chạm, còn cuộc đời và thế giới của ông đầy những mâu thuẫn. Mâu thuẫn là nhãn hiệu của sự hư giả; cái thật không bao giờ mâu thuẫn với chính nó.

Để ví dụ, ông kêu ca rằng có những kẻ nghèo khó khốn khổ, nhưng không chịu chia sẻ sự giàu có của ông với họ. Ông bận tâm đến chiến tranh ở nước láng giềng, nhưng sẽ chẳng bao giờ để ý nếu nó xảy ra ở xứ sở xa xôi nào đó. Sự thay đổi về cơ nghiệp của cái Ta quyết định các giá trị của ông. “Ta nghĩ,” “Ta muốn,” “Ta phải” được biến thành cái tuyệt đối.

H: Tuy nhiên, sự xấu xa vẫn có thật.

M: Nó không thật hơn ông. Xấu xa là phương cách sai lầm để giải quyết những vấn đề, gây nên bởi sự hiểu biết sai lầm và sử dụng sai lầm. Đây là một cái vòng luẩn quẩn.

H: Có thể nào phá vỡ cái vòng đó?

M: Một cái vòng hư giả thì không cần phải được phá vỡ. Chỉ thấy nó như nó là - không tồn tại - là đủ.

H: Nhưng nó đủ thật để buộc chúng ta khuất phục và cam

chịu những điều sỉ nhục và bạo tàn.

M: Điên loạn thì nhiều, tỉnh thức thì ít. Nhưng vẫn còn hy vọng, vì ngay khi nhận ra mình điên loạn thì chúng ta đang trên đường đến với sự tỉnh thức. Nhiệm vụ của Đạo sư là làm cho chúng ta thấy được sự điên rồ trong cuộc sống hàng ngày. Cuộc sống làm cho ông có ý thức, còn Đạo sư làm cho ông thấy biết.

H: Dạ thưa, ông không phải người đầu tiên hay người cuối cùng. Từ ngàn xưa đã có nhiều người thâm nhập thực tại, nhưng cuộc sống của nhân loại chẳng có thay đổi bao nhiêu! Các Đấng RamaKrishna, Đức Phật và Đấng Christ đã đến và đi, còn con người vẫn là con người như trước, đắm chìm trong mồ hôi và nước mắt. Các bậc vĩ nhân - mà cuộc đời của họ chúng ta chứng kiến - đã làm được những gì? Ông đã làm được gì, thưa ông, để nhẹ gánh trần lao của nhân thế?

M: Chỉ ông mới có thể tẩy rửa sự độc ác mà chính ông đã tạo ra. Lòng ích kỷ chai đá của chính ông là gốc rễ của sự độc ác. Hãy chỉnh đốn ngôi nhà của ông, rồi ông sẽ thấy việc làm của ông là hoàn tất.

H: Những con người của trí tuệ và tình yêu, xuất hiện trước chúng ta, tu sửa mình để trở thành đạo hạnh, thường với một cái giá rất đắt. Mà kết quả là gì? Một ánh sao băng, dù ngời sáng đến đâu, cũng không làm cho màn đêm bớt tăm tối.

M: Muốn phán xét họ và những gì họ làm thì ông phải trở thành một người trong số họ. Một con ếch trong giếng nước không thể biết đàn chim trên trời.

H: Ông muốn nói rằng giữa tốt và xấu không hề có một bức tường nào?

M: Chẳng có bức tường nào vì không có tốt mà cũng chẳng có xấu. Trong bất cứ tình huống cụ thể nào chỉ có sự cần thiết và không cần thiết. Cái cần đến thì đúng, cái không cần là sai.

H: Ai là kẻ quyết định?

M: Tình thế quyết định. Mỗi tình huống đều là một thách

thức, đòi hỏi một phản ứng đúng. Khi phản ứng là đúng, thách thức được đáp ứng và vấn đề được giải quyết. Nếu phản ứng sai, thách thức không được đáp ứng và vấn đề chưa được giải quyết. Chính những vấn đề chưa được giải quyết tạo ra nghiệp của ông. Giải quyết đúng các vấn đề thì ông giải thoát.

H: Ông luôn luôn lái tôi trở về với chính tôi. Liệu không có một giải pháp khách quan nào cho các vấn đề của thế giới?

M: Vấn đề của thế giới được gây ra bởi vô số con người như ông, mà mỗi con người đều chất chứa đầy những tham ái và lo sợ của chính mình. Ai có thể giải thoát ông khỏi quá khứ của ông - dù quá khứ đó có tính cách cá nhân hay xã hội - nếu không phải chính ông? Làm sao ông thực hiện được điều đó, trừ khi ông thấy được sự cần thiết cấp bách: trước tiên là sự hiện hữu của ông phải không còn những tham ái phát sinh từ ảo tưởng? Làm sao ông có thể thực sự giúp người khác, khi chính ông còn cần được giúp?

H: Các bậc cổ đức đã cứu giúp bằng cách nào? Ông giúp bằng cách nào? Không có gì nghi hoặc là một số ít người được hưởng lợi lạc; sự chỉ giáo và gương đạo hạnh của ông có ý nghĩa rất lớn đối với họ, nhưng bằng cách nào ông ảnh hưởng đến nhân loại, tổng thể của sự sống và ý thức? Ông bảo rằng ông là thế giới, thế giới là ông; vậy ông đã tác động được gì vào thế giới? M: Ông mong đợi tác động gì?

H: Con người thì ngu si, ích kỷ và tàn ác.

M: Con người cũng có trí tuệ, nhân ái và tử tế.

H: Thế tại sao cái tốt không thắng thế?

M: Có chứ - trong thế giới thật của Ta. Trong thế giới của Ta, ngay cả cái ông gọi là xấu chỉ phục vụ cho cái tốt, và do đó trở nên cần thiết. Cũng giống như mụn nhọt và những cơn sốt thanh lọc các chất bất tịnh trong cơ thể. Bệnh hoạn luôn luôn gây đau đớn, thậm chí còn nguy hiểm, nhưng khi được trị liệu đúng thì sẽ lành.

H: Hay đem lại cái chết?

M: Trong một số trường hợp, cái chết là cách trị liệu tốt nhất.

Có khi một cuộc sống còn tệ hơn cái chết, vì cái chết không gì khác hơn một kinh nghiệm khó chịu, dù hình thức có thế nào đi nữa. Vì thế, những người sống mới đáng thương, chứ không phải những người chết. Vấn đề tốt và xấu không tồn tại trong thế giới của Ta. Cái cần thì tốt, cái không cần thì xấu. Trong thế giới của ông, cái đem lại thích thú thì tốt, và cái gây ra đau đớn thì xấu.

H: Thế cái gì là cần thiết?

M: Trưởng thành là cần thiết. Trưởng thành nhanh chóng là cần thiết. Bỏ lại phía sau cái tốt để được cái tốt hơn là cần thiết.

H: Cho sự kết thúc nào?

M: Sự kết thúc ở ngay trong sự bắt đầu. Ông kết thúc ở nơi ông bắt đầu - trong cái Tuyệt đối.

H: Tại sao trở về chỗ tôi đã bắt đầu lại gây ra lắm phiền trược?

M: Phiền trược của ai? Phiền trược nào? Ông có xót thương cho một hạt giống, mà hạt giống đó sẽ mọc lên và phát triển thành một khu rừng hùng vĩ? Liệu ông có phải giết một đứa bé để cứu nó khỏi những hệ lụy của cuộc sống? Có gì sai lầm với cuộc sống, ngày càng nhiều cuộc sống? Hãy tháo gỡ các trở ngại đối với sự phát triển thì tất cả các vấn đề của ông - cá nhân và xã hội, kinh tế và chính trị - sẽ biến mất. Vũ trụ thì toàn hảo như là một tổng thể, và sự phấn đấu của thành phần để đạt đến sự toàn hảo là một phương cách của sự vui sướng. Sẵn sàng hy sinh cái không toàn hảo thì sẽ không còn gì để nói về tốt và xấu.

H: Nhưng chúng ta sợ cái tốt hơn và bám chặt lấy cái xấu hơn.

M: Đó là sự ngu ngốc, gần như điên rồ của chúng ta.

Hi vọng các bạn có thể ủng hộ trong khả năng, để giúp đỡ đội ngũ biên tập và chi phí duy trì máy chủ đang ngày một tăng. Mọi đóng góp xin gửi về:
Người nhận: Hoàng Nhật Minh
Số tài khoản: 103873878411
Ngân hàng: VietinBank

momo vietinbank
Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo

Phim Thức Tỉnh

Nhạc Chữa LànhTủ Sách Tâm Linh